Minh Nhược Hiểu Khê 3: Chuyện Thần Thoại

Chương 1

“Bịch”, cuốn tập san số mới nhất của Học viện Quang Du bỗng nhiên được ném phịch xuống bàn Minh Hiểu Khê, suýt đè trúng tay Hiểu Khê. Cô đang bận rộn chuẩn bị cho kì thi cuối khóa liền vội ngẩng đầu lên, thấy một nữ sinh bực bội bước qua.

Tiểu Tuyền sấn tới, giằng lấy cuốn tập san, nói bằng giọng không mấy thiện cảm: “Hiểu Khê này, bây giờ cậu là ‘kẻ thù chung của mọi người’ đấy!”.

Hiểu Khê ngơ ngác: “Ơ, sao lại thế?”.

Tiểu Tuyền lớn giọng giảng giải: “Còn không biết sao? Cậu có biết cô nữ sinh ban nãy tới đây làm gì không?”.

Hiểu Khê lúng túng: “Chẳng… chẳng phải đưa báo… thì làm gì?”.

Tiểu Tuyền quát lớn: “Hừ, đồ ngốc, cô ta đến mắng cậu đấy”.

Hiểu Khê tròn mắt lên vừa ngạc nhiên vừa tức giận, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.

Giọng Tiểu Tuyền rất kẻ cả: “Nhưng do biết cậu lợi hại, sợ bị cậu cho ăn đòn nên cô ta mượn tuần san để mắng cậu đấy”. Nói xong, Tiểu Tuyền mở phắt cuốn tuần san ra trước mặt Hiểu Khê, dúi đầu cô bạn xuống, bắt xem.

Hiểu Khê kinh ngạc đọc dòng chữ: Học viện Quang Du biểu dương học sinh Minh Hiểu Khê bởi sự lạnh lùng. Dưới dòng chữ đó là những hình ảnh rất tự đắc của cô khi chơi bóng chuyền và khi chụp bảng điểm ưu tú cuối học kỳ. Cô thầm khen ngợi cho các tay paparazzi này. Họ chụp hình của cô từ lúc nào mà chính cô cũng không hay.

Thế nhưng Hiểu Khê xem ra cũng không mấy bị tác động, chỉ hờ hững lật giở qua loa. Có lẽ cái đầu bướng bỉnh của cô đã được huấn luyện tới kiên cường.

Tiểu Tuyền vẫn gan lì đứng bên trách móc: “Mình muốn bênh cậu mà cũng không được. Cậu thật quá đáng đấy! Cậu có biết không?”.

Hiểu Khê ngơ ngác, không rõ mình đã sai ở đâu. Tiểu Tuyền tức giận, chỉ muốn đập cho bạn một trận. Đúng là đồ gà tồ. Cái gì cũng phải nói toạc ra, bực bội quá thể.

Cuối cùng Tiểu Tuyền cũng đành phải nói toạc ra: “Lớp trưởng Triệt đã bị thương vì cậu, phải không?”.

Hiểu Khê cúi đầu, lí nhí: “Đúng… nhưng mình…”.

Tiểu Tuyền cắt ngang, giọng nghẹn ngào: “Anh ấy bị thương rất nặng, tới mức suýt chết, đúng không?”.

Mặt Hiểu Khê trắng bệch, đáp rất khẽ: “Đúng!”.

Tiểu Tuyền phẫn nộ hét lên: “Anh ấy vẫn phải nằm ở bệnh viện, giằng co giữa sự sống và cái chết. Còn cậu, cậu vẫn ung dung đi học được sao?”.

Hiểu Khê lắp bắp không ra tiếng. Cô hiểu Tiểu Tuyền giận dữ vì quá lo lắng cho lớp trưởng Triệt.

“Lẽ ra cậu phải luôn túc trực trước giường bệnh của anh ấy. Lẽ ra trông cậu phải tiều tụy, mất ngủ, lo lắng, ăn năn, không còn tâm trí làm những việc khác, kể cả đi học”, tiếng Tiểu Tuyền vẫn rít lên.

