Minh Nguyệt Nhập Quân Hoài

Chương 17

Edit & Beta: Pianvy Kim –

Hề Vân Giai lúc tiến vào rừng Khổ Trúc liền phát hiện sắc mặt sư tôn có vẻ khác thường. Khứu giác hắn rất thính, liền nghe được thoang thoảng mùi máu tanh. Có điều nét mặt Thiên Cù Tử vẫn trang nghiêm, còn hỏi hắn: “Có chuyện gì?”

Hề Vân Giai không dám nhìn loạn. Sư tôn đối với hắn luôn có chút ôn hòa, nhưng cũng chưa từng vui vẻ cùng ai tiếp cận. Bản thân hắn là đệ tử thân truyền, lại chưa từng hiểu rõ sư tôn, nhiều năm qua vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí.

Lúc này hắn không dám hỏi nhiều, chỉ đáp: “Sắp đến ngày mười lăm tháng tám tổ chức Ngân Thiềm Ngọc Hoa yến, đệ tử đã viết xong danh sách thiệp mời, hôm nay mang tới mời sư tôn xem qua.”

Thiên Cù Tử tiếp nhận. Ngân Thiềm Ngọc Hoa yến là thịnh hội mỗi năm của Cửu Uyên. Tất cả chưởng viện cùng trưởng lão đều tham gia, cũng sẽ nhìn theo thực lực mà phát thiệp mời cho những tiên môn khác. Những tông môn có quan hệ thân thiết với các chưởng viện, trưởng lão sẽ được ưu tiên, mặt khác còn để người địa vị vừa đủ đến phát thiệp để tránh thất lễ.

Nhưng Thiên Cù Tử không có bằng hữu thân thiết nào, Hề Vân Giai đưa danh sách tới để hắn xem cho có lệ thôi. Quả nhiên Thiên Cù Tử chỉ nhìn lướt qua, tiện nói: “Để đại trưởng lão quyết định đi.”

Hề Vân Giai thưa vâng, đang định lui ra, Thiên Cù Tử đột nhiên hỏi: “Mười lăm tháng bảy có khảo nghiệm linh căn ở Tiên Trà phải không?”

Hề Vân Giai hơi sửng sốt, không ngờ sư tôn phá lệ quan tâm tới sự vụ trong viện, hắn vội đáp: “Thưa sư tôn, quả có vậy. Bất quá trấn này là nơi vắng vẻ, thiếu hụt linh khí, bốn mươi năm gần đây chưa từng có ai đủ tiêu chuẩn. Trước mắt đệ tử ngoại môn(*)  đang phụ trách tuyển chọn năm nay.”

(*) Đệ tử ngoại môn: cấp bậc nhỏ nhất trong tiên môn. Các đệ tử được sư trưởng dạy một ít, tu luyện một ít, đảm nhận những công việc râu ria như trồng cây, quét tước…

Thiên Cù Tử trầm ngâm không nói. Hề Vân Giai trong lòng lộp bộp, không biết vì sao sư tôn đột nhiên hỏi đến việc này. Phải chăng sư tôn đối với hắn có điều bất mãn? Hắn cùng sư tôn không giống nhau. Sư tôn xuất thân tốt đẹp bao nhiêu, còn hắn chỉ là cô nhi ngoài đường được sư tôn phát hiện, mang về Âm Dương Viện.

Thời gian qua, Hề Vân Giai xem sư tôn như cha, tràn đầy kính sợ, dốc hết toàn lực để làm sư tôn vui lòng. Mà thực tế hắn đã làm rất tốt, sau bốn trăm năm đã không còn dáng vẻ đứa bé ăn xin hồi trước nữa, mà biến thành đại đệ tử của Âm Dương Viện, ôn nhuận đoan chính, xử lý công việc tỉ mỉ chu toàn.

Tiên môn rất coi trọng việc truyền thừa, đặc biệt là ở một đại tông môn như Cửu Uyên Tiên Tông. Không ít bề trên nhờ thu được một cái thiên tư ưu dị đệ tử mà được thơm lây. Có được Hề Vân Giai căn cốt ưu tú, lại chăm chỉ tu luyện, Thiên Cù Tử được vô số người tán dương ánh mắt khéo chọn.

