*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trời trở tối, ngọn đèn dầu vẫn như cũ sáng ngời.
Vệ Lan Nhược trang điểm, toàn thân mặc xanh xanh đỏ đỏ, nhìn thật rực rỡ huy hoàng. Chân còn mang thêm một đôi giày thêu đính hạt châu, lấp lánh lấp lánh nha. Vệ Diêu liền vươn tay cạy nó ra.
Vệ Diêu từ nhỏ đã tang mẹ, cha tuy là đại lão gia của Vệ gia, nhưng ngày nào cũng chỉ tụng kinh niệm Phật, chẳng màn mọi chuyện. Đại thái thái dù không ghét cậu, nhưng cũng chẳng tỏ vẻ là thích. Chỉ có chị Lan Nhược, trước giờ vẫn đối với cậu vô cùng tốt khiến cậu xem chị như mẹ mình.
Vệ Diêu dựng chị với gương mặt trắng bệch ngồi lên, thấy chị vẫn nhắm chặt mắt, lông mi thật dài rợp bóng dưới ánh đèn. Đầu chị thắt dây thêu chim phượng bằng chỉ vàng bình thường chỉ dành cho lễ mừng năm mới. Một cây trâm phỉ thúy hờ hững cài vào, chỉ còn dư lại chút ngọc xanh xanh ở ngoài. Trán chị được buộc một cái khăn hoa, những nơi khác đều đeo vàng bạc châu báu, chói mắt dị thường. Môi tô son, sắc màu đỏ tươi mang lại vài phần sinh khí, so với lúc sống còn sống thì đẹp hơn nhiều lắm. Vệ Diêu giở tay chạm vào mặt chị, chỉ cảm nhận được lạnh lẽo, cầm lấy tay, liền thấy đầu ngón cũng được sơn đỏ.
Vệ Diêu nhớ đến giấc mộng ngày hôm qua, mắt không tự chủ được mà dừng lại trên môi chị. Đôi môi kia được sơn đỏ rực rỡ, dưới ánh sáng chập choạn như đang chảy xuống mặt. Tim Vệ Diêu đập mạnh hơn chút, vội rụt tay về. Sau khi ngạc nhiên nhìn một lúc lâu, lại nho nhỏ gọi: “Tỷ tỷ”, nhưng chị chẳng thèm để ý đến cậu.
Vệ Diêu nghĩ nghĩ, cầm lấy chiếc gương đồng đang ánh vàng rực rỡ đang đặt trước ngực chị, soi vào mặt chị cười nói: “Chị ơi mau nhìn xem, đẹp quá đi!”
Chị [xoẹt] mở mắt ra, dọa cho Vệ Diêu hoảng sợ. Tay run lên, chiếc gương trên tay trượt xuống rơi trên đùi chị. Chị một lần nữa nhắm mắt lại.
Đứa trẻ mới 5 tuổi, thật sự không hiểu được ý nghĩa của chết chóc. Vệ Diêu chỉ thấy chị đã tỉnh lại, chỉ muốn chị chú ý đến mình, liền “Oa” một tiếng khóc lớn lên, vang vọng ra ngoài, gọi: “Chị đứng lên mau! Chị đứng lên mau!”
Tiếng khóc làm động đến vài người gác đêm. Vệ đại lão gia, khó nhọc từ trai phòng đi ra. Thấy con mình như thế, lòng liền dấy lên đau xót. Vẫy vẫy bảo người khác rời khỏi, xong bước đến ôm lấy Vệ Diêu, dịu dàng nói: “Bé ngoan, bé ngoan, đừng khóc nữa, đừng làm ồn đến chị con.”
Vệ Diêu không nghe theo, nháo nhào: “Con còn muốn làm thật ồn để chị nghe được con! Ồn để chị theo chơi với con!”
Mí mắt Vệ đại lão gia nhảy loạn, lòng dấy lên lạnh lẽo. Vội cười nói: “Bé con này, không được nói lung tung.” Người vừa nói, vừa đảo mắt nhìn qua xác chết của Lan Nhược. Đột nhiên, xác kia run lên, Vệ lão gia tưởng mình bị hoa mắt, thân hình thêm cứng lại. Nhìn thêm lần nữa, thi thể cứng đờ đang đứng sững dậy.
Vệ lão gia căng cứng toàn thân, thấy tay của thi thể buông thỏng ở hai bên, thân hình chầm chầm nâng lên từng chút một. Cái mặt trắng bệch từ từ hướng đến chỗ họ, như đang muốn dò đường.
Tay Vệ lão gia ôm chặt Vệ Diêu vào lòng, cất giọng khàn khàn: “A Diêu ngoan, đừng động đậy.” Mặt từng chút từng chút quay lại, thi thể kia đã hoàn toàn đứng dậy. Người cũng rón rén đến phía sau bàn thờ, dùng tay bịch chặt tai của Vệ Diêu lại, hét lớn một tiếng. Thi thể cũng hét lên rồi ngã gục xuống, bao nhiêu châu ngọc trên đầu [đinh đinh đang đang] đập vào mặt đất.
Vệ Diêu không nghe được, chỉ thấy một hạt châu màu đỏ san hô lăn tròn đến chân của cha mình. Cha dùng chân dẫm lên khiến nó nát vụn. Vệ Diêu liền kêu lên: “Cha làm hư hạt châu của chị rồi!”
Toàn bộ người trong nhà đều nháo nhào lên. Vệ lão gia buông Vệ Diêu ra. Thầy pháp vội vàng chạy đến, đem chiếc gương áp lại chỗ cũ, khua chân múa tay loạn xạ. Vệ lão gia toàn thân đều đầy mồ hôi lạnh, giọng nói run rẩy ra lệnh: “Đến Cao Thảo quan thỉnh đạo sĩ ngay!”