Lão Lưu vẫn luôn chờ ở bãi đỗ xe ngoài sân vận động, Lương Thần bỏ mặc Viên Kha Kha mà một mình chạy ra ngoài. Vì tốc độ quá nhanh nên các sinh viên xung quanh cơ bản không kịp nhận ra đây là ai, chỉ thấy một bóng người chạy xẹt qua.
Viên Kha Kha không thể không thu dọn đống lộn xộn này được, sắp xếp một chút đồ mang theo rồi tức tốc chạy ra ngoài.
Lương Thần ngồi trên xe gọi cho ban tổ chức tiệc tối nói bừa vài lý do, dù sao diễn tập đã kết thúc, nhà trường hiển nhiên sẽ không níu giữ một ngôi sao lớn ở đây mà lãng phí thời gian.
Lương Thần cúp điện thoại, nặng nề thở dài một hơi, nói: “Đi thôi, về thôi.”
Tiếu Vũ chưa hiểu tình hình, ngồi ở ghế sau mở to mắt hỏi Viên Kha Kha ngồi phía trước: “Kha Kha, sao thế? Sao mà đi vội vàng vậy?”
Viên Kha Kha và Lương Thần hai mắt nhìn nhau, hai người làm việc cùng nhau đã nhiều năm nên rất ăn ý, Lương Thần lập tức chau mày, “Chị thấy không khỏe.”
Tiếu Vũ chồm lên phía trước, chen đầu vào khoảng giữa ghế, “Chỗ nào không khỏe? Có mệt lắm không?”
Lương Thần đẩy đầu cô ra, “Để chị yên tĩnh chút.”
Yên tĩnh thoáng đã 40 phút.
Tài xế lái xe đến dưới lầu nhà Lương Thần, Viên Kha Kha và Tiếu Vũ muốn đi cùng nhưng Lương Thần không cho. Cô tự cầm túi, vuốt thẳng tóc, bình tĩnh lên lầu.
Khi vào nhà, Lương Thần không trụ được nữa, ngã vật xuống giường.
Sao lại trùng hợp như vậy?
Sao cậu ta lại là Lục Cảnh?
Sao cậu ta lại xuất hiện ngay lúc đó?
Lương Thần suy sụp tột độ, lăn lộn trên giường, lúc này Viên Kha Kha gọi điện đến.
Lương Thần miễn cưỡng nhận máy nói: "Lại có chuyện gì sao?"
Viên Kha Kha còn ở trên xe, chưa về đến nhà, trong điện thoại còn nghe giọng của Tiếu Vũ và những người khác, "Em chỉ nhắc chị một chút, mai là biểu diễn chính thức, tối nay chị nghỉ ngơi cho tốt nhé."
"Ừ." Lương Thần nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, con ngươi vẫn không cử động, "Em nói nếu giờ chị lựa chọn mai không tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường thì có thể được không?"
"Chị thấy sao?" Viên Kha Kha hỏi lại, "Bị bệnh thế nào mà vắng mặt? Chân bị người ta đập gãy? Bị người ngoài hành tinh bắt cóc?"
Lương Thần kéo chăn trùm lên đầu, khổ sở mà rên, "Thật phiền quá…"
"Phiền gì cũng phải đối mặt thôi bà cô à." Viên Kha Kha nói, "tổng cộng chỉ có vài giây, nhắm mắt cắn răng một chút là qua."
"Em nói nhẹ nhàng ghê, đứng đó nói sao chả được, chị không cần mặt mũi sao?"
"Thì sự thật là vậy mà, ngày mai một khi lễ kết thúc thì thành người dưng, cũng sẽ không có cơ hội gặp lại, còn có thể thế nào được chứ?"
"Em, em… Thôi bỏ đi, cũng không thể nói cho em rõ được!"
*
Khi Lục Cảnh từ sân vận động ra về, Tề Kỳ cũng về cùng cậu.
Sân vận động khá xa ký túc xá, hai người dự định đi đến trạm chờ xe bus của trường. Trên đường đi, Tề Kỳ nhận điện thoại, nói qua loa vài câu rồi quay gót đi về hướng phòng y tế của trường. Lục Cảnh ngồi chờ một mình ở trạm xe.