Đối đãi của Thiên Cù Tử đối với hắn, thủy chung không nóng không lạnh. Hắn cùng Hề Vân Thanh đều lấy họ Thiên của sư tôn, nhìn qua tưởng là thân như phụ tử, chỉ có hắn biết thực tế không phải vậy.

Thiên Cù Tử trên thân vĩnh viễn thiếu đi một chút khói lửa nhân gian, bất kỳ ai đứng cạnh cũng không thể tiếp cận. Hắn ở núi Dung Thiên này là (*) cây to bóng cả, quanh năm lạnh nhạt, vĩnh viễn không thể với tới.

(*) Nguyên tác: Hắn là Dung Thiên sơn đích vân đào thụ hải, lạnh lẽo trôi đi, xa tận chân trời (他是融天山的云涛雾海, 清寒绵绵, 远在天边). “Vân đào thụ hải” là mây to sóng lớn, ở tiếng Việt có “cây cao bóng cả” có ý nghĩa tương đương.

Hề Vân Giai như bước trên băng mỏng, Thiên Cù Tử đột nhiên nói: “Năm nay khảo nghiệm ở Tiên Trà để Vân Thanh phụ trách đi.”

Hề Vân Giai hơi giật mình, muốn hỏi sư tôn phải chăng có an bài khác, kỳ thật cũng có thể để hắn đi, trong quá khứ hắn cũng từng làm qua công việc này rồi. Nhưng vẫn là không dám. Sư tôn không thích đệ tử truy vấn ngọn nguồn, hắn đành cúi đầu nói: “Vâng.”

Thiên Cù Tử phất tay ra hiệu cho đệ tử lui xuống. Ngân Thiềm Ngọc Hoa yến gì gì, nếu không phải do quy củ tông môn, hắn đã chẳng bao giờ tham gia.

Hề Vân Thanh, nhị đệ tử Thiên Cù Tử, sư tỷ Âm Dương Viện.

Lúc đại sư huynh đến phân phó, nàng đang dạy học cho nữ Ma đồng mà Húc Họa đưa tới, nàng không hiểu ra sao hỏi: “Sư tôn kêu ta đi còn nói gì nữa không?”

Hề Vân Giai làm sao biết, đành đáp: “Không có, tính tình sư tôn muội cũng biết rồi. Lần này người lưu tâm, ta nghĩ nhiều khi, Tiên Trà trấn năm nay không có người xuất chúng thì cũng có yêu vật dị thú. Muội đi nhớ phải cẩn thận.”

Hề Vân Thanh lên tiếng kêu nghỉ, nữ đồng trước mặt lau mồ hôi. Hề Vân Giai da mặt mỏng, không dám dạy nàng ấy nên liền giao cho sư muội. Hề Vân Thanh muốn nữ đồng theo họ  mình, lắp bắp đi cầu sư tôn. Không ngờ vừa nói, Thiên Cù Tử đã đồng ý.

Hề Vân Thanh đặt cho nàng cái tên Hề Linh Nhi, lập chí muốn làm hảo sư phụ, mỗi ngày truyền công pháp, đốc thúc nàng ta học hành, mười phần đáng tin cậy.

Vân Thanh không dám trì hoãn mệnh lệnh của sư tôn, đối với Linh Nhi liền nói: “Sau khi ta đi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời sư bá. Việc học phải đúng tiến độ, nếu không trở về ta liền phạt, nghe rõ chứ?”

Hề Linh Nhi là người thông minh, nhếch môi nhẹ gật đầu. Vân Thanh lại nói: “Ta đi đây. Đại sư huynh, nhớ chăm sóc Linh Nhi tốt.”

Hề Vân Giai đáp: “Thời gian còn sớm, sao muội phải gấp?”

Nàng không quay đầu lại: “Đi sớm còn xem lời sư tôn có ẩn ý gì.” Nàng cùng Vân Giai giống nhau, đối với Thiên Cù Tử vừa kính vừa sợ. Theo lẽ thường, nữ đệ tử cùng sư tôn quan hệ sẽ thân cận hơn nam đệ tử một chút, bởi phần lớn sư phụ đều nuông chiều nữ đệ tử hơn.

Thiên Cù Tử không vậy.

