Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 34

“Bay lên, bay lên đi nào...” Một giọng nói lẩm bẩm trong đêm trăng.

Tiếng lật sách xẹt xẹt vươn theo tiếng thở dài chán nản. Cô bé lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào hòn đá cuội, miệng hừ hừ lẩm bẩm: “Ta không tin không làm ngươi bay được.”

Chủ nhân của tiếng nói ấy là cô bé Minh Hoa. Hồi nãy cô đã chứng kiến toàn bộ quá trình Thiên Tuệ đột phá. Vì không muốn mình phải thua kém Thiên Tuệ nên cô mới không ngủ được, cô bèn lén lấy cuốn sách “Toán học” ra để đọc trước thì thấy toàn số là số nên cô lập tức bỏ nó qua một bên, nhìn đến cuốn sách “Hóa học” thì Phong Nha đã cảnh báo nên cô cũng bỏ qua, cuốn “Sinh học” và “Vật lý” thì cô đọc lại không hiểu gì cả nên cô cũng bỏ qua một bên, chỉ còn lại cuốn “Tinh thần học”.

Những tuần qua Phong Nha đã dạy cho hai người nhận biết mặt chữ chung của các quyển sách nên ít nhiều gì hai cô cũng hiểu được một ít nội dung.

Nhìn cuốn “Tinh thần học” có hơi nát so với những cuốn kia, chắc hẳn ai đó đã từng xem rất nhiều. Vừa mở nó ra, phần mục lục có rất nhiều mục, bao gồm: Phòng thủ, tấn công, di chuyển, phong ấn, huỷ diệt, sáng tạo... Mỗi mục tương ứng với các trang có màu giống nhau, tuy nhiên màu của các trang về phần sáng tạo lại không có gì hết, nên quyển sách chỉ có năm màu trang.

Với một người tính cách như Minh Hoa tất nhiên cô bé mở ngay phần mục tấn công rồi, còn gì tốt hơn việc chèn ép kẻ thù nữa chứ.

Trong mục tấn công có hai tiêu đề lớn: Tấn công khách quan và tấn công chủ quan.

Cô háo hức lật coi phần khách quan trước, trang đầu tiên cô thấy hình một người giơ tay ra trước, các vật dụng đung đưa trên tay, người ấy phóng các vật ấy về phía trước gây ra một đòn tấn công mãnh liệt. Trên đó ghi rất nhiều cách để điều khiển nhưng cô lại không hiểu lắm, chỉ có một dòng chữ cực lớn ở cuối trang làm cô chú ý: “YÊU CẦU KIẾN THỨC TOÁN BẬC NHẤT.”

Minh Hoa cười cực kỳ tự tin, coi rẻ dòng chú ý... cô mở sang trang tiếp theo...

Cô chỉ mới được dạy tới phép tính chia số tự nhiên mà đã làm cô đau đầu đến vậy rồi, không biết bao giờ mới có thể tiếp thu tới mức đó đây, cái này đúng là giết người mà.

Không hề cân nhắc lợi hại, cô liền lật qua các mục khác, đều có các dòng chữ như yêu cầu sinh bậc nhất, vật lý bậc nhất, toán bậc nhất...

Minh Hoa:...

“Chẳng lẽ... Ta phải bỏ cuộc sao, không được, không thể thua Thiên Tuệ được.”

Nghĩ nghĩ một hồi cô bé mới lật lại dòng ghi chép đầu, ghi rằng: “Vạn vật đều được cấu tạo từ những công thức, phép tính riêng biệt, giải mã được chúng có thể tùy ý sử dụng được.”

Cô đã lờ mờ hiểu được gì đó, có lẽ nào...

Cô ngay lập tức kiếm một hòn đá nhỏ, cầm lên trước mặt. Cô nhắm mắt lại, làm theo phương pháp của Phong Nha tập trung tinh thần, một phép tính thật sự hiện lên trên mặt hòn đá trong đầu cô: “¾ + ⅞ =...”

Ách, phép tính này, thôi bỏ đi. Cô tìm ngay một hòn đá khác, những hòn đá cô tìm được đều có những phép tính lẫn ký tự phức tạp mà cô chưa từng biết, bỗng có một hòn đá có phép tính rất dễ thở: “Ba phẩy một x bốn phảy năm =...”

Cái này... Quá dễ rồi, cô dễ dàng đưa ra đáp án: 12.

Nhẩm trong đầu kết quả phép tính, cô cố gắng làm cho nó bay lên theo hình ảnh sách đề cập. Nhưng... Mãi mà hòn đá này vẫn không chịu bay lên.

“Tại sao vậy... Rõ ràng ta tính đúng mà nhỉ. Hay phải nhân số phía sau?” Nghĩ nghĩ một hồi cô cũng quyết định nhân tiếp: 5.

Nhưng... Hòn đá vẫn không di chuyển một xíu nào.

“Lại không được, thử lại... 15, 4, 3, 2...” Cô lại tiếp tục đưa ra kết quả khác mà cô cho là vô cùng chính xác nhưng vẫn không có gì xảy ra hết. Cô bực mình vò đầu bức tóc, nhìn hòn đá với ánh mắt cực kỳ oán hận, đột nhiên có một luồng sáng xẹt qua trong đầu cô.

“Lẽ nào... Là do hòn đá này quá nặng.” Nghĩ nghĩ một hồi, cô thấy cách giải thích này cực kỳ thuyết phục. Đang nghĩ đến việc tìm hòn đá nhỏ hơn thì...

“13, 95.” Một giọng nói khá chán chường vang lên, là giọng nói của Phong Nha. Nãy giờ nó vẫn quan sát Minh Hoa, hành động của cô mỗi giây trôi qua càng làm cho thần kinh nó nhức nhối.

Ngay lập tức hòn đá bắt đầu lơ lửng lên rồi rớt xuống.

“Ơ, hòn đá kia, nó bay lên kìa, ngươi làm thế nào vậy?” Minh Hoa tò mò không hiểu, phải biết rằng cô đã mất một lúc mà nó cũng không hề di chuyển.

Phong Nha nhìn cô với ánh mắt chỉ tiếc không rèn sắt thành thép. A a a, ai đó làm ơn trả chủ nhân trí tuệ tuyệt luân lại cho nó đi, người này... Nó không quen. Mất ký ức đã đủ rồi, phải để lại não chứ.

Hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng người trước mặt là chủ nhân, là chủ nhân, phải, là chủ nhân của mày đó. Thế rồi nó mỉm cười giải thích: “Chủ nhân à, đây là nhân số thập phân, ngài chưa học tới nên tất nhiên các kết quả mà ngài cho ra... Hoàn toàn sai”. Ba chữ cuối nó phải nén tâm tính mình rất dữ mới nói ra được, nụ cười trên mặt vẫn không mất.

“Hả, thì ra, bảo sao mà hòn đá này mãi vẫn không bay lên.” Minh Hoa lè lưỡi lắc lắc đầu, cô cũng đâu biết.

“Hờ... Chẳng phải ta đã nói nếu muốn học những cuốn sách khác thì ngài phải tinh thông ít nhất toán bậc nhất sao.” Phong Nha thở dài bất lực.

“Ta biết... Nhưng mà... Ta chỉ không muốn thua cô ấy thôi.” Minh Hoa ấp úng ôm chân, cúi mặt xuống giải thích. Thiên Tuệ giờ đây không những đột phá bậc tu luyện đầu tiên mà còn có tới cả ba nguyên tố, tiền đồ rộng lớn vô cùng, trong khi cô đan điền đã nát, không có cách nào tu luyện được, cô cảm thấy mình rất vô dụng.

Phong Nha nhìn cô bé mà suy nghĩ một chút, tuy nó không muốn cô sẽ trở nên kiêu ngạo nhưng dáng vẻ đáng thương bây giờ của cô buộc nó phải nói ra một số thứ: “Chẳng phải ta đã nói từ đầu rồi sao, thuận theo dòng nước mà đi sẽ tốt hơn là phải đi ngược lại với dòng nước sao. Con đường tu luyện của ngài có thể hòa mình hoàn toàn vào thiên địa, sử dụng lực lượng của chúng. Còn cô bé kia thì hấp thu lực lượng thiên địa, chuyển hóa chúng thành của chính mình.”

Ngừng một chút, nó lại nói tiếp: “Với lại, ta đảm bảo một khi ngài tinh thông toàn bộ kiến thức trong các cuốn sách này thì ngài có thể thao túng toàn bộ nguyên tố, chứ nói chi là ba nguyên tố.”

Nghe đến đây, một dòng lửa nhiệt huyết sục sôi chảy qua tâm trí Minh Hoa, mắt cô bé sáng ngời lên, cô hớn hở: “Thật sao, ngươi không lừa ta chứ, ta vậy mà có thể điều khiển tất cả nguyên tố sao?”

Dưới ánh mắt mong chờ của cô bé, Phong Nha gật đầu “ừm” một tiếng.

Bất quá nó phải cảnh báo tiếp: “Có điều ta đã nói đích đến trên con đường này rất lâu, không phải ngày một ngày hai ngài có thể đạt được, nếu không kiên trì giữa đường ngài có thể đã gục ngã rồi.”

Nó đã nói ngay từ đầu rồi, mà hình như đầu óc của Minh Hoa rất hay quên nên nó lại phải nhắc lại.

“Ha ha, ta sắp trở thành cường giả vạn năng rồi, ha ha ha ha ha.” Tâm tình cô lúc này như tìm thấy được soi sáng lên trong bóng tối vô tận, còn đâu quan tâm lời cảnh báo của nó nữa.

Thấy tâm tình cô bé tốt lên, Phong Nha cũng nở nụ cười nhạt bất quá trong thâm tâm nó lại nghĩ: Hừm, với đầu óc hiện nay của chủ nhân chẳng biết lúc đó là khi nào nữa. Lại còn phải tìm lại ký ức nữa, nhiều việc quá.

Thiên Tuệ giả vờ ngủ, lúc này khóe miệng cô hiện lên một nụ cười, cuối cùng thì cô đã cảm thấy khúc mắc trong lòng mình vơi đi phần nào rồi, cô cảm thấy khoản cách hai người sau hôm nay sẽ gần nhau hơn nữa.

Bất quá trong lòng cô cũng bắt đầu nung nấu ý chí phải mạnh mẽ hơn nữa để mà che chở cho cô ấy trong thế giới này.

Tương lai liệu bao nhiêu thử thách đang chờ đợi các cô, không ai biết được cả, chỉ biết vào lúc này trong họ đang hun đúc những ngọn lửa kiên định, sẵn sàng thách thức mọi sóng gió phong ba.
Bình Luận (0)
Comment