Lúc này là giờ tan học nên mấy chiếc xe đi qua đều đầy chỗ. Sau khi Lục Cảnh chờ hết ba chiếc xe đầy chỗ đi qua, cậu bĩu môi, quyết định đi bộ về ký túc xá.
Dù gì thì tâm trạng hôm nay khá tốt.
Lá cây bạch quả lấp lánh bởi ánh hoàng hôn, nương theo gió lao xao.
Lục Cảnh chậm rãi bước đi, đeo tai nghe, tất cả đều là bài hát của Lương Thần.
Sau khi nghe hết năm bài thì vừa đúng lúc về đến trước cửa phòng. Cậu gõ cửa, không ai ra mở cửa, vì thế cậu tự lấy chìa khoá ra mở cửa, quả nhiên trong phòng không một bóng người. Lục Cảnh đứng ở cửa mở đèn, trong nháy mắt phòng ngủ sáng lên, cậu nhìn dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên vách tường của cái giường đầu tiên bên phải, “Nếu lần này tôi thi rớt thì toàn bộ người trong phòng này sẽ tăng lên 10kg!”, Lục Cảnh nhoẻn miệng cười, giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mấy chữ kia.
Vết khắc không sâu, chứa đựng những năm tháng đã qua, bám vào tường, lưu lại dấu vết của cô.
Lục Cảnh tựa như có thể nhìn thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt khi viết mấy chữ này rồi sau khi thi xong thì ủ rũ cụp đuôi.
Ánh mắt chuyển từ vách tường xuống giường, ngón tay Lục Cảnh chầm chậm lướt qua cái gối nằm và tấm ga trải giường.
Cái giường nhỏ hẹp là vậy nhưng cô ốm như thế, nằm ngủ trên đó chắc hẳn rộng.
Cô trước kia có phải cũng giống như các cô gái khác, nằm ườn trên giường ăn quà vặt, trùm chăn xem phim truyền hình.
Trong mắt Lục Cảnh chứa đầy ý cười, suy nghĩ đắm chìm trong những hình ảnh tươi đẹp.
Lúc này —— phía sau đột nhiên có người ho khan hai tiếng.
Lục Cảnh vừa quay đầu lại thì thấy ba người bạn cùng phòng đang nhìn cậu hoảng sợ.
Chủ nhân của cái giường này —— Chu Châu, mặt đỏ bừng nói: “Lục Cảnh, tôi, tôi không biết cậu yêu thầm tôi, lòng tôi đã có người khác, thực xin lỗi, tôi không chơi gay.”
Lục Cảnh: “……”
Biến mẹ đi.
Đang mơ mộng đẹp mà bị ba tên này phá hỏng, Lục Cảnh yên lặng liếc một cái rồi nói: “Tối nay ra ngoài ăn cơm đi, tôi mời.”
Ba tên kia vừa nghe liền cao hứng, không trêu chọc cậu nữa, “Ăn gì? Có thể ăn lẩu không?”
“Được.” Lục Cảnh nói, “Đi ăn lẩu bò.”
Chu Châu lập tức nói: “Anh Cảnh, em tình nguyện vì anh mà thành cong như khoanh nhang muỗi luôn nha.”
Lục Cảnh: “Cút.”
Một đám bốn người đi đến nhà hàng lẩu trong trung tâm thương mại gần trường, nhà hàng này giá khá đắt, sinh viên ngày thường ít lui tới, nhưng không gian khá tốt.
Trên cái bàn bát tiên chất đầy đồ ăn cùng bia, bốn chàng trai cao to trong một ngày mùa đông ăn đến toàn thân ướt sũng mồ hôi, sau khi cơm no rượu say thì bắt đầu tán gẫu.
Chu Châu từ trước đến giờ để ý nhất là chuyện tình cảm của bạn cùng phòng, hơn nữa cậu thân với Tề Kỳ, bèn nhiều chuyện hỏi Lục Cảnh: “Lần trước cậu thật sự giúp Cố Phi Minh kéo Tề Kỳ chơi game à?”
Lục Cảnh gật đầu, “Có sao không?”
Chu Châu thở dài, “Tôi còn tưởng cậu muốn theo đuổi Tề Kỳ, còn nói tên tiểu tử nhà cậu cuói cùng cũng thông suốt… Cậu nói xem cậu làm vậy để làm gì? Đi cả một vòng lớn, lúc trước cậu trực tiếp đồng ý với Chung Viên Viện không tốt hơn sao?”
