Nếu y đã nói còn có nguyên nhân khác anh cũng không tiện hỏi nhiều, Karl vừa đi vừa cùng Cố Hoài Dương bên cạnh tán gẫu, không còn giống như lúc trước khí thế bức người, “Quan hệ của cậu và Nhiếp Minh Viễn rất tốt sao?”
“Hai người bọn tôi là bạn bè.” Cố Hoài Dương đúng mực nói.
Karl nhướn mày một cái, “Chỉ là bạn bè?”
Biết từ trên xe Nhiếp Minh Viễn bước xuống sẽ bị hiểu lầm, cũng biết giải thích cũng không thể nói rõ, bất quá y vẫn cùng Karl nói, “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”
Karl không nghĩ tới Cố Hoài Dương nguyện ý giải thích với anh, dĩ vãng trước kia có nhiều nghệ sĩ không biết sống chết phần lớn đều quăng lại một câu “Mắc mớ gì tới anh.” rất ít người giống như Cố Hoài Dương tích cực trả lời, nhất thời trong lòng mềm nhũn, không khỏi nhắc nhở một câu, “Cậu biết không? Ngài ấy thích nam nhân.”
Vẻ mặt Cố Hoài Dương lạnh nhạt nói, “Anh ấy có nói cho tôi biết.”
“Vậy mà cậu còn cùng ngài ấy qua lại?” Karl sâu sắc cảm thấy khó mà tin được.
“Tôi không phải loại hình anh ấy thích…” Huống chi nếu bởi vì tính hướng của hắn mà đoạn tuyệt quan hệ thì không tốt.
“Tôi cảm thấy ngài ấy rất để ý đến cậu.” Gần đây Nhiếp Minh Viễn thường xuyên tới phim trường, rất nhiều công việc đều giải quyết qua điện thoại, biến hóa như thế khiến anh có cảm giác hắn đang vì ai đó, mới đầu anh còn cho rằng người hắn đang theo đuổi là Quý Mộ Ảnh, lúc Quý Mộ Ảnh đợi ở phim trường trao đổi chỉ cần có hắn sẽ rất ít khi xung đột với Cố Hoài Dương, hơn nữa Cố Hoài Dương không phải là loại hình mỹ thiếu niên mà Nhiếp Minh Viễn thích, anh liền không một chút hoài nghi mối quan hệ của bọn họ, mà nếu có nghi ngờ cũng bị anh tìm rất nhiều lý do để phủ nhận, không ngờ quan hệ của bọn họ còn hơn cả anh nghĩ, Nhiếp Minh Viễn đích thân đưa y tới tổ kịch, trước kia anh chưa từng thấy qua có người nào nhận được đãi ngộ tốt như vậy, mà đãi ngộ này chỉ là vì thân phận bạn bè? Anh khó mà tin được.
Nhìn dáng vẻ tín nhiệm của Cố Hoài Dương, tựa hồ y và Nhiếp Minh Viễn là loại quan hệ đúng mực, nhất thời đến Karl cũng không rõ Nhiếp Minh Viễn đang suy nghĩ gì, hắn thậm chí còn dám bày tỏ tính hướng thật của mình với Cố Hoài Dương, hắn chẳng lẽ không sợ Cố Hoài Dương đi ra ngoài nói lung tung? Thông qua cùng Cố Hoài Dương trò chuyện kì thực anh cũng không có hỏi ra cái gì, y rất thành thực, biết nếu che giấu chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi, không bằng nói thẳng rõ ràng.
Y đã nói rõ, Karl cũng không tiện nhiều lời, dù sao đó cũng là chuyện riêng tư của y, cũng ít nhiều hiểu ra tại sao Nhiếp Minh Viễn lại muốn làm bạn với y, mặc dù anh vẫn như cũ quyết rằng động cơ của Nhiếp Minh Viễn không đơn giản như vậy, sớm muộn gì hắn cũng đem Cố Hoài Dương ăn sạch không chừa một mảnh vụn, nhưng so với Quý Mộ Ảnh, Cố Hoài Dương quả thật là một người ấm áp tốt đẹp, Karl quay đầu hỏi Cố Hoài Dương, “Cậu có biết hôm nay truyền thông đến để phỏng vấn không?”
Cố Hoài Dương lặng lẽ vuốt cằm, Karl nói tiếp, “Giữa trưa sẽ tiến hành phỏng vấn, đến lúc đó cậu cũng tham gia.” Liếc nhìn đồng hồ, “Hiện tại cậu vào quay phim trước, nữ chính Lý Mật Nhi hôm nay cũng sẽ đến.”
“Cô ấy hôm nay cũng tới tổ kịch sao?” Cố Hoài Dương kinh ngạc hỏi Karl, Lý Mật Nhi năm nay hai mươi sáu tuổi, diễn qua hơn trăm bộ phim truyền hình, tương tự giống như Hình Lan là một diễn viên rất có thực lực, có điều khác biệt là Lý Mật Nhi là một nghệ sĩ hạng A, tiếng tăm vang dội.
“Đúng vậy.” Karl nghiêm túc nói, “Lúc trước đã an bài.” Hôm nay truyền thông đến phỏng vấn hiển nhiên tất cả diễn viên chính yếu đều phải xuất hiện ở phim trường để quay, nghĩ đến Cố Hoài Dương chưa ừng trải qua phỏng vấn liền đem những chi tiết cần chú ý nói hết cho y biết.
Trở lại tổ kịch, Cố Hoài Dương trực tiếp đến phòng hóa trang, Tiểu Trần đã giúp y chuẩn bị xong trang phục, y thay xong trang phục liền trở ra phim trường, ngồi một bên vừa chờ nhân viên bố trí hậu cảnh vừa uống trà lạnh Tiểu Trần đã chuẩn bị.
Ước chừng đến chín giờ, nữ diễn viên chính Lý Mật Nhi mới đến tổ kịch “Ngâm Mộ Giang”, so với Quý Mộ Ảnh thích đến trễ nhìn ra được cô là một người rất hiểu quy củ, không những thế còn phi thường thân thiện lấy nước của người bên tổ kịch, vóc dáng so với trong tivi gầy hơn một chút, là loại hình rất phù hợp để làm nghệ sĩ, khuôn mặt thanh tú, khí chất thoát tục, giơ tay nhấc chân đều có phong thái diễn viên nổi tiếng, cô hôm này cùng với Quý Mộ Ảnh phối hợp diễn, khả năng diễn xuất tốt hơn Quý Mộ Ảnh nhiều, hai người được phân về tổ B quay chụp.
Lịch quay của Cố Hoài Dương đa phần đều ở tổ A của phó đạo diễn Giang Nham, trước mắt Giang Nham thay thế Lâm đ*o diễn trở thành đạo diễn chính của tổ kịch, còn Lâm đ*o diễn bị phân về tổ B quay chụp không nhiều, địa vị so với lúc trước có cách biệt rất lớn, nhân viên phim trường vừa nhìn đã biết Lâm đ*o diễn nhất định đã đắc tội một người có chức có quyền mới đột nhiên bị đẩy xuống tổ B, nếu lúc bắt đầu đã ở tổ B sẽ không có gì nhưng đằng này giữa đường phát sinh biến hóa bị chuyển xuống thì thật mất mặt cho nên mỗi lần Lâm đ*o diễn đến phim trường đều sẽ cúi đầu.
Cố Hoài Dương đối với chuyện Lâm đ*o diễn bị đổi sang tổ B cũng có nghe qua, y từng hỏi Nhiếp Minh Viễn lý do, hắn nói là vì phó đạo diễn Giang Nham quay chụp tốt hơn rồi không giải thích nhiều nữa, mà biến hóa này cũng giúp cho quá trình quay phim của Cố Hoài Dương nhẹ nhõm hơn rất nhiều, Giang Nham không giống như Lâm đ*o diễn nhìn bối cảnh mà cư xử, nếu Quý Mộ Ảnh diễn xuất không tốt cũng sẽ chỉ trích, nhờ có gã mà số lần bị chửi của Cố Hoài Dương chỉ đếm được trên đầu ngón tay bởi vì hầu hết vấn đề đều nằm trên người Quý Mộ Ảnh, Tiểu Trần vô cùng cao hứng với sự thay đổi này, “Lâm đ*o diễn mập kia cuối cùng cũng bị người khác dạy dỗ, cứ muốn để anh chịu khổ, sau này cho ông ta ngồi luôn ở tổ B khỏi về.”
Nghe vậy, Cố Hoài Dương ngẩng đầu lên khỏi kịch bản, nói: “Ông ấy dù gì cũng là đạo diễn, nói như thế không tốt, lúc trước Giang đạo diễn cũng là người của tổ B.”
“Vì thế tổ kịch mới sắp xếp hai vị đạo diễn, năng lực xuất chúng cần một thời gian dài mới có thể nhìn ra.” Kế tiếp những phân cảnh trọng yếu đều tiến hành ở tổ A. Ngày hôm nay tổ A sẽ quay những phân cảnh của Vân Hiên, kể từ khi ca ca Vân Phàm không còn xuất hiện ở nhạc phường tra án, y liền khôi phục cuộc sống yên tĩnh, nay y thay người trong nhạc phường ra ngoài mua vật phẩm với số lượng lớn, trên đường xe ngựa trở về gặp phải thổ phỉ, cả hai bên cùng nhau giao đấu, y võ nghệ cao cường, động tác nhanh nhẹn, lấy một địch mười vẫn có thể bảo toàn thân thể bình an quay về.
Khi y đánh bại bọn cướp trở về nhạc phường, cách ngày nhận được tin tức mười tên thổ phỉ kia toàn bộ đều đã chết, y liền trở thành hung thủ tình nghi, quan phủ lập tức bắt giữ y thậm chí còn dùng hình bức cung, ca ca Vân Phàm sau khi biết tin vội vã chạy tới quan phủ cứu y, nhận định y không phải kẻ giết người rồi sau đó đem y vào phủ tướng quân, bảo toàn an nguy của y, tiếp đến âm thầm điều tra sự tình, giải oan cho y.
Đại khái ngày hôm nay sẽ quay những phân cảnh như thế, vì lần này Cố Hoài Dương không hợp tác diễn với Quý Mộ Ảnh nên nhân viên trong phim trường đều cảm thấy hôm nay có thể kết thúc công việc sớm, phó đạo diễn Giang Nham trước quay ngoại cảnh, sau đó đổi sang rừng cây quay cảnh y chiến đấu với thổ phỉ, cảnh quay có dính líu đến võ thuật đặc biệt khó, bản thân Cố Hoài Dương không biết võ, từng chiêu từng thức lại đều là những thước phi phàm, tỷ như đao quang kiếm ảnh, chém giết kịch liệt cần phải nhờ đến sự chỉ giáo của các võ sư, may mắn tính lĩnh ngộ của y cao, tập một chút đã có thể chính thức quay.