Minh Như Thần Tư

Chương 31

Giao xong chương văn kiện phiên dịch cuối cùng, Minh Tư mang theo tâm tình vui thích từ nhà xuất bản đi ra, mặc dù thời tiết lạnh lẽo âm độc, nhưng không khuấy loạn được chút nào sự ung dung của Minh Tư. Còn mười ngày nữa là năm mới, mặc dù đây là khu thương mại, nhưng cũng không ngoại lệ mà lộ ra dáng vẻ vui mừng cuối năm, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Minh Tư siết chặt quần áo trên người, mặc dù bên ngoài vẫn cực kỳ lạnh, nhưng sâu bên trong lại là nắng ấm. Minh Tư bất giác mỉm cười, Sở gia gia gần đây thường xuyên kéo An gia gia tới nhà chơi cờ tướng, mặc dù mặt mày vẫn nghiêm túc không thích nói chuyện, nhưng vô hình trung đã tăng thêm không khí gia đình.

Sở Khanh Hàm cũng không còn dáng vẻ như lúc ban đầu, cho dù có ngồi gần một chút, cũng không có phản ứng không thoải mái, đây là điều khiến Minh Tư vui mừng nhất, cho nên cậu dự định tối nay sẽ nấu một nồi lẩu lớn, gọi Lục Phong và Hồng Lâm tới, đại gia đình vừa ăn uống vừa trò chuyện, lẩu nóng hôi hổi, cũng có thể dần dần tiêu trừ khí thế người sống chớ tới gần của Sở Khanh Hàm.

“Minh Tư.”

Hai chữ vang lên, mang theo giọng điệu quen thuộc, Minh Tư theo tiếng gọi nhìn lại, là người không nghĩ tới cùng chuyện không nghĩ tới, Minh Tư ngẩn ra, ngay sau đó biến thành mỉm cười lịch sự, “Đã lâu không gặp, du lịch trăng mật thế nào?” Minh Tư nhìn ra sau lưng Lãnh Lâm, “Sao Lãnh phu nhân không đi cùng anh?”

Giống như bạn bè bình thường thăm hỏi sức khỏe, mỉm cười cũng tốt, hỏi thăm cũng tốt, đều là những câu không xa không gần đó, thành công khiến cho Lãnh Lâm vốn đang mừng rỡ, nháy mắt liền lạnh như băng, “Em cứ muốn đẩy anh cho người khác như vậy sao?”

Giọng nói không lớn không nhỏ, lửa giận xuyên qua hàn băng, khiến cho nụ cười của Minh Tư càng sâu hơn, “Mỗi một con đường, mỗi một bước chân, đều là do anh tự chọn lấy.”

Nghẹn lời trong chốc lát, Lãnh Lâm mở mắt ra, thấy người đi đường ai cũng liếc mắt nhìn sang bên này, Lãnh Lâm một tay kéo kéo mũ lưỡi trai, tay kia kéo Minh Tư, nhưng không ngờ một Minh Tư luôn luôn dịu dàng lại phản kháng, vốn muốn kéo Minh Tư lên xe của mình, nhưng không còn cách nào đành phải quẹo vào trong một hẻm nhỏ, “Cùng anh trở về!”

Bàn tay Lãnh Lâm giống như một gọng kiềm, không ngừng lôi kéo Minh Tư suốt cả một đường, Minh Tư ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đã trở nên xa lạ kia, “Trở về?”

“Minh Tư, chúng ta về nhà đi, đừng ồn ào ở đây, đừng gây chuyện ở đây.” Nhắc tới cái chữ ‘nhà’ này, những ngón tay cương quyết của Lãnh Lâm nháy mắt biến thành nhu tình, ánh mắt cũng mềm nhũn ra.

“Lãnh Lâm, tới khi nào anh mới hiểu được đây, chúng ta đã trở thành hai thể khác biệt, anh có nhà chân chính của anh, mà tôi cũng vậy.” Nâng lên bàn tay không bị giam cầm, chiếc nhẫn trên ngón áp út lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, nhưng lại giống như một loại ánh sáng cực mạnh, khiến hai mắt Lãnh Lâm đau nhói. Sự ôn nhu trước đó nháy mắt bị điên cuồng chôn vùi, lực đạo giam cầm càng không cách nào khống chế, “Minh Tư, em là của anh.”