Hiểu Khê bất bình cãi: “Nhưng lớp trưởng Triệt đã qua cơn nguy hiểm mà. Cậu cũng phải để mình đi thi chứ?”.

Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng quát dõng dạc “Câm ngay!” vang lớn.

Hiểu Khê giật mình quay lại, thấy mình đang bị bao vây bởi một tốp nữ sinh mặt đằng đằng sát khí, hai tay chống nạnh. Tất cả bọn họ đều uất ức nhìn cô như một kẻ thù chung. Hiểu Khê đấu dịu, ngoan ngoãn cúi đầu nghe Tiểu Tuyền tiếp tục trách móc.

Trong khi đó, Tiểu Tuyền nghiến răng nghiến lợi đấu tố: “Còn cậu lại như thể không có chuyện gì xảy ra. Cậu vẫn ăn uống, sinh hoạt bình thường!”.

Hiểu Khê nghĩ thầm: “Nếu không ăn uống bình thường, khéo mình còn ‘đi’ trước khi Giản Triệt tỉnh dậy”.

May thay Tiểu Tuyền không có tài đọc ý nghĩ của người khác, nếu không hậu quả thật khó lường. Cô ta vẫn tiếp tục giáo huấn: “Cậu lại còn không khóc thương cho anh ấy nữa. Trong khi nước mắt của bọn tớ có thể nhấn chìm tới ba Học viện Quang Du”.

Nghe tới đây, các nữ sinh đều xúc động, cùng òa lên khóc lóc thảm thiết.

Hiểu Khê chợt hiểu. Thì ra Phong Giản Triệt phải thức tỉnh bởi nước mắt của họ vì nếu anh không tỉnh lại, nguy cơ về một đại hồng thủy do anh là nguyên do là rất lớn, trong khi Giản Triệt lại là người rất lương thiện. Tiểu Tuyền vừa khóc vừa không quên nhiệm vụ đấu tố bạn: “Lớp trưởng Triệt từng là ân nhân cứu mạng, lẽ ra cậu phải lấy thân mình ra báo đáp chứ? Sao anh ấy, vừa tỉnh, cậu đã ích kỷ bỏ về đi học, thi cuối kỳ lại đạt điểm ưu, giờ cơm trưa lại ăn nhiều nhất? Nhìn lại cậu xem, trông nom người ốm gì mà mặt mày cậu rạng rỡ, thân hình béo tốt, da thịt săn chắc, sáng bóng thế này?”. Vừa nói, Tiểu Tuyền vừa véo vào tay của Hiểu Khê như để chứng minh.

Hiểu Khê đau khổ, gắng giằng tay mình ra khỏi tay của Tiểu Tuyền. Thật bực mình, tại sao Tiểu Tuyền cứ bắt mình phải làm khổ nhục kế mới hài lòng nhỉ? Lạ thay, đám nữ sinh xung quanh lại không hề phản đối những câu nói của Tiểu Tuyền. Trái lại, cả đám còn xúm vào hỏi tội Hiểu Khê:

“Minh Hiểu Khê, hãy nói thật đi. Có phải cậu vẫn còn sống chung với Mục Lưu Băng không?”

“Cậu đúng là đồ vô lương tâm. Lớp Trưởng triệt suýt chết vì cậu như thế mà cậu vẫn còn qua lại với Lưu Băng”.

“Cậu thật không xứng đáng với Giản Triệt!”

“Mình thật mù quáng, ai lại ngưỡng mộ một người như cậu được cơ chứ!”

“Nếu cậu không chịu yêu lớp trưởng Triệt, tớ xin thề sẽ hận cậu suốt đời”.

Minh Hiểu Khê ù đầu nhức tai vì những câu hỏi lao tới tấp xuống đầu. Song cô gắng gượng nói to: “Các cậu đều yêu lớp trưởng Triệt như vậy, sao cứ đẩy sang cho tớ? Nếu tớ tuyên bố sống cùng với lớp trưởng Triệt, các cậu có khó chịu không?”.

Cả đám đông lao xao bỗng im bặt. Mọi người im lặng nhìn nhau dò hỏi. Cuối cùng vẫn là Tiểu Tuyền lên tiếng trước: “Hừ, Minh Hiểu Khê, đừng làm phách. Bọn tớ nói vậy chỉ vì thương xót cậu”.

