Hiểu Khê đang lang thang trong một siêu thị lớn, dán mắt vào các tủ kính đựng đầy quà rực rỡ. Nom cô háo hức ý hệt Tiểu Tuyết khi đi mua quà sinh nhật tặng Giản Triệt trước kia. Giáng sinh sắp đến rồi. Hiểu Khê muốn mua quà tặng Lưu Băng. Nhưng phải mua quà gì đây cho thật ý nghĩa? Cô cảm thấy thật đau đầu, thật không biết món gì mới hợp với anh ấy. Chợt cô nghe thấy tiếng léo nhéo ở khu vực tính tiền. Cô thu ngân nói: “Cô ơi, cô chưa trả tiền”.
Một giọng nói quen quen vang lên: “Tôi quên mang ví nên cô để tôi lấy hàng trước, tôi sẽ cho người mang tiền tới trả”.
Giọng cô thu ngân đã hết kiên nhẫn: “Cô ơi, không được, quy định của siêu thị là vậy, chưa trả tiền, không được lấy hàng”.
Cô gái vẫn cương quyết: “Không, tôi cần nó, phải mang đi ngay”.
Hiểu Khê quay lại nhìn, cô thu ngân mặt đỏ bừng, vừa bực vừa khó xử. Có lẽ cô ta chưa bao giờ gặp phải vị khách ương bướng như vậy. Còn cô gái kia nhìn quen mắt thật. Hiểu Khê tò mò đi tới.
“Dương Thiên Phụng? Là cô à?”, cô buột miệng hỏi.
Cô thu ngân mừng như gặp cứu tinh: “Cô biết cô này sao?”.
Hiểu Khê ngập ngừng gật đầu: “Cho là vậy. Chỉ biết sơ thôi”, bụng bảo dạ thật không hiểu người ta có nhận ra mình không, hay lại bảo thấy người sang vơ quàng làm họ. Hiểu Khê nhìn nguyên nhân của việc tranh chấp. Thì ra là một gói băng vệ sinh. Thảo nào Thiên Phụng nằng nặc đòi lấy, chắc đang gặp phải tình trạng “khẩn cấp”. Hiểu Khê cười: “Không sao, để tôi trả hộ”.
Cô thu ngân tươi cười như hoa: “Mười chín đồng”.
Hiểu Khê nhăn mặt, đành rút ví ra. Hừm, đúng là con nhà giàu xài đồ đắt kinh hồn. Thiên Phụng cầm gói băng vệ sinh, khẽ gật đầu với Hiểu Khê rồi bước đi.
“Chờ một chút!”, Hiểu Khê đuổi theo.
Thiên Phụng quay lại, hơi ngạc nhiên: “Cô ngại tôi không trả lại tiền sao?”.
Hiểu Khê cười, đáp: “Không phải, cô nói quên ví, làm sao về nhà được nên tôi đưa tiền cho cô đi xe bus”. Nói xong, cô móc ví lấy ra một tờ tiền, chìa ra trước mặt Thiên Phụng, “Này, cầm lấy”.
Thiên Phụng ngạc nhiên: “Xe bus à? Tôi chưa đi bao giờ”.
Hiểu Khê gật đầu, thông cảm: “Tôi biết, nhưng xe bus vẫn hơn phải cuốc bộ về nhà…”.
Thiên Phụng chìa tay nhận tờ giấy bạc, trịnh trọng hứa: “Tôi sẽ trả lại cho cô”.
“Thôi khỏi đi…”, Hiểu Khê lẩm bẩm, “Cô còn không biết tôi là ai mà”. Rồi quay người, định bụng tiếp tục tìm mua quà cho Lưu Băng. Đúng lúc đó, một vật phát ra tia sáng lấp lánh đã thu hút sự chú ý của cô… Nhanh như cắt, cô chạy ngay tới đó. Thì ra là một sợi dây chuyền. Mặt nó là một hạt pha lê được chạm trổ như băng tuyết. Dù đã bị khóa trong tủ nhưng nó vẫn tỏa ra màu sắc óng ánh, đẹp mê hồn. Hiểu Khê đứng ngây ra nhìn. Cô thấy nó thật giống mắt của Lưu Băng, cũng lấp lánh, trong suốt và đẹp mê hồn… Cô không khỏi trầm trồ: “Đẹp quá!”.
