Minh Nhược Hiểu Khê 1: Thủy Tinh Trong Suốt

Chương 13

Màn đêm đã buông xuống. Hiểu Khê kéo Lưu Băng ra vườn hoa nhà họ Phong. Tâm trạng của cô lúc này cũng u ám như màn đêm. Cô không thể hiểu nổi tại sao Phong phu nhân lại đối xử với Đồng như vậy? Rồi họ sẽ ra sao nhỉ? Lần nào gặp nhau cũng gầm gào như kẻ thù ư? Không biết đã có chuyện gì xảy ra nhỉ? Mình phải làm gì để giúp họ đây? Đầu Hiểu Khê như nổ tung bởi hàng trăm câu hỏi. Đột nhiên cô nhớ tới lời nói buồn bã của Đồng ở nhà cô trước kia, “Bởi vì … đó là mẹ anh Triệt”.

Hiểu Khê rất hiểu nỗi khó xử của Đồng, nhất là khi người ghét mình thậm tệ lại chính là người thân yêu ruột thịt của người mà mình yêu thương. Đúng là thật khó xử. Hiểu Khê thấy thật lúng túng và chua xót.

Hiểu Khê không nhịn nổi, liền hỏi Lưu Băng đang ngồi kế bên: “Anh ơi, có phải Đồng là trẻ mồ côi không?”.

Lưu Băng gật đầu chắc nịch.

“Vậy Mục gia có yêu quý và đối xử tốt với cô ấy không?”, cô hỏi tiếp.

Lưu Băng lắc đầu, vẫn chắc chắn như vậy.

“Tại sao? Đồng đã coi Mục gia như nhà mình mà”, Hiểu Khê kêu ầm lên đầy bất bình.

“Nhưng Mục gia chỉ coi Đồng như một con ở không hơn không kém”, Lưu Băng lạnh nhạt đáp và giải thích thêm khi thấy Hiểu Khê cứ tròn xoe mắt, “Nếu cô ta không có ích, Mục Anh Hùng hẳn đã đuổi tống Đồng ra khỏi Mục gia từ lâu rồi. Ông ta đâu có thương xót gì ai đâu”.

Hiểu Khê buồn rầu hỏi: “Vậy chả lẽ không có ai yêu thương và thực sự quan tâm tới Đồng sao?”.

Lưu Băng suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Chắc có Giản Triệt đấy. Anh thấy cậu ta đối với Đồng không tệ”.

“Thế còn anh?”, Hiểu Khê ngứa miệng hỏi tiếp: “Chả lẽ anh không yêu thương và quan tâm tới Đồng sao? Em nghe mọi người cùng chơi với nhau từ nhỏ, là bạn thanh mai trúc mã cơ mà”.

Lưu Băng cười cười: “Anh thì quan tâm gì tới ai đâu”, rồi đột nhiên anh ta xoa bụng, nhăn nhó: “Đói quá! Đau hết cả bụng”.

Hiểu Khê sực nhớ lúc nãy mọi người bận rộn vụ scandal vừa rồi, chưa ai kịp ăn uống gì. Hiểu Khê kéo Lưu Băng ra ngoài này ngồi để tránh không khí căng thẳng trong phòng.

Cô vội vã giục: “Anh vào tìm đồ ăn đi, nếu không lại đau dạ dày đấy”.

Lưu Băng ngần ngừ: “Còn em? Em không đói sao?”.

Hiểu Khê xua tay: “Không sao. Em vẫn no lắm. Anh cứ vào nhà đi. Lát em sẽ vào sau”. Chợt cô phát hiện ra một điều thú vị, liền kéo tay Lưu Băng lại, hỏi nhỏ: “Này, hình như anh đã biết cách quan tâm tới người khác rồi đó. Chả phải anh vừa lo em đói đó sao?”.

Lưu Băng ngượng nghịu quay người bỏ đi.