Hắn sinh ra đã không giỏi nói chuyện với người khác phái, đối với nữ đệ tử cũng luôn giữ khoảng cách. Trừ lúc chỉ đạo thí luyện, Hề Vân Thanh không nhớ nổi lần gần nhất sư tôn nói chuyện với mình là khi nào.

Nàng vốn xuất thân nhà quyền quý, nhưng xui xẻo lại là kết quả của một mối tình vụng trộm, không thể đưa ra ngoài ánh sáng, vừa ra đời thiếu chút nữa đã chết chìm. Thiên Cù Tử lần theo khí tức tìm thấy nàng, mang nàng về Âm Dương Viện. Nàng cùng Vân Giai từ nhỏ coi sóc lẫn nhau, tình cảm huynh muội vô cùng tốt.

Căn cốt nàng so với Hề Vân Giai hơi kém một chút, nhưng từ nhỏ chịu khổ, lại được các sư huynh quan tâm trông nom, tu vi tiến triển coi như tốt, không làm sư tôn mất mặt.

Khó có khi được sư tôn giao nhiệm vụ, nàng sợ phạm sai lầm, hận không thể bay thẳng xuống trấn Tiên Trà.

Tiên Trà trấn thực sự rất xa, Cửu Uyên cũng không đặt trụ sở, trên trời càng không có phi chu (*), chỉ có một cái linh tuyền cùng một đạo quán là có chút liên quan, gặp chuyện có thể xin Cửu Uyên giúp đỡ. Tổng quát lại, so với ngoại môn cũng không bằng.

(*) Nguyên tác “phi chu tân độ” (“飞舟津渡”): đại khái là thuyền cao tốc bay trên không trung, trong truyện này là phương tiện để di chuyển. Sau này mình sẽ viết là “phi chu”.

Thời điểm Vân Thanh chạy tới trấn, đương nhiên trước tiên là đi gặp đạo trưởng ở đó.

Vị đạo trưởng này tên Vãn Trần. Hề Vân Thanh không khách khí hỏi: “Vãn Trần đạo trưởng, sư tôn kêu ta đích thân tới đây nhưng lại không nói rõ nguyên do. Đạo trưởng liệu có biết dụng ý của sư tôn ta không? Hay là, trấn Tiên Trà dạo này có yêu vật dị sĩ gì không?”

Vãn Trần thấy Hề Vân Thanh đích thân tới, trong lòng kinh ngạc, cẩn thận suy nghĩ mới nói: “Vân Thanh tiên trưởng nói làm tiểu đạo sợ hãi. Thâm ý Hề chưởng viện, tiểu đạo không dám tự suy đoán. Có điều, mười tám năm trước, hộ sơn đại trận Liên Hoành quả thật có truyền đến tin tức, nói ta chiếu cố một đứa trẻ sơ sinh.”

Quả nhiên, dùng Liên Hoành truyền tin, ngoài sư tôn thì còn ai vào đây?

Nàng vội hỏi: “Đứa bé nhà ai? Tên gì?”

Vãn Trần đạo trưởng đáp: “Chính là con gái của Kỷ gia phu nhân Phàn Quỳnh Chi, Kỷ Họa. Kỷ phu nhân hoài thai ba năm mới có thể sinh, tiếc thay nữ nhi bẩm sinh ngu ngốc, gần đây nghe có tin đã khôi phục lại thần trí.”

Ông nghĩ nghĩ, cảm thấy không thể phụ tiên trưởng nhờ vả, lại bổ sung thêm: “Kỷ phu nhân vì vậy mà bị nhà chồng xua đuổi. Tiểu quan bất đắc dĩ, mỗi tháng mời bà ấy làm chút việc giặt hồ may vá, để hai mẹ con có chút tiền, miễn cưỡng sống qua ngày.”

Hề Vân Thanh trong lòng liền có tính toán, lập tức đứng dậy: “Ta sẽ đến Kỷ gia nhìn qua, đa tạ đạo trưởng.”

Vãn Trần đứng dậy định tiễn, bỗng hoa mắt một cái, Hề Vân Thanh đã không thấy tăm hơi.