Một giọng nữ chợt vang lên bên cạnh: “Cô không mua nổi đâu”.
Hiểu Khê quay lại, Dương Thiên Phụng đang đứng bên. “Cô chưa đi à?”, Hiểu Khê ngạc nhiên.
Dương Thiên Phụng ngắm nghía kĩ sợi dây chuyền rồi nhận xét: “Với tiền làm công ít ỏi của cô, chắc chắn không thể mua được”.
Bị dội một gáo nước lạnh, Minh Hiểu Khê rất bực bội: “Nhất định tôi sẽ có cách! Đâu cần cô lo…”. Chợt cô ngạc nhiên nhận ra: “Sao cô biết tôi làm công?... A, thì ra cô đã nhận ra tôi…”.
Thiên Phụng mỉm cười: “Sau này chúng ta còn gặp nhau nhiều”.
Hai ngày sau, khi vào phòng Kế hoạch, gặp Dương Thiên Phụng ở đó, Minh Hiểu Khê mới hiểu cô ta nói vậy có ý gì. Đại Sâm, thư ký phòng nói nhỏ với cô: “Em có biết cô ta là ai không?”.
Hiểu Khê ra vẻ ngơ ngác. Nhờ Tiểu Tuyền dạy dỗ, cô hiểu rằng mình phải ra vẻ không biết gì khi người ta sắp nói với bạn điều gì bí mật. Như vậy mới là tôn trọng họ. “Cô ta là người sắp thừa kế tập đoàn Thiên Dương!”, chị Sâm nói nhỏ.
“Thế ạ?”, Hiểu Khê giả bộ kinh ngạc.
“Em biết cô ta đến đây là gì không?”.
Hiểu Khê lắc đầu. Chị Sâm đắc thắng nói. “Trên danh nghĩa là để giám sát các hạng mục của tập đoàn Thiên Dương, kỳ thực lại là…”.
Hiểu Khê nói: “Là sao? Chị mau nói đi”.
Chị Sâm thì thào, giọng rất quan trọng: “Thật ra là do chủ tịch Đông đã “chấm” cô ta làm con dâu, nên mới bố trí cô ta đến đây đấy. Nghe nói con trai của chủ tịch cũng sắp đến đây làm việc. Không chừng họ còn làm cùng văn phòng với nhau nữa đó! Chiêu này của chủ tịch thật là tuyệt, khiến cho đôi trẻ có điều kiện tiếp xúc, phát sinh tình cảm. Nếu họ chịu lấy nhau thì tập đoàn Đông Thị và Thiên Dương sẽ kết hợp chặt chẽ với nhau và sẽ có thế lực to lớn tới mức có thể chinh phục cả thế giới”.
Hiểu Khê ngước nhìn vẻ mặt sùng bái của chị Sâm, tấm tắc khen: “Trời ơi, chị thật là lợi hại, biết rõ mọi chuyện như lòng bàn tay”.
Chị Sâm thích thú nói: “Làm gì có, sau này nếu có tin tức gì mới, chị sẽ kể cho em nghe”.
Hiểu Khê kinh ngạc. Dù đã biết chủ tịch Đông và chủ tịch Dương muốn gán ghép Hạo Nam với Thiên Phụng nhưng không ngờ họ xúc tiến nhanh như vậy. Nhưng thôi, đó là việc của họ, mình nghĩ làm gì cho mệt nhỉ. Hiểu Khê bưng đồ uống vào phòng cho Dương Thiên Phụng, nhẹ nhàng đặt ly trà sữa lên bàn làm việc: “Cô Dương, đồ uống của cô”.
Thiên Phụng với tay ra, uống một ngụm, ngạc nhiên hỏi: “Lại trà sữa à? Tôi có nói với cô rằng tôi thích uống trà sữa đâu? Sao lần nào cũng là loại này?”.
