Minh Nguyệt Nhập Quân Hoài

Chương 9

– Edit & Beta: Pianvy Kim –

Bên dưới Họa Thành, Ma binh bỏ mạng đã đến hơn hai mươi lăm ngàn người.

Nhân số Ma tộc ngày càng giảm xuống nghiêm trọng, Linh Trì (*) khó lắm mới có được chút ưu thế, đến nay đã không còn tác dụng gì. 

(*) Linh Trì: tên của Doanh Trì. Có thể tác giả nhầm lẫn giữa “Yíng” (赢) và “Líng (灵) vì phát âm hơi gần, do chương sau tác giả tiếp tục viết là 赢 (Doanh).

Họa Thành vừa mới kiến tạo được một đầu linh mạch, tình thế không còn như trước. Thực ra, nếu muốn cưỡng ép phá trận cũng không phải là không thể.

Nhưng nếu Ma tộc tiếp tục dẫn đại binh đến Họa Thành, Cửu Uyên Tiên Tông chắc chắn sẽ cho người đến thật.

Đại tế ti Thái Sử Trường Lệnh dù bị Linh Trì mê hoặc, nhưng hắn cũng không ngu xuẩn. Húc Họa vừa lập được công lớn, nếu lúc này hắn lấy lòng Ma tộc, liệu Ma Khôi sẽ nghĩ thế nào?

Khi Húc Họa cùng Khôi binh đang chiến đấu, việc hắn tự mình đóng cửa thành đã khiến tộc dân nghi ngờ. Hiện nay Tham tướng đã bỏ mình, nhưng vẫn còn ba tướng còn lại nắm giữ binh lực.

Bốn tướng đối với Khôi Thủ luôn tận trung, coi toàn bộ tế ti thần điện như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Hắn sao còn dám phản đối Khôi Thủ, muốn quy hàng Ma tộc nữa?

Linh Trì không cam lòng tay trắng mà về, cùng Ma binh còn sót tiếp tục toàn lực lùng bắt Ma Khôi, dẫn đến việc những người tộc Ma Khôi đang di cư ngoài Họa Thành bị biến thành thứ bảo vật quý giá.

Tiên môn các phái cũng bắt đầu tìm mua Ma Khôi để kéo dài căn cơ huyết mạch những cường giả đại tu. Ma Khôi bị truy đuổi ồ ạt chạy về Họa Thành, cuối cùng được Bất Hủ thần mộc – nay trở thành linh mạch – bảo vệ họ.

Khi Ma tộc đang hỗn loạn, Cửu Uyên Tiên Tông vẫn còn xem như bình tĩnh.

Tám mạch chưởng viện đối với cách Thiên Cù Tử xử lý có hơi không đồng tình. Một mặt, họ có điểm yêu mến Húc Họa, mặt khác, họ thù hận Ma tộc, nhưng vì chuyện kế tục của Tông môn mà phải nhún nhường, mong muốn tộc Ma Khôi trợ giúp.

Nhưng chẳng ai dám lên tiếng cả. Bởi Âm Dương Viện là căn cơ của môn phái, mỗi đệ tử thời điểm nhập môn đều phải đến đó học tập thuật pháp nền tảng. Đến khi thuật pháp đã tăng tiến, lại cần người của Âm Dương Viện bồi dưỡng, dạy cho biết thuật pháp các môn phái khác, tăng thêm kinh nghiệm thực chiến.

Nếu đắc tội với Thiên Cù Tử, đệ tử dưới viện mình bị làm khó dễ sẽ không tốt.

Tám chưởng viện nóng nảy mà không có chỗ chôn, vì Thiên Cù Tử bế quan.

[Rừng Khổ Trúc] 

Toàn bộ pháp trận được mở ra, không cho bất cứ ai xâm nhập.

Trong phòng trống rỗng, mặt đất là đá đen lạnh ngắt, bóng loáng như ngọc. Thiên Cù Tử ngồi xếp bằng giữa phòng, tóc đen không buộc, buông xõa trên vai, trên thân chỉ mặc bộ quần áo màu trúc xanh cũ.