Hà quản sự lại tới Chu phủ, ông cực lực thuyết phục Phàn Quỳnh Chi đến thêu phường chỗ mình, tiền lương hậu hĩnh. Phàn Quỳnh Chi hơi do dự. Trước kia bà bị ràng buộc bởi nhà chồng cùng nữ nhi, bây giờ nhà chồng ân đoạn nghĩa tuyệt, nữ nhi cũng sắp tham gia khảo nghiệm linh căn. Bà lần đầu trong đời muốn vì mình suy nghĩ thật kỹ.

Phàn Quỳnh Chi đem việc này thương lượng với Húc Họa, nàng nói: “Đây là chuyện tốt a, nương cũng nên đến những nơi rộng lớn nhìn một chút.”

Bà trả lời: “Nương chờ con khảo thí xong đã, phụ thân… Bọn người Kỷ Hàn Chương  chỉ sợ sẽ không chịu để con yên.”

Húc Họa cười không ngừng: “Nương, người nên đi trước đi. Bằng không con nhớ nương quá, không bày ra toàn bộ thực lực, chẳng phải sẽ bị lỡ mất tiền đồ sao?” Phàn Quỳnh Chi ngẩn người, Húc Họa nhẹ kéo bà, vỗ vỗ lên vai: “Đi thôi nương.”

Lúc Hề Vân Thanh đến cũng là lúc Húc Họa tiễn Phàn Quỳnh Chi rời đi. Phàn Quỳnh Chi trong lòng cũng thấu hiểu, nữ nhi mình không phải người thường, không khỏi thương nhớ, khó tránh mặt mũi tèm lem. Hà quản sự nhẹ nhàng an ủi, còn khuyên Húc Họa đi chung.

Húc Họa đi không cùng hướng, chỉ vỗ vỗ cánh tay Phàn Quỳnh Chi. Trước khi xe ngựa bắt đầu chạy, Phàn Quỳnh Chi vén màn một mực nhìn nữ nhi, Húc Họa đợi đến khi hình bóng bà xa đến mức chỉ còn là cái chấm nhỏ mới trở lại Chu phủ, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến núi Linh Tuyền.

Hề Vân Thanh ẩn mình quan sát hồi lâu, bằng tu vi của nàng, đã sớm nhận ra Húc Họa căn cốt bất phàm. Càng đáng ngạc nhiên hơn, trên người nàng ta còn có mùi hương hoa quế. Người ở Tiên Trà trấn này hiểu biết rất ít về Tiên môn cùng Ma tộc, nhưng nàng – nhị đệ tử của chưởng viện Âm Dương thì khác.

Nàng phi thường minh bạch… Đây chính là một Ma Khôi a!

Hề Vân Thanh không biết làm sao, nhưng nếu sư tôn đã tự mình ra lệnh kêu nàng chiếu cố, thì dù thế nào cũng phải đưa nàng ta khỏe mạnh mang về. Vân Thanh quyết định xong, không ngó đông nghĩ tây nữa, ngày nào cũng ngầm bám theo Húc Họa, đợi mười lăm tháng bảy, nàng Ma Khôi đó tới khảo nghiệm linh căn, liền sẽ đưa nàng ta về Âm Dương Viện.

Thiên Cù Tử cách Thần Ma liên tục nhìn thấy đệ tử của mình lúc ẩn lúc hiện. Nàng bám rất chặt mục tiêu, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không hoàn thành được sư tôn giao phó.

Có điều Vân Thanh sơ suất, theo dõi Húc Họa còn mặc y nguyên trang phục của Âm Dương Viện, thậm chí còn đeo Âm Dương Song Ngư bên mình.

Húc Họa liếc mắt một cái liền phát hiện. Sau đó, ngày mười lăm tháng bảy, một bước cũng không đến núi Linh Tuyền. Hề Vân Thanh choáng váng!! Nàng đứng đợi trong đạo quan trên núi suốt nửa ngày, cuối cùng không nhịn được chạy vào trấn.

Húc Họa vẫn còn ở trong Chu phủ, Hề Vân Thanh bên ngoài đi tới đi lui. Kì lạ, nàng ta biết tới việc khảo thí linh căn, còn nói với nương sẽ tham gia, sao bỗng dưng lại dở quẻ? Không lẽ nhớ lộn ngày?

Thiên Cù Tử thở dài. Hắn so với đệ tử càng hiểu lý do vì sao Húc Họa không đi! Còn có lý do nào tươi mát thoát tục hơn là vì nàng không thích chưởng hắn đâu?