Lục Cảnh hất hàm, khinh khỉnh nói: “Có sao không?”
“Không sao, không sao, hôm nay cậu là đại gia muốn làm gì cũng được, nhưng mà cậu biết không, cậu đã làm cho Cố Phi Minh Thê thảm rồi.”
Lục Cảnh nhướng mày: “Ý cậu là sao?”
Không chỉ có Lục Cảnh tò mò, hai tên kia cũng dựng lỗ tai lên hóng.
Chu Châu nói: “Cái trò chơi của cậu đã hoàn toàn thu phục Tề Kỳ rồi, trong lòng cô ấy cũng đã dao động, tất nhiên, cô ấy không biết lần chơi game đó là cậu chơi. Người ta mỗi ngày đều năn nỉ Cố Phi Minh mang cô ấy chơi game đó.”
“Con gà kia còn không biết cám ơn tôi sao?” Lục Cảnh nói.
“Cậu cũng biết cậu ta chơi gà!”, Chu Châu nói, “Cậu nói xem cậu ta lấp liếm như thế nào đây?”
Lục Cảnh suy nghĩ, “Tự đập gãy tay mình?”
“Cậu sao lại có thể ác độc như vậy chứ…” Chu Châu nói, “Cậu ta chính là buổi tối tắm nước lạnh trong cái tiết trời lạnh căm mùa đông này, xong cậu ta được đưa thẳng vô phòng y tế luôn.”
Lục Cảnh: “……”
Lưu Nhị: “……”
Hà Diệp: “……”
Là đàn ông, quả nhiên đối với bản thân hơi tàn nhẫn.
*
Sau khi ngắt cuộc gọi của Viên Kha Kha, Lương Thần vẫn luôn quay cuồng trên giường. Nếu hiện tại mà đất nứt ra, cô tình nguyện chui thẳng vào trốn.
Tiếc là đất không nứt ra, nhưng hố thiên đường thì có một cái —— Lục Cảnh gửi tin nhắn cho cô.
Trong lòng Lương THần dâng lên một dự cảm bất thường, Lục Cảnh lúc này sao lại đột nhiên gửi tin nhắn cho cô? Chẳng lẽ cậu biết cô gái lưu manh hôm nay là cô? Chuyện này không thể! Áo choàng của cô che chắn tốt thế! Không thể nào!
Ôm thái độ thấy chết không sờn, Lương Thần mở khung chat ra.
Đại Thần: “Đang làm gì đó?”
Ồ… nhìn bốn chữ bình tĩnh này xem, Lương Thần tự biết bản thân suy nghĩ nhiều rồi.
Cậu quả thật không biết cô chính là Lương Thần.
Mặc kệ thế nào, mặt mũi “Lương Thần" đã vứt rồi, tôn nghiêm “Tranh Tử" sống chết cũng phải bảo vệ.
Tranh Tử: “Tôi đang ở nhà.”
Đại Thần: “Ừ.”
Tranh Tử: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Đại Thần: “Buổi tối chơi game không?”
Không, không được chơi…
Tranh Tử: “Tối nay không tiện lắm.”
Đại Thần: “?”
Tranh Tử: “Mấy hôm này có thể đều không tiện.”
Đại Thần: “Vì sao?”
Còn có thể vì sao nữa? Bởi vì tôi không còn mặt mũi đó.
Lương Thần hiện tại hoàn toàn không dám nghe giọng nói của cậu, nếu không sẽ gợi cho cô nhớ đến ký ức ban chiều kia, cô có thể giận mà giết đồng đội luôn.
Tranh Tử: “Tôi bị thương.”
Đại Thần: "Bị thương ở đâu?"
Tranh Tử: "Cổ tay, bị trẹo, không chơi game được."
Hồi lâu bên kia cũng chưa trả lời.
Lương Thần cầm di động thấp thỏm lo âu, âm thầm suy đoán, có phải cậu không tin không?
Đại Thần : "Nặng không?"
Đại Thần: "Bị thương lúc nào?"
Lương Thần thở phào nhẹ nhõm, gõ trả lời.
Tranh Tử: "Không nặng lắm."
Tranh Tử: "Sáng nay lúc tắm không cẩn thận thì bị trẹo."
