Trời đổ mưa phùn, cái lạnh như thấm vào xương tủy
Vệ Diêu dẫn theo vài người, đến Bành gia lĩnh
Bành gia lĩnh thật ra là một mảnh đất trên núi. Núi không lớn không nhỏ, cũng chẳng có chỗ nào được bằng phẳng, dùng để mai táng người chết là tốt nhất.
Bành gia lĩnh chính là một nghĩa trang địa phương. Bất quá, phần mộ tổ tiên của Vệ gia cũng được táng ở nơi đây.
Vệ Diêu thấy một phần mộ phía nam mặt trời. Lớn như thế này, nhưng cậu chưa bao giờ đến đây cả. Bất quá, người mẹ cho cậu sinh mệnh, người mang cậu đến thế giới này đang nằm trong đó.
Đây chẳng qua là một nhà mồ đơn độc, xung quanh được xây bằng đá tảng. Thời gian cách đây chắc cũng lâu, đá đã bào mòn ít nhiều, ngôi mộ bị sụp hết phân nữa. Cây cối gần đó đều đã chết từ lâu, còn lại cành khô quắt queo đau khổ tạm bợ, chưa chịu ngã xuống.
Thật ra cũng không phải không có người hương khói —— hàng năm Vệ gia đều cho người đến cúng bái, nến, hương, cờ, phướn. Nhưng ngày tháng dần trôi, mấy thứ xanh đỏ lòe lẹt kia phai tàn, hương khói thưa thớt, trừ cỏ dại mọc xanh um quanh mộ ra thì chẳng còn màu sắc chi cả. Nhìn lại những ngôi mộ gần đó tiền mã đàng hoàng, thật không khỏi thê lương.
Vệ Diêu trong lòng đau xót, nhịn không được kêu lên:
“…. Mẹ.”
Mưa gió dai dẳng, mộ phần kia như được tẩy rửa lạnh lùng mà trong trẻo. Thật giống cô gái trong bức ảnh năm nào, cô đơn, tĩnh lặng, không chốn nương thân.
Vệ Diêu xem giờ, đốt hương dập đầu, thỉnh sư phụ cùng thầy cúng hướng vong linh cáo tội, xong lại đứng lên. Quay đầu lại thấy Vệ lão gia với tấm lưng hơi cong cong ngồi đó. Một đôi mắt mờ mịt nhìn thẳng vào mộ phần nho nhỏ kia. Người hơn 60 tuổi, đặc biệt đơn côi. Thân thể một chút thịt cũng không có, chỉ còn lại xương cốt quắt queo, tuổi già sức yếu.
Thời tiết có chút lạnh lẽo. Vệ lão gia mặc rất dày, từng lớp từng lớp áo như được khoác lên một khung xương chỏng chơ, gần như muốn kéo người suy sụp. Một cái ô bằng trúc lớn cắm xuống che mưa. Khớp xương đau đớn, gân xanh lộ ra, vốn đã không đủ sức cầm ô nữa.
Vệ Diêu lo lắng, đi đến nói: “Cha, người về đi, đừng nhìn nữa.”
Vệ lão gia lắc đầu, chỉ mộ phần cô đơn kia, giọng nghẹn lại nói:
“Lấy lên.”
Sáu gã đàn ông cường tráng, từ từ đào lên những dúm đất đen như mực.
Qua một canh giờ, toàn bộ quan tài thật lớn đều lộ ra bên ngoài. Vệ lão gia bảo người mang nó lên. Giờ mới thấy được đầy đủ, áo quan sơn đen với những hoa văn dính đầy bùn đất. Mép quan tài mạ vàng, lại được họa chìm hình thần thú trên mặt. Tuy đã qua nhiều năm, nhưng sắc thái vẫn như trước, rực rỡ áp đảo người khác.
Vệ Diêu có nhiều xúc cảm nói không nên lời. Liếc nhìn Vệ lão gia, đã mặt đầy đau thương. Cậu liền khuyên nhủ: “Cha à, đón mẹ về xem đi ạ.”
Vệ lão gia khoác khoác tay, giọng thống thiết: “A Diêu, con nhìn cho kỹ, bên trong chính là thân sinh của con —— nàng cũng muốn nhìn con đấy.”
Vệ Diêu run lên, lòng có chút mát lạnh.
Lũ người hầu liền mở một lớp áo quan. Bên trong là một cỗ quan tài khảm hoa văn khác, với những đồ án như long, hổ, chu tước cùng tiên nhân. Hai mươi hai năm trước đó, kia dù là vật cát tường thì vẫn bị bao bọc bởi ít nhiều quỷ khí. Nhìn vào đó, lông tơ của Vệ Diêu dựng cả lên, không dám xem kỹ, liền nói với Vệ lão gia:
“Cha, hay về đi. Giờ mưa bắt đầu lớn, e là sẽ làm hỏng xác của mẹ. Thế thì không hay cho lắm.”
Vệ lão gia cúi người bắt đầu ho. Lòng Vệ Diêu lo lắng, nôn nóng không biết nên làm thế nào. Quần áo trên người đều bị mưa làm ướt sũng, sợ rằng cha mình sẽ bị cảm lạnh mất. Chính là đang lúc phân vân, thì mưa lại ngừng.
Tuy trời vẫn âm u, nhưng chẳng còn mưa nữa, khiến người khác có chút hoảng sợ. Vệ Diêu cũng không nói nữa, phải nghe lời khai quan. Một tên người làm cao lớn cầm lấy xẻng bắt đầu nạy. Quan tài vang lên tiếng [lách lách cách cách] nhưng lại không chút sứt mẻ.
Lòng Vệ Diêu cứ phấp phỏng, cảm thấy có chút không bất an. Vệ lão gia sắc mặt trắng bệch bỗng đứng lên hét lớn: “Dùng sức cạy!”
Mười hai người vây quanh, cùng hét to lên “Mở!” quan tài vang lên tiếng [răng rắc] khiến cho tai phải đau đớn. Nắp vừa giở lên, một mùi tanh hôi phả vào mặt, khiến người khác bất giác phải nghiêng đầu đi.
Nhìn chăm chú vào trong, Vệ Diêu quay đi thở gấp gáp, người bỗng nhiên lạnh hẳn. Mọi người “A” lên sợ hãi, lui từng bước một, chỉ cảm thấy gió lạnh từng cơn thấm qua da run rẩy cả người.
Bên trong là một cỗ quan tài khác quét đầy máu, lại được đóng vô số đinh dài chi chít.
Nắp còn dư lại đầu đinh đen thủi ước chừng cũng dài cả thước. Hai bên thành đều là đinh nhọn, như để đóng chặt vào trong vậy. Mặt trên đã không còn nhìn ra được hình dạng gì rồi.
Vệ lão gia mặt như vàng mã, giọng run rẩy: “Nhổ nó ra.” Vệ Diêu cố nén lo sợ trong lòng, đỡ lấy cha nói:
“Cha, sợ rằng trong quan tài của mẹ có thứ không tốt. Hay là thỉnh sư phụ và thầy pháp hôm nào đó đến khai quan lại đi ạ.”
Vệ lão gia giận dữ quát: “Có gì không tốt? Đó là mẹ của mày mà!”
Vệ Diêu không dám nói nữa, mọi người tuy lông tóc đều đã dựng ngược, nhưng ỷ vào số đông, đành cắn răng mở ra nắp quan tài. Ai nấy đều cố thêm chút sức, toàn bộ quan tài đều bị giở bung lên.