Húc Họa ngồi mãi trong Chu phủ, Hề Vân Thanh thực sự không đợi nổi, lập tức đi vào bái phỏng. Vãn Trần đạo trưởng cùng Chu lão gia có giao tình, nói chuyện hòa hợp. Chu lão gia nghe Vãn Trần nói về lai lịch của Vân Thanh, đâu dám ngăn cản, trực tiếp đưa người dẫn nàng tới phòng Húc Họa.

Chu lão gia kích động hướng Húc Họa giới thiệu Hề Vân Thanh, thần sắc giống như chúc mừng ngươi đỗ Trạng Nguyên rồi.

Húc Họa nhìn thoáng qua Vân Giai, cảm thấy ngọc bội của nàng ta cực kỳ chướng mắt. Nàng tựa hồ đã sớm biết Vân Thanh sẽ đích thân tới gặp, miễn cưỡng hỏi: “Ngươi tên họ là gì?”

Lời nói nghe có chút vô lễ, Hề Vân Thanh cảm thấy không vui nhưng vẫn đáp: “Ta là nhị đệ tử Âm Dương Viện, Hề Vân Thanh.”

Ha! Cửu Uyên Tiên Tông, Âm Dương Viện, còn họ Hề. Vừa nghe đã khiến người ta mất hứng. Húc Họa nói: “Ngươi muốn thu ta làm đồ đệ? Nhưng tay không đến gặp ta là không được nha.”

Hề Vân Thanh đơ người. Sư tôn phái nàng đến đây, đối với cái người “Kỷ Họa” này đã là coi trọng lắm rồi. Đường đường là chưởng viện thân truyền nhị đệ tử, đã bao giờ nàng bị người ta lạnh nhạt như vậy? Hề Vân Thanh không khỏi tức giận: “Làm càn! Ta thu hay không còn phải xem linh căn của ngươi. Nếu ngươi bình thường, dù có quỳ xuống cầu xin, Âm Dương Viện này cũng tuyệt không thèm chứa.”

Thiên Cù Tử hơi trầm xuống. Hắn không hi vọng hai người bất hòa. Phái Hề Vân Thanh đi là bởi hắn biết nàng tính tình nhu thuận. Không ngờ hai người vừa gặp mặt… lại tái diễn lịch sử của hắn…

Quả nhiên, Húc Họa bắt chéo chân, nói: “Nếu căn cốt ta bất phàm thì sao?”

Hề Vân Thanh sửng sốt một lúc mới đáp: “Thì đương nhiên theo ta tới Âm Dương Viện a.” Phàm nhân hiện tại đối với Tiên tông đều bất kính thế này hả?!

Húc Họa giơ một ngón tay che miệng, lắc đầu: “Âm Dương Viện cái tên này, nghe như tên điềm xấu, ta không thích.”

Hề Vân Thanh hỗn loạn, vừa định quay phắt đi, lại nhớ tới mệnh lệnh của sư tôn, đành phải nén giận đến đau đầu, nửa ngày sau lại mời mọc: “Phàm nhân tu tiên có thể trường sinh ngàn năm, bách bệnh không nhập, còn có thể ngự kiếm, thông thiên triệt địa. Ngươi không muốn sao?”

Húc Họa rì rì đáp: “Không hề. Ta cảm thấy sống hết bảy mươi năm, nếm đủ ngũ vị tạp trần, sau này sinh lão bệnh tử mà qua đời, chẳng lẽ lại không hoàn mỹ hơn ư?”

Hề Vân Thanh đầy bụng lửa nóng, nhưng thân mang theo nhiệm vụ, không thể làm gì. Lúc lâu sau mới hỏi: “Ngươi muốn thế nào mới chịu đi theo ta?”

Húc Họa nghĩ nghĩ, nói: “Thực ra điều kiện của ta rất đơn giản. Thứ nhất, con người ta xưa nay yêu tiền, ngươi tới bái phỏng ta chỉ cần mang theo ba hay năm ngàn lượng bạc gì đó, ta đối với ngươi liền sẽ có chút hảo cảm.”

Âm Dương Viện tuyển một phàm nhân làm đệ tử, còn phải mang theo bạc?? Hề Vân Thanh tức muốn ho ra máu, nhưng câu nói tiếp theo của Húc Họa mới thực sự khiến nàng phát điên: “Cái họ Hề này, ta thực rất không thích. Chi bằng ngươi theo họ của ta, ta cao hứng, nói không chừng sẽ chịu theo ngươi về Cửu Uyên đó.”

Hề Vân Thanh không kìm được muốn phát sốt: “Ngươi… Ngươi…”

Nàng chỉ kiếm vào mặt Húc Họa, hận không thể một đao một nhát chặt nàng ta vỡ nát, nhưng bất ngờ Âm Dương Song Ngư bên hông hơi rung động, Liên Hoành truyền đến, thanh âm Thiên Cù Tử bên tai rất rõ ràng: “Đáp ứng đi.” Ôn hòa bất đắc dĩ, tuyệt không giận dữ.

Hề Vân Thanh không dám tin, nhưng sư mệnh không thể trái. Nàng như bị người ta dội vào một xô nước lạnh, khí thế hung hăng giơ kiếm, mắt hạnh trừng trừng đầy lửa giận, cuối cùng chốt lại một câu: “Vậy… cũng được…”

Cả đám ngây như phỗng.

Húc Họa tiếp lấy ba ngàn lượng, quay đầu lại đưa cho Chu lão gia, nói: “Phụ thân ta cùng nãi nãi thường xuyên tới đây quấy rối, khiến ngài chịu không ít phiền phức. Ba ngàn lượng này, một phần để cảm tạ Chu lão gia đã thu lưu mẹ con chúng ta, hai ngàn lượng còn lại, xin ngài lấy để mua bức Mẫu Đơn kia của cha ta. Mặc dù nhìn nó không ra sao, cũng không đáng giá, nhưng ta thân là nữ nhi, cũng muốn để bọn họ tuổi già có cái dựa vào, miễn cưỡng sống qua ngày.”

Chu lão gia nhận ngân phiếu, trong lòng cảm động không thôi, còn khen Húc Họa hiếu thuận. Thiên Cù Tử nhíu mày – nàng đâu phải người lương thiện vậy!

Hề Vân Thanh không rõ đầu đuôi nhưng cũng chẳng muốn biết, trực tiếp lôi kéo Húc Họa đi khảo thí linh căn. Thần Ma chi tức đi theo Húc Họa, có mấy lời muốn nói nhưng không dám. Thiên Cù Tử xem đồ đệ như con gái, chủ nhân khiến nàng theo họ của người, so ra có khác gì đôi phu phụ đòi con phải theo họ mình không?

Khôi Thủ hỡi Khôi Thủ của ta ơi, lão già nào đó chắc đang sướng lắm đây a…

Vì Hề Vân Thanh đáp ứng sửa họ theo Húc Họa, nàng rất nể tình, toàn bộ thực lực đều trưng ra, đúng là thượng của thượng phẩm. Vân Thanh cuối cùng cũng dễ chịu chút, hiện tại rất ít đệ tử mới, người này linh căn siêu phàm, đủ để bái chưởng viện làm sư.

Tương lai thế nào cũng phải gọi nàng ta một tiếng tiểu sư muội. Nàng đã quen chiếu cố các sư đệ sư muội, thấy Kỷ Họa tuổi còn nhỏ, mặc dù trong lòng còn tức giận, ác cảm đã giảm đôi phần.

Hai người một mạch trở về Cửu Uyên. Sự việc tới mức này, Húc Họa đã đoán được tám chín phần Thiên Cù Tử chính là người phục sinh mình. Có điều hắn hình như không thích thừa nhận, ném nàng tuốt đến một cái trấn Tiên Trà nho nhỏ rồi nhắm mắt làm ngơ. Đợi tới khi thần thức nàng khôi phục mới phái đệ tử đến đón.

Bây giờ nàng không có linh lực, muốn trốn cũng không nổi. Chỉ là không biết Cửu Uyên Tiên Tông có ý đồ gì, rõ ràng hai bên ghét nhau, lại còn cố tình dây dưa riết, thật là thống khổ.

