Minh Nhược Hiểu Khê 1: Thủy Tinh Trong Suốt

Chương 5

Lời dọa thật hữu hiệu, Lưu Băng lập tức im thin thít. Mấy tên vệ sĩ sau một hồi ngơ ngác mới phát hiện thấy Lưu Băng đã bị cô cướp mất, liền gầm gừ: “Trả cậu chủ đây. Nếu không chúng tao sẽ không để mày được yên”.

Hiểu Khê ngán ngẩm nói: “Bớt nói nhảm đi! Chỉ cần một tay, ta cũng có thể đánh cho các ngươi tơi bời. Không tin thì thử đi!”.

Tất nhiên là cả lũ tin ngay, mặt mày ũ rũ như con gà trống bại trận. Một tên chưa tin lời của Hiểu Khê lập tức được minh chứng bởi cái mặt bị đánh bầm dập.

Cả lũ sợ hãi đến tái mặt, không khỏi buột miệng hỏi: “Cô là ai? Thuộc phái nào?”.

Minh Hiểu Khê ưỡn ngực, tự hào đáp: “Ta là Minh Hiểu Khê, đi không đổi họ, ngồi không thay tên”.

Cả lũ len lén định rút lui về phía xe hơi thì chợt cô quát to: “Anh kia, qua đây!”.

Gã đàn ông bị gọi mặt mày tiu nghỉu, sợ hãi đi tới. Vừa tới trước mặt Hiểu Khê, hắn đã bị cô bất thình lình đánh một cú móc hàm đau điếng.

Hiểu Khê giận dữ quát to: “Sao ngươi dám đánh cậu chủ nặng thế này?”. Cả đám vệ sĩ tái mặt, chen nhau chui tọt hết lên xe.

Đúng là tính hiếu kì có thể hại chết con mèo. Và Minh Hiểu Khê thấy mình đúng là con mèo đáng thương đó. Giờ đây khóc lóc cũng chẳng ích gì. Cô phải cõng Lưu Băng cao tới 1m82, toàn thân mềm nhũn. Thật khó nhọc. Ì ạch mãi cô mới mở được khóa vào phòng trọ. Hừm, biết khổ như vậy, thà mình để lũ vệ sĩ vác anh ta về cho xong. Không biết Lưu Băng sống ở đâu nhỉ? Hiểu Khê chợt tiếc rẻ vì không có số liên lạc với Phong Giản Triệt, Đông Hạo Tuyết và Hạo Nam. Chả lẽ đành vứt Lưu Băng đang say mèm ra đường. Hiểu Khê thấy lòng mình không nhẫn tâm làm được như vậy.

Rốt cuộc, sau bao nhiêu công sức, Hiểu Khê cũng lôi được Lưu Băng vào nhà. Cô thở phào nhẹ nhõm, tưởng mình được thoát nợ thì Lưu Băng bắt đầu nôn ọe. Hiểu Khê ngửi thấy mùi nôn cũng muốn nôn theo, định bụng hất anh ta ra. Nhưng thấy Lưu Băng mặt mũi xanh nhợt, nôn thốc nôn tháo, mồ hôi đầm đìa trên trán, lòng Hiểu Khê lại mềm nhũn, đành tặc lưỡi giúp cho trót, giúp anh ta xử lí những chất dơ bẩn vương trên áo, rồi giúp lau mồ hôi cho anh ta.

Dọn dẹp xong xuôi, Minh Hiểu Khê thấy mệt nhoài tưởng như chết đi được, chỉ muốn nằm lăn ra đánh một giấc cho đã. Nhưng cô lại dằn lòng nhường chiếc giường êm ấm cho Lưu Băng. Còn cô ngủ ngồi, gật gù bên cạnh thành giường, mom thật tội nghiệp. Thế nhưng nào đã được yên. Hiểu Khê mứi chập chờn một lúc đã nghe thấy tiếng Lưu Băng rền rĩ rên la. Hiểu Khê gắng mở mi mắt nặng trịch ra nhìn. Ôi chao, anh ta đang cuộn tròn như con tôm khô, tay nắm chặt trên bụng, lông mày nhíu chặt, sắc mặt vàng vọt, toàn thân vã đầy mồ hôi, răng nghiến kèn kẹt.

Minh Hiểu Khê hoảng sợ lắc mạnh tay Lưu Băng, la lớn: “Mục Lưu Băng! Anh làm sao vậy?”.

Lưu Băng không ngừng vật vã, rên rỉ: “Đau. Đau quá!...”.

Hiểu Khê cuống cả lên, xoa rối rít khắp người Lưu Băng: “Anh đau ở đâu?”.

“Đau…”, tay anh ta ôm chặt bụng.

Trời ơi, dạ dày, cái dạ dày vốn ốm yếu của Lưu Băng đã phản ứng. Hiểu Khê cau mày. Đã không biết uống cứ đòi uống, cho chết. Nhưng mhìn Lưu Băng đau đớn, quằn quại như sắp chết, lòng Hiểu Khê lại đau như xát muối. Cô gắng đỡ Lưu Băng, dồn dập hỏi: “Anh cần thuốc gì? Làm thế nào mới đỡ đau?”.

Lưu Băng líu cả lưỡi, không thể nói thêm được gì ngoài từ: “Đau…”.

Trời ơi. Anh ta sẽ không chết ở chỗ mình chứ? Minh Hiểu Khê căng thẳng đến phát sốt. Lúc này Lưu Băng đau quặn tới mức ứa nước mắt. Nhìn giọt nước mắt long lanh từ khóe mắt Lưu Băng, người Hiểu Khê như tan ra. Cô quyết định phải chữa bệnh cho Lưu Băng, dẫu cho lợn lành thành lợn què cũng được. Cô khẽ đỡ anh ta dậy, gắng giữ tấm thân mềm oặt của Lưu Băng cho vững, còn mình ngồi sau anh ta và xếp tròn, đặt một tay lên người anh ta để truyền nội công.

Hiểu Khê gắng vận dụng hết nội công làm bàn tay cô nóng lên rồi xoa nhẹ lên lưng của Lưu Băng. Chẳng mấy chốc đã có tác dụng. Da thịt Lưu Băng từ từ ấm lên, bắp thịt căng cứng đã dần thả lỏng rồi… Hiểu Khê rùng mình, lắc đầu, cố xua tan cơn buồn ngủ, cố gắng giữ tỉnh táo, nhè nhẹ xoa tiếp.

Sáng sớm, Hiểu Khê đang ngủ say bỗng thấy trong lòng mình có cái gì đó đang cựa quậy. Cô thấy thật khó chịu. Nằm im đi nào, để yên cho người ta ngủ chứ, cô nạt. Nhưng vật đó lại càng giãy dụa mạnh hơn. Hiểu Khê he hé mắt, gắng gượng ngó xem đó là vật gì… thì đụng ngay đôi mắt lạnh lùng của Lưu Băng đang nhìn cô chăm chú. Thì ra vật nằm trong lòng cô, đang giãy dụa chính là Lưu Băng. Tối qua, cô mãi truyền nội công cho anh ta và lăn ra ngủ, ôm cả Lưu Băng đang say mềm.

Hiểu Khê luống cuống, không biết giấu mặt vào đâu. Lưu Băng thì hầm hè quát: “Nói!”.

Cô giả bộ ngơ ngác: “Nói cái gì?”.

Lưu Băng vẫn điên tiết: “Tại sao tôi lại ở đây? Với bộ dạng thế này? Quần áo tôi đâu rồi?”.

Hiểu Khê chợt nhận ra rằng trên người Lưu Băng chỉ mặc độc một chiếc quần lót, để lộ da thịt đẹp đẽ. Cô đang ngần ngừ tìm cách giải thích thì Lưu Băng lại hét ầm lên: “Trả quần áo đây. Cô cố tình làm gì đây hả?”.

Hiểu Khê bắt đầu bực mình, nghĩ bụng vì anh mà tôi phải mất ngủ cả đêm chăm sóc, thật không chịu đựng nổi nữa.

Nhưng Hiểu Khê vẫn kìm lời, chỉ đi vào phòng vệ sinh, xách bộ quần áo bẩn vẫn đầy mùi rượu của Lưu Băng đi ra, dí vào mặt anh ta. Lưu Băng lại nảy lên, lùi lại mấy bước, bịt mũi hỏi: “Khiếp quá, sao lại thế này?”.

Hiểu Khê hậm hực đáp: “Hôm qua tôi phải nín thở để cởi ra giúp anh rồi đấy. Chả lẽ còn bắt tôi phải giặt sạch hay sao? Đã không cám ơn lại còn quát tháo”.

Lưu Băng chịu không nổi, đã phát cáu: “Rốt cuộc là chuyện gì đây?!”.

Hiểu Khê trợn mắt lên quát: “Thông minh như anh còn không hiểu thì làm sao tôi biết được”.

Sắc mặt của chàng trai đẹp nhất, băng giá nhất của Quang Du vụt chuyển sang màu đỏ tía. Chịu, không hiểu nổi anh ta đã nghĩ sang chuyện gì.

oOo

Scandal lớn nhất Học viện Quang Du đây!

Vẫn chưa đến thời gian xuất bản báo của trường nhưng ban biên tập đã có quyết định đặc cách tung ra đặc san ngay từ giây phút đầu tiên. Trong đó công bố tin tức về mối quan hệ giữa chàng trai đẹp nhất Mục Lưu Băng và cô gái thần bí nhất, nổi trội nhất Minh Hiểu Khê. Cả hai đã cùng trải qua một đêm lãng mạn.

Đặc san báo Quang Du xin được giấu tên người chứng kiến, cho biết, vào lúc 7 giờ 25 phút 36 giây sáng thứ Tư, sinh viên Mục Lưu Băng và sinh viên Minh Hiểu Khê đã cùng xuất hiện ở một khu nhà trọ (qua điều tra đã chứng thực đó là nhà trọ của sinh viên Minh Hiểu Khê). Hai người đã có vẻ ngượng ngập, khó xử. (Theo những “chuyên gia” tâm lý có kinh nghiệm phân tích, đó là biểu hiện thường có của những cặp tình nhân sau lần đầu tiên “giao lưu”). Càng khả nghi hơn, là sinh viên Mục Lưu Băng ăn mặc rất kỳ lạ, trên người khoác chiếc áo thun rộng thùng thình (chất liệu rất kém, không phải là tiêu chuẩn vốn có của Mục Lưu Băng), dưới mặc quần ngủ, hai ống rộng thùng thình (Xin chú ý! Một người thân cận của Minh Hiểu Khê suy đoán, 90% trang phục này là của sinh viên Minh Hiểu Khê).

Tóm lại, không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả các hiện tượng trên đã chứng minh: Mục Lưu Băng và Minh Hiểu Khê đã nảy sinh tình cảm mãnh liệt vào tối thứ Ba, tiến hành “giao lưu” lần đầu tiên. Trong lúc “giao lưu”, áo của Mục Lưu Băng bị xé rách, do đó ngày hôm sau anh ta không một mảnh vải che thân, dành phải mặc đồ của người tình yêu dấu – Minh Hiểu Khê, cùng trải qua một buổi sáng tốt đẹp, cùng hướng tới một tương lai hạnh phúc.

“Sâu sắc!”

“Chính xác!”

“Tả hay lắm!”,

Hạo Tuyết không ngừng thốt lên những lời tán thưởng. Mãi cô mới chịu ngẩng đầu ra khỏi tờ đặc san Quang Du, mơ màng nói: “Ôi! Nhất định mình phải tham gia làm báo trường Quang Du mới được. Mình quá mê nó rồi!”.

Bà Đông Thủy Nguyệt không còn kiềm chế được tính tò mò, giật ngay tờ đặc san Quang Du từ tay con gái.

Hạo Tuyết la lối: “Mẹ cẩn thận nhé! Khó khăn lắm, con mới giành được từ các bạn đấy!”.

Bà Đông ngốn ngấu đọc, đáp qua quít: “Yên tâm đi, để mẹ xem xem…”

Minh Hiểu Khê nghiến răng trợn mắt nhìn hai mẹ con này. Không ngờ trên đời lại có bà mẹ “dễ thương” đến như vậy, tính tình của bà quả thực giống hệt con gái mình.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau. Từ xa, cô đã bị thu hút bởi phong thái tao nhã, đoan trang, hiền thục xinh đẹp của bà. Ai ngờ đâu tất cả chỉ là vẻ bề ngoài. Vừa nghe nói cô chính là “Minh Hiểu Khê”, bà reo vang:

“Con chính là Minh Hiểu Khê đó sao? Chính con đã dạy dỗ thằng Hạo Nam nhà bác sao? Bác rất muốn gặp con đấy!”. Rồi cô suýt chết ngạt vì bị bà ôm chặt trong lòng gần hai mươi phút.

Từ đó, cô “bị ép” trở thành khách quen của nhà họ Đông. Nếu như thỉnh thoảng hai, ba ngày cô không xuất hiện ở nhà họ Đông, nếu không phải là Đông Hạo Tuyết nước mắt ròng ròng thì là Đông Thủy Nguyệt nước mắt lã chã xuất hiện trước mặt cô. Tuy nhiên, tiếp xúc lâu rồi, Hiểu Khê dần dần quen với những cử chỉ khác thường của mẹ con nhà họ Đông, và cũng hiểu tại sao Phong Giản Triệt và Mục Lưu Băng thường lui tới đây.

Bà Đông vừa xem vừa tấm tắc: “Hay, quả thực là hay, phân tích vô cùng tinh tế, suy luận vô cùng chặt chẽ… Thế nhưng, Tiểu Tuyết, con chỉ mới là sinh viên dự bị, liệu họ có nhận con không?”.

Hạo Tuyết nghiêm nét mặt, khoát tay một cách dõng dạc, hùng hồn: “Có chí thì nên, chỉ cần cố gắng tiến tới lý tưởng, sẽ có một ngày thành công.”

Minh Hiểu Khê đang uống trà, nghe thấy buồn cười quá nên ho sặc sụa. Mọi người liền đổ mắt vào cô, từ hai mẹ con Hạo Tuyết, tới Lưu Băng và Hạo Nam đều nhìn tập trung vào người cô.

Bác Đông hưng phấn hỏi: “Lưu Băng, Hiểu Khê các con đang yêu nhau đó à? Chúc mừng, chúc mừng nhé!”.

Hiểu Khê vừa hết sặc lại tiếp tục ho: “Khụ khụ khụ… Con… không có…”.

Lưu Băng mặt mũi vẫn lạnh tanh như thể bác Đông hỏi chuyện của người khác, không phải chuyện của mình vậy.

Bác Đông giả bộ đau lòng: “Chà, Hiểu Khê à. Bác cứ tưởng con sẽ yêu thằng Hạo Nam nóng tính cơ, không ngờ nó không lọt vào mắt xanh con… Nhưng bác phải thừa nhận, Lưu Băng tốt hơn Hạo Nam nhiều…”.

Hạo Nam lập tức gầm lên như một con thú bị thương: “Mẹ!”.

Bác Đông sợ con trai tới mức run lật bật, dáng vẻ thật tội nghiệp. Giản Triệt dịu dàng đến bên cạnh bác Đông, choàng tay lên đôi vai vẫn đang run rẩy của bác, và nhìn Hạo Nam với ánh mắt bất bình. Hạo Nam cau mày, đứng dậy bỏ ra ngoài. Bác Đông bắt đầu đỡ run, hơi thở trở lại bình thường.

Giản Triệt dịu dàng hỏi sang chuyện khác: “Bác Đông ơi, tối nay chúng ta ăn món gì vậy?”.

Bà Đông vui mừng: “À, bác dặn nhà bếp làm món “thiên phụ la” và món tôm hấp mà các con thích ăn”…

Có một triết gia từng nói, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Hiểu Khê cầu mong ông ta không chỉ nói để gạt tiền nhuận bút.

Mấy ngày nay, khắp trường Quang Du đều sôi nổi bàn luận chuyện “tình yêu” giữa cô và Lưu Băng. Đi đến đâu, cô cũng nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ, đố kị và sùng bái. Đi đến đâu, cô cũng nghe thấy những âm thanh ríu ra ríu rít: “Mục Lưu Băng”, “Minh Hiểu Khê”… Mọi người bàn luận hăng say như hết đề tài để nói. Chẳng lẽ thời gian chưa đủ lâu để xóa nhòa sao? Phải đến bao giờ mới đủ xóa nhòa miệng lưỡi dư luận đây?
Bình Luận (0)
Comment