Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 45

Tình thế xoay chuyển thật sự rất nhanh!

Ta không nhịn được run giọng ghé đến bên tai Chu Phưởng, nói: “Tướng quân, đó là đồ đệ của ta, Hoắc Dương.”

Nghĩ không đến hắn ẩn nấp nhiều ngày như vậy, lại trong thời khắc nguy cấp nhất xuất hiện, vừa động liền chế trụ Đỗ Tăng! Trên thành lâu kia còn hơn mười binh sĩ của Đỗ Tăng, có mấy ai là người của chúng ta?

Chu Phưởng nghe vậy nhíu mày, nói: “Dưới trướng Lâm minh chủ cùng Chiến hộ pháp, đích xác đều là tàng long ngọa hổ*.”

*Tàng long ngọa hổ: rồng cuộn hổ phục, ý chỉ những người tài nhưng dấu diếm.

Bỗng nghe được một trận lớn cười, từ trên cổng thành truyền tới. Cách xa như vậy, mà nội tức của ta lại bị tiếng cười kia làm cho có chút hỗn độn! Ta vội kiềm chế khí huyết cuồn cuộn, chỉ thấy mọi người bên cạnh tất cả đều biến sắc. Thân thể Lâm Phóng loạng choạng, khuôn mặt giống như tờ giấy trắng. Sư phụ duỗi tay, đỡ lấy hắn.

Người cười, là kẻ đang bị Hoắc Dương chế trụ: Đỗ Tăng.

Nhưng Hoắc Dương vẫn không nhúc nhích tí nào, đao càng dí sát vào cổ Đỗ Tăng, mắng: “Ngươi cười cái gì?”

Có người cao giọng nói: “Thả chủ công ta ra!” Là giọng nói nội lực thâm hậu lúc nãy. Hắn nói: “Nếu không ta lập tức giết mấy người này!”

Lòng ta nhất thời lạnh hơn một nửa. Khóe mắt nhìn thấy Lâm Phóng quơ quơ tay, ta thu hồi kiếm đặt trên cổ Chu Phưởng, chắp tay nói: “Đắc tội !” Hắn liếc nhìn ta, không lên tiếng.

Ngón tay ta để tại trên eo hắn điểm huyệt, hắn không nhúc nhích tí nào.

Trên lầu cổng thành, Hoắc Dương đem chân dẫm lên tay của Đỗ Tăng, giơ đao chém xuống, rồi lại đem đao đặt trên cổ Đỗ Tăng. Tất cả động tác nháy mắt hoàn thành, một mạch dứt khoát.

Dù cho kiên cường dẻo dai như Đỗ Tăng, lúc này cũng nhịn không được hét vang ra tiếng. Giống như mãnh thú bị thương, vùng vẫy trong bẫy của thợ săn phát ra tiếng kêu đau đớn phẫn nộ! Một tay còn lại Đỗ Tăng che lấy bàn tay bị chém rớt, năm ngón tay trụi lủi, máu chảy cuồn cuộn!

Tình cảnh bi thảm như thế, chính ta cũng cảm thấy phía sau lưng lạnh run!

Chu Phưởng lại khen một câu: “Tốt!”

Lại nghe thấy khẩu khí vô cùng khinh bỉ của Hoắc Dương, hướng về phía kẻ lúc nãy uy hiếp nói: “Ngươi giết đi! Mạng của bọn họ, ta cũng không để ý!”

Trên lầu cổng thành lại là một mảnh an tĩnh, chỉ có hơi thở gấp gáp của Đỗ Tăng, cách xa như vậy cũng có thể nghe thấy. Kẻ kia dường như bị vẻ uy hiếp và thái độ không chút đếm xỉa của Hoắc Dương khiến cho sợ hãi, không dám tiếp tục nói lời uy hiếp nữa!

Tất cả trên dưới lầu Bắc, trong ngoài ba quân, chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của Hoắc Dương: “Thả bọn hắn!”

Không người trả lời!

Hoắc Dương dường như cười nhẹ một tiếng, nâng tay đánh một chưởng lên lưng Đỗ Tăng! Đỗ Tăng lại kêu một tiếng.

Nghĩ đến lúc trước Hoắc Dương cũng từng để cho ta nếm qua đau khổ — Đỗ Tăng dẫu sao cũng là danh tướng đương thời, lại bị Hoắc Dương gây sức ép khiến hai lần trước mặt ba quân kinh đau ra tiếng!