Dáng vẻ hắn lúc nào cũng giống như nghiêm trọng lắm, lại thêm luôn kiềm chế cảm xúc, ít có khi được thảnh thơi như vậy. Sau một hồi suy nghĩ thật lâu, hắn lấy từ khư đỉnh ra một bao mảnh vỡ của loại pháp khí nào đó.

Chính là Xá Thế Liên Đăng.

Vết máu trên mảnh vỡ chưa khô, nhờ có linh lực lưu chuyển mà ngưng kết thành châu.

Hắn vuốt ve chúng, tâm ảm đạm vô quang. Đột nhiên, bên tai nghe có tiếng nói: “Ngươi có thể cứu chủ nhân ta không?”

Thiên Cù Tử giật mình, lúc này mới phát hiện giữa mảnh vỡ còn có một viên ngọc xanh trong suốt như nước, có lẽ là phỉ thúy. Nó cùng mảnh vỡ của Xá Thế lẫn vào một chỗ, nhìn qua không phân biệt được, nhưng linh khí đồng dạng sâu nặng. Thiên Cù Tử khi nãy tâm loạn, nhất thời không phát giác.

Lúc này nó nhảy đến trước mặt hắn, giống như một quả cầu xanh lục phát sáng: “Ngươi có thể cứu chủ nhân ta không?”

Thiên Cù Tử đột nhiên sực nhớ, đêm đó, Húc Họa bị Thần Nữ lộ tra tấn, nàng dựa trong ngực hắn hỏi, Nguyệt Tủy có thể lấy ra không, nàng muốn dùng Thần Ma chi tức trao đổi.

Hắn nói khẽ: “Thần Ma chi tức.”

Quả cầu giật giật, thanh âm mang theo mấy phần dụ hoặc: “Chủ nhân ta là Ma Khôi có huyết thống thuần sạch nhất, nàng sinh hài tử tuyệt đối có thể kế thừa hoàn toàn căn cốt của cha mẹ. Ngay cả khi ngươi vào được Họa Thành, cũng sẽ không tìm thấy Ma Khôi nào tốt hơn ngài ấy đâu.”

Có lẽ vì là vật cũ của nàng, Thiên Cù Tử cởi bở kiềm chế trong lòng. Thứ linh vật Thần Ma chi tức này trí thông minh cũng không cao. Bằng vài lời mà muốn thuyết phục hắn, đúng là thật ngây thơ.

Hắn nói: “Doanh Trì cũng nghĩ như ngươi, nên hai mươi lăm ngàn Ma quân mới chôn thây dưới Họa Thành, đoán chừng hiện tại đang bị Thập Nhị tộc trưởng nguyền rủa không ít.”

Thần Ma hơi sửng sốt, nhưng không cam lòng thất bại, nó lại bắt đầu thổi phồng: “Doanh Trì sao có thể so sánh với ngài? Ngài là Âm Dương viện chưởng viện cơ mà, có bao giờ phải cúi đầu trước người khác chứ?”

Công phu vỗ mông ngựa không tệ. 

Thiên Cù Tử hỏi: “Những ngày gần đây nàng thế nào?” Thần Nữ Lệ cùng máu dâm xà kết hợp với nhau, hằng đêm phát tác, dục vọng khó giải.

Thần Ma không hiểu hắn hỏi vậy có ý gì. Đáng lý ra, vì Cù Tử lớn tuổi hơn Húc Họa rất nhiều, nàng có gọi hắn một tiếng tiền bối cũng không đủ. Còn nữa, hắn đối với Húc Họa vô cùng lãnh đạm, thậm chí còn trơ mắt nhìn nàng chết trong pháp trận.

Nó nghĩ mãi không biết Thiên Cù Tử đột nhiên quan tâm vậy là sao, nên đành nói: “Sau khi trốn khỏi Ma tộc, ngài ấy không được nghỉ ngơi chút nào. Nếu không, Ma tôn muốn đơn đả độc đấu với ngài, sao có thể dành phần thắng?”

Cù Tử trong lòng đau nhức. Hắn biết trong lòng nàng có ý tử chiến, tuyệt sẽ không khuất phục, nhưng vẫn không nhin được thống khổ thay cho nàng. Nàng vì Họa Thành trù tính rất nhiều, muốn tranh thủ thời gian để có thu hoạch lớn nhất.

Cửu Uyên cùng Ma tộc đều cho rằng nàng sẽ nhượng bộ, đợi nàng không chịu được nữa sẽ ra điều kiện tối hậu. Nhưng trên thực tế, bọn hắn đều sai rồi.

Chẳng có điều kiện tối hậu nào cả, có lẽ nàng từng muốn xin giúp đỡ, nhưng cũng chỉ đến sau khi nàng chết, Tiên tông cùng Ma tộc kiềm chế lẫn nhau, mới khiến cho Họa Thành tạm thời được an bình.

Nàng vì tộc nhân mà sắp xếp xong xuôi tất cả, dù là chuyện này chỉ thành công sau khi nàng tử trận. Bọn tế ti thần điện kia thế nhưng lại dám trốn sau lưng nàng, thứ duy nhất dám làm, là đóng lại cửa thành không cho nàng con đường thoát.

Thiên Cù Tử im lặng không nói, Thần Ma cẩn thận dò xét thần sắc của hắn, trong đầu chuyển qua vô số suy nghĩ cuối cùng nói: “Chủ nhân nhà ta mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng ở Họa Thành có danh vọng cực cao. Nếu như ngài cứu được chủ nhân, sau này nam nữ trong tộc tùy ý thích chọn ai thì chọn. Hơn nữa, chủ nhân đối với đại đệ tử của ngài rất có hảo cảm, nói không chừng, sau này còn có thể cho ngài một siêu tuyệt đồ tôn để dạy dỗ nữa (**), coi như bản thân ngài cũng có người kế tục rồi.”

Nghe nó nhắc đến Hề Vân Giai, ánh mắt Thiên Cù Tử chợt lạnh. Thần Ma lại không rõ sự tình, nghe hắn đột nhiên nói: “Vậy ngươi nhận ta làm chủ trước đã.”

Quả cầu nhảy lên hạ xuống, tựa hồ đang cân nhắc. Thiên Cù Tử không để ý tới nó, nó nhìn mảnh vỡ Xá Thế Liên Đăng trên mặt đất một chút rồi quyết định: “Có thể, chỉ cần ngài cứu chủ nhân của ta là được.”

Trong lòng nó bất giác sinh ra mấy phần xem thường. Quả nhiên, Khôi Thủ cùng tên này không liên hệ là có lý do cả.

Thiên Cù Tử rạch ngón trỏ, một giọt máu tươi tràn ra. Quả cầu xanh lục mặc dù bất mãn hắn nhưng vẫn chủ động hứng lấy. Thời khắc giọt máu xuyên vào trong quả cầu, Thiên Cù Tử niệm pháp để lập khế ước quân chủ với Thần Ma.

Nó sững sờ, không ngờ lão già kia không hề tiêu trừ khế ước của nó với Húc Họa, chỉ là đem Húc Họa xuống làm thứ chủ.

Nó giật giật, coi như người trước mặt sơ sẩy không nhớ, nên cũng không nhắc nhở hắn.

Nó đương nhiên quyến luyến Húc Họa, chủ cũ của nó tốt bao nhiêu a.

Mà tên kia… Nó ngày ngày đi theo một lão nam nhân vợ góa con côi, có thể có cái gì tiền đồ…

Đợi đến lúc khế ước được lập, Thần Ma lập tức vội nói: “Hiện tại ngài có thể cứu người được chưa?”

Thiên Cù Tử thấp giọng: “Được.” Tựa hồ đã chuẩn bị xong, hắn đứng dậy, tay phải vạch nhẹ lên tường. Bức tường liền trái phải tách ra, bên trong thấy từng dãy giá sách.

Phía trên chất đống các loại sách cổ, nhưng đều phải cần có mật mã mới mở được.

Nơi này tựa hồ đã thật lâu không người đến, cho dù thuật pháp có thể làm trong phòng không dính cát bụi, không sinh hơi ẩm, nhưng cũng vẫn không thể che giấu tử khí nặng nề.

