Minh Nguyệt Thiên Lý

Chương 25

“Triển Chiêu!” Dương Thành Khánh không ngờ Triển Chiêu lại có hành động như thế, hoàn toàn biến sắc, lao đến trước mặt Triển Chiêu định đoạt đao. Hắn quýnh lên, bộ pháp hơi có chút lộn xộn, vừa vặn để lộ ra kẽ hở trước ngực.

Triển Chiêu mừng thầm trong bụng, vung tay lại, đao kia thẳng tắp đâm về phía ngực Dương Thành Khánh.

Mắt thấy lưỡi đao đã chạm vào vạt áo Dương Thành Khánh, Dương Thành Khánh kia lại ngoài dự đoán của mọi người mà né đi, đao sượt chếch qua ngực, mà người hắn đã trượt tới sau lưng Triển Chiêu.

Triển Chiêu kinh hãi, không nghĩ rằng người này vậy mà lại có công phu thượng thừa cỡ đó. Y nhảy tới một bước đứng vững, lại nghe thấy chưởng phong sau lưng.

Nếu là bình thường, Triển Chiêu tất có thể tránh thoát chưởng này, thế nhưng hiện tại, y xoay người ngăn cản không kịp, bối tâm liền mạnh mẽ trúng một chưởng. Triển Chiêu chỉ cảm thấy trong lồng ngực dường như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, thất kinh bát mạch đều chấn động, khí tức bị nghẹt lại, nhiệt huyết dâng lên, vừa lên tiếng, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.

Chậm rãi chống đao quỳ xuống, Triển Chiêu chỉ thấy trời đất quay cuồng, thân thể mình lúc này không có cách nào chịu đựng được một chưởng bình thường như vậy. Hình như kháng nghị y liều mạng như vậy, bào thai trong bụng càng ra sức quyền đấm cước đá, Triển Chiêu chỉ thấy một trận đau đớn cào cấu, ôm bụng từ từ ngã xuống đất.

Trước khi ngất đi, chỉ nghe âm thanh lạnh lùng của Dương Thành Khánh: “Kéo xuống, trói lại, đem đi nhốt.”

Trước khi ngất đi, Triển Chiêu phảng phất nhìn thấy thân ảnh bạch sắc tiêu sái kia, phảng phất tìm thấy một đôi tay ấm áp, phảng phất nghe thấy tiếng người kia cất tiếng gọi “Mèo Con”.

Ngọc Đường…

Bạch Ngọc Đường kéo lê bước chân nặng nề tìm kiếm trong rừng, bỗng dưng trong lòng căng thẳng, không hiểu vì sao lại thấy sống lưng lạnh buốt.

“Mèo Con.” Miệng không tự chủ thốt ra cái tên đó, Bạch Ngọc Đường cuồng loạn, linh cảm không lành ùn ùn kéo đến đè nặng xuống.

Một ngọn lửa vô danh bất ngờ xông lên đầu, Bạch Ngọc Đường rút kiếm múa tung một trận, chỉ một thoáng cỏ cây đều ngã rạp, lá bay tán loạn. Cái gì phong lưu thiên hạ một mình ta! Cái gì Cẩm Mao Thử! Bạch Ngọc Đường, ngươi thật sự chỉ là một con chuột, ngay cả người mình thích cùng hài nhi mình đều không bảo vệ nổi.

Thu kiếm, hắn thở dốc nặng nề, một quyền đấm vào thân cây, khiến lá cây chấn động rụng rơi lả tả.

“Mèo Con!” Ngươi không thể có chuyện, lòng chợt dâng lên một nỗi sợ hãi khôn cùng, Bạch Ngọc Đường thốt nhiên ngã quỵ xuống mặt đất.

“Bạch huynh!” Rất xa nghe như có người gọi tên mình, Mèo Con, Bạch Ngọc Đường giật mình ngẩng đầu, nhưng là Đoàn Nguyên Tư, “Bạch huynh, chúng ta biết tại sao Dương Thành Khánh muốn bắt Triển huynh rồi.”

Biệt viện Đoàn phủ.

Trong đại sảnh, tụ đầy người.

Trên tay mỗi người đều cầm một tờ giấy, tờ giấy này, trong một đêm, phát khắp toàn cảnh Đại Lý.

Trên giấy, dùng một phù hiệu kỳ lạ vẽ nên một hình vẽ, giữa hình vẽ, là dùng văn tự dị tộc viết xuống.

