Minh Nguyệt Chiếu Nghê Thường

Chương 7

Tháng mười một, Giang Nam cũng đã vào đông, càng ngày càng lạnh.

Sáng sớm, Tử Du đẩy ra cửa sổ tăng phòng, lãnh úc tươi mát khí tức đập vào mặt. Ha hả, quả nhiên trở lại Linh Ẩn Tự vẫn là thoải mái nhất.

Thích ý mà nheo mắt lại, hắn cầm lấy hộp trà, quyết định ngày hôm nay sẽ đi Lãnh Tuyền Đình ở sườn núi một mình hưởng dụng điểm tâm sáng. Hộp trà cầm trên tay, nhẹ hẫng, quả nhiên là uống hết rồi. Trà ngon chính là không nên uống a. Hắn đau lòng mà nhíu nhíu mày, từ trên bàn cầm lấy một hộp gấm, chần chừ một khắc, giở ra nắp hộp.

Nhàn nhạt mùi thơm tản ra bốn phía, bên trong hộp gấm chính là Bạch Vân trà thượng hạng, đúng là trà cống Cốc Vũ mà lần trước đại sư trụ trì Thượng Thiên Trúc Tự đã tặng.

Trung thu đêm đó, hắn từng có ý nghĩ đem trà tặng cho Triệu Thuyên làm lễ vật, nhưng cuối cùng vẫn là nói đã uống hết, không có tặng, chỉ lấy vài cọng lông vũ bạch hạc đem tới làm trò cười.

Bởi vì, chính hắn cũng không nỡ uống…

Lẳng lặng nhìn một lát, Tử Du thở dài, đem nắp hộp nhẹ nhàng đậy lại.

Tính kỹ, hay là không nên động đến nó đi. Ha hả, nhớ kỹ ở chỗ phương trượng vẫn còn thừa lại một ít Hương Lâm trà, không bằng đi lừa một chút đến. Dùng với hạt nhi cao làm bữa sáng, cho dù là làm thần tiên cũng không bằng a.

Chầm chậm đi ra cửa phòng, bỗng nhiên truyền đến một tiếng hạc kêu. Tử Du nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy một con hạc màu xám tro vừa nhỏ vừa gầy ngẩng đầu bước tới, mỏ há ra, ngậm lấy vạt áo tăng bào của hắn.

Tử Du đứng lại, cười khổ, túm lấy áo choàng của mình kéo trở về, nhưng mà hôi hạc không nhả ra. Một người một chim, lôi lôi kéo kéo, cuối cùng “Xuy lạp” một tiếng, tăng bào cũ kỹ xé rách một đường thật lớn.

Gân xanh sau đầu nổ tung, Tử Du một đầu đầy hắc tuyến. Con hôi hạc kia dường như cũng biết mình gây họa, vỗ vỗ cánh, đem đầu cúi gằm xuống.

Một vị tăng trong chùa đi ngang qua cửa phòng, che miệng cười trộm: “Thánh cư sĩ, Ám Hương của nhà ngươi sáng sớm lại đến đòi ăn rồi!”

Từng cơn gió lạnh xuyên thấu qua tăng bào rách nát thổi vào người, cho dù là một đời thiền tông cao nhân, nhưng khí trời mùa đông khắc nghiệt như vậy, Tử Du cũng thực sự cảm thấy cả người lạnh đến phát run. Nhìn bên cạnh hôi hạc Ám Hương đang cúi đầu nhận tội, nhưng nhất quyết nếu không có thực vật là tuyệt không đi, mí mắt hắn không tự giác mà giật mấy cái. Ai, tên Triệu Thuyên kia, có khi nào làm được chuyện tốt!

Nguyên lai, con hôi hạc này chính là Triệu Thuyên cưỡng ép tống tới cho hắn dưỡng.

Ngoại hình của con hạc này so với Sơ Ảnh rất khác nhau, hình thể là có chút nhỏ nhắn xinh xắn, lông chim toàn thân cũng không giống như Sơ Ảnh trắng như tuyết, mà lấy sắc màu xanh xám làm chủ đạo, lông đầu, cổ, ngực và đuôi là màu đen. So với Sơ Ảnh thần tư tuấn dật, bề ngoài của nó xem ra ảm đạm rất nhiều. Nhưng mà, lông cổ nó buông rũ, xõa tung phân thùy, tinh khiết không rảnh, lại hơn Sơ Ảnh một phần thanh nhã đoan trang.

Loại hạc này cực kỳ hiếm thấy, Triệu Thuyên không biết từ nơi nào tìm được, tỉ mỉ điều giáo thuần dưỡng xong đem tặng, còn lấy tên gọi “Ám Hương”, là từ câu thơ “Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn” (bóng cây lưa thưa vắt ngang dòng nước, hương thầm đưa đẩy trăng hoàng hôn) mà ra, đơn giản là đặt cùng với “Sơ Ảnh” cho có đôi có cặp.

Đối với một kẻ da mặt dày tới chết còn muốn ăn đậu hũ, chiếm miệng tiện nghi như Triệu Thuyên, Tử Du cũng chỉ có thể đại thán ba tiếng bất đắc dĩ, đem hôi hạc Ám Hương tiếp nhận. Kim Tống chiến tranh hết sức căng thẳng, trên giang hồ trái lại là một mảng bình tĩnh trước khi giông bão kéo tới, hắn mừng rỡ tiêu dao, quay về thường trú tại Linh Ẩn Tự, nhàn cư dưỡng hạc, rất thích ý.