Thiên Cù Tử đi thẳng xuống hàng cuối cùng của kệ sách, các loại pháp trận khi chạm vào hắn đều hóa thành điểm sáng nhỏ xíu. Hiển nhiên hắn mang thân phận chưởng viện đi vào chỗ này sẽ không gặp trở ngại gì.

Ở hàng cuối, hắn đưa tay lấy cuốn sách cuối cùng màu đen, một hàng chữ to màu vàng đột nhiên hiện trước mắt – bàng môn cấm thuật, nghiêm cấm mở!

Thiên Cù Tử lấy ngọc bộ Âm Dương Song Ngư đại diện cho thân phận chưởng viện ra, đặt lên hộp sách. Trận pháp tự động đóng, hộp sách mở ra, bên trong có mấy cuốn trúc quyển nặng nề nằm yên.

Thiên Cù Tử ôm bí thất ra ngoài, lập tức đóng lại phòng sách.

Thần Ma biến thành quả cầu bên cạnh hắn, lúc này còn có chút lưu luyến không rời – toàn bộ tiên tông, ma tộc cấm thuật, chỉ sợ đều giấu trong cái phòng sách này đấy. 

Có điều bây giờ chuyện này không quan trọng, trong khi hắn đọc qua trúc quyển, Thần Ma ghé vào tai hắn lèo nhèo: “Tìm được chưa? Ai nha sao ngài tìm chậm vậy… Không phải ngài là Âm Dương Viện chưởng viện sao? Sao lại để nước đến chân mới nhảy a?”

Thiên Cù Tử mặc kệ nó, tinh tế đem trúc quyển đọc qua một lần, sau đó hắn lấy ra một cái hộp ngọc, đem mảnh vỡ Xá Thế Liên Đăng cẩn thận cất vào. Trên mảnh vụn còn có thể thấy rõ ràng dâm xà máu đã hòa tan vào máu huyết của Húc Họa, không thể tách lọc được nữa.

Thiên Cù Tử nhíu mày, đột nhiên cởi áo, Thần Ma chi tức như bị nghẹn trứng – Ngươi… đối với một giọt máu, ngươi muốn làm gì??

Chỉ thấy hắn dùng lòng bàn tay đo đạc bộ ngực mình, sau một hồi ngưng thần định khí, hắn lấy lưỡi đao mỏng nhẹ rạch lồng ngực. Bởi vì vừa rạch vừa cầm máu, nên máu không chảy ra nhiều, nhưng đau nhức vượt xa dự tính. Các pháp bảo hộ thân đều kịch liệt rung động đến thần trí hắn, nhắc nhở hắn nguy hiểm.

Quả nhiên, vật hộ tâm thật sự rất khó lấy ra. Sắc mặt hắn trong nháy mắt hóa xám tro, tay không ngừng run. Cũng may tu vi hắn thâm hậu, trong chốc lát đã tách được Nguyệt Tủy trong lồng ngực ra ngoài. Cả phòng sáng rực, trọc khí được thanh tẩy.

Thần Ma bất an nhúc nhích, thấy hắn đem Nguyệt Tủy đặt vào hộp. Máu bạc rất nhanh đã bao khỏa Nguyệt Tủy vào bên trong. Thiên Cù Tử một tay ôm ngực, tay khác nhanh chóng khâu kín vết thương. Thần Ma chi tức yên lặng đợi hắn khâu xong mới nói: “Đáng ra ngài nên tìm người hỗ trợ.”

Môi hắn bạc màu: “Không ai dám làm.”

Thực hiện cấm thuật, đối với Cửu Uyên là trọng tội. Hắn biết rõ mà còn cố tình phạm thì cũng thôi đi, tuyệt đối không thể liên lụy đến đệ tử, đồng môn được.

Thần Ma nghe vậy đột nhiên cảm thấy có chút thương hại cho hắn – sống nhiều năm như vậy, một người bạn có thể giúp đỡ cũng chẳng có. Đáng thương thay lão nam nhân.

Nó ngồi xổm trên vai Thiên Cù Tử, không lên tiếng quấy nhiễu hắn nữa.(**) “siêu tuyệt”: siêu = cưc kỳ, tuyệt = tuyệt đỉnh

Đồ tôn: con đồ đệ
Bình Luận (0)
Comment