Khoảnh khắc Hạ Tinh Trình nhìn thấy Dương Du Minh, phản ứng thân thể càng nhanh hơn đại não, cậu lập tức đẩy cô gái trong ngực mình ra. Có lẽ đợi tới sau khi tỉnh táo lại, cậu sẽ cảm thấy hành vi của mình không thích hợp, nhưng vào lúc đó, đầu cậu chỉ có sự trống rỗng.
Cô gái bị đẩy ra đầu tiên là cảm thấy sửng sốt, cũng chưa kịp tức giận đã chú ý đến Dương Du Minh, cô ta cảm thấy ngạc nhiên còn thêm chút hưng phấn nói:
"Dương Du Minh!" Dương Du Minh không hề biết cô ta, anh không nói gì mà cũng chẳng tỏ ra không vui, mà chỉ nhìn Hạ Tinh Trình, rồi xoay người rời đi.
Chân Hạ Tinh Trình hơi nhúc nhích, gần như có kích động muốn đuổi theo nắm lấy cánh tay Dương Du Minh, nhưng cậu nhịn xuống, bởi vì cậu nhanh chóng phục hồi tinh thần nhận ra rằng cậu không cần phải giải thích gì với Dương Du Minh cả.
Cậu gọi người đưa cô gái đó đi, còn mình thì ngồi lên xe bảo mẫu lên đường tới trường quay, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn bình tĩnh và suy nghĩ, cậu nghĩ phản ứng của mình dành cho Dương Du Minh hôm nay có lẽ là không phải thuộc về cậu, mà là thuộc về Phương Tiệm Viễn.
Cậu hơi bồn chồn, ngoài men say chưa hoàn toàn tiêu tan, còn có một số cảm xúc khác đang khó nguôi ngoai ở trong lòng.
Loại cảm xúc này trực tiếp dẫn đến việc quay phim hôm nay không thuận lợi.
Hạ Tinh Trình ngồi sau quầy hàng chật hẹp của tiệm tạp hóa, những thùng hàng cao to xung quanh đè nén cậu, mọi thứ đều ngột ngạt và khó chịu, có giọt mồ hôi theo gò má trượt xuống, dọc theo cần cổ trắng nõn của cậu một mạch chảy vào trong cổ áo.
Cậu chẳng thể nào thật sự bình tĩnh thản nhiên ngồi trong tiệm tạp hóa đợi khách thưa thớt tới cửa như Phương Tiệm Viễn.
Một chiếc xe tải chở hàng dừng trước cửa tiệm tạp hóa, hai công nhân trẻ tuổi từ trên xe nhảy xuống, chẳng nói hai lời đã bắt đầu nhanh nhẹn chuyển hàng.
Hạ Tinh Trình ngẩng đầu nhìn bọn họ, rồi đứng dậy đi ra, đứng ở cửa nhìn họ khuân đồ.
Từng thùng đồ uống và bia nhanh chóng chất đống trước cửa tiệm tạp hóa.
Cảnh tiếp theo, một người trẻ tuổi nhét hóa đơn vào tay Hạ Tinh Trình, Hạ Tinh Trình không bắt được, nên hóa đơn rơi xuống đất.
Lúc này, Hà Chinh cũng không hô dừng lại, Hạ Tinh Trình vốn có thể khom lưng nhặt lên rồi quay tiếp, nhưng cậu tự hô dừng.
Hà Chinh bình tĩnh nhìn cậu, cũng chẳng thể hiện thái độ gì khác.
Hạ Tinh Trình đi tới một góc xem lại kịch bản lần nữa, cậu hơi hốt hoảng, giống như thân thể cậu đang hiện hữu ở đây, nhưng linh hồn thì vẫn ở tại khách sạn vào sáng sớm hôm nay, cậu vốn đang cố gắng nhập vai vào Phương Tiệm Viễn, nhưng chuyện tối hôm qua lại làm cậu sinh ra cảm giác bị chia cắt.
Cậu xem kịch bản một lúc, rồi nói với Hà Chinh cậu có thể quay tiếp.
Hà Chinh nói:
"Được rồi, quay tiếp." Tuy nhiên, Hạ Tinh Trình vẫn chưa điều chỉnh được tâm trạng, cảnh quay tiếp theo cũng khó khăn, cực kỳ không thuận lợi.
Hà Chinh dần dần tỏ ra không hài lòng.
Cả quá trình này, Dương Du Minh vẫn luôn ở bên cạnh dõi theo, anh không có cảm xúc gì cũng chẳng nói gì, trong quá trình diễn chung với Hạ Tinh Trình, cho dù Hạ Tinh Trình có bị NG mãi, thì anh cũng chẳng tỏ ra thiếu kiên nhẫn chút nào.
Sau đó, Hà Chinh bảo mọi người nghỉ ngơi trước, buổi chiều sẽ quay tiếp.
Bởi vậy, tiến độ hôm nay chắc chắn sẽ bị chậm trễ.
Hạ Tinh Trình không ăn trưa, cậu đi tới chỗ bối cảnh phòng ngủ của Phương Tiệm Viễn, nằm xuống giường, nhắm mắt lại muốn ném hết những suy nghĩ lộn xộn ở trong đầu.
Chẳng bao lâu sau, cậu nghe thấy tiếng bật lửa, lập tức mở mắt ra, thì nhìn thấy Dương Du Minh đang đứng ở đầu giường.
Xung quanh chẳng có ai, mọi người đi ăn trưa hết rồi, trong studio hình như chỉ còn lại hai người họ, ít nhất thì xung quanh căn phòng này chỉ có hai người họ.
Hạ Tinh Trình lập tức ngồi dậy, nói:
"Anh Minh? Sao anh không đi ăn cơm?" Dương Du Minh ngồi xuống một bên giường, sau khi đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi, ngón tay kẹp điếu thuốc của anh đưa đến bên miệng Hạ Tinh Trình, hỏi cậu:
"Hút không?" Hạ Tinh Trình sững sờ, mặc dù cậu hút rất ít, nhưng không phải là không biết hút thuốc, cơ mà Dương Du Minh đem điếu thuốc anh đã hút một hơi qua bảo cậu hút, rõ ràng là chuyện không phù hợp.
Tiếp đó, Dương Du Minh thu điếu thuốc trong tay lại, ngậm vào trong miệng mình, rồi giơ tay ấn lên gáy Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình cảm thấy mờ mịt, cậu quay đầu nhìn gò má Dương Du Minh, thấy đôi mắt Dương Du Minh hơi nheo lại, cằm hơi nâng lên, rõ ràng là nét mặt của Dư Hải Dương.
Thế là Hạ Tinh Trình hiểu ra ngay, Dương Du Minh đang đối diễn với cậu, nhưng không phải là cảnh mà bọn họ phải quay ngày hôm nay, thậm chí cũng chẳng phải là bất kỳ một cảnh nào đó ở trong kịch bản, mà là một cảnh chắc là có hoặc đã từng có giữa Dư Hải Dương và Phương Tiệm Viễn.
Tay đang ấn trên gáy Hạ Tinh Trình của Dương Du Minh hơi dùng sức, giống như đang trêu đùa động vật nhỏ.
Cảnh không có trong kịch bản, Hạ Tinh Trình rủ mắt, giao lại phản ứng của thân thể cho bản năng, không phải là bản năng của Hạ Tinh Trình, mà là bản năng của Phương Tiệm Viễn. Cậu cúi đầu, cơ thể hơi co rúm lại.
Dương Du Minh lấy điếu thuốc đang ngậm trên môi xuống, hỏi cậu:
"Thích con gái hả?" Hạ Tinh Trình bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn lại anh.
Ánh mắt Dương Du Minh trở nên sắc bén.
Hạ Tinh Trình lập tức cảm thấy khung cảnh xung quanh và cảnh tượng của sáng sớm hôm nay dung hợp vào nhau.
Giọng nói Dương Du Minh vừa trầm thấp vừa nghiêm túc:
"Em không ngoan." Hạ Tinh Trình hơi không phân biệt được đây rốt cục là Dư Hải Dương hay là Dương Du Minh, cũng không rõ rốt cục thì muốn nói với bản thân mình cái gì, cậu mở miệng, muốn giải thích, nhưng chỉ nói được một chữ
"Tôi ——" Dương Du Minh nói:
"Tôi không mong có lần sau." Môi Hạ Tinh Trình bị khô, cậu không nhịn được mà liếm môi dưới, nói:
"Không có lần sau." Động tác vuốt ve sau gáy cậu của Dương Du Minh trở nên ôn nhu, giọng nói cũng không lạnh lùng nữa, lòng bàn tay anh vò vò mớ tóc ngắn hơi xù ở sau gáy cậu, nói:
"Vậy mới là bé ngoan." Nói xong, Dương Du Minh đứng dậy rời đi.
Để lại một mình Hạ Tinh Trình ngồi bên giường, càng ngày càng thấy trong lòng rối tung, chỉ là cậu dần dần không phân biệt được sự nôn nóng bất an này rốt cục là của chính cậu, hay là của Phương Tiệm Viễn.