Thế nhưng, cho tới cuối cùng, kẻ khiến cho người ta phải đau đầu nhất, chính là con hạc mà Triệu Thuyên cho hắn!

Hắn vốn là một người bán xuất gia, là không thể an nhàn thoải mái mà dưỡng sủng vật, thế nhưng Thái Hoa Hầu lại kiên quyết muốn đưa cho hắn, nhìn con hôi hạc tính tình cũng có vẻ dịu ngoan, hắn chỉ có thể miễn cưỡng mà thu nhận.

Nhưng mà, từ Thái Hoa cung cẩm y ngọc thực đi tới Linh Ẩn Tự chỉ có cơm rau dưa, cho dù là đối với một con chim mà nói, cũng là vô cùng khó thích ứng đi! Tại Thái Hoa cung, Ám Hương ăn chính là cá tươi tôm sống mà bốn mỹ tỳ Mai Lan Trúc Cúc tỉ mỉ điều vị, trong khi ở Linh Ẩn Tự, có cơm thừa ăn đã là tốt lắm rồi. Cho nên lạc thú lớn nhất của nó, ngoại trừ việc bay tới dòng suối nhỏ trong núi để tróc sâu ăn, thì chỉ còn lại mỗi buổi sáng chạy đến trước tăng phòng của Tử Du ăn vạ điểm tâm thôi!

Cổ nhân nói” Từ xa xỉ khó nhập giản dị”, một điểm cũng không sai. Cho dù là một con chim cũng như vậy.

Tử Du đối với con chim cũng không có cách, đành trở về phòng thay đổi y phục rồi mang nó đi đại trù phòng, lấy mấy món chay đem ra cho nó ăn no, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhấc chân vừa định đi vào núi, giữa không trung bỗng nhiên lại truyền đến tiếng hạc kêu trong trẻo. Bạch hạc Sơ Ảnh giương cánh như xa luân, nhẹ nhàng bay tới. Hôi hạc Ám Hương thấy thế, vội vàng rụt lui cái cổ, trốn vào sau lưng Tử Du.

Vì vậy mà, hai hạc đuổi bắt vòng vòng quanh thân Tử Du, Sơ Ảnh nhiệt tình như hỏa không ngừng vỗ cánh, Ám Hương lại là xấu hổ không ngớt tránh trái tránh phải, lông trắng lông xám đều rớt đầy đất…

Tử Du bỗng nhiên cứng đờ, sau gáy thẳng tắp hạ xuống hắc tuyến –

Cái kiểu ở chung của hai con hạc này, vì sao thoạt nhìn… Lại quen mắt như vậy?

…Tỉ mỉ nghĩ nghĩ, chẳng phải là phiên bản của cái tên Triệu Thuyên kia có đánh chết cũng cứ quấn lấy mình lại thường thường đối mình động tay động chân, khinh bạc đùa giỡn?

Đáng giận! Khó trách hắn chết sống cũng muốn đem Ám Hương tặng cho mình!

Trên chân Sơ Ảnh đương nhiên mang theo thư Triệu Thuyên gửi tới. Tử Du mở giấy viết thư, lưu lưu loát loát chữ đầy cả tờ giấy, đều là những lời ân ái vô ích buồn nôn, hắn liếc một cái xem thường. Trình độ mặt dày của người này, thật đúng là trước sau như một, kiên trì không nghỉ!

Khóe môi không tự chủ được mà hơi cong lên, Tử Du cười đến mị mắt. Từ hôm mồng năm tháng mười Sơ tổ đản thần từ biệt, hắn cùng với Triệu Thuyên đã hơn một tháng không gặp mặt. Thấy hắn cao hứng mà viết cho mình một bức “thư tình” buồn nôn như vậy, trong lòng lại có chút vui mừng không hiểu được. Kỳ thực hắn cùng với Triệu Thuyên quen biết nhiều năm, hai người đều bề bộn nhiều việc tự gia môn phái hoặc giang hồ đại sự, cho dù một năm rưỡi không gặp mặt cũng là chuyện thường, những lúc đó đều dựa vào Sơ Ảnh truyền thư báo một tiếng bình an là tốt rồi. Nhưng mà lần này xa cách chỉ mới một tháng, hắn nhưng lại có loại “tưởng niệm” tâm tình, hơn nữa, thứ tình cảm xa lạ này lại ấp ủ dưới đáy lòng, càng ngày càng nồng đậm…

Thiền tâm xao động, hắn đã không thể quay về với tâm cảnh đương sơ như trăng nơi đáy giếng được nữa.

Đáng sợ hơn chính là, hắn dĩ nhiên không cảm thấy có gì không tốt, trái lại trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào không hiểu được.

Bàn tay lần tìm trong ngực, hắn lấy thanh ngọc trâm ra. Trong sáng thông suốt ngọc bích, được thợ thủ công khéo léo tỉ mỉ mài thành vân văn cây trâm, hình dạng cao nhã giản khiết, vốn là cây trâm gài tóc mà Thái Hoa Hầu Triệu Thuyên xưa nay rất yêu thích. Sơ tổ đản thần ngày đó, hai người bọn họ từ Nguyệt lão từ đường đi ra, bên cạnh Tam Sinh Thạch, Triệu Thuyên gỡ xuống thanh ngọc trâm trên tóc mình, chính tay đem mái tóc dài của hắn vấn lên. Sau đó, hắn cúi xuống…

Cảm xúc ấm áp trên môi rõ ràng như thể mới phát sinh ngày hôm qua, Tử Du hai gò má đỏ ửng, mặt đỏ tới mang tai.