“Thả chúng ta ra khỏi thành, chúng ta liền thả bọn hắn!” Đỗ Tăng mở miệng.

Ta ở bên tai Chu Phưởng, nói: “Cho dù cho Đỗ Tăng ra khỏi thành, hắn cũng sống không được lâu.”

Chu Phưởng gật gật đầu.

———————-

Thành Miện Dương chìm vào bóng đêm dần dần sâu, rõ ràng là nửa đêm, tòa thành này lại phảng phất như vừa mới thức tỉnh.

Cả tòa thành, đẫm máu. Đại bộ phận chiến trường sau giờ ngọ đã được thu dọn sạch sẽ. Lúc này, các tướng sĩ sau khi đã ngủ say nửa ngày đều là tinh thần sảng khoái tụ tập tại phủ lớn.

Thịnh yến.

Ta hoài nghi quan viên và dân chúng Miện Châu được cứu vớt, dường như là dồn hết tài sản mở cho chúng ta buổi yến tiệc này. Rõ ràng chiến tranh hủy đi hơn phân nửa tòa thành, nhưng sau thắng lợi đêm qua, nhóm quan viên vẫn như cũ có thể tìm đến được mấy chục mỹ nữ trang phục lộng lẫy, tay bưng các loại món ngon hiếm thấy, từ cửa hiên đỏ thẫm của phủ lớn nối đuôi nhau mà vào.

Chu Phưởng ngồi ở chính giữa, sư phụ bị đẩy lên ngồi ở vị trí tay trái đầu tiên, tiếp theo là Lâm Phóng, ta, Hoắc Dương. Bên phải là Thanh Du cùng mấy vị tướng quân khác. Mấy quan viên cao cấp của thành Miện Châu đã sớm bị Đỗ Tăng giết hại hầu như không còn, chỉ có mấy vị quan viên cấp thấp, cùng ngồi ở phía dưới.

Sáng nay, sau một trận ác chiến, Đỗ Tăng bị trọng thương, dẫn mười mấy cận vệ chạy ra khỏi thành Miện Châu, còn lại mấy vạn đại quân, đều táng thân trong thành. Đám người Tiểu Lam được cứu vớt, tuy đều bị trọng thương, nhưng cũng không cần lo lắng cho tính mạng. Mà bên ngoài Miện Châu, thế lực của chúng ta cùng Chu Phưởng đều bày ra thiên la địa võng, chờ đợi Đỗ Tăng.

Lâm Phóng đã nói qua, Đỗ Tăng sống không quá ba tháng. Nhưng ta cảm thấy, hắn kỳ thật một tháng cũng sống không nổi.

“Cuộc chiến đêm qua, rốt cục tiêu diệt phản quân Đỗ Tăng, thu dọn đại họa của triều đình, thật sự là nhờ công của các vị!” Chu Phưởng khép hờ mắt hổ, bưng chén rượu lên.

Mọi người vội nâng chén, một đám quân nhân chúng ta đều cười vang uống một hơi cạn sạch. Mấy vị quan viên cười gượng liên tục khen ngợi Chu Phưởng dụng quân như thần. Chu Phưởng cũng để cho bọn hắn thể diện, cùng bọn hắn uống mấy cốc, mấy người ấy nhất thời trên mặt toả sáng.

“Hoắc thiếu hiệp anh dũng bất phàm, hôm nay Thanh Du mới biết, dưới trướng Lâm minh chủ đúng là sâu không lường được!” Thanh Du hướng về Hoắc Dương giơ lên ly rượu. Hoắc Dương gật gật đầu.

Một vị tướng quân khác — ta nhận ra chính Thiên tướng quân cùng ta và sư phụ vượt sông, bỗng nhiên cao giọng nói: “Nhưng như ta thấy, dưới trướng Lâm minh chủ mãnh tướng đầu tiên, không phải Chiến tướng quân thì còn có thể là ai.”

Lời vừa nói ra, mọi người trong phòng đều đem ánh mắt dán trên người ta. Nhất là mấy vị quan viên, lúc nãy ánh mắt còn tránh né bây giờ lại nghênh ngang nhìn thẳng ta.

Ta lại vì hai chữ “mãnh tướng” của Thiên tướng quân mà nghĩ đến hành động uy hiếp Chu Phưởng của mình, nhìn sang Chu Phưởng, lại thấy trên mặt hắn mỉm cười, nhìn không ra vui giận.

“Tướng quân sao nói lời ấy?” Có người thăm hỏi.

