Đêm hè nóng bức, dù mưa rơi đến tận nửa đêm vẫn thấy hơi bức bối, Tống Tiểu Chu ngủ mơ mơ màng màng, nhắm mắt lại rúc về phía hơi lạnh bên cạnh mình, cánh tay cũng gác lên.
Lục Hành mở mắt ra, Tống Tiểu Chu hít thở phập phồng, ấm áp và đầy sức sống, chạm vào có cảm giác như trái cây mới chín, ngốc nghếch ngây thơ hấp dẫn hắn, bản năng gϊếŧ chóc của ác quỷ cũng bị lôi kéo rục rà rục rịch.
Đôi mắt Lục Hành đỏ rực, nhìn chằm chằm Tống Tiểu Chu một hồi lâu. Hắn là ác quỷ, oán khí khó phai tích tụ nhiều năm, không cam tâm luân hồi, quyết tâm bò ra từ trong quan tài, gϊếŧ sạch tất cả những người trong Tịnh An Uyển.
Lục Hành biết, Lục Huyền hoảng sợ, nhưng không biết nghe ngóng kiểu gì mà đưa người đến kết minh hôn một cách hoang đường với ý đồ dùng biện pháp minh hôn đó để xoa dịu ác quỷ.
Si tâm vọng tưởng.
Lục Hành nhếch môi, nâng tay chạm lên hai má Tống Tiểu Chu, bàn tay mát lạnh, cậu theo bản năng dụi vào lòng bàn tay của hắn, mơ hồ lẩm bẩm vài câu. Lục Hành đè lên môi cậu, đôi môi mềm mại, say ngủ, hơi mở ra hít thở, hơi thở thuộc về người sống. Hắn đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ Tống Tiểu Chu cười nói 'ngươi là người tốt', mi mắt rũ xuống, thu tay về.
Tống Tiểu Chu một đêm không mộng mị, buổi tối mát mát lạnh lạnh, lâu rồi mới ngủ ngon đến thế.
Nhưng vừa mở mắt thì sợ đến mức suýt chút nữa giật bắn cả mình.
Cậu ôm Lục Hành, cả người rúc vào lồng ngực hắn, tay chân đều gác lên người hắn, thân mật quá trời. Mặt Tống Tiểu Chu đỏ rần, trợn tròn mắt, cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên, từ phần cổ tái nhợt cổ rồi đến cằm và mặt Lục Hành.
Lục Hành nhắm mắt, dáng ngủ rất nhã nhặn, nghiêm chỉnh, nhìn kiểu gì cũng giống như một người sống.
Tống Tiểu Chu kìm lòng không đặng tiếc nuối, thật đáng tiếc, Lục Hành còn trẻ như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Tiểu Chu không nhịn được đưa tay ra, cậu chọt nhẹ hai má Lục Hành, lành lạnh, không kìm được lại chọt thêm cái nữa, cực kỳ tò mò.
Đây chính là ma!
Thấy được, sờ được!
Tống Tiểu Chu tuổi còn nhỏ, hai con mắt sáng lấp lánh, xen lẫn hưng phấn khôn kể, ngón tay duỗi ra sờ lên má Lục Hành.
Đột nhiên, Lục Hành mở mắt ra.
Nhìn nhau, Tống Tiểu Chu á một tiếng, dùng cả tay lẫn chân bò dậy, mặt đỏ bừng, muốn trốn cũng không biết trốn đi đâu.
"Ta... Ta, ta không cố ý!"
Lục Hành chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn Tống Tiểu Chu dựa lưng vào tường, không đất dung thân, bất giác nở nụ cười, tay lướt qua những chỗ cậu chạm vào, nói:
"Tiểu nô ɭệ thật là to gan, mới vừa tỉnh ngủ đã lén trêu ta."
Tống Tiểu Chu nhìn thấy động tác của hắn, hai má đỏ hơn, nuốt nước bọt, ngập ngừng nói xin lỗi.
Lục Hành nói:
"Không có thành ý."
Tống Tiểu Chu trợn mắt nhìn Lục Hành.
Lục Hành nói:
"Hôm qua ta không thấy rõ dấu ấn kia, cho ta nhìn một chút."
Tống Tiểu Chu do dự nói:
"... Thứ này có gì hay mà nhìn."
"Ta muốn nhìn."
Tống Tiểu Chu nhìn Lục Hành, chầm chậm bò tới, ngồi xổm, hơi hất cằm lên, mở vạt áo ra, hình xăm trên xương quai xanh hiện rõ mồn một. Dấu ấn xấu xí, xương quai xanh tinh tế, chữ 'nô' vô cùng bắt mắt.