Khi đó, hắn tâm tinh diêu đãng, ý loạn tình mê, mặc cho Triệu Thuyên hôn, hoàn toàn không có phản kháng. Bởi vì, truyền thuyết Tam Sinh Thạch từ miệng Triệu Thuyên rủ rỉ kể lại, dường như thực sự chính là kiếp trước của hai người bọn họ, ưu thương lại đau buồn. Hắn vô pháp cự tuyệt một Thái Hoa như vậy.

“Nga yêu yêu! Tử Du na, hiếm khi thấy ngươi lộ ra vẻ mặt như vậy a. Nguyên lai Thánh cư sĩ cũng không phải là bất thực nhân gian khói lửa a.” Tiếng cười bỡn cợt từ xa xa truyền lại, Tử Du vô ý thức ngẩng đầu, liền thấy một thân hắc y Tà dược sư Lý Tư Nam.

Trống ngực nhảy lên một cái, Tử Du vội vàng đem thanh ngọc trâm cất vào trong lòng. Lý Tư Nam ánh mắt lợi hại, đã sớm liếc mắt nhìn thấy, nhưng làm như không có gì mà quay đầu, coi như không phát hiện.

“Ha hả, dược sư thế nào lại rảnh rỗi tới tìm ta? Đúng rồi, linh dược của hài tử Trương Lăng kia đã tìm được chưa?” Tử Du trấn định tâm thần, giống như bình thường lại mỉm cười mở miệng.

Lý Tư Nam thế nhưng không giống như bình thường cùng hắn nói giỡn, ngược lại nhăn lông mày, thần sắc nghiêm túc, một lát, hắn thở dài một hơi: “Tử Du… chuyện này để sau hãy nói, chúng ta đến Lãnh Tuyền Đình đi, đợi một lát còn có mấy người muốn tới.”

Tử Du trong lòng biết không ổn, nghĩ hỏi thăm xem có phải thương thế của Trương Lăng đã xảy ra biến cố gì không, nhưng lời tới bên môi lại nuốt trở lại. Hắn mơ hồ nghĩ việc này hẳn là cùng với Thái Hoa Hầu Triệu Thuyên thoát không được can hệ, nhưng lại có điểm sợ hãi phải biết.

Hai người đều ôm tâm sự, một đường im lặng mà đi tới Lãnh Tuyền Đình, ngơ ngẩn ngồi xuống. Tô Đông Pha có thơ viết: “Bất tri thủy tòng hà xử lai, Khiêu ba phó hác như bôn lôi” (không biết nước từ đâu chảy tới, sóng đập vào khe như sấm đánh) Lãnh Tuyền Đình chính là vì bài thơ nên mới gọi như vậy.

Hai người ngồi đối diện không nói gì, bỗng nhiên nghe trong tiếng nước chảy cuồn cuộn ẩn ẩn xen vào tiếng tay áo đón gió, có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa tới gần. Hai người nghe tiếng quay đầu lại.

Người tới cao lớn anh vĩ, ngũ quan thâm thúy, đường nét phân minh, con ngươi mơ hồ lộ ra sắc xanh lam, đúng là một bộ dạng người ngoại vực. Hắn mặc một thân đỏ tươi cẩm y, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, băng lãnh vẻ mặt nhưng lại tản mát sinh ra một loại khí tức dễ gần.

-chính là một trong Thế ngoại ngũ tuyệt, Thần binh thiên thành Đúc kiếm sư.

Tử Du hơi kinh ngạc, lập tức cười nói.

“Kiếm sư, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây vậy?” Đúc kiếm sư chính là người quái gở tị thế nhất trong năm người bọn hắn, quanh năm ẩn cư trong thâm sơn làm nghề đúc kiếm, hầu như rất ít hạ sơn đi lại, ngay cả mua dụng cụ đồ ăn cũng đều là đệ tử đi làm. Hiện tại ngay cả hắn cũng tự mình xuống núi, có thể thấy được, nhất định là có đại sự xảy ra.

Đúc kiếm sư liếc hắn một cái, nhiễu qua hắn cùng Lý Tư Nam vào trong đình, đoan chính mà ngồi xuống ghế đá, dừng thật lâu, mới dùng một ngữ điệu cứng đờ, không hề nhấp nhô mà mở miệng: “Một trận tà phong.”

Đỉnh đầu phảng phất có một đám quạ đen cạc cạc bay qua, Tử Du cùng Lý Tư Nam đều là gân xanh hắc tuyến đồng loạt hạ, da mặt co quắp không ngừng-

Hảo lãnh một lời nói đùa. Đúc kiếm sư ngươi quả không hổ danh là tẻ ngắt cao thủ a!

Ba đại nam nhân nhìn nhau, chính đang nghĩ đã muộn đến mức không thể muộn hơn, bỗng nhiên một trận tiếng cười duyên dáng như chuông bạc vang lên: “A a, khoan thai tới trễ là đặc quyền của mỹ nữ, bất quá làm phiền các vị phải đợi lâu!”

Vừa dứt lời, một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người xuất hiện ở phía đầu con đường núi. Mái tóc xinh đẹp tán lạc, trên trán thắt một dải lụa năm màu rực rỡ, hoàng điệp quần chỉ dài vừa vặn tới đầu gối, để lộ một đôi chân nhỏ lả lướt cùng giày bó da trâu. Bộ trang phục tương đương dã tính như vậy, phối hợp với vóc dáng thon thả cùng sóng mắt linh động, lại có khác một phen phong tình.