Sắc mặt Thiên tướng quân nghiêm nghị, bưng chén rượu lên, đứng dậy: “Mạt tướng đã sớm nghe nói Chiến tướng quân trong cuộc chiến ở Miện Châu trước đây, lấy sức bản thân xoay chuyển càn khôn. Hôm nay không sợ đắc tội Chiến tướng quân, ta nói thẳng, lúc trước ta nhất định không tin — không tin một nữ nhân, có thể làm cái gì, xoay chuyển cái gì. Nhưng cho đến tối hôm qua vượt sông Dậu, nhìn thấy Chiến tướng quân toàn thân đẫm máu nháy mắt chém giết hơn mười người, tình cảnh ấy…… Chư vị tướng quân, đại nhân, mạt tướng không biết nói những lời hoa mỹ, chỉ biết đêm đó toàn bộ binh lính vượt sông, cũng giống như ta, cảm thấy bộ dáng của Chiến tướng quân, mới là bộ dáng mà một quân nhân nên có!”

Hắn vừa ngừng, mọi người đều là vỗ tay khen phải. Có quan viên đề nghị: “Chu tướng quân, hạ quan kiến nghị cần phải báo lên triều đình, phong Chiến tướng quân là đệ nhất nữ tướng của Đại Tấn ta!”

Mọi người liền mồm năm miệng mười nghị luận lên.

Ta nhất thời có chút nóng mặt, có chút bất an. Quay đầu nhìn nhìn Lâm Phóng, hắn thấp giọng nói: “Không cần kinh hoảng, ngươi xứng đáng.”

Có người lên tiếng khen: “Chiến tướng quân không hổ là người đứng đầu trong bảng xếp hạng kiếm phổ, võ công, trí mưu đều là xuất chúng a!”

Một đám quan viên đều giật mình hiểu ra, thì ra là thế vân vân.

Người này có chút khoác lác! Ta cười nói: “Cái này thì ta không dám. Ta chỉ là đệ nhị, sư huynh Ôn Hựu của ta, mới là người đứng đầu.”

Thấy mọi người đều ngẩn người — bọn hắn chưa từng nghe qua danh tự Ôn Hựu? Khó trách, dù sao một năm nay hắn rất ít qua lại trong giang hồ. Ta bổ sung nói: “Ngày nào đó các ngươi nhìn thấy Ôn Hựu, mới biết kiếm thuật của hắn đích xác cao hơn ta rất nhiều.”

Thanh Du chần chờ nói: “Người Thanh Hoằng nhắc đến, là con trai thứ ba của Ôn Kiệu đại nhân, Ôn Hựu Ôn Tử Tô?”

Ta gật gật đầu. Nói đến danh tự của hắn, trong lòng ta cũng cảm thấy mềm mại — chiến tranh rốt cục kết thúc, Tử Tô, ta sẽ sớm trở về Kiến Khang. Sẽ không còn chiến sự loạn thất bát tao, chúng ta trở lại với thanh nhàn, hai người chúng ta ở Kiến Khang.

Lâm Phóng bỗng nhiên nói: “Chu tướng quân, không biết bước tiếp theo đại quân sẽ đóng quân nơi đây, hay là trở về nơi trước?”

Lời nói này hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, Chu Phưởng cười cười, đang muốn hồi đáp, lại nghe người vừa khen ngợi ta lên tiếng nói: “Khó trách Chiến tướng quân không biết chính mình đã ở vị trí đầu tiên. Ôn Hựu có thể kiếm thuật trác tuyệt, nhưng hắn đã có Hoa Diêu công chúa, phò mã hoàng gia đã không còn là người trong võ lâm, vị trí này đầu tiên, tự nhiên thuộc về Chiến tướng quân!”

Lâm Phóng vốn đang nhìn Chu Phưởng bỗng nhiên quay đầu, nhìn ta nói: “Hoằng Nhi! Vững vàng!”

Khuôn mặt tuấn tú của hắn bỗng nhiên cách ta rất gần, khiến ta cái gì cũng không thấy, chỉ có thể thấy hắn.

Nhưng, người kia nói khiến ta nghe được rõ ràng như vậy, một ít từ ngữ hiện lên đầu óc ta.

Lẳng lặng, phảng phất như gió nhẹ xẹt qua.

Ôn Hựu…… Còn công chúa…… phò mã hoàng gia……

Những lời đó không phải gió nhẹ, mà là sấm sét, sấm sét xẹt qua tai.

