Minh Nhược Hiểu Khê 2: Mặt Trời Rực Rỡ Nhất Ngày Đông

Chương 13

Hiểu Khê chạm tay vào chiếc bình thủy, vẫn còn nóng. Cô mãn nguyện mỉm cười. Tiểu Tuyền tò mò hỏi: “Này, cậu đang cười gì thế? Cậu đựng gì trong đó thế? Sao cứ một lát lại chạm tay vào, tất cả bảy lần rồi đấy. Để tới xem thử nào!”.

Nhân lúc Hiểu Khê không chú ý, Tiểu Tuyền vặn ngay nắp chiếc bình thủy ra… Một làn hương ngào ngạt tỏa ra, thơm điếc mũi. Tất cả sinh viên trong lớp đều khịt mũi, ra sức hít lấy hít để mùi thơm khiến mọi người phải thèm muốn đó. Hiểu Khê vội chộp lấy chiếc bình thủy, đậy nắp thật kín. Rồi cô lại phải mất thêm mười phút nữa mới đuổi được hết những ánh mắt tò mò từ bốn phía bằng vẻ giận dỗi của mình. Tiểu Tuyền không hề ngại Hiểu Khê, tiếp tục nói: “Sao tự nhiên tớ thấy đói bụng quá…”.

Hiểu Khê tự bẻ ngón tay kêu răng rắc, giọng rất đe dọa: “Có cần tớ giúp cậu chuyển để tài để nói không?”. Cô nghĩ thầm, hừ, đừng mong đụng vào chiếc bình thủy đó. Đó là chén canh gà mà cô phải nấu liên tục suốt ba tiếng đồng hồ dưới sự hướng dẫn của Giản Triệt. Đến cô còn không dám mím môi nếm thử, dù chỉ chút xíu.

Tiểu Tuyền sợ quá, rụt cổ lại: “Thôi thôi, có đói tớ cũng không uống canh của cậu nữa. Tình bằng hữu sâu nặng của chúng ta lẽ nào lại tan tành chỉ vì một chén canh?”

Hiểu Khê gật đầu cười. Chỉ cần đừng đụng vào chiếc bình thủy đó, Tiểu Tuyền đòi cô chuyện gì cũng được.

“Nhưng”, Tiểu Tuyền vẫn không biết điều, tính hiếu kỳ luôn dày vò cô ta, “bù lại, cậu kể cho tớ nghe chuyện tình của cậu nhé!”.

Hiểu Khê cau mặt quay đi: “Không rảnh nói chuyện với cậu. Tớ đang bận, đi đây”.

“Chào chị Hiểu Khê!”

“Chào chị Hiểu Khê!”

“Chào chị Hiểu Khê!”

……..

Từ lúc bước vào nhà họ Mục, Hiểu Khê cứ phải liên tục mỉm cười và gật đầu chào lại đám vệ sĩ của Liệt Viêm Đường. Cô cười thường trực đến nỗi sợi dây thần kinh trên mặt cô như tê đi. Từ khi Lưu Băng được xuất viện về nhà, cô luôn tới đây. Không hiểu là do cô vốn dĩ là người dễ mến, hay do câu chuyện dũng cảm chiến đấu với Thiết Đại Kì đã được thậm xưng lên quá nhiều, mà mỗi lần người của Liệt Viêm Đường nhìn thấy cô, ai ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ, khiến cô thấy rất xấu hổ.

Thật khó khăn mới đến được căn phòng thờ tổ truyền thống, Hiểu Khê thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ ở đây sẽ không còn ai chào cô là chị Hiểu Khê nữa!

“Chào chị Hiểu Khê!”, Đồng không biết xuất hiện từ khi nào, đang cung kính cúi đầu chào cô.

Hiểu Khê than vãn: “Trời ơi, Đồng, tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, gọi tên là được rồi”.

Đồng mỉm cười, thanh minh: “Nơi đây là phòng thờ tổ, không thể không cung kính được”.

Hiểu Khê đành dặn: “Vậy nếu không có người, cậu cứ gọi tớ là Hiểu Khê như trước nhé!”.

Đồng gật đầu rồi nói: “Thiếu gia đang đợi ở trên lầu”.

Hiểu Khê cầm bình thủy đi lên lầu, thấy cửa phòng của Lưu Băng khép hờ. Cô thò đầu vào, ngó quanh. Không hiểu Lưu Băng đi đâu rồi nhỉ?

Bỗng nhiên, một cánh tay đang ướt khoác lên lưng cô, rồi lôi tuột cô vào phòng. Cửa phòng cùng lúc được đóng sập lại. Hiểu Khê giật mình, nhìn xuống cánh tay đang kéo cô quan sát kỹ rồi xoa người lại, thấy anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở phần hông. Biết ngay là Lưu Băng, cô cười, hỏi: “Anh… anh đang tắm à?”.

Lưu Băng buông cô ra, lấy khăn bông thấm nước trên đầu và trên người, cười đáp: “Không tắm để em chê anh toàn thân hôi rình sao?”.

Hiểu Khê lo lắng: “Nhưng anh có đụng vào vết thương không? Nếu để nước vào vết thương sẽ bị nhiễm trùng đấy!”

Lưu Băng tháo luôn chiếc khăn đang quấn ở hông, nói: “Em tự mình xem đi”.

Hiểu Khê bối rối che mắt lại. “Thôi thôi, anh tự xem đi. Ghê quá!”.

Lưu Băng cười phá lên: “Đồ nhát gan, anh có mặc quần”.

Hiểu Khê he hé nhìn qua kẽ ngón tay. Ồ, quả là anh có mặc quần thật, nhưng chiếc quần đã bị ướt. Cô rối rít giục: “Đấy, đã nói anh làm ướt vết thương rồi mà”, rồi chạy đến tủ thuốc đầu giường, lấy bông băng và thuốc sát trùng. Cô quay lại, vội vã đẩy Lưu Băng nằm ra giường, “Nhanh nào, để em thay băng cho anh”.

Lưu Băng cười: “Chính em nói muốn thay băng cho anh nhé!”

Tay Hiểu Khê hơi run, làm thuốc sánh cả ra sàn nhà. Má cô đỏ rực vì ngượng, cô lắp bắp: “Hay anh tự thay băng được không?”.

“Không được”, anh đáp, giọng rõ ràng là đang trêu cô.

Không còn cách nào khác, Hiểu Khê đành phải với tay kéo quần của anh xuống một chút, đủ để thấy vết thương. Cô than vãn: “Bị thương ở đâu không biết, sao lại để bị thương ở bụng thế không biết!”.

Lưu Băng vốn chỉ định trêu Hiểu Khê, nhưng những ngón tay thanh mảnh của cô đưa đi đưa lại trên bụng anh, khiến anh rất xúc động. Hơi thở của Lưu Băng gấp gáp hơn.

Mặt Hiểu Khê vẫn đỏ như gấc. Cô băng bó vết thương với tốc độ nhanh nhất. Vừa xong việc, cô thở phào nhe nhõm. Than ôi, đi đánh nhau với bảy tám tên con trai còn dễ hơn là xử lý một vết thương như thế. Lưu Băng kéo Hiểu Khê xuống giường, rồi bắt đầu hôn cô. Những nụ hôn của anh dồn dập như mưa bão, phủ lên chân mày, mũi, má, môi, tai, cổ của cô. Hiểu Khê cố gắng để giữ mình luôn tỉnh táo.

Hiểu Khê cố gắng đẩy anh ra, cho đến khi anh phải hét lên một tiếng đau, cô mới nhớ ra rằng trên người anh đang có một vết thương, không thể chịu đựng được sự phản kháng của cô. Trong khoảnh khắc do dự đó, những suy nghĩ cuối cùng của cô đã bị nụ hôn mãnh liệt của anh làm cho tan biến. Lưu Băng cứ hôn, cứ hôn. Càng hôn, anh càng khó khống chế bản thân, đôi môi anh bắt đầu lướt xuống phía dưới cổ của cô…

Chống lên trên giường, anh thở dốc hỏi: “Được không em? Anh có thể không em?”.

Hiểu Khê vẫn đang ngây ngất giữa rừng hôn, vẫn đang trong mơ, hỏi ngược lại: “Cái gì cơ…?”.

Tay của Lưu Băng dịu dàng như cánh hoa, nhẹ nhàng đặt lên đôi ngực nhỏ nhắn tròn trịa của cô…

“Không được!”, Hiểu Khê quát to rồi giận dữ đẩy anh ra.

Lưu Băng gượng gạo nói: “Anh xin lỗi…”

Hiểu Khê ngồi dậy, nhìn Lưu Băng. Đôi mắt anh rất lúng túng. Trên trán anh lấm tấm mồ hôi. Khuôn mặt anh đỏ hồng. Hiểu Khê chớp mắt nhìn anh: “Anh không vui, phải không? Những cặp trai gái khác chỉ mới quen nhau nửa tháng đã có thể thế này thế nọ, còn em quen anh đã quá lâu rồi mà…”.

Lưu Băng hỏi ngược: “Thế này thế nọ là thế nào?”.

Hiểu Khê đẩy anh: “Anh hiểu ý em muốn nói là được rồi. Đâu cần phải bắt em nói rõ ràng ra như vậy. Anh nói đi, có khi nào vì chuyện này mà anh không thương em nữa không?”

Lưu Băng thở một hơi dài rồi cúi đầu xuống đụng mũi của cô: “Hiểu Khê, em thế này anh cũng thương em, em thế kia anh cũng vẫn thương em. Chỉ cần em ở bên cạnh anh, em như thế nào anh cũng đều thương em cả…”.

Hiểu Khê nghe đến ngây ngất, ngắm anh một lúc rất lâu như bị thôi miên. Rồi cô đặt lên trán anh một nụ hôn ngọt ngào, thì thầm: “Em cũng thương anh nhiều lắm”.

Lưu Băng không nói gì, chỉ nắm chặt tay cô, nhìn sâu thẳm vào đáy mắt cô thật lâu…

Không khí yên lặng và ngọt ngào như mùi vị của mật ong…

Mãi đến khi…

“Đại nhân, đại nhân!”, một tiếng gọi lớn vọng lên từ dưới lầu.

Một phút sau, tiếng gọi đó của Đồng được vang lên trong phòng: “Thiếu gia, có chuyện gấp cần anh giải quyết”. Lưu Băng nhíu mày, khuôn mặt anh bắt đầu tối lại…
Bình Luận (0)
Comment