Trong từ điển của Minh Tư, tình yêu giống như cuộc sống, nhưng cuộc sống vẫn xoay quanh tình cảm. Việc chăm sóc Lãnh Lâm đối với cậu có lẽ chỉ là thói quen, khi Đường Tư Phong hỏi cậu, cậu cũng tự hỏi lòng mình, cậu thật sự yêu một Sở Khanh Hàm chỉ sống chung mấy tháng ngắn ngủi, hay đây cũng chỉ là thói quen, hoặc giả bởi vì trong lúc cảm thấy cô đơn, thì nguồn ấm áp đột ngột ập đến kia khiến cậu sinh ra ảo giác về tình yêu.
Trong lòng vốn có chút mông lung mờ mịt, cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ qua vấn đề này, đột nhiên bị Đường Tư Phong hỏi đến, tại giây phút ấy, Minh Tư mới nhận ra, cậu yêu người kia.
Mặt trời mọc rồi lặn, trong những ngày Sở Khanh Hàm rời đi, cậu nhận ra chờ đợi cũng không phải là cô độc, nhớ nhung cũng không phải là trống rỗng, mà hết thảy đều là ấm áp, một loại cảm giác ấm áp, không cách nào dùng câu từ để hình dung, không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả cảm xúc chính xác.
Nhất là sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, phát hiện Sở Khanh Hàm vốn phải hai ngày nữa mới về lại đang nằm ngủ bên cạnh, vẫn là cái ôm mười phần chiếm hữu ấy, không hề bá đạo, ngược lại mang theo vô tận ôn nhu.
Minh Tư mỉm cười ấm áp, nhẹ nhàng chạm môi vào môi nam nhân, “Hoan nghênh trở về nhà.” Một cái chạm êm ái, lại khiến lòng Minh Tư sinh ra rung động. Nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực nam nhân, Minh Tư thay đổi quần áo, rửa mặt xong, liền đi ra phòng ngủ, bận rộn gần ba tiếng, một bàn thức ăn phong phú xuất hiện.
Minh Tư cởi xuống tạp dề, dùng khăn lông xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn về phía nồi canh đang sôi trào, lại nhìn đồng hồ treo trong phòng bếp, rồi mới đi vào phòng ngủ, nhìn nam nhân trên giường vẫn còn ngủ say. Minh Tư cúi người xuống, khẽ đẩy đẩy Sở Khanh Hàm, “Khanh Hàm, tỉnh dậy đi, ăn cơm xong rồi hẳn ngủ tiếp.”
Mí mắt hơi mở ra, khuôn mặt đẹp trai của Sở Khanh Hàm mang theo lười biếng nồng đậm, nhưng trong mắt Minh Tư lại giống như đứa trẻ hiếm khi làm nũng, môi cậu bất giác cong lên, “Em nấu mấy món anh thích ăn, trước tiên đứng dậy rửa mặt nào.”
“Ừm.” Mặc dù đồng ý, Sở Khanh Hàm lại không đứng dậy, mà đưa tay kéo Minh Tư đứng ở cạnh giường vào trong lồng ngực, hôn lên mặt, lên trán Minh Tư, trong con ngươi chứa đầy ôn nhu, rồi mới từng chút từng chút một ngồi dậy, “Minh Tư.”
“Sao thế?”
Trên mặt Sở Khanh Hàm thấp thoáng nụ cười, rất mơ hồ, nhưng lại giống như làn nước mềm mại, chẳng qua vẫn như cũ không buông ra Minh Tư, ôn nhu ôm vào lòng, hít lấy ấm áp, hít lấy hơi thở, “Rất thơm.”
“Vậy thì nhanh lên, đến giờ ăn cơm rồi.” Mặt Minh Tư hơi ửng đỏ, dời tầm mắt sang một bên. Thật không hiểu làm sao, Sở Khanh Hàm mới đi công tác có mấy ngày, trở về liền biến hóa lớn như vậy. Nhìn vào mắt Sở Khanh Hàm, Minh Tư biết những lời này của hắn chân chính bao hàm ý nghĩa gì, nhưng cậu cũng biết, Sở Khanh Hàm không đành lòng để cậu chịu khổ dù chỉ một chút, “Hơn nữa em cũng đói.”
“Được.” Hôn thật sâu lên đôi môi đỏ thắm của Minh Tư, nhìn gương mặt người yêu vì hắn mà nhuốm đỏ, nụ cười trong mắt Sở Khanh Hàm càng lan tỏa, ôm ngang lấy người trong lòng, từ trên giường đứng dậy, đi vào phòng bếp.
Nhẹ nhàng đặt Minh Tư xuống trước bàn ăn, Sở Khanh Hàm mới xoay người xới cơm.
Ăn cơm xong, Sở Khanh Hàm liền để Minh Tư ngồi nghỉ ngơi trong phòng khách, toàn bộ nhiệm vụ rửa chén thu dọn này nọ đều tự mình nhận lấy. Trong tay Minh Tư bưng tách trà nóng, mỉm cười nhìn nam nhân bận rộn trong phòng bếp, đợi đối phương thu dọn thỏa đáng, Minh Tư liền dịch chuyển sang bên cạnh một chút, cơ thể cũng tự nhiên dựa vào lồng ngực của người đã ngồi xuống bên cạnh cậu.
Sở Khanh Hàm vòng tay qua eo Minh Tư, một tay khác nhận lấy tách trà trong tay Minh Tư bỏ qua một bên, lại ôm lấy cả người Minh Tư kéo sát vào người mình, ánh mắt dừng trên khuôn mặt người yêu, chăm chú đến nỗi chọc cho Minh Tư khẽ mỉm cười, “Anh đang nhìn gì đó?”