Lưu Băng đi khuất đã lâu, Hiểu Khê duỗi dài đôi chân thư thái, lim dim ngắm trời ngắm đất. Đúng lúc cô định bụng đứng lên, bỏ vào trong nhà thì nghe tiếng Đồng dịu dàng ở lùm cây gần đó.

Cô giỏng tai lên, nghe thấy rõ tiếng Đồng: “Em rất buồn… hôm nay là sinh nhật anh… nhưng lại làm anh không vui. Em thật có lỗi”.

Tiếng Giản Triệt trầm ấm: “Không sao, tại mẹ anh cả, làm hỏng buổi gặp hôm nay. Cho anh xin lỗi thay mẹ mình. Em đừng giận nhé!”.

Giọng Đồng buồn rầu: “Tại sao lần nào mẹ anh cũng không thích em thế nhỉ?... Hay là tại… địa vị em thấp hèn… mồ côi cha mẹ… làm tôi tớ cho nhà Mục gia?”.

Im lặng, Giản Triệt không biết trả lời ra sao.

Đồng nghẹn ngào hỏi: “Anh có nghĩ vậy không? Anh có nghĩ em là thân phận mồ côi thấp kém… không xứng với anh không?”

Tiếng Giản Triệt hốt hoảng: “Đồng, em chớ nghĩ vậy…Anh chưa bao giờ có suy nghĩ như thế”.

Đồng vui sướng nói: “Cám ơn anh. Em biết anh rất tốt đối với em, luôn trân trọng và quan tâm tới em”.

Hình như Giản Triệt đã thay đổi vị trí, ôm lấy Đồng, vỗ lên vai, an ủi: “Em đừng nghĩ lung tung quá nhiều!”.

Đồng sung sướng nói: “Em hạnh phúc quá, chỉ cần anh ở bên em, đối xử tốt với em mãi mãi”.

Họ nép vào nhau, chở che cho nhau trong tình thương yêu. Hiểu Khê cảm động tới rớt nước mắt. Cô gắng ngồi im, không phát ra tiếng động sột soạt vì không muốn phá hỏng bầu không khí hạnh phúc này.

Chợt, có tiếng hôn khẽ lên da thịt. Lặng phắc như tờ.

Người Giản Triệt bỗng như đông cứng khi làn môi mọng như cánh hoa hồng của Đồng chợt đậu lên mặt anh.

Giản Triệt thì thầm khó nhọc: “Đồng… cám ơn em… anh không thể”.

Đồng thấy mình như tan ra, nức nở: “Tại sao? Tai sao anh… mãi mãi không thể? Anh khinh em phải không? Hay là em… không đáng được hưởng hạnh phúc như bao cô gái khác?”.

Tiếng Giản Triệt đau đớn: “Không phải vậy đâu, Đồng…”.

Giọng Đồng vẫn nghẹn ngào, hình như cô đang khóc trong tuyệt vọng: “Anh không hề thích em thực sự”.

Giản Triệt nhắm nghiền mắt, gượng nghĩ ra từng ý: “Tại anh… anh cứ nghĩ…”.

Chợt Đồng nín khóc, lạnh lùng hỏi: “Anh đã thích người khác phải không?... Là cô ấy sao?”.

Hiểu Khê giỏng cả tai vẫn chịu không thể đoán nổi đó là ai.

Giản Triệt vội vã đáp: “Không, không phải đâu”.

Đồng hỏi đầy hy vọng: “Vậy tại mẹ anh phải không? Em sẽ làm tất cả để thay đổi cách nghĩ của bà ấy…”

Giản Triệt vẫn lắc đầu: “Không, không phải”.

Đồng cười cay đắng: “Vậy tức là do anh không thích rồi. Sao anh phải đóng kịch thế? Anh không thích em, tại sao còn ra vẻ tốt với em, quan tâm tới em? Em không muốn người ta thương hại”.

Giản Triệt ôm Đồng, an ủi nhưng bị cô đẩy ra.

Đồng hỏi, giọng khô khốc: “Anh thương em kiểu thương em gái, phải không?”.

Giản Triệt gật đầu.