Hiểu Khê cười đáp: “Chẳng phải cô thích loại trà này sao? Trước đây khi đến công ty, tôi từng thấy cô nhìn ly trà sữa rất thích thú nên đoán vậy. Hy vọng tôi đoán không sai”.
Thiên Phụng lúng túng hỏi: “Trà này do cô pha đấy à? Nếu mở tiệm, chắc đông khách lắm”.
Hiểu Khê cầm khay lên, nghiêng mình nói: “Cám ơn cô Dương quá khen. Tôi không quấy rầy cô nữa. Có việc gì, cô cứ gọi nhé!”.
Thiên Phụng mở ví lấy tiền và đưa lại cho Hiểu Khê: “Trả cô số nợ lần trước”.
Hiểu Khê nhìn tờ tiền, cười rất tươi, “Cô Dương đưa nhiều quá rồi. Để tôi thối lại cho”, rồi lấy tiền lẻ trả lại trên bàn làm việc.
Thiên Phụng tò mò nhìn Hiểu Khê, hỏi: “Nghe nói cô có biệt hiệu là ‘Hiểu Khê thần kỳ’”.
Hiểu Khê kiêu hãnh gật đầu.
Thiên Phụng nói tiếp: “Đã là thần kỳ thì dù việc nhiều đến đâu cũng làm được đúng không?”.
Hiểu Khê biết mình mắc lỡm liền kêu lên: “Ơ ơ, cái này thì…”.
Song Thiên Phụng không để cô nói nhiều, ấn ngay một tập hồ sơ thật dày vào tay cô và dặn: “Trong đây có những đoạn quan trọng tôi gạch bút đỏ. Phiền cô đánh lại giùm tôi tất cả những chỗ đó vào trước sáng mai”.
Cái gì? Hiểu Khê hốt hoảng kêu lên: “Tôi… tôi chỉ là tạp vụ pha trà, đánh văn bản là việc của thư ký. Hơn nữa tôi đánh máy chậm lắm!”.
Thiên Phung nhướn mày, hỏi: “Thư ký bận lắm, tôi lại gấp. Lúc nãy cô nói nếu cần gì cứ gọi cô mà. Sao, không giúp tôi được sao? Thế mà gọi là Hiểu Khê thần kỳ.”
Mười một giờ đêm, Hiểu Khê mới về đến nhà trọ, người mỏi nhừ, nằm lăn ra ghế. Lưu Băng lo lắng: “Sao em về muộn thế? Nhiều việc lắm sao?”.
Hiểu Khê nhăn nhó bóp tay, nói: “Cô Dương bảo em đánh máy một số hồ sơ. Em đánh chậm nên về muộn. Anh ăn gì chưa?”.
Lưu Băng lắc đầu.
Hiểu Khê gượng đứng lên, loạng choạng đi về phía nhà bếp: “Biết ngay anh chưa ăn. Đói lắm không? Để em nấu chút gì nhé!”.
Lưu Băng bước tới, bế cô lại ghế sôpha: “Em nghỉ một chút đi, hôm nay để anh nấu”.
Một lát sau, Lưu Băng bê hai bát mình nóng hổi lên. Hiểu Khê cảm động nói: “Băng… Anh đã biết nấu cơm rồi… Trông rất ngon đấy…”.
Lưu Băng giục: “Mau ăn đi em”.
Hiểu Khê hạnh phúc vô cùng, định cầm đũa lên ăn thì hỡi ơi, cánh tay mỏi dừ không chịu nghe lời. Cô bực bội dùng tay trái đấm mạnh vào tay phải. Lưu Băng giữ tay cô lại, nét mặt không hài lòng: “Làm gì vậy? Quay qua đây, đồ ngốc”, rồi xoa bóp tay và vai cô khiến cô cảm thấy thật dễ chịu.
Minh Hiểu Khê vui vẻ rên rỉ: “A… thoải… thoải mái quá…”.
Lưu Băng hỏi: “Em có mệt lắm không? Nếu mệt thì đừng đi làm nữa”.