Diệu thủ dịch nha Mỹ trù nương, rốt cuộc cũng tới rồi!

Thế ngoại ngũ tuyệt đã tới bốn người, ở trước Linh Ẩn Tự, tại nho nhỏ Lãnh Tuyền Đình, trong lúc nhất thời đúng là phong vân tế hội, cao nhân tụ tập.

Tử Du cảm nhận được ngày hôm nay thật không tầm thường, đem ánh mắt hướng về phía Lý Tư Nam, phảng phất chờ mong hắn đưa ra đáp án.

“Tử Du, chúng ta ba người cùng nhau tới gặp ngươi, là bởi vì-”

Tà dược sư thu lại vẻ mặt không đứng đắn, vung tay lên, trong rừng cây lại đi ra một người.

Đêm trăng tròn. Ngọc Long Sơn ở Lâm An.

Tử Du đạp trăng mà đến, một thân trắng thuần tăng bào phảng phất như dung nhập vào trong sắc tuyết và ánh trăng. Mũi chân nhẹ lướt qua, trên mặt đất vốn còn sót lại một chút tuyết đọng, dĩ nhiên không tì vết.

Đột nhiên gió đêm thổi mạnh, khắp núi đồi tiếng thông reo trận trận. Tử Du không khỏi dừng cước bộ, ngửa đầu nhìn lên.

Ngày này là ngày rằm giữa đông, Ngọc Long Sơn thế núi cao và dốc, trước lúc mặt trời lặn đã rơi xuống một trận tiểu tuyết vẫn còn chưa có tan hết. Tán cây tuyết tùng trên khắp núi đều tích một tầng ngân bạch. Gió đêm nhẹ lay động ngọn cây, vụn tuyết lả tả phiêu linh bay xuống, hắn vội vàng nhắm mắt lại, có hạt băng rơi vào trên mi mắt, chỉ cảm thấy lông mi thật lạnh, không biết vì sao, hàn ý dường như chậm rãi thấm tận đáy lòng.

Phía sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

“Tử Du.” Bên hồ Thiên Nhất, tử y nhân khoác áo choàng lông hạc, chậm rãi mà đến, ánh trăng chiếu vào mặt hắn, tuyệt lệ dung nhan nghiêm như thần tiên trung nhân.

“…Đã lâu không gặp, Thái Hoa vẫn là phong thái như trước.” Tử Du ôn nhu nói.

“Ôi chao?” Triệu Thuyên kinh ngạc mà trợn tròn mắt phượng, “Ta còn tưởng rằng Tử Du sẽ là người đầu tiên cùng ta cắt bào đoạn nghĩa!”

Tử Du mỉm cười nói: “Ha hả, nói như vậy ngươi dường như rất chờ mong?”

Triệu Thuyên vội vàng cười làm lành nói: “Y nha nha, Tử Du nói gì vậy. Tình ý của ta đối với Tử Du…”

“Minh nguyệt có thể chứng giám sao?” Tử Du cắt đứt lời hắn, khóe môi cong lên, cười đến bất đắc dĩ. Thái Hoa Thái Hoa, ngươi mở mồm ngậm miệng đều là lời thoại này, diệc chân diệc giả, loạn không đứng đắn, ta rốt cuộc nên tin mới tốt hay là không tin mới tốt?

Bỗng nhiên, không trung truyền đến một tiếng hạc kêu. Bạch hạc Sơ Ảnh thoáng nhìn thấy hôi hạc Ám Hương bên người Tử Du, vỗ cánh nồng nhiệt mà bay qua.

Tử Du trong lòng biết không ổn, đỡ cái trán mà thở dài. Sau một khắc, lông chim trắng lông chim xám lại khắp bầu trời tung bay.

“Ôi chao, tình cảm của Sơ Ảnh và Ám Hương thực sự là rất tốt.” Triệu Thuyên nheo mắt cảm khái.

“…Phải” Hứng thú của ngươi đúng là trước sau như một cổ quái.

Bên hồ Thiên Nhất có một tòa Thiên Nhất Các, đấu củng (một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu) mái cong treo lên tám ngọn lưu ly cung đăng, lụa mỏng bao phủ, mông lung ánh đèn trong đêm tối có vẻ đặc biệt nhu hòa sáng sủa. Hai người đi vào trong đình các, chỉ thấy bên cạnh giường gỗ lim có đặt huân lô sưởi ấm, màn che rũ xuống, bốn phía là một mảnh ấm áp dào dạt.

Tử Du trái phải do dự một hồi, mới ngồi xuống gối bằng tơ tằm, than thở: “Ngay cả tiểu đình các dùng để nghỉ ngơi cũng xây dựng thành dạng khí phái như thế này, thật đúng là phù hợp với cá tính cùng xa cực dục của Thái Hoa ngươi…”

“Ôi chao, Tử Du, việc gì phải nói đông nói tây? Có cái gì muốn nói, cứ nói thẳng đi.” Dưới ánh nến khiêu động, Triệu Thuyên tựa người trên giường gấm, lười biếng mở miệng. Hắn nâng lên chén ngọc, nhấp một ngụm, mắt phượng lưu ba, môi đỏ câu dẫn ra một vòng cung nghiền ngẫm.

Tử Du giật mình, nhất thời nói không ra lời.

Ngọc Long Sơn đứng giữa Tây Hồ và sông Tiễn Đường, cùng đỉnh Kỳ Tú của Linh Ẩn Tự không tính quá xa. Nhưng mà, hai người mặc dù quen biết nhiều năm, hắn từ trước tới nay vẫn không hề hay biết trên ngọn núi này cũng có đạo quan của Do Long phái. Càng không phải nói, Triệu Thuyên rõ ràng là đã tới Lâm An mấy ngày, nhưng trong lá thư Sơ Ảnh truyền cho hắn cũng không có nhắc tới, nếu không phải hắn viết thư thăm dò, sao có thể có cuộc gặp gỡ tối nay?

– cho tới bây giờ đều là Thái Hoa Hầu mặt dày mày dạn chủ động dây dưa, rốt cuộc là vì sao thái độ lại đảo ngược?

Thở dài, hắn thẳng tắp đón nhận ánh mắt của Triệu Thuyên, đảo khách thành chủ: “Như vậy rất chuẩn, ngươi không có cái gì nghĩ phải nói với ta sao?”

Hai người ánh mắt tương tiếp, đối diện một lúc sau, Triệu Thuyên hạ xuống mi mắt, bên môi ý cười càng sâu, dáng vẻ mười phần vô hại: “Y nha nha, Tử Du na, ngươi thật đúng là ăn định bản hầu…” Nói đến cuối cùng, nhưng lại hóa thành một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy thở dài.

Tử Du trầm mặc nhìn hắn, mím môi không nói.

Một mảnh yên lặng, một lúc lâu, Triệu Thuyên xuy cười một tiếng, buông chén rượu, chậm rãi nói: “Đến chỗ ngươi cáo trạng chính là tiểu tử họ Trương kia sao? Ôi chao, điều không phải ta nói, bản hầu tự thấy đã đối với hắn hạ thủ lưu tình… Ta tuyệt đối không hại tính mệnh hắn, chỉ bất quá-”

Tử Du cắt đứt hắn “Sai rồi.”

“Ôi chao?”

Tử Du nhìn thẳng hắn, từng chữ từng chữ rõ ràng mà nói: “Trương Lăng đến nay vẫn còn ở chỗ Dược sư, hôn mê chưa tỉnh, cho nên ta không có nghe được bất cứ cái gì từ miệng hắn. Bởi vì hắn vẫn chưa có chết, nên lời hứa ngươi đối với ta tạm thời tính ngươi làm được, món nợ của ngươi với dược sư kia tự có bản thân hắn sẽ đến tìm ngươi thảo toàn.”

Ý cười yếu ớt ngưng trệ trên gương mặt tuyệt mỹ, Triệu Thuyên đáy lòng xẹt qua một tia bất tường dự cảm, miễn cưỡng nói “Vậy Tử Du ngươi …”

“… Ngươi trảm thảo trừ căn, đao hạ vong hồn còn để lại một cái mạng, hắn tìm tới Long Hổ Sơn Thiên Sư Đạo, Thái Hồ sơn trang, bọn họ đã hướng Thế ngoại ngũ tuyệt chúng ta đòi công đạo!”

Mắt phượng nhất ngưng, hiện lên không dám tin tưởng quang mang, Triệu Thuyên khàn khàn nói: “Đạo nhân đó…Không chết? Hay là hòa thượng kia?”

Tử Du gần như đau lòng mà nhìn hắn: “Ngươi không có gì để giải thích sao?”

Biết chân tướng đã bị vạch trần, Triệu Thuyên ngược lại không có cố kỵ. Hắn đứng dậy đến gần, thoáng cúi người, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tán lạc sau vai của Tử Du, chậm rãi nói: “Ngươi biết ta không có gì để giải thích.”

Câu dẫn ra một lũ tóc, niêm tại nơi ngón tay tinh tế thưởng thức, ẩn tình ý cười trên mặt Triệu Thuyên là một mảnh thản nhiên. Hắn nhẹ giọng mở miệng, ngữ thanh yếu ớt, nhưng cũng rõ ràng không gì sánh được: “Tử Du, ngươi hiểu rõ vì sao ta làm như vậy, không phải sao?”

Tử Du không khỏi trầm mặc.

-ta hiểu rõ, ta thế nào lại không rõ…

Ngày ấy, ngươi máu tẩy sông Hoài, trước hết giết đại tăng chính cùng Kim tướng lập uy, lại một khúc nhạc cầm khiến thủy sư quân Kim hôi phi yên diệt, sau đó, lạt thủ vô tình giết chết Thiên Ki Tử cùng Nghĩa Đoan. Lại lấy mạng sống của quân binh áp chế, lệnh cho danh tướng thủy quân Lý Bảo đầu nhập dưới trướng của ngươi.

Một đoạn hành vi mạnh mẽ vang dội, ngoan tuyệt quả cảm, rất có vương phách chủ phong. Kẽ hở duy nhất, chính là hòa thượng Nghĩa Đoan của Tào Động Tông có luyện qua quy tức công, thấy đại sự không ổn nhắm mắt giả chết, thừa dịp rơi vào trong sông thoát được tính mạng. Cửu tử nhất sinh sau, hắn tìm tới Long Hổ Sơn Thiên Sư Đạo cùng Thái Hồ Sơn Trang yêu cầu chủ trì công đạo.

Đúc kiếm sư là tri kỷ hảo hữu của chưởng giáo Thiên Sư Đạo hiện nay, mà Mỹ trù nương cùng với Thái Hồ trang chủ cũng có quá mệnh giao tình. Mà khi đó, Dược sư cũng đã từ Thái Hoa cung của ngươi tiếp trở về hôn mê bất tỉnh Trương Lăng, mặc cho hắn trổ hết bản lãnh cũng không cứu tỉnh được niên thiếu kia. Cuối cùng, bọn họ ba người cùng nhau tới tìm ta, muốn hỏi ta, ý định của ngươi rốt cuộc là như thế nào.

Mà khi nghe xong Nghĩa Đoan khóc tố thì, ta lập tức hiểu được dụng tâm của ngươi.

Đối mặt với loạn cục Kim Tống, ngươi thân là Đại Tống hoàng tộc hậu duệ quý tộc, vương hầu không ngai, nhưng vẫn nhàn ẩn sơn lâm, không hỏi thế sự, nhìn như tiêu dao, bất quá là đang giấu tài, chờ đợi thời cơ, có đúng hay không?

Triều đình Nam Tống quân thần cầu an một góc, ca múa mừng cảnh thái bình, không biết đại nạn gần ngay trước mắt. Mà Kim quốc hoàng đế Hoàn Nhan Lượng dã tâm bừng bừng, muốn đưa quân nam hạ. Quân Kim dũng mãnh, quân Tống vốn suy nhược đã lâu nhất định khó có thể chống đỡ. Một khi hoàng đế Triệu Cấu hiện nay lần thứ hai đưa ra vô điều kiện cầu hòa, nhu nhược tư thái, tất sẽ kích khởi quần thần nội ngoại cùng đại bộ phận thần dân bất mãn. Đương lúc chiến cuộc bất lợi, nhân tâm bất mãn ứ đọng đến một nông nỗi nhất định, danh vọng của đương kim thánh thượng sẽ chạm tới điểm thấp nhất.

Mà lúc đó, chính là thời cơ ngươi chờ đợi, có đúng hay không?

Giống như ngươi ngày ấy thu phục thủy quân Lý Bảo huyết tinh thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, trong quân đội của triều đại Nam Tống, võ tướng đầu hạ dưới phe Thái Tổ nhất mạch của ngươi tuyệt đối không ít. Mà văn thần trong triều, còn có nhiều Khổng Mạnh môn đồ ủng hộ dòng chính thống, nghĩ đến Thái Tổ huyết mạch. Âm thầm chi trì cho Thái Tổ nhất mạch là ngươi, càng là nhiều không đếm hết… Thu phục nhân tâm, chiêu binh mãi mã, mục đích của Thái Hoa ngươi là gì, ta như thế nào lại không rõ?

– non sông cẩm tú, giang sơn như họa, chính là cái ngươi muốn, có đúng hay không?

Đại Tống năm Khai Bảo thứ chín, Thái Tông Triệu Khuông Nghĩa mưu hại huynh trưởng, ly kỳ huyền án tại chúc quang phủ ảnh, Đại Tống trung tướng cướp được thiên hạ trong tay, con cháu truyền thừa tới hai trăm năm. Hiện hôm nay, thân là con cháu Triệu Khuông Dận ngũ thế tôn, được truyền lại huyết mạch của Thái Tổ, muốn đem giang sơn này, thiên hạ này, đều cướp về, có đúng hay không?

Ngươi đã từng ẩn nhẫn dụng tâm, ngươi hiện nay bá nghiệp hoành đồ… Là tâm đầu ý hợp chi giao của ngươi, cho đến ngày hôm nay, ta như thế nào lại không hiểu, không rõ ràng?

-nhưng mà, ta thà rằng mình không hiểu…

Hơi ngẩng đầu lên, Tử Du lẳng lặng mà nhìn Thái Hoa đang đứng trước người mình, tim một trận loạn nhịp. Một lúc, hắn mở miệng, ngữ thanh vô lực: “Thái Hoa, còn nhớ rõ không? Ta từng khuyên ngươi đừng nên học Tông sư Đạo môn Trần Bác tiền bối của các ngươi, đừng phụ một thân gần như thiên nhân thần thông. Ngươi là Đại Tống hoàng tộc, là thiên chi kiêu tử mọi người hướng tới, càng nên vì thiên hạ thương sinh mà xuất ra một phần lực.”

“Y nha nha, Tử Du ngươi nói không sai. Cho nên ta vui vẻ tuân mệnh, tự mình xuất thủ cứu vạn dân đang thống khổ. Ta đã lao khổ công cao như vậy, Tử Du có đúng hay không cũng nên có thưởng đi?” Mắt phượng nhất lưu, nụ cười của Triệu Thuyên rời khỏi môi. Ngón tay nắm chặt tóc Tử Du, hắn nhẹ nhàng kéo, Tử Du có hơi đau nhức, thuận thế ngửa đầu, trên môi ấm nóng, môi hắn đã ấn lên tới, trằn trọc tương tựu, cực tẫn triền miên.

“Ngươi-” âm thanh của Tử Du bị nuốt chửng giữa nụ hôn, nghĩ đẩy hắn ra, nhưng cánh tay không hiểu sao lại không có khí lực. Triệu Thuyên uống chút rượu, thanh phân rượu hương cũng theo nụ hôn mà tràn ngập trong miệng mũi, huân nhiên dục túy, vòng quanh lưu luyến, ngay cả tâm cũng theo đó mà mê hoặc.

Quá mức thân mật nụ hôn, quá mức nóng cháy đôi môi.