Như thế nào có khả năng? Ôn Hựu tuyệt đối không thể, cùng nữ tử khác? Ta một phen hất bỏ tay Lâm Phóng đang nhấn trên tay ta, từ sau kỷ trà nhảy dựng lên.

Ta đã đến trước mặt người kia, hắn hình như có chút giật mình nhìn ta.

“Ngươi nói…… Ôn Hựu, hắn đã cùng công chúa?” Nói ra tiếng, mới phát hiện giọng nói chính mình run được không ra hình dạng.

Người kia ngốc ngốc nhìn ta: “Mắt……mắt……”

“Có đúng hay không?” Trong đại đường lẳng lặng, chỉ có “Quyết” trên eo ta chấn động như rồng gầm.

“…… Là. Là, mạt tướng cũng…… Mọi người đều nói như vậy, đã là chuyện trong tháng tám.”

Ta chỉ cảm thấy tai mình mơ hồ sinh đau, lan đến tận sau đầu. Cơn đau chầm chậm, từ trong lồng ngực lan tràn ra. Cảm giác ấy như là lồng ngực bị nhét một tảng đá lớn, còn hết lần này đến lần khác đẩy sâu vào — đó là một viên đá nhọn, góc cạnh cứa đứt máu thịt.

Chung quanh chẳng biết lúc nào giống như chết lặng. Ta giương mắt, mắt trong lại mông lung. Liếc nhìn một vòng, mọi người tựa hồ đều đang nhìn ta, nhưng ta lại không phân biệt được hàm ý trong mắt bọn họ.

Kỳ thật ta vẫn luôn không phân biệt được, không phải sao? Cho nên luôn cam chịu cho rằng Ôn Hựu bạt vô âm tín không phải là hắn nguyện ý; cho nên mới cố tình không để ý thái độ muốn nói lại thôi của sư phụ cùng Lâm Phóng; cho nên thẳng đến hôm nay mới giật mình!

Ta rời khỏi mấy ngày này, khi ta sinh tử cận kề, Ôn Hựu, ngươi ở Kiến Khang đã phát sinh ra chuyện gì?

Một giọng nói trong trẻo cắt qua suy nghĩ của ta: “Hoằng Nhi, trở về.”

Ta có chút hỗn độn quay đầu, chỉ thấy Lâm Phóng đã ở sau chiếc kỷ trà đứng lên, gập lại tay áo nhìn ta.

Mặt của hắn, như tuyết nghiêm túc và lạnh lùng. Ánh mắt của hắn, dịu dàng mà từ bi. Hắn ở trước mặt người khác thần sắc luôn luôn ngụy trang thật sự tốt, nhưng giờ phút này, ta lại từ trong mắt hắn, thấy thật sâu thật sâu thương tiếc.

Hắn nói: “Hoằng Nhi, trở về.” Dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người, hắn duỗi tay về phía ta.

Bóng đêm bao trùm, ánh trăng ảm đạm. Phòng trong đèn đuốc như sáng như ban ngày. Tay của hắn, như bạch ngọc chạm trổ, thon dài mà dịu dàng, lẳng lặng duỗi ra, gắt gao nắm lấy tay ta.

Ta muốn chạy tới, trở lại bên cạnh hắn, cầm lấy đôi tay lạnh buốt – coi như đêm nay chuyện gì cũng chưa từng nghe qua, liền làm như không biết Ôn Hựu đã là vị hôn phu của người khác. Có thể tiếp tục không tim không phổi ở trong võ lâm phấn đấu, ngây ngốc nhớ mong Ôn Hựu phương xa, có thời điểm, còn làm minh chủ ngẫu nhiên dịu dàng trở nên hỗn loạn hồ đồ.

Nhưng Lâm Phóng, ta không thể.

Lâm Phóng, ta có thể vì ngươi mà chết; ta có thể vì ngươi chém giết ngàn vạn người. Nhưng lúc này, ta không thể, một khắc cũng không thể.

Ta lần nữa nhìn thoáng qua đám người sư phụ cùng Hoắc Dương. Sư phụ trước mắt thương tiếc, ngơ ngẩn nhìn ta. Hoắc Dương chạm được ánh mắt của ta, sắc mặt biến đổi: “Ngươi không nên……”

Ta thét dài một tiếng, vội vàng chạy ra khỏi đại sảnh, chạy khỏi phủ tướng quân.

Cho đến tận khi phía sau không còn tiếng nói, đến tận khi mọi âm thanh xung quanh đều biến mất.
Bình Luận (0)
Comment