Phàn Quỳnh Chi sau khi đến thêu phường ở Đế Đô, dàn xếp xong, vẫn có chút không yên lòng về nữ nhi. Rốt cuộc một ngày không nhịn được muốn về trấn nghe tin tức nữ nhi, Hà quản sự không nói gì cũng đi theo. Chu lão gia đối với bà cực kỳ nhiệt tình, đem sự tình Húc Họa từ chút kể lại.

Nghe đến khúc nữ nhi được tiên trưởng mang đi, Phàn Quỳnh Chi trong lòng cao hứng, cũng không ở lại lâu, cùng Hà quản sự trở về. Thời điểm ra khỏi trấn, liền thấy một lão thái thái ăn mặc tơi tả, ôm một tiểu nam hài ngồi ở ven đường xin ăn.

Nhìn thế nào cũng thấy quen mắt.

Thấy Phàn Quỳnh Chi chăm chú, Hà quản sự hỏi: “Quỳnh Chi biết bọn họ?”

Bà do dự một chút, nói: “Nhìn có chút giống… mẹ chồng cũ của ta. Nhưng xem kỹ lại thì thấy không giống lắm.”

Hà quản sự đáp: “Để ta đi hỏi.” Những ngày này bà một mực làm phiền ông, tránh khỏi có chút xấu hổ, “Thôi vẫn là để ta. Lần này trở về đã phiền ông nhiều, sao còn để ông nghe giùm ta mấy việc cố nhân nữa.”

Hà quản sự mỉm cười, ông vào Nam ra Bắc đã quen, cử chỉ tự dưng rất thỏa đáng: “Bà bây giờ chính là tú nương của một cái thêu phường lớn, nếu bà xảy ra chuyện gì, ta đảm đương không nổi. Lại nói chúng ta quen biết không ngắn, cũng gọi là bằng hữu đi. Bà một mình bên ngoài, không phiền nhiễu ta thì còn phiền nhiễu ai?”

Phàn Quỳnh Chi nghe vậy ngượng ngùng mỉm cười, Hà quản sự nhảy xuống xe đi hỏi. Bà nhìn bóng lưng hắn, nghĩ những ngày ở Đế Đô quả thực như Húc Họa nói, gặp được rất nhiều cái mới mẻ, quen biết càng nhiều người thú vị hơn.

Giờ đây bà đã có tiền lương cố định, cuộc sống rất tốt. Cũng có thêm những bằng hữu, tỷ muội, cùng nhau ngắm cảnh thưởng trà, tán gẫu chuyện gia đình. Chuyện xưa đặt ở sau lưng, bà như thay hình đổi dạng.

Chỉ lát sau, Hà quản sự đã trở về, nói: “Bà ấy nói mình họ Kỷ, đứa bé trong ngực là cháu trai.” Phàn Quỳnh Chi nụ cười cứng lại, Hà quản sự đem mọi thứ nghe được kể lại.

Con trai Kỷ lão thái thái sau khi đỗ tú tài thì lấy vợ. Ai biết thê tử hắn hoài quái thai, ba năm cũng chưa sinh. Kỷ lão thái thái e ngại thị phi, liền đuổi con dâu ra khỏi nhà, kiếm một người khác làm vợ cho con trai. 

Về sau đứa con của vợ trước không biết từ đâu học được tiên pháp, làm ra bức thêu rất kỳ diệu. Con trai bà ta âm thầm học trộm bí pháp, cũng vẽ một bức hoa mẫu đơn ngày nở đêm tàn, không ngờ bỗng dưng già đi ba bốn mươi tuổi, biến thành một lão già gần đất xa trời.

Kỷ gia vô số lần đòi gặp con dâu muốn tra hỏi, ai ngờ hai mẹ con nàng được Chu gia che chở, bọn người Kỷ gia bị đánh đuổi hết. Lúc đầu con trai bà dù tuổi già, nhưng có chút vốn liếng góp nhặt khi xưa, miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày.

Xui xẻo ở chỗ, có người nhìn trúng bức họa mẫu đơn con trai bà vẽ, lấy hai ngàn lượng bạc mua. Đống bạc trắng bóng biến thành một mầm tai họa.

Kỷ lão thái thái vốn dựa dẫm vào con trai, tưởng rằng bấy giờ tai ương đã định, ai ngờ đột nhiên phát sinh sự tình. Bà đối với tương lai già cỗi rất sợ hãi, liền coi bạc quan trọng hơn cả mạng người, vô luận thế nào cũng khư khư giữ chặt.

