Nhìn hai vị khách già đến viếng thăm đứng ngoài cửa, một người mặt mũi hiền lành, là An gia gia mới gặp qua mấy hôm trước, một người mặt đầy nghiêm túc, ngay cả nếp nhăn hay góc cạnh đều mang hơi thở uy nghiêm, nhưng giữa đường nét ngũ quan lại mang theo vài phần quen thuộc.
Sau khi nghe Sở Khanh Hàm dùng thanh âm bằng phẳng kêu một tiếng ‘gia gia’, Minh Tư liền biết, phần quen thuộc này đến từ đâu.
“Mời vào.” Minh Tư mỉm cười nhường lối cho hai người, nhìn An gia gia lúc đi ngang qua còn tinh quái nháy mắt mấy cái với cậu, tâm tình lần đầu gặp gia trưởng của Minh Tư cũng có phần thả lỏng hơn.
Mấy tên đang chơi đến huyên náo trong phòng khách nhất thời cũng yên tĩnh xuống, nhất là Lục Phong và Hồng Lâm, song song đứng dậy, cung kính đi tới trước mặt Sở An nhị lão, “Lão gia, An lão tiên sinh.”
“Ừm.” Gật đầu một cái, Sở Chấn Bác chống gậy ngồi xuống ghế sô pha, khí thế trời sinh cùng sau này tạo thành toát ra uy nghiêm, khiến cho mọi người vô hình sinh ra kính sợ, ngay cả Lâm Vẫn và Tiêu Viễn không biết lai lịch của Sở Chấn Bác, cũng đều đứng dậy đi đến bên cạnh Lục Phong, không nói lời nào, cũng không dám ngồi xuống.
An gia gia hai tay khoác trên quải trượng, cười híp mắt, “Tới đây, Minh Tư, đây là ông nội của Khanh Hàm, bây giờ cũng là ông nội của cháu, mau kêu một tiếng ‘gia gia’.”
Minh Tư cũng không xấu hổ, đã kết hôn với Sở Khanh Hàm, bất luận ở phương diện pháp luật hay tình cảm, thân nhân của Sở Khanh Hàm cũng là thân nhân của cậu, “Gia gia.”
Sở Chấn Bác thật ra không nghiêm nghị như vẻ bề ngoài, ừm một tiếng, coi như tiếp nhận, đừng nhìn tuổi tác của ông mà lầm, tư tưởng của Sở lão tương đối tiến bộ, Sở Khanh Hàm là hạng người gì, ông biết rõ hơn bất kỳ ai, huống chi hạnh phúc của cháu trai so với bất kỳ chuyện gì đều quan trọng hơn, cháu dâu là nam hay nữ, trong mắt ông đều như nhau, chỉ cần biết giữ khuôn phép, biết chăm lo cuộc sống hằng ngày, thì đều tốt đẹp.
“Đám người tuổi trẻ các cậu cũng đừng đứng yên tại chỗ như vậy, mới vừa rồi chơi cái gì thì cứ tiếp tục chơi cái đó đi.” Ngữ điệu không lên không xuống, giống y như đúc Sở Khanh Hàm, khiến cho Minh Tư nghe vào trong tai, cảm thấy thân thiết đến kỳ lạ.
“Dạ.” Lục Phong đáp một tiếng, cùng Hồng Lâm đứng thẳng bên cạnh trở về bàn mạt chược. Lâm Vẫn và Tiêu Viễn nhìn nhau một cái, kính sợ mà gật đầu chào Sở Chấn Bác, sau đó cũng trở về chỗ ngồi, không có ồn ào giống như lúc trước, yên lặng đánh bài.
Sở Khanh Hàm kéo qua Minh Tư, ngồi vào một chỗ khác trên ghế sô pha, không nói một lời, tay cầm tay Minh Tư, ánh mắt nhìn về phía tiết mục đang phát trên ti vi, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của Sở gia gia đang nhìn sang.
An gia gia nhìn bầu không khí có chút cứng ngắc, đành đứng ra làm người hòa giải. Thật ra thì người bạn cũ này của ông tức giận cái gì, ông làm sao có thể không biết, còn không phải là vì cháu trai kết hôn lâu như vậy, cũng không thấy mang cháu dâu trở về gặp mặt lần nào hay sao, “Mùi vị thật là thơm, Minh Tư, cháu đang hầm cái gì đó?”
“Là canh gà ác tiềm tuyết nhĩ ạ.” Vừa nói, Minh Tư vừa đứng dậy khỏi lồng ngực Sở Khanh Hàm, đi vào phòng bếp múc ra hai chén canh, “Gia gia.” Nhìn Sở Chấn Bác một tay nhận lấy, gật đầu một cái, môi bất giác lộ ra ý cười mơ hồ, làm cho ông lão thoạt nhìn nghiêm túc này, cũng không cứng rắn giống như vẻ bề ngoài.
Đưa canh đến tay An gia gia, nụ cười hiền hòa trên mặt ông lão càng nồng đậm hơn, trước tiên khẽ nhấp một ngụm, sau đó liền khen không dứt miệng, “Minh Tư, tay nghề của cháu đúng là hạng nhất, mùi vị thật không tệ.”
Minh Tư cười đáp lại một tiếng, “An gia gia, trong nồi còn nữa, để cháu múc thêm một chén cho ngài.”
“Ừm, cảm ơn cháu.”
“Ngài quá khách khí.” Minh Tư lại đổi hai chén canh khác cho hai vị lão nhân, “Gia gia, An gia gia, hai người có muốn hạ vài ván cờ tướng hay không?”
An gia gia vừa nghe liền hứng thú, “Lão Sở, chúng ta đã lâu không đánh cờ nhỉ, nếu không tới một ván đi?”
Sở Chấn Bác ngược lại không phản đối, “Ừm.”
Minh Tư bày bàn cờ lên bàn trà xong, lại cắt vài loại trái cây, liền vào phòng bếp làm việc. Khi Minh Tư lần nữa bước vào phòng bếp, Sở Khanh Hàm cũng đứng dậy đi theo. Minh Tư muốn hầm sườn bò, Sở Khanh Hàm liền ở bên cạnh lột tỏi cắt hành.
Bên ngoài không lâu sau liền bắt đầu náo nhiệt trở lại, dẫu sao có Tiêu Viễn ở đây, không gian yên tĩnh sẽ không giữ được quá lâu, hơn nữa An gia gia cùng Sở Chấn Bác chơi cờ tướng cũng náo nhiệt, hai người cộng lại cũng hơn trăm tuổi, gặp phải thứ yêu thích liền chơi vô cùng nghiêm túc.
Một món canh gà ác tiềm tuyết nhĩ, một món sườn hầm, một món cá hấp, cộng thêm năm món xào thông thường, từng món một được bưng lên. Minh Tư kêu một tiếng ăn cơm, mới kéo mấy người đang đắm chìm trong cờ và bài trở về, cảm giác đói bụng cũng liền xuất hiện.
Ngồi vào ghế, bầu không khí lúng túng liền quay trở lại trên bàn ăn, hai ngôi sao bắc đẩu của giới thương nghiệp ngồi ở chủ vị, cộng thêm một Sở Khanh Hàm chỉ lúc nhìn Minh Tư mới lộ ra ôn nhu, vô luận là ai ngồi chung với họ, cũng không dám nói thêm cái gì, bao gồm cả Tiêu Viễn thích đùa giỡn. Không lâu sau loại lúng túng này cũng bị thức ăn ngon làm tan biến, mặc dù là một bữa cơm không nhiều ngôn ngữ, nhưng cũng ăn hết sức ngon.
Buổi tối, khi tất cả mọi người đều đã rời đi, Minh Tư mới nhân lúc Sở Khanh Hàm vào phòng tắm, giấu đồng hồ đeo tay xuống dưới gối, nghe tiếng mở cửa, Minh Tư liền quay đầu, “Không lau khô tóc, bị cảm thì phải làm sao.” Vừa nói, Minh Tư vừa tiến lên nhận lấy khăn lông, đẩy người ngồi xuống góc giường, dùng khăn lông trong tay tỉ mỉ lau, nhìn mái tóc vẫn không khô, Minh Tư thu hồi khăn, “Em dùng máy sấy thổi khô tóc cho anh.”
“Được.” Không để Minh Tư đi tìm, Sở Khanh Hàm đứng dậy đi tới một căn phòng khác lấy đồ.
Nhìn máy sấy mini trong tay mình, Minh Tư cũng không dị nghị cắm điện vào, máy sấy hơi nhỏ không có tác dụng gì, thổi nửa ngày, tóc Sở Khanh Hàm vẫn ẩm ướt, “Cái máy sấy tóc này quá nhỏ, để em đi đổi cái khác.”
Kéo lấy tay Minh Tư đang muốn rời đi, Sở Khanh Hàm lắc đầu, “Cái này tốt.”
Không hiểu cái máy sấy tóc mấy ngày trước mua đồ ở siêu thị thì được tặng kèm có chỗ nào tốt, nhưng vẫn trở về chỗ cũ, vừa đùa nghịch mái tóc mềm mại của Sở Khanh Hàm, vừa cầm máy sấy cẩn thận thổi, nhìn Sở Khanh Hàm nhắm mắt, Minh Tư khẽ cười thành tiếng, “Em thấy mục đích của anh không phải thổi khô tóc, mà là hưởng thụ mát xa của em đi.”
Sở Khanh Hàm mở mắt ra, một phát kéo lấy Minh Tư, ôm vào trong lòng, “Minh Tư.”
“Ừm.”
“Minh Tư.”
“Ừm.” Hết lần này tới lần khác gọi tên cậu, Minh Tư cảm thấy trong lòng tràn ngập nắng ấm, nhắm mắt, tựa vào trước ngực Sở Khanh Hàm, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực, ở trong mắt cậu, tình yêu không cần quá nhiều ngôn ngữ để biểu đạt, vô luận là nói cái gì, đều là truyền đạt một loại tâm ý.
“Khanh Hàm.”
“Hửm?!” “Sinh nhật vui vẻ.” Đưa tay lấy ra lễ vật của mình, mở hộp, nhìn vào mắt Sở Khanh Hàm, Minh Tư mỉm cười dịu dàng như hoa sen nở, cầm lấy đồng hồ đeo lên cổ tay người yêu.
Trong phòng ngủ rộng rãi chỉ mở một ngọn đèn đầu giường, sắc vàng ấm áp phản chiếu hình bóng hai người ôm nhau, ấm áp đến không gì sánh được…
—-
Editor lảm nhảm: chương tiếp theo sẽ có pass ^^ (ai cảm thấy phiền thì có thể trực tiếp bỏ qua, đọc luôn sang chương tiếp theo của tiếp theo ^^)
Gợi ý: Tui nghĩ đến con gì khi đặt cho mình cái tên ‘Mia’?