Đại Thần: "Thì ra là vậy."
Tranh Tử: "Ừ ừ"
Đại Thần: "Vậy tôi chuẩn bị lát phát sóng trực tiếp đây."
Tranh Tử: "Tôi vào xem nha!"
Đại Thần: "Chị cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."
Tranh Tử: "Không sao, mắt tôi cũng đâu bị thương."
Đại Thần: "Được."
Kết thúc trò chuyện, Lương Thần lập tức mở kênh phát sóng trực tiếp Thử Tiêu ra rồi chờ phòng phát sóng của Lục Cảnh được tải lại.
Không vì cái gì khác, nhất định phải theo dõi Lục Cảnh xem cậu lúc phát sóng trực tiếp có nói điều gì không nên nói không.
Năm phút sau, Lục Cảnh trực tuyến.
Hôm nay cậu lại đấu đôi với 66dashun, 66dashun là một tên nói nhiều điển hình, từ lúc bắt đầu phát sóng là đã lảm nhảm không yên, Lục Cảnh vẫn luôn mặc kệ cậu ta. Hai người nhảy ở sân bay, tìm kiếm vật phẩm, 66dashun vẫn như trước tự nói một mình.
Vòng BO thu hẹp lần đầu, hai người lái xe chạy độc.
66dashun là tài xế, Lục Cảnh ngồi ở ghế phụ không làm gì đột nhiên nói: “Cậu biết Lưu Mậu Ngạn là ai không?”
Nghe đến đây, Lương Thần thở không ra hơi, suýt bị sặc.
66dashun nói: “Ai vậy? Không biết.”
Lúc này, màn chữ ồ ạt hiện ra “Lưu Mậu Ngạn là chồng tôi! Chồng tôi!”
Đang phát sóng trực tiếp nên Lục Cảnh không thấy màn chữ, nói: “Hôm nay có người chọc tôi, nói tôi lớn lên giống Mậu Ngạn.”
Lương Thần: “………………”
Màn chữ lại một lần nữa oanh tạc.
“Herman lớn lên giống Lưu Mậu Ngạn! Nhất định là đại mỹ nam!”
“Herman là chồng tôi!”
66dashun là một tên thô kệch, tất nhiên không biết tiểu thịt tươi trong giới giải trí, cậu nói: “Nói cậu giống người kia là chọc cậu sao?”
Lục Cảnh nhàn nhạt mà nói: “Đương nhiên không dừng ở đó.”
66dashun hơi hứng thú: “Còn nói gì nữa?”
Lục Cảnh hỏi lại: “Cậu nghĩ tay không mà bọc H văn?”
Màn hình trong nháy mắt lại bị màn chữ spam
“Cầu H văn! Cầu H văn!”
“Cầu bằng chứng!”
“Tôi không tin! Đưa bằng chứng đây!”
66dashun cũng hăng hái, liên tiếp gặng hỏi, nhưng Lục Cảnh chính là không nói.
“Đừng hỏi, tôi sẽ không nói.”
66dashun thấy không moi ra được gì, liền nói: “Người kia rốt cuộc là ai mà trêu chọc cậu?”
Lục Cảnh nói: “Một đàn chị.”
Lương Thần: “……”
Cô quả nhiên đánh giá quá cao nhân phẩm Lục Cảnh.
Hai người vào khu an toàn, trong lúc xuống xe tìm phòng, 66dashun lại hỏi: “Thật hâm mộ mấy người bị trêu chọc, tôi lớn chừng này chưa từng có ai trêu chọc tôi, không vòng qua tôi đi là tốt lắm rồi, có thể phỏng vấn người bị trêu chọc cảm nghĩ như thế nào không?”
Lục Cảnh nói mà không nghĩ: “Tôi muốn biết đàn chị có định dùng hành động thay lời nói không”
Lương Thần: “……………………”
Giờ phút này dù đang chịu muôn vàn đau khổ đến chết lặng nhưng Lương Thần ngược lại bình tĩnh một cách bất thường.
Xem ra chị đây phải dạy cho cậu một bài học, bằng không cậu sẽ không biết xã hội này có bao nhiêu hiểm ác.
Cô thoát khỏi màn hình, bấm vào “Mục tố cáo", chọn “Truyền phát thông tin đồi truỵ.”