“Em.”
Lời nói thẳng thắn khiến nụ cười của Minh Tư càng sâu hơn, chủ động vòng tay qua cổ Sở Khanh Hàm, đem nụ hôn đặt lên môi người yêu, nhẹ nhàng từng chút, không nói một lời, nhưng đôi bên đều hiểu rõ.
Ánh nắng nhu hòa chiếu vào phòng, nhiệt độ dần dần tăng cao, nóng như lửa, có vẻ không giống như nhiệt độ. Sở Khanh Hàm cúi thấp đầu nhìn người trong lồng ngực, ánh mắt mềm mại trào ra ôn nhu xán lạn, “Minh Tư.”
“Ừm.” Minh Tư khẽ gật đầu, gương mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, lộ ra mười phần quyến rũ, lần nữa chủ động dâng lên nụ hôn, nhưng cuối cùng lại bị Sở Khanh Hàm dẫn dắt, thẳng đến khi hô hấp dồn dập mới kết thúc nụ hôn triền miên này.
Con ngươi Sở Khanh Hàm tràn ngập ánh sáng nóng bỏng, bàn tay bên hông Minh Tư chậm rãi luồng vào bên trong áo quần mềm mại mỏng manh của Minh Tư…
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa đông đông, cắt đứt không khí đang chậm rãi nóng lên. Minh Tư mỉm cười đứng dậy từ trong lòng Sở Khanh Hàm, lông mày kéo dãn, khóe miệng cong lên, đẩy ra tay Sở Khanh Hàm lần nữa đưa tới, “Em đi mở cửa.”
Kéo kéo quần áo có chút không chỉnh tề trên người, Minh Tư mở cửa, bên ngoài chính là Hồng Lâm gần đây liên tục xuất hiện, trong tay ôm một chồng văn kiện lớn, mỉm cười lúng túng.
“Xin lỗi, Thẩm tiên sinh, quấy rầy.” Trên mặt tuy cười, nhưng trong lòng Hồng Lâm lại than thở, ông chủ giành giật từng giây từng phút ở nước ngoài để kết thúc công việc mà trở về nước, thế nhưng ngày thứ hai mình đã tới quấy rầy thời gian ngọt ngào của đối phương, trắng trợn như vậy không biết có bị sét đánh hoặc trực tiếp bị ánh mắt của ông chủ đông thành nước đá hay không. Bất quá trong lòng cũng đồng thời oán hận cái tên Lục Phong luôn tính kế hắn kia, rõ ràng đã nói cùng nhau tới giải quyết công việc còn thừa lại ở nước ngoài, vậy mà cuối cùng lại để hắn đến đánh trận đầu.
Để Hồng Lâm vào nhà xong, Minh Tư mới cười lắc đầu, “Không sao, mọi người làm việc trước đi, tôi đi pha trà.” Trong lúc đi vào phòng bếp, Minh Tư liên tục nháy mắt với người yêu bắt đầu trưng ra khuôn mặt lạnh, thẳng đến khi trên mặt Sở Khanh Hàm không còn lạnh lẽo nữa, mới yên tâm vào phòng bếp pha trà.
Minh Tư rời khỏi phòng khách, chân Hồng Lâm có chút mềm nhũn đứng trước mặt ông chủ, dẫu sao khí thế kia dù là bất kỳ ai cũng không cách nào tiếp nhận, Hồng Lâm chỉ cảm thấy quanh thân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, bị phạt đứng hồi lâu, mãi đến lúc Thẩm Minh Tư xuất hiện lần nữa, bầu không khí mới chậm rãi dịu xuống. Đợi cho không khí trở lại bình thường, Lục Phong lúc này mới cùng Trình Vân Thụy xuất hiện.
Trình Vân Thụy là nhân viên đi theo ra nước ngoài lần này, mặc dù tên rất thanh tú, nhưng dáng vẻ lại hoàn toàn bất đồng, vóc người cao lớn, da ngâm đen, không giống thành phần trí thức, mà càng giống huấn luyện viên thể hình hơn. Trình Vân Thụy và Minh Tư giới thiệu lẫn nhau một hồi, thân thiện bắt tay một cái.
Ngay lúc Trình Vân Thụy vừa buông tay ra, tay Minh Tư liền bị Sở Khanh Hàm nắm lấy, rất ôn nhu rất tự nhiên, lại khiến cho tất cả mọi người có mặt tại chỗ lập tức nhìn thấu dục vọng chiếm hữu của hắn. Thế nhưng hành động này cũng không khiến cho Minh Tư không vui, trong lòng Minh Tư biết, sự chiếm hữu của Sở Khanh Hàm không giống với sự chiếm hữu của Lãnh Lâm, bởi vì Sở Khanh Hàm luôn dành phần lớn sự tôn trọng trong tình cảm.
Minh Tư cười một tiếng, “Khanh Hàm, mọi người làm việc đi, hôm qua Tiêu Viễn gọi điện hẹn em ăn cơm, em cũng nên đi gặp cậu ấy.”
“Ừm.” Cúi đầu khẽ hôn lên môi Minh Tư, “Về sớm một chút.”
Một cái hôn đơn giản, không sâu không cạn, dịu dàng đơn sơ, mặc dù bên cạnh có người ngoài, Minh Tư cũng không câu nệ, mỉm cười gật đầu, “Được.”