Bàn tay che phủ lên môi Minh Tư, mắt Minh Tư, cuối cùng dừng lại nơi trái tim Minh Tư, “Tất cả của em đều thuộc về anh.” Cảm giác sắp sửa mất đi, bản thân không cách nào nắm giữ được nữa, khiến Lãnh Lâm sinh ra sợ hãi.

Sợ hãi, như hồng thủy tuôn trào từ trong cơ thể, theo huyết dịch lưu chuyển khắp người Lãnh Lâm, cha cưng chiều hắn nhưng không yêu hắn, mẹ trong trí nhớ của hắn cho tới bây giờ chưa từng tồn tại, người xung quanh đều là tâng bốc nịnh hót, chỉ có chàng trai luôn giữ lại một ngọn đèn đêm cho hắn, thức trắng đêm không ngủ chờ đợi hắn trở về, dùng quan tâm lặng lẽ mà yêu thương hắn, mới chân chính thuộc về hắn.

Nhưng hắn đã không thể giữ được cậu ấy nữa, không, không thể, Thẩm Minh Tư là của hắn, nó giống như một loại ấn ký, bất kỳ người nào cũng không thể đoạt đi.

“Rời khỏi Sở Khanh Hàm, trở về bên cạnh anh, anh sẽ đem hết thảy những thứ tốt nhất cho em.” Ánh mắt Lãnh Lâm tràn ngập nóng bỏng cùng điên cuồng, “Anh biết em thích cuộc sống thanh đạm, anh có thể buông bỏ hết thảy những gì anh có, cùng em tìm một nơi bình yên xây dựng gia đình.” Giọng nói vội vàng dần dần chậm lại, trong đầu hiện lên những ngày tháng trước kia bản thân không biết quý trọng, sự hối hận nghẹn lại trong lồng ngực khiến hắn vô cùng khó chịu.

Minh Tư dời ánh mắt khỏi gương mặt Lãnh Lâm, nhìn về phía góc tường, một ụm tuyết màu trắng chất đống, trên bề mặt trắng muốt kia lại có một vết bùn nhơ, lộ ra vẻ bi thương không sao hiểu được, “Vợ của anh thì sao? Đứa trẻ sắp chào đời của anh thì sao? Chẳng lẽ những người đó anh đều không cần.” Minh Tư ngước mắt nhìn lên, “Lãnh Lâm, từ khi nào mà anh trở nên máu lạnh vô tình như vậy, hay vốn là ngay từ đầu tôi đã không hiểu được anh.”

“Minh Tư.” Lãnh Lâm khổ sở cười một tiếng, lấy tay che ngực, “Bởi vì nơi này của anh chỉ có em, không thể chứa thêm bất kỳ ai khác.”

“Lãnh Lâm, tôi luôn hy vọng chúng ta có thể sớm tụ sớm tan, coi như không thành tình nhân thì cũng có thể trở thành bạn, bởi vì tôi còn quý trọng những ký ức giữa hai chúng ta.”

Khóe môi Minh Tư đã không còn nụ cười, ánh mắt chuyển về phía Lãnh Lâm, “Cho nên tôi hy vọng không nên bởi vì sự ích kỷ và vô tình của anh, mà biến những ký ức kia thành thứ khiến tôi chán ghét.”

Thanh âm rơi xuống, bàn tay Lãnh Lâm trong nháy mắt liền buông lỏng, từ từ dựa vào bức tường sau lưng. Con người luôn luôn ưu việt ấy, dần dần trợt ngồi trên mặt đất lạnh giá, co rúc thành một cụm, tựa như lá mùa thu rơi rụng, mang theo tịch mịch.

Minh Tư thở dài, mười năm chung sống, không phải đơn giản chỉ là một con số, mà là cuộc sống chân thật, bất luận là tình yêu hay tình bạn, trong mười năm ấy cũng sẽ thăng hoa thành tình thân. Lãnh Lâm chưa bao giờ đề cập tới người nhà của hắn, mà cậu cũng không có người nhà, cả hai gắn bó làm bạn bên nhau, phụ thuộc lẫn nhau, đó là toàn bộ những gì có được trong vài năm đầu tiên.

Nhưng cậu biết, nếu bây giờ cậu mềm lòng, sẽ chỉ khiến Lãnh Lâm vĩnh viễn không cắt đứt được đoạn tư tình này, nhìn Lãnh Lâm thật sâu một cái, Minh Tư mới xoay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment