Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 41

Lũ quái vật vây quanh Thiên Tuệ đông nhất, chúng liên tiếp tấn công cô nhưng cảnh giới của cô bây giờ là cấp bậc thập tinh, khả năng hấp thu linh khí thiên địa tăng cao hơn nên cô liên tục bổ sung linh khí để chém giết chúng.

Cho dù có thể bổ sung linh khí liên tục như vậy không có nghĩa là cơ thể không bị kiệt sức trong quá trình chuyển hóa linh khí vào cơ thể. Thiên Tuệ cũng đã thấm mệt nhưng cô vẫn phải tập trung, vì tốc độ của bọn chúng xấp xỉ lũ khỉ, chỉ cần sơ sẩy một chút là mạng không còn luôn.

Thiên Tuệ ánh mắt vẫn lạnh lùng, cô đánh bạo ngưng sử dụng thủy nguyên tố để bảo vệ bản thân mà chuyển tất cả sang tiễn sét để tấn công tiết kiệm linh lực, giảm thiểu sự mệt mỏi của cơ thể, cô cũng đã giết được rất nhiều tiểu quái rồi.

“Kỳ quái, ta cảm thấy mình đã bỏ lỡ điều gì đó thì phải.” Thiên Tuệ vừa giết những con quái, vừa tự lẩm bẩm nghi ngờ, cảm giác như lũ khốn này cứ tới từng đợt từng đợt không ngừng, như một cơn thủy triều quái vật vô cùng vô tận.

Không lâu sao đó cô quan sát thấy trên đầu một con tiểu quái hằng lên một vệt đen, vệt đen này đang từ từ lành lại. Thiên Tuệ không xa lạ gì vệt đen đó, đó là vết thương do nhận phải lôi kích của cô.

Cô lập tức nhắm ngay đầu nó lần nữa phát động công kích, xung lực mạnh khiến nó văng ra xa, tại chỗ xác nó ngã xuống, những mảnh thịt văng ra tạo thành hình những con tiểu quái vật nhỏ hơn, rồi chúng to dần thành con quái vật đã chết đó.

Thiên Tuệ sợ hãi: “Vậy ra... Vậy ra đây là lí do khiến chúng bị phong ấn, lũ quái vật này, nếu để chúng ra khỏi đây e rằng sẽ không chỉ thảo nguyên này bị tàn phá.”

“Phong Nha có nói rằng đầu chúng là điểm yếu, nhưng chắc không phải là theo nghĩa đen rồi.” Thiên Tuệ tự lẩm bẩm. Suy nghĩ một hồi cô làm theo lập luận của mình, triệu hồi nỏ thần ra. Thú thực khi sử dụng nỏ tuy uy lực công kích tăng mạnh nhưng việc truyền vào đó lượng lớn linh lực khiến cho tiêu hao thời gian cùng tốc độ tấn công giảm nên đến giờ cô mới dùng. Cô truyền linh lực vào nỏ thần lần nữa, mắt nhắm mắt mở nhắm ngay vào nửa dưới đầu của chúng.

Lôi nguyên tố là nguyên tố có tốc độ nhanh nhất, nhanh hơn rất nhiều so với phong nguyên tố, hỏa nguyên tố chính vì vậy Thiên Tuệ mới thường sử dụng tiễn sét để tiến hành công kích.

Tiễn sét lần này bắn nát cả nửa dưới đầu chúng, nửa đầu trên văng ra. Thiên Tuệ phi nhanh lại đó, cô thấy nó như sắp liền lại lần nữa thì giẫm ngay đầu của nó. Thiên Tuệ phát hiện nơi mình vừa giẫm phải có một viên ngọc màu đỏ nhỏ.

Có vài con thấy Thiên Tuệ một mình thì xông tới nhưng liền bị cô bắn nát đầu hết.

Cô cúi xuống cầm viên ngọc đỏ lên ngắm ngắm, cô tự hỏi: “Chẳng lẽ... Đây là thứ giúp bọn mày tái sinh sao?” Cô quay qua chỗ xác chết của con tiểu quái cô vừa bắn nát đầu, thấy trên đầu nó hình thành một viên ngọc tương tự nhưng là màu đen ngòm.

Trong đầu cô dâng lên một ý nghĩ kỳ lạ, cô lập tức bóp nát viên ngọc trong tay, ngay lúc đó viên màu đen trên đầu bọn chúng cũng vỡ nát, quá trình tái tạo cơ thể của nó cũng dừng lại.