Nàng dâu trong nhà thấy trượng phu tuổi già sức yếu, mẹ chồng lại ôm chặt bạc, dù sinh bệnh cũng không chịu mời đại phu, khó tránh sinh lòng oán hận.

Cuộc sống quá túng quẫn khổ cực, con người luôn không chịu được cám dỗ. Lại thêm bao lời ngon tiếng ngọt của một tên đồ tể rót vào tai, dần dần sinh ra dị tâm. 

Nàng ta cùng hắn dây dưa, hại chết Kỷ Hàn Chương còn đang sống nhăn. Chẳng ngờ lão thái thái khôn khéo, nhận ra thi thể con trai không đúng, bà ngay lập tức báo quan. Nàng dâu trong kinh hoảng liền lấy hết bạc của bà ta, cùng gian phu bỏ trốn mất dạng.

Quan phủ đến tận giờ vẫn truy nã hung thủ, mà Kỷ lão thái thái bi thương quá độ, khóc đến mù con mắt. Tiểu thiếu gia bảo bối của bà xưa nay mười ngón không dính nước xuân, khói than bếp lò chẳng hay, bây giờ cùng bà không còn miếng cơm manh áo, đành phải ăn xin sống qua ngày.

Phàn Quỳnh Chi nghe xong, trong lòng dâng lên ngổn ngang cảm xúc. Bà cho xe chạy đến, tú nương nổi danh Đế Đô, lụa sa làm váy, ren gấm làm áo, đi đến trước mặt lão thái, từ trong túi lấy ra năm lượng bạc thả vào trong cái chén bể.

Kỷ lão thái thái không còn nhìn được nữa, bà cùng tôn tử xưa nay không quan tâm đến Phàn Quỳnh Chi, lần này cũng không nhận ra. Nghe thấy tiếng lách cách, bà đưa tay sờ vào cái chén bể, trong mắt chảy ra dòng lệ đục ngầu, run rẩy nói: “Cám ơn, cám…cám ơn người hảo tâm, thương cô lão bà tử chúng ta…”

Phàn Quỳnh Chi im lặng leo lên xe. Xe ngựa dần di chuyển, lúc sắp ra khỏi trấn, bà đột nhiên quay đầu, nhớ tới mười tám năm si ngốc chờ đợi, giống như mười tám năm ác mộng. Mộng tỉnh rồi, cả người lạnh toát, thần hồn kinh sợ.

Chuyện phát sinh ở Tiên Trà, hai tháng sau mới có ngoại môn đệ tử của Âm Dương Viện đến xử lý, nhưng đã vô lực vãn hồi. Đúng ra, Kỷ lão thái thái đã tìm đến Vãn Trần đạo trưởng, ông cũng báo cáo chi tiết đến Cửu Uyên Tiên Tông.

Nhưng Cửu Uyên là một cái đại tông môn, quá trình rất phức tạp. Nếu không phải khẩn cấp, đợi người từ Âm Dương Viên đến xử lỷ cũng phải mất một, hai tháng. Mặt khác dù là Vãn Trần đạo trưởng, hay là Chu phủ lão gia, đều đồng dạng đối với người nhà Kỷ gia không chút hảo cảm. Bởi vậy không một ai thay bọn họ mời Vân Thanh đến giúp đỡ.

Làm thế nào mà từ hai ngàn lượng bạc Húc Họa đưa cho, lại biến thành cái bùa đòi mạng Kỷ Hàn Chương?

Kiểu gì cũng không truy trách được.

Nói thật, Húc Họa dạy khẩu quyết cho Kỷ Hàn Chương, mặc dù khiến hắn cực nhanh già nua, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tính mạng. Linh khí ở nhân gian yếu ớt, nhưng phàm nhân không cần ỷ lại linh lực để sống, ông ta chỉ cần điều dưỡng khoảng ba đến năm năm, tự dưng không cần thuốc cũng khỏi bệnh.

Đáng tiếc rằng, thời gian ấy quá dài, trong khi lòng người mục rữa quá nhanh. Dù có thần tiên diệu pháp cũng vô phương xoay chuyển.
Bình Luận (0)
Comment