“Đây là cái trò quỷ gì?” Bạch Ngọc Đường lúc này tâm phiền ý loạn.

“Càn Khôn đảo nghịch, trần lý bất tồn. Hữu nam nhâm tử, quý vi Thần quân.” Đoàn Nguyên Tư chậm rãi nói, “Đây là một kinh văn tà giáo của Đại Lý, bản kinh thư này, có người nói là thần chủ tà giáo kia lưu truyền nhân gian, những việc nhắc đến, đều là quái lực loạn thần. Nhưng, không biết vì sao, giáo này có tín chúng rất rộng, mười năm trước, giáo này phát sinh một đợt đại bạo động, tín đồ bức thẳng tới hoàng cung, nói là muốn kiến tân quốc. Bệ hạ rất vất vả mới làm lắng lại bạo động, tức thì cấm sách này, diệt giáo này. Mười năm nay, tà giáo vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, không nghĩ tới, lần này dĩ nhiên tro tàn lại cháy.”

Ngừng lại một chút, Đoàn Nguyên Tư thấy mọi người đăm chiêu, nói tiếp: “Từ xưa chỉ có nữ nhân sinh con, nam nhân sinh con, chính là Càn Khôn đảo nghịch. Theo kinh văn, Càn Khôn cũng làm trái thì, chính là lúc Đại Lý quốc diệt vong. Lần này tà giáo lại bắt đầu, có lẽ muốn mượn việc Triển huynh mang thai, hiệu lệnh giáo chúng, bạo động diệt quốc.”

Mọi người trầm mặc, không ngờ rằng, chuyện Triển Chiêu thai nghén, sau lưng dĩ nhiên có bối cảnh như thế.

“Nhưng.” Bạch Ngọc Đường cảm giác mình sắp nói không ra lời, “Vì sao lại là Triển Chiêu?”

“Kỳ thực, Triển huynh cũng không phải người đầu tiên.” Đoàn Nguyên Tư nói, “Hôm qua, trong một hang động trên Điểm Thương sơn, phát hiện mấy thi hài nam nhân, mà những nam nhân này, đều có mang thai.”

Mọi người vừa nghe, không khỏi hít vào một hơi lạnh.

“Mèo Con.” Bạch Ngọc Đường gần như nghẹn ngào.

“Nguyên nhân những nam nhân này chết, đều là bởi không thể chịu đựng được nỗi khổ nghịch thiên thai nghén.” Đoàn Nguyên Tư than thở.

Trầm mặc.

“Dương Thành Khánh!” Bạch Ngọc Đường cắn chặt răng, “Nếu không chém chết ngươi thì ta không phải Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.” Quay đầu lại nhìn Đoàn Nguyên Tư, “Chúng ta nên làm sao?”

“Chờ!” Đoàn Nguyên Tư nói.

“Chờ?” Bạch Ngọc Đường một chưởng vỗ xuống bàn, giận dữ hướng về Đoàn Nguyên Tư nói, “Triển Chiêu nằm trong tay đám tặc nhân kia, không biết an nguy, ngươi lại muốn ta chờ!”

“Bạch thiếu hiệp đợi một chút, đừng sốt ruột.” Công Tôn Sách đột nhiên nói, “Nếu Triển hộ vệ quan trọng đối với đám người kia như vậy, hẳn là tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại tà giáo đã bắt đầu trắng trợn tuyên truyền, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có hành động.”

“Chờ, cũng không phải ngồi chờ chết, mà là phải chờ đợi thời cơ tốt nhất, đi cứu Triển Chiêu.” Lư Phương lúc này cũng lên tiếng, “Ngũ đệ, chúng ta cũng không phải chưa từng đi kiếm Dương Thành Khánh kia, đệ không phải không biết, bọn chúng ẩn náu kín đáo như thế nào.”

“Đúng đấy, Ngũ đệ.” Tưởng Bình nói, “So với bây giờ mò kim dưới đáy biển, không bằng dùng khỏe ứng mệt…”

“Chờ chờ chờ!” Không đợi hắn nói xong, Bạch Ngọc Đường đã hất tung cả cái bàn lên, cả giận nói, “Triển Chiêu giờ đang gặp nạn, thế mà các ngươi lại chỉ biết chờ. Các ngươi không đi tìm, ta đi.”

“Ngũ đệ.” Tứ Thử còn lại hô lên.

“Ai cũng đừng hòng cản ta.” Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người chung quanh, quay đầu, nhanh chân bước ra đại môn.
Bình Luận (0)
Comment