Lúc này ánh mắt Thiên Tuệ sáng tỏ, cô đã thấu hiểu toàn bộ, cô chạy đến chỗ mấy con quái cô vừa giết tìm viên ngọc đỏ lần nữa, rồi lập tức quay lại chỗ Minh Hoa, A Tứ.

“Minh Hoa, Minh Hoa đừng giết nữa, sẽ rất vô ích nếu chúng ta giết không đúng mục tiêu.” Thiên Tuệ vừa thở dốc vừa giải thích.

“Hả, không đúng mục tiêu?” Minh Hoa khó hiểu hỏi lại.

“Ừ, muội nhìn thứ trong tay ta nè.” Nói rồi Thiên Tuệ móc ra một viên ngọc đỏ chót, không đợi Minh Hoa thắc mắc cô bé nói tiếp: “Bọn chúng càng ngày càng đông hơn là nhờ thứ này. Nó có thể làm bọn chúng tái sinh sau khi chết, tự sinh sôi thêm ra, vì thế mà chúng càng ngày càng đông. Chúng ta phải tìm những con chứa viên bi đỏ này và phá huỷ chúng, nếu không phá huỷ được chúng sẽ lại nhân bản ra hàng đống con tiểu quái nữa, cuộc chiến này sẽ trở nên bất tận.”

Minh Hoa ngơ ngát:...

Cô bé vỗ vỗ hai má mình, nói với Thiên Tuệ: “Nói tóm lại là tìm những con đầu có viên ngọc đỏ này và phá huỷ chúng, chúng ta sẽ chiến thắng chứ gì?”

Thiên Tuệ nhàn nhạt “ờ” một tiếng. Cô quên mất khả năng tiếp thu của Minh Hoa, mất công mình phí nước bọt giải thích với con bé làm gì kia chứ. Quên đi, cũng may là con bé đã nắm được mấu chốt.

“Ta đã biết.” Minh Hoa quay qua nói cho A Tứ về điểm yếu của chúng, A Tứ nói cho lũ khỉ còn lại biết điều này, thế rồi cả bọn xông vào vòng chém chém giết giết lần nữa. Nhưng lần này mục tiêu đã rõ ràng hơn trước, họ điên cuồng tìm kiếm con có viên ngọc đỏ trong đầu.

Dù nhân số bên người bọn Minh Hoa có thiệt hại hơn lúc đầu nhưng họ vẫn có thừa sức để giết mấy con quái này. Họ không chỉ đơn thuần tìm giết bọn chúng, mà còn đem theo những uất hận vì người đã khuất mà vung nắm đấm về phía lũ súc sinh này.

Mười con... Hai mươi con... Năm mươi con... đã hơn trăm con quái mang ngọc đỏ ngã xuống. Biển quái vật đã dần vơi đi, chỉ bằng một phần so với lúc trước.

Những con khỉ khắp người chi chít những vết thương, vết cắn thâm tím, máu nhuộm đỏ cả bộ lông vàng của chúng. Cả người Minh Hoa và Thiên Tuệ cũng chẳng khá hơn bọn chúng là bao.

Ánh chiều tà của mặt trời đã hé lên trên đỉnh thượng nguồn. Dù chỉ là một góc nhỏ nhưng nó lại giống như hi vọng một lần nữa chiếu sáng lên sau đêm tối tuyệt vọng ngỡ như dài bất tận ấy.

Ánh sáng buổi chiều tà ấy như xua tan đi bao mệt mỏi của những chiến binh khỉ còn sót lại, như an ủi cho những linh hồn đã khuất.

A Tứ bóp nát viên ngọc đỏ, giết chết con quái cuối cùng.

Nước mắt A Tứ chảy xuống, nó gầm lên một tiếng, cả lũ khỉ cũng gầm lên theo nó mang theo những tia hào hùng tráng lệ cũng như đau thương mất mát, tất cả đều hòa vào tiếng thét vang dội của chúng. Dường như không màng đến những vết thương trên người, dường như tiếng gầm mang theo âm hưởng cũng khiến bọn thú ẩn nấp trong bóng tối cất tiếng theo, chim muôn lại dang rộng đôi cánh mà bay, tất cả nhịp điệu như hòa vào nhau tạo thành một khúc khải hoàn ca vang dội.

“Chúng ta... chúng ta làm được rồi sao?” Thiên Tuệ mệt mỏi ngồi phệt xuống lẩm bẩm. Lũ khỉ gần như đã tuyệt diệt trong cuộc ác chiến lần này, thương vong quá lớn. Thiên Tuệ thở dài, cô cảm thấy may mắn vì mình đã trải qua hai năm tu luyện, nếu là cô của hai năm trước chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhắc mới nhớ, hai cô cũng quên mất một người, Thiên Tuệ và Minh Hoa đồng thời quay đầu qua thông đạo. Nó đang khép dần lại, nhưng Phong Nha vẫn cứ lơ lửng giữa không trung như thế.

Đã 59 phút 45 giây kể từ lúc bóng tối bao trùm thế giới này, các cô đã chiến đấu suốt gần một tiếng đồng hồ. Trận ác chiến đầu tiên mà hai cô phải đối mặt sau hai năm tu luyện đã kết thúc.

Thông đạo có gì đó rất bất thường, nhưng vì tinh thần đã quá mệt mỏi với lại thấy được chiến thắng đầu tiên nên Thiên Tuệ đã mất cảnh giác. Cô và Minh Hoa cất bước nhanh về phía Phong Nha.

59 phút 50 giây.

“Này Phong Nha, bọn ta đã dọn dẹp được lũ quái vật đó rồi.” Minh Hoa là người mở miệng đầu tiên.

Nhưng lúc hai cô đã cách Phong Nha một thước thì... Cơ thể Phong Nha bắn ra khỏi chỗ đó, va trực tiếp vào người Minh Hoa.

“Ui da, đau quá, ngươi không sao chứ Phong Nha?” Minh Hoa té xuống lập tức ngẩn đầu lên nhìn Phong Nha, cô hét lớn: “Phong Nha, ngươi... Ngươi sao thế này?”

Thiên Tuệ lập tức chạy lại chỗ Minh Hoa, cô sững sờ khi thấy toàn thân Phong Nha đã vỡ nát, trên đỉnh đầu Phong Nha chảy xuống một vết nứt dài, loan lổ khắp bề mặt.

Chợt nhiên Minh Hoa sợ hãi ôm chặt Phong Nha, cô vừa lắc lắc thân thể Phong Nha vừa mếu máo kêu tên: “Phong Nha... Phong Nha.”

59 phút 58 giây.

Dường như đáp lại lời kêu gọi ấy, mắt Phong Nha từ từ hé nửa ra, môi nó hé từng chữ: “Chủ... Chủ nhân... Chạy... Chạy... Mau chạy đi.” Nói xong lời ấy, cả thân thể Phong Nha trở nên xám ngắt như tro, từng nơi từng nơi hóa thành cát bụi, tan biến ngay trước mắt Minh Hoa, Thiên Tuệ.

“Không...” Tiếng hét thất thanh tuyệt vọng của Minh Hoa gầm lên trong đau đớn.

60 phút 00 giây. Thông đạo hoàn toàn khép lại, biến mất vào hư vô. Mặt trời bị mây mù che khuất, màn đêm trở lại một lần nữa, bao phủ lấy thảo nguyên này trong bóng tối.

Nhưng... Một thứ đã thoát ra khỏi đó.

Khi nhìn thấy nó, Thiên Tuệ toàn thân run rẩy, theo bản năng cô bước ra trước Minh Hoa, chắn trước mặt cô bé.

Con quái vật cực kỳ khổng lồ, nó mang hình dáng của con tiểu quái vật nhưng lại to lớn hơn rất nhiều, phải hơn hàng chục trượng, chi trước teo nhỏ nhưng hàm răng lại vô cùng sắc nhọn.

“Gào... Gào... Gào... Gào...” Tiếng gào thét phát ra từ miệng nó khiến mọi sinh vật trên thảo nguyên này phải run sợ, mang theo nỗi tuyệt vọng chưa từng có. Luồng khí tử vong dày đặc của nó lan tỏa ra khắp thảo nguyên, đe dọa toàn bộ sự sống ở đây.

Một "tai họa" thật sự đã thoát khỏi ngục giam, và chắc chắn là nó không hề dễ thương như đàn tiểu quái vừa rồi.

[17%]
Bình Luận (0)
Comment