Đồng sụt sịt một hồi rồi bình tâm lại, lau nước mắt và nói bằng giọng lạnh tanh: “Phong thiếu gia, xin lỗi về những hành vi bất nhã vừa rồi. Thiếu gia yên tâm rằng mình sẽ không bao giờ bị quấy rầy nữa”.

Nói xong, cô đứng lên, kiêu hãnh như một con chim bị thương.

Giản Triệt kéo tay Đồng lại, ấp úng: “Em…”.

Thái độ của Đồng thật cương quyết, cô giật tay lại, khom người lại chào rồi bỏ đi.

Hiểu Khê lặng lẽ khóc. Cô ngồi trong lùm cây bên này rất lâu, không dám ra vì sợ Giản Triệt bẽ mặt.

Đột nhiên cô nghe tiếng anh gọi: “Hiểu Khê, ra đây đi”.

Cô giật mình, lẽ nào mình bị lộ sớm thế, rồi gãi đầu gãi tai, lúng túng chui ra, hỏi: “Sao anh biết em trong này? Anh biết lâu chưa?”.

Giản Triệt cười, xoa đầu Hiểu Khê nói: “Sao mà không biết cơ chứ, em khóc to đến mức người trong nhà cũng có thể nghe thấy đấy”.

Thật sao, có lẽ nào mình bất cẩn như vậy nhỉ? Hiểu Khê thầm nghĩ và thanh minh: “Thật ra, em không hề có ý định nghe lén chuyện bọn anh đâu. Em vốn… ngồi đó với Lưu Băng từ trước”.

Giản Triệt xua tay, “Không sao, anh biết, bọn anh đến sau mà”, rồi nói tiếp, “Em có bận gì không? Ngồi xuống đây với anh một lúc nào”.

Hiểu Khê ngoan ngoãn ngồi phệt xuống bãi cỏ cạnh Giản Triệt. Cô ngắm kĩ gương mặt anh, thấy rất thương tâm. Đó là một gương mặt mệt mỏi, đau đớn, muộn phiền, đầy dày vò. Cả hai cứ im lặng như vậy suốt nửa giờ đồng hồ. Giản Triệt cứ nhìn ra xa còn Hiểu Khê thì nhìn anh.

Bỗng, Giản Triệt cất tiếng: “Sao em không nói gì, cứ nhìn anh hoài thế?”.

Hiểu Khê giật mình đáp: “Cái miệng của em rất lanh chanh, toàn nhanh nhẩu với một lô điều không nên nói… Sợ anh buồn thêm”.

Chợt cô nhớ ra chưa tặng quà sinh nhật cho Giản Triệt. Từ lúc đến nhà anh, cô cứ bận chuyện Đồng với Phong phu nhân, rồi tất cả lại chạy ra ngoài vườn, quên khấy mất lý do chính tới dự tiệc.

Hiểu Khê lấy trong túi xách ra một hộp quà nhỏ xinh xắn, đưa cho Giản Triệt và nói: “Chúc mừng sinh nhật anh, hy vọng anh sẽ thích”.

Giản Triệt từ từ mở hộp, nhấc món quà bên trong ra.

Một âm thanh trong trẻo đáng yêu vang lên “tinh tang tinh tang”. Chiếc phong linh nhỏ nhắn nhưng rất đẹp, có hình ngôi sao, hạc giấy và một quả chuông nhỏ xinh xắn.

Giản Triệt khen: “Dễ thương lắm, em tự làm phải không? Anh rất thích, cám ơn em”.

Hiểu Khê cười sung sướng: “Em không có tiền mua quà nên tối qua thức cả đêm để làm đấy. Nghe nói, khi một người đứng trước phong linh cầu nguyện, nếu phong linh tự phát ra tiếng chuông mà không cần gió thổi, thì dù người đó có chuyện buồn gì cũng lập tức tan biến.

Giản Triệt nhìn cô trìu mến, hỏi lại: “Thật sao? Vậy chắc anh sẽ đứng trước nó cầu nguyện suốt ngày”.