Các cô gái thấy có người dẫn đầu liền đua nhau công kích lại:

“Đúng đúng, đừng tưởng bở!”

“Bọn tớ để cậu hết hy vọng yêu lớp trưởng Triệt…”

“Lớp trưởng Triệt cũng không hề yêu cậu…”

“Thể xác và tinh thần của cậu sẽ phải chịu giày vò…”

Phòng bệnh của Phong Giản Triệt sang trọng hơn phòng tổng thống ở khách sạn năm sao khiến Minh Hiểu Khê thấy nơi đây không hề giống bệnh viện chút nào. Mặc dù biết nhà họ Phong có vị trí rất cao trong giới chính trị, song cô không ngờ gia đình này giàu có đến vậy. Phòng bệnh bên ngoài xếp đầy hoa tươi và các trái cây đủ loại, chật kín cả lối đi. Hiểu Khê mò mẫm, tránh không dẫm đạp lên thứ gì, nhích từng bước từ các khoảng trống nhỏ trên sàn, lách vào phòng bệnh bên trong.

Phong Giản Triệt mặc đồ ngủ bằng tơ trắng, đang tựa người trên cái gối to, mơ màng nhìn ra cửa sổ, nhưng vừa nghe thấy tiếng động nhỏ do Hiểu Khê đi vào, anh quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thấy Hiểu Khê lễ mễ bưng quà vào, Giản Triệt nở nụ cười ấm áp, khiến ai cũng phải chú ý.

Nhìn vẻ ngờ nghệch đến buồn cười của Hiểu Khê, y tá Cốc Mộc Tịnh không khỏi chọc Giản Triệt rằng: “Phong thiếu gia, cô bạn gái của cậu đến rồi kìa”.

Hiểu Khê vẫn không để tâm bởi cô đang mê mải trong nụ cười ngọt ngào của Giản Triệt. Chả trách tất cả các nữ sinh ở Học viện Quang Du đều đắm đuối vì anh.

Bác sĩ Thái Man vừa ghi chép bệnh lý xong, ngẩng đầu lên nhìn và cười với y tá Cốc. Trong mắt họ, Giản Triệt và Hiểu Khê đúng là một cặp búp bê ngộ nghĩnh. Bác sĩ Thái giục Hiểu Khê: “Sao lại đứng đờ ra vậy? Mau chạy đến hôn anh ta một cái mới mau lành bệnh”.

Hiểu Khê giật mình, làm rơi cả quà xuống đất. Hai má cô đỏ bừng, chân tay luống cuống vừa nhặt quà vừa ấp úng giải thích: “Không, không, mọi người nhầm rồi. Cháu không phải là bạn gái anh ấy”.

Y tá Cốc nháy mắt về phía Giản Triệt, trêu: “Sao thế? Cậu vẫn chưa thổ lộ tình cảm với cô ấy sao?”.

Hiểu Khê đau khổ phân trần: “Không phải, anh ấy không thích cháu đâu”.

Y tá Cốc ra vẻ kinh ngạc: “Thật vô lý, cháu có nhầm không đấy? Giản Triệt ngày nào cũng mong cháu tới. Cháu không thấy mỗi lần có mặt cháu, cậu ấy đều giả vờ đọc sách nhưng có đọc vào được đâu ư? Cậu ấy thực sự thích cháu đấy, chỉ tội hơi ngượng thôi”.

Ngượng ư? Hiểu Khê cứ ngỡ mình nghe nhầm. Người đang ngượng phải là cô mới đúng. Cô thấy rõ má mình đang nóng bừng, hầm hập như sốt, tim đập thình thịch như người muốn chạy trốn.

Thấy Hiểu Khê khó xử, Giản Triệt vội vàng cất tiếng: “Y tá Cốc, cô nhầm rồi”.

Cô y tá liền quay lại, tinh nghịch hỏi: “Vậy là cậu không thích Hiểu Khê?”

Giản Triệt trìu mến nhìn Hiểu Khê, cô như nín thở chờ đợi. Ánh mắt anh sao mà dịu dàng đến vậy, khẽ khàng như cơn gió mùa xuân. Chợt anh cất tiếng: “Không, tôi rất thích cô ấy”.

Hiểu Khê sững người, tim cô như ngừng đập vì bất ngờ.

Y tá Cốc cười sung sướng: “Thấy chưa, tôi biết ngay mà”.

Giản Triệt buồn bã nói tiếp: “Nhưng… cô ấy không phải là bạn gái của tôi”.

Tiếng cười im bặt. “Y tá Cốc, cô đừng trêu Hiểu Khê nữa nhé, nếu không sẽ làm cô ấy rất khó xử”.

Hiểu Khê rụt rè nhìn Giản Triệt đầy cảm kích. Cô thấy tim mình bắt đầu đập trở lại. Y tá Cốc vẫn chưa hiểu ra sao liền thắc mắc: “Vô lý thật, ý cậu là hiện giờ cô ấy chưa phải bạn gái của cậu phải không? Tôi thấy hai người…”.

Bác sĩ Thái gõ bệnh án lên đầu cô ý tá nhiều chuyện, nhắc nhở: “Làm xong rồi thì ra ngoài mau, còn bao nhiêu bệnh nhân đang chờ kìa”.

Y tá Cốc lụng bụng bỏ đi ra chiều bị cưỡng bức lắm, ra đến cửa, cô như nhớ ra điều gì liền dừng lại, nói: “Hiểu Khê này, phiền cháu trông chừng chai nước truyền nhé. Nếu hết, nhớ kêu cô thay chai khác”.

Hiểu Khê gật đầu nhưng bụng nghĩ thầm: chả dại gì mà gọi cô ta nữa.

Hiểu Khê vừa nhặt các món quà từ dưới thảm lên vừa ôm tới đầu giường của Giản Triệt. Cô ấp úng lôi ra từng món và nói: “Anh Triệt ơi, đây là các món quà của mọi người trong lớp tặng anh. Sôcôla hình trái tim là của Lệ Tinh tặng. Cô ấy nhờ nhắn là mãi mãi yêu anh. Sôcôla hình ngôi sao là của Mĩ Linh tặng. Cô ấy cầu chúc cho anh luôn tỏa sáng như ngôi sao này. Chỗ trái cây màu hồng này là do Hữu Ái gửi tặng. Cô ấy nói luôn nhớ tới anh từng giờ từng phút. Còn chỗ quýt vàng này là…”.

Giản Triệt cắt ngang: “Vậy còn quà của em đâu?”.

Hiểu Khê giật mình sực tỉnh: “Chết, em quên mất”.

Triệt cười, nói: “Em cứ để chỗ quà mọi người gửi ở đó, anh tự xem được mà. Cho anh gửi lời cám ơn mọi người nhé! Thế là em đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi đó!”

Hiểu Khê chớp mắt, cắn môi. Hóa ra mình đã làm xong việc sao? Vậy mình còn đứng ở đây làm gì nhỉ? Cô lúng túng dậm chân đứng đó rồi ngước nhìn Giản Triệt, kinh ngạc phát hiện thấy mặt anh đỏ bừng như quả cà chua. Như không dám tin vào sự thật trước mắt, Hiểu Khê dụi mắt rồi tiến lên phía trước, chạm khẽ vào mặt Giản Triệt, kêu lên đầy kinh ngạc: “Trời ơi, mặt anh đỏ quá! Anh sao thế?”.

Giản Triệt lúng túng đẩy tay cô ra. Cả hai đều ngượng ngùng im lặng. Không khí thật khác thường. Nhưng chỉ một lúc sau, Giản Triệt đã bình thường trở lại và cười giòn giã: “Em chê da mặt anh thường ngày dày lắm phải không?”.

Hiểu Khê luống cuống thanh minh: “Không phải, em cứ tưởng anh không bao giờ đỏ mặt”.

Giản Triệt cười: “Tại sao vậy? Chả lẽ anh không được giống người bình thường sao?”.

Hiểu Khê đáp: “Không, anh luôn là người mà em kính phục nhất. Anh rất khác thường”.

Nụ cười trên môi Giản Triệt vụt tắt. Anh chợt im lặng. Vị đăng đắng hơi trào lên môi. Anh hơi nhăn mặt, gắng nghĩ sang chuyện khác.

Ngỡ anh đau, Hiểu Khê luống cuống giục: “Anh nằm xuống nghỉ đi, mệt lắm không?”.

Giản Triệt lắc đầu, nắm lấy tay cô, nói: “Kể chuyện cho anh nghe đi”.

Hiểu Khê bặm môi suy nghĩ rồi nhớ tới món quà của cô. Hiểu Khê lục lọi trong túi hồi lâu rồi lôi ra một bảng điểm thi cuối kỳ, hãnh diện cười và khoe trước Giản Triệt.

“Anh xem này, em thi cuối kỳ được kết quả ưu tú này. Chà chà, từ nhỏ đến lớn, em chưa từng đạt kết quả giỏi đến vậy. Có nói, chắc bố mẹ em cũng không tin nổi, không chừng còn nghi ngờ em copy cho mà xem. Anh thấy em lợi hại không? Vĩ đại không?”, Hiểu Khê nói liến thoắng.

Giản Triệt cười khe khẽ.

Cô liếc sang anh, thừa nhận: “Thôi, thôi, em công nhận có công lao của anh tới một nửa. Nhờ anh, em mới có kết quả thi cao như vậy”.

Giản Triệt cố nhịn cười nhưng ánh mắt vẫn cười.

Minh Hiểu Khê thở dài, giọng xìu hẳn: “Thôi được, anh có công hết, được chưa nào? Em biết là nhờ anh luôn thúc giục em học hành mới có được ngày hôm nay. Nhưng anh thử nghĩ xem, nếu em không cố gắng, nếu em ngu đần, liệu anh có dạy dỗ em có được ngày hôm nay không? Em cũng đâu phải đứa vứt đi”.

Giản Triệt cười lớn, thừa nhận : “Đúng, em có lý”.

Rồi anh cứ ngắm mãi gương mặt nghịch ngợm và đáng ghét kia. Anh nhớ ra rằng từ lúc hôn mê tới nay, anh mới nhìn thấy cô. Nom cô rât nhợt nhạt, thần kinh căng thẳng, song ánh mắt rất bướng bỉnh, lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ trước mắt mọi người. Cô đúng là tuýp người khiến anh ưa thích.

Trong khi đó, Hiểu Khê vẫn cầm bảng điểm, thích thú xoay tới xoay lui, lầm bẩm: “Ha ha, bố mẹ mình mà nhìn thấy ắt phải kinh ngạc lắm”.

Giản Triệt chợt nhớ ra hỏi: “Sắp nghỉ đông rồi, em có về nhà thăm bố mẹ không?”.

Hiểu Khê ngơ ngác: “Ơ… ơ… em chưa quyết định” rồi liếc nhìn cánh tay đang băng bó của Giản Triệt.

Hiểu rõ Hiểu Khê đang nghĩ gì, anh cười lớn: “Không sao, em cứ yên tâm mà về, anh không chết nổi đâu”.

Trên người Giản Triệt lúc này có tới năm vết thương. Hai vết thương ngoài da. Nhưng một vết thương ở bụng, một vết thương xuyên qua hông trái. Hai viên đạn này suýt nữa lấy mất mạng của Giản Triệt, khiến anh hôm mê đúng mười ngày dù hai lần phải dùng máy kích tim. Cũng may bác sĩ Thái Man với tay nghề cao mới giúp anh tỉnh lại. Các vết thương khác không có gì đáng nói, chỉ lo ngại nhất vết thương ở tay phải bị viên đạn đầu tiên bắn trúng khiến thần kinh bị tổn thương nghiêm trọng. Bác sĩ Thái đã từng nói bóng gió rằng cánh tay đó có thể bị tàn phế để mọi người chuẩn bị tốt tâm lý.

Nhìn ánh mắt đăm chiêu của Hiểu Khê, Giản Triệt cười nói: “Con người không nên quá tham lam. Cứu được mạng rồi thì mất một cánh tay cũng có ý nghĩa gì đâu”.

Hiểu Khê im bặt hồi lâu rồi ấp úng hỏi: “Anh có nghĩ gì về tương lai không?”.

Giản Triệt không đáp, như thể đang suy nghĩ.

Cô nói tiếp: “Anh Triệt này, em biết anh rất giỏi, làm gì cũng rất xuất sắc, chơi đàn, vẽ tranh, nấu ăn… khiến ai cũng phải thèm muốn. Nhưng anh thích gì nhất?”.

Giản Triệt nhìn đôi mắt trong sáng của Hiểu Khê, tươi cười: “Thích gì nhất à? Để anh suy nghĩ nào. À, anh thích nhất được nghe em nói, được có em ở bên cạnh”.

Vừa nghe xong, Hiểu Khê đã la ầm lên: “Ứ thèm chơi với anh nữa. Đang nói chuyện nghiêm túc lại cứ đùa cợt”.

Giản Triệt thôi cười, hít một hơi dài: “Đồng ý, nói nghiêm túc vậy”.

Mắt Hiểu Khê lại sáng lên: “Vậy anh muốn tương lai anh phát triển ra sao?”.

Giản Triệt gắng tựa người vào chồng gối, ngồi dậy. Anh nhìn cô rất lâu, chân thành đáp: “Thật tình anh chưa nghĩ tới chuyện này. Mọi chuyện anh làm trước đây đều rất dễ dàng. Thế nên anh cũng không thấy mình có tài năng gì và cũng không biết cần phát triển mặt nào”.

Minh Hiểu Khê băn khoăn: “Anh sao thế? Hay anh thất vọng điều gì?”.

“Anh ư? Đâu có, sao em nghĩ vậy?”, Giản Triệt ngạc nhiên hỏi lại.

Hiểu Khê lúng búng thanh minh: “Không, em thấy mọi mặt của anh đều quá xuất sắc nên việc lựa chọn bỏ gì, theo gì chắc chắn nhất thời khó quyết định… Nhưng điều này cũng bình thường mà. Anh mới có mười chín tuổi, không nhất thiết quyết định quá sớm. Em chỉ muốn biết anh có sở thích gì đặc biệt và có… có giúp được gì cho cánh tay phải của anh không?”.

Giản Triệt chau màu, gắng hiểu ý của Hiểu Khê. Nhìn gương mặt anh, Hiểu Khê cười, cảm thấy áy náy vô cùng. Hơn ai hết, cô hiểu những vết thương của Giản Triệt cũng do cô gây ra.

Giản Triệt cười át đi, dí dỏm nói: “Để anh nói cho em biết bí mật của anh nhé. Từ nhỏ, anh cũng có ước mơ nghề nghiệp, chỉ tội nó luôn thay đổi theo thời gian. Hồi đầu, anh muốn làm chuyên gia dinh dưỡng để có thể nếm được đủ các món ăn ngon. Sau đó, anh lại muốn làm người mẫu để có thể luôn mặc đồ đẹp và kiếm được thật nhiều tiền. Rồi một thời gian, anh lại mê võ thuật, ảo tưởng mở võ quán lừng lẫy thế giới, giúp mọi người có cơ thể khỏe mạnh cường tráng. Nhưng giờ đây, anh lại thay đổi…”, vừa nói, anh vừa xoa đầu Hiểu Khê như trêu chọc một nhóc tì nghịch ngợm. “Giờ đây, anh chỉ muốn tập trung điều trị, chữa khỏi cánh tay này, ra viện”, anh nói tiếp, “Đó là ước mơ lớn nhất của anh đấy. Nếu không thực hiện được, anh sẽ chẳng làm gì được nữa”.

Hiểu Khê ngắm cánh tay phải của Giản Triệt đang cắm đầu dây chuyền, ngậm ngùi xót xa. Cô thầm nghĩ: “Phải làm sao bây giờ? Con người xuất sắc như thế, chàng trai tài giỏi thập toàn như thế lẽ nào lại bị tàn phế?”
Bình Luận (0)
Comment