Lúc ngón tay Lục Hành sờ lên, cậu như bị phỏng, run rẩy.
Cái này có từ năm Tống Tiểu Chu mười ba tuổi, cậu nhớ khi ấy ngơ ngơ ngác ngác, vừa buồn ngủ vừa đói, bị người ta đè xuống như súc vật, và miếng sắt nung đỏ, cậu còn chưa kịp hồi thần thì đã ngửi thấy mùi da thịt bị cháy khét.
Tống Tiểu Chu khẽ mím môi, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ vừa xấu hổ vừa cam chịu, Lục Hành thấy vậy, lòng khẽ động, hắn chỉ cố ý đùa cậu thôi, tiểu nô ɭệ này ngoan hơn hắn tưởng.
Có lẽ vì Lục Hành nhìn chằm chằm quá lâu mà không nói lời nào, tai Tống Tiểu Chu toả nhiệt, nghiêng đầu lại trừng hắn.
"Nhìn đủ chưa! Thứ xấu xí như thế này," Tống Tiểu Chu giận dỗi, "Có người nào nhìn chằm chằm nó bao giờ!"
Lục Hành chậm rãi nói:
"Ta là ma."
Tống Tiểu Chu yên lặng.
Lục Hành nở nụ cười, nói:
"Tiểu Chu, ngươi đã không còn là nô ɭệ ở Tây thị, sau này không quay lại đó nữa, chỉ là một dấu ấn cỏn con, không cần phải khắc ghi trong lòng."
Tống Tiểu Chu ngơ ngác cúi đầu, hắn chỉ có thể nhìn thấy ngón tay mạnh mẽ tái nhợt của Lục Hành, nghe hắn dịu dàng nói:
"Thật ra... nó đẹp hơn ngươi nghĩ." Bổ sung một câu, "Khi nó ở trên thân thể ngươi."
Tống Tiểu Chu đang tuổi thiếu niên, màu da ngăm đen, căng tràn bóng loáng, thân thể cường tráng, bộc lộ ra sự nhiệt huyết và rực rỡ của tuổi trẻ, dấu ấn nô ɭệ trên xương quai xanh lôi kéo dục vọng khống chế trong lòng người.
Tống Tiểu Chu ngây ngẩn, hoàn toàn không chống đỡ được lời nói như than thở như sắc tình của Lục Hành, nhảy thẳng xuống khỏi giường, lúng túng muốn lấy quần áo bao lấy mình, cảnh giác trừng Lục Hành, hai má ửng hồng.
"Nói hưu nói vượn, ngươi chỉ dỗ ta thôi chứ gì."
Lục Hành im lặng, cười tủm tỉm dựa vào đầu giường.
Tống Tiểu Chu gần như muốn quay lưng lại, cậu chỉ từng nghe nói yêu quái trêu chọc người, nào có ma quỷ cũng có thể dăm ba câu đã dẫn dắt mặt tối của lòng người lộ hết cả ra... Quá vô lương tâm rồi!
Trong lòng cậu đang nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có người nói:
"Thiếu phu nhân, ngài tỉnh rồi?"
Là tiếng của ma ma Lâm.
Tống Tiểu Chu lấy lại bình tĩnh, đáp một tiếng, nhũ mẫu hỏi:
"Thiếu phu nhân... vừa rồi ngài nói chuyện với ai vậy?"
Tống Tiểu Chu suýt chút nữa nói thật, theo bản năng liếc nhìn Lục Hành, nuốt lời xuống, nói:
"Nhũ mẫu, ta gặp ác mộng, tự nói chuyện với mình."
Lục Hành nhìn Tống Tiểu Chu, ánh mắt thâm trầm tối tăm, Tống Tiểu Chu nhẹ nhàng nói:
"Bà ấy thật sự không nhìn thấy ngươi hả?"
Lục Hành gật đầu.
Tống Tiểu Chu thở phào nhẹ nhõm.
Lục Hành đột nhiên nói:
"Đừng quá tin ma ma Lâm."
Tống Tiểu Chu choáng váng,
"Tại sao? Bà ấy đối xử với ta rất tốt... cũng rất thương ngươi."
Hắn không nói gì, biến mất ngay trước mặt Tống Tiểu Chu.
Tống Tiểu Chu khó hiểu nhìn mặt giường trống rỗng, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Ma thì ghê gớm lắm à, nói đi là đi, chẳng thèm nói một tiếng..."