Hiểu Khê cười nói, “Cũng không chắc sẽ linh nghiệm thế đâu, nhưng đây là tâm nguyên của em. Em mong anh luôn vui vẻ, mãi mãi không lo âu phiền muộn…”.

Giản Triệt xếp gọn chiếc phong linh vào lại hộp quà, rồi chăm chú nhìn cô, hỏi rất nghiêm túc “Hiểu Khê này, em không thắc mắc về chuyện Đồng chứ?”.

Hiểu Khê gãi đầu, ấp úng: “Thường ngày em có hơi lỗ mãng, chưa phân rõ trắng đen đã vội hành động, như việc em cư xử với Hạo Nam trước kia… Nhưng em tin tưởng anh. Anh không cố ý làm tổn thương người khác”.

Giản Triệt im lặng, gương mặt vẫn không hết muộn phiền.

Hiểu Khê tò mò hỏi: “Anh không thích Đồng thật sao? Sao lại từ chối cô ấy?... Nhưng… em thấy anh cũng thích Đồng thật mà. Cô ấy đẹp và dịu dàng như thế… Mỗi lần thấy cô ấy, anh đều rất vui…”.

Giản Triệt thở dài: “Làm sao anh có thể không thích Đồng cơ chứ?”.

Hiểu Khê thấy thật khó hiểu, dù sao cả hai đều thích nhau cơ mà. Cô buột miêng hỏi: “Vậy sao anh không hôn cô ấy? Chẳng phải truyện đã nói, Hoàng tử hôn nhẹ lên môi công chúa, họ yêu nhau, vượt qua mọi trở ngại để hướng đến tương lai tươi đẹp sao!”.

Giản Triệt đang rầu rĩ, nghe thấy cũng phải phì cười: “Ôi, Hiểu Khê, em đang làm thơ sao?”

Hiểu Khê ngơ ngẩn ngắm Giản Triệt. Nụ cười của anh bừng sáng như ánh trăng xua tan mây đen. Cô đang định bụng làm thêm mấy bài thơ chọc cười để anh cười tiếp thì nụ cười trên mặt Giản Triệt đã tắt.

Anh cười đau khổ, lắc đầu nói: “Anh không thể có tình cảm quá xa với Đồng”.

“Vô lý, tại sao?”, Hiểu Khê bật hỏi đầy bất bình, “Cô ấy thích anh, anh cũng thích cô ấy.Vậy có gì trở ngại? Tại sao hai người không thể đến với nhau, cùng hướng tới một tương lại tốt đẹp?”.

Giản Triệt không đáp, chỉ dõi ánh mắt đau đớn ra xa.

Nhưng Hiểu Khê quyết không bỏ qua, tiếp tục chất vấn không ngừng. “Tại sao hai người không thể yêu nhau? Lẽ nào anh chỉ thương cô ấy như em gái? Hừm, cái lý do này của anh đã cũ mèm, thật khó tin. Đồng đâu phải là em gái anh. Anh nói vậy sẽ khiến cô ấy đau lòng lắm…!”.

Sắc mặt Phong Giản Triệt chợt trắng bệch. Hiểu Khê ngạc nhiên nhìn anh. Dường như cô đã nói trúng điều gì. Một ý nghĩ vụt qua đầu cô.

Hiểu Khê kinh ngạc kêu lên, nắm chặt bàn tay Phong Giản Triệt: “Ôi, lẽ nào…! Không lẽ… Đồng là…”. Hiểu Khê nghĩ thầm, bi đát thật, y hệt những chuyện tình bất hạnh mà truyền hình vẫn thường chiếu. Sao cuộc đời này lại quá nhiều chuyện trùng lặp éo le như vậy nhỉ? Ôi, anh Giản Triệt thật đáng thương quá. Giản Triệt vẫn im lặng. Hiểu Khê nhìn anh đau xót.

Mãi một lúc sau, anh mới ngẩng đầu lên, buồn bã nhìn cô, nói: “Hiểu Khê, sao lúc nào em cũng thông minh thế nhỉ?”
Bình Luận (0)
Comment