Không chỉ nói hắn là một người đã lập chí xuất gia tu hành, cho dù là giữa hai người nam tử hảo hữu, cũng thực không nên hết lần này đến lần khác làm ra hành vi bội đức du lễ như vậy.

Thái Hoa Hầu Triệu Thuyên nhưng lại làm được đương nhiên, đương nhân bất nhượng, toàn bộ không có nửa phần đuối lý. Kiêu ngạo tùy hứng, tùy ý làm bậy, không đem quy củ lễ pháp thế nhân đặt vào trong mắt. Nam tử mặt mày diễm sát này, đem quang vinh thiên hạ sủng vào một thân, tự cao tự đại, giống như thế gian sinh ra thì nên do hắn dư thủ tử đoạt.

Cho dù một người tu hành thanh tâm quả dục như hắn, ở trước khí thế ngoài ta ra còn ai này, cũng không tránh khỏi bị dao động. Huống chi người đó một thân phong tư tuyệt tục, phảng phất như thần tiên trung nhân, người thấy đều tâm chiết. Hắn Tử Du tuy rằng nói xằng Thánh cư sĩ, bất quá cũng chỉ là một phàm phu tục tử, hòa thượng gà mờ mà thôi, sao có thể là ngoại lệ?

Ái dục đối với con người, như cầm đuốc ngược gió mà đi, tất có ngày thiêu cháy tay mình.

Hắn đã từng không tin, đã từng nghĩ thí luyện thanh tịnh thiền tâm, nhìn mình sa vào ái dục sẽ có kết cục như thế nào… Vì vậy mới dung túng mà mặc cho Thái Hoa đối với hắn thân cận trêu đùa, nhĩ tấn tư ma, không chút tị hiềm.

Vì vậy, thí luyện tại ngày hôm nay đã là bụi bặm lạc định. Kết cục đã rõ ràng minh bạch, nước rơi đá vỡ.

…Ngoạn hỏa tự thiêu, hắn đã thiêu cháy tâm của chính mình.

Nụ hôn trên môi càng thêm càng rỡ. Triệu Thuyên ôm lấy hắn, hơi thở cực nóng, nụ hôn nhẹ đã biến thành hôn sâu, linh hoạt lưỡi uốn cong nhưng có khí thế, tham nhập vào khoang miệng hắn tùy ý chạy, liếm thỉ hấp hút, vô cùng khiêu khích.

Hồn tiêu ý nhuyễn, tứ chi vô lực. Hắn cúi đầu mà thở dốc, ôn nhuận con ngươi đen phủ dày một tầng sương mù. “Thái Hoa, ngươi …”

“Hư-” Triệu Thuyên ôm chặt eo hắn, ghé vào bên tai hắn ôn nhu dụ dỗ: “Đừng nói nữa…”

Hiểu nhau quá sâu, cho tới nông nỗi ngày hôm nay, kỳ thực hai người đều biết đối phương muốn nói cái gì, muốn làm cái gì.

Tử Du nhắc tới chính mình đối với hắn đã từng khuyên bảo, chính là nỗ lực cuối cùng của hắn, hắn không muốn thấy Triệu Thuyên vì tranh đoạt thiên hạ mà tại nội bộ Nam Tống vương đình nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ, nhắc nhở hắn vạn sự nên vì đa số lê dân bách tính mà lo lắng.

Triệu Thuyên lại cố ý hiểu sai, cố ý đem lời nói của hắn xuyên tạc, nói chính mình là vì bách tính thương sinh mà mưu định hậu động, một phen tác vi, tất cả đều là vì chỉnh đốn sơn hà, bình định càn khôn.

…Ai cũng không có sai. Thế nhưng, lập trường trái ngược.

Ai mới là người thắng cuối cùng?

Hai mắt khẽ mở, xuyên thấu qua màn lụa lay động nhìn ra ngoài đình, Tử Du thấy trong nước hồ trong vắt của Thiên Nhất Trì ảnh ngược ra một vòng ánh trăng. Yên tĩnh sâu thẳm.

Hắn giương mắt, nhãn thần trong nháy mắt trở nên thanh minh rất nhiều, thẳng tắp mà nhìn vào đôi mắt phượng mị mà có uy của Triệu Thuyên, nhẹ giọng nói: “Thái Hoa… Ngươi sẽ không sợ, lúc ngươi hao hết thiên tân vạn khổ đoạt lại ngôi vị hoàng đế thì, đại quân Kim quốc đã qua sông, ngươi cho dù lên làm hoàng đế cũng sẽ chỉ là một cái thùng rỗng trên danh nghĩa?”

“Ôi chao, Tử Du, ngươi nói lời này không khỏi quá xem thường ta. Hoàn Nhan Lượng chí lớn nhưng tài mọn, một dạng ngu ngốc hoàng đế, có thể làm khó dễ được ta?” Mắt phượng tuôn ra tràn đầy tự tin ý cười, Triệu Thuyên ngữ điệu ôn nhu, nhưng trảm đinh tiệt thiết, “Một ngày quân quyền Đại Tống đều nằm trong tay ta, bản hầu chắc chắn sẽ đem bọn Kim lỗ đánh cho quay về với hoang dã lão gia của bọn chúng, trả lại ta non sông.”

“…Như vậy, trước đó thì sao? Trước khi ngươi đoạt được ngôi vị hoàng đế quân quyền Đại Tống thì sao?”

Ánh mắt trở nên thâm thúy, Triệu Thuyên mím môi nói: “Chọn lọc là cần thiết.”

“Chính là nói, để đạt được hy vọng của mọi người trong triều, chi trì của các phái lão thần, nhân tâm dân gian, ngươi sẽ để mặc cho bộ hạ ngồi yên xem Đại Tống vừa khai chiến đã liên tiếp chiến bại? Thậm chí là lệnh cho bọn họ cố ý tháo chạy, dẫn phát oán phẫn bất mãn của mọi người?” Hoàng thượng Triệu Cấu hiện nay không phải là một hoàng đế tốt lành gì, thay đổi một người ngồi trên ngôi vị hoàng đế cũng không có gì không tốt. Thế nhưng khoanh tay ngồi nhìn chiến sự thất lợi, cho dù chỉ là một đoạn ngắn thời gian ban đầu, nhưng mà vì vậy mà người vô tội phải chết, bách tính trôi dạt khắp nơi, bọn họ phải làm sao bây giờ?

“…Triều chính thế sự vốn là như vậy. Muốn đạt thành đại sự, sao có thể không có hy sinh? Mưu định hậu động, quyết định thật nhanh, nếu muốn trở thành vương giả cần phải có giác ngộ như vậy.” Triệu Thuyên tránh đi ánh mắt của hắn.

“Ngươi xác định đó là cần thiết sao?” Tử Du thở dài, “Ngày rằm tháng bảy tết Trung Nguyên, ngươi vì sao muốn ta cùng ngươi thả hà đăng?” Sớm nên nghĩ đến, đêm đó Triệu Thuyên dường như có chút tâm sự, ngôn từ mập mờ, thậm chí kích động mà hôn hắn, đánh vỡ sự cân bằng im lặng mà từ trước tới nay trong lòng hai người đều hiểu rõ…

– đó là bởi vì, tâm của Thái Hoa Hầu cũng rối loạn đi?

Chiến họa một khi đã khởi, tất phải xương trắng đầy đồng, máu chảy thành sông, trong loạn thế lại có thêm không biết bao nhiêu oan hồn dã quỷ? Nếu thực sự là tâm như thiết thạch, không gì có thể lay động, làm sao có thể tại đêm Trung Nguyên đó tự mình thả xuống trản hà đăng kia?

Đối mặt với câu hỏi của hắn, Triệu Thuyên nghẹn lời. Một lát, hỏi ngược lại…

“Thế nhân đều nói, Thanh tịnh thiền tâm Thánh cư sĩ tâm mang thiên hạ, từ bi vi hoài. Mặt khác, hắn cùng với người đứng đầu Thế ngoại ngũ tuyệt Thái Hoa Hầu là tương giao tâm đầu ý hợp, ‘ái mộ chi tình, khả khi kim thạch, thiên lý thần giao, phù hợp phù khế’.”

“Như vậy, người trong thiên hạ và Thái Hoa Hầu, Thánh cư sĩ Tử Du sẽ chọn ai?” Mắt phượng mang theo ẩn tình ý cười liếc đến đây, thản nhiên tự đắc, phảng phất như không quan tâm. Nhưng mà Tử Du nhìn thấy sâu trong đáy mắt hắn chính là đang lo được lo mất.

… Nguyên lai, Triệu Thuyên có một câu nói thủy chung là không có lừa hắn –

“Tình ý của ta đối với Tử Du, thiên chân vạn xác. Ngươi cái gì cũng có thể hoài nghi, duy nhất không được hoài nghi điểm này.”

Chỉ là, cho tới bây giờ câu thệ ngôn này lại trở thành tận đáy lòng che giấu cùng nặng trĩu đau đớn.

Tử Du trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt vân đạm phong khinh. “Đã là Thánh cư sĩ… lựa chọn, đương nhiên là người trong thiên hạ. Một người và cả thiên hạ, ai nặng ai nhẹ? Không cần nghi ngờ. Ngươi căn bản vốn không nên hỏi.” Ngữ điệu bằng phẳng, ngữ ý nhưng lại tàn khốc không gì sánh được –

Đó là đại ái đối với cả thế nhân, đó là đại từ bi phổ độ chúng sinh, nhưng mà đồng thời cũng đem thân phàm phu tục tử, thất tình lục dục của hắn, hết thảy đều vứt bỏ.

Thiền tâm của hắn đã từng như trăng nơi đáy giếng, chỉ vì một người mà khởi sóng. Hôm nay đã khôi phục lại yên tĩnh.

Trăng sáng trên cao, sóng biếc trong Thiên Nhất Trì như tẩy, ánh trăng xa xôi. Cho dù, ngươi có vớt được ánh trăng nơi tay, bất quá cũng chỉ là một khoảnh khắc ôn tồn. Bởi vì, nơi mà ánh trăng chiếu rọi, chung quy là khắp thế gian đại địa.

Dứt lời, Thánh cư sĩ phất tay áo, xoay người dứt khoát rời đi.

Ngay sát na hắn xoay người đi, đôi mắt phượng diễm mị của Thái Hoa Hầu ảm đạm như tro tàn.

Ngoạn hỏa tự thiêu, không chỉ có Thiền tâm lay động Thánh cư sĩ, tâm cao khí ngạo Thái Hoa Hầu cũng là như vậy.

Phảng phất minh cùng ám, quang cùng ảnh.

Chạm vào thì rung động, dứt bỏ thì đau đớn, ai cũng không thể may mắn tránh khỏi.

________________________________________

Đệ bát chương: Tương tư thành hôi
Bình Luận (0)
Comment