Hiểu Khê vội lắc đầu quầy quậy: “Không mệt! Công việc của em rất tốt, vui lắm! Hai ngày nay chẳng qua và vì cô Dương nhờ giúp. Nhưng em đã làm xong rồi. Từ ngày mai, tất cả trở lại bình thường, không về muộn nữa”.
Lưu Băng nhìn cô nghi ngờ: “Thật không đó, hay lại về muộn?”.
Hiểu Khê ngẩng mặt lên nhìn anh, cười rõ tươi: “Em xin thề đấy. Hi hi, ngày mai em phải cám ơn cô Dương mới được. Nếu không có cô ấy, làm sao biết được Băng cũng dịu dàng thế này, đối xử với em tốt thế này chứ?”.
Lưu Băng xấu hổ bẹo má cô, chống chế: “Anh tốt với em hồi nào? Đừng vu khống!”.
Hiểu Khê tinh nghịch nháy mắt: “Không phải vậy sao? Thế ai nấu cơm và mát-xa cho em thế? Ha ha, em biết rồi, anh bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp. Ối ối, khẽ thôi, đau quá!”
Minh Hiểu Khê mừng hơi sớm. Công việc đánh máy đau khổ của cô phải kéo dài thêm hai ngày nữa. Trong hai ngày này, Thiên Phụng giao việc cho cô nhiều hơn gấp đôi hai ngày trước. Khi cô hớn hở bê xấp hồ sơ dày gần một tấc vào văn phòng Dương Thiên Phụng, thông báo tưởng trừng sắp thoát nợ: “Cô Dương ơi, hồ sơ đã đánh xong hết rồi. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ nhé!”.
Thiên Phụng rút ra một xấp hồ sơ, đọc thật kỹ: “Minh Hiểu Khê, tôi rất ngạc nhiên về năng lực của cô. Cô quả thật có thể làm xong mọi việc trong một thời gian ngắn mà không có sai sót gì”.
Hiểu Khê cười: “Cám ơn cô Dương quá khen”, nhưng bụng bảo dạ: mình phải làm việc cật lực đấy.
Thiên Phụng ngầm quan sát Hiểu Khê, bất chợt hỏi: “Cô có nghĩ tôi đang làm khó cô không?”.
Hiểu Khê vội vã lắc đầu: “Sao tôi lại nghĩ thế chứ? Có phải vì cô mới đến phòng Kế hoạch, chưa quen với mọi người, ngại nhờ người khác mới nhờ đến tôi không?”.
Thiên Phụng mặt hơi đỏ ửng, hỏi lại: “Cô nghĩ như vậy sao?”.
Hiểu Khê gật đầu, vui vẻ nói: “Cô Dương à, tôi rất sẵn lòng giúp cô. Nhưng mai là Giáng sinh rồi. Nếu cô còn hồ sơ muốn đánh, có thể để hai hôm sau không?”.
Thiên Phụng cười: “Cô định đi mua quà Giáng sinh sau giờ làm phải không?”.
Hiểu Khê ngượng ngùng, thú thật: “Vâng, tôi muốn mua quà tặng bạn trai nhưng mãi chưa mua được”.
Thiên Phụng cười, động viên: “Ừ, vậy cô cứ đi đi, hôm nay nghỉ cũng được… Khoan đã”.
Khi Hiểu Khê quay lại, Thiên Phụng giúi cho cô một phong bì khá dày. Thấy cô có vẻ kinh ngạc, Thiên Phụng giải thích: “Cô yên tâm, tôi trả công cho cô đúng giá trên thị trường. Cô thử xem đã đủ mua món quà Giáng sinh chưa? Nếu chưa đủ, tôi có thể ứng trước cho cô vì còn rất nhiều hồ sơ chờ cô đánh máy”.
Hiểu Khê cảm động, lúng búng: “Cám ơn cô…” rồi đi ra.
Tới trước cổng công ty, cô sung sướng ngẩn ra mãi. Chao ôi, thế là mình cũng đủ tiền mua quà Giáng Sinh tặng Lưu Băng rồi.
HẾT TẬP 1
Mời đọc tiếp tập 2:
Minh Nhược Hiểu Khê 2: Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông