Lương Thần hiểu cái kiểu theo đuổi nghệ thuật này của bọn họ, chỉ là không nằm trong phạm vi theo đuổi của bản thân mà thôi.
Nói đạo diễn Hà lừa hắn, chỉ là nói đùa thôi, cùng lắm thì là dùng mấy lời ngon ngọt dụ dỗ. nếu không Tôn Bân úc lúc kí hợp đồng chẳng lẽ không biết quay phim gì diễn vai gì.
Diễn viên trong giới bịa miệng cực tốt giống kiểu như Tôn Bân úc, tận tụy, kính nghiệp, xuất thân bài bản, năng lực nghề nghiệp cực mạnh, không phải không nhận nổi mấy tác phẩm thương nghiệp có nhiệt độ, chỉ là hắn nguyện ý đi quay mấy thước phim văn nghệ mà khán giả khó mà hiểu nổi mà thôi.
Giống như lần trước diễn “chứng phiền muộn”, là đạo diễn Hà một lòng muốn cầm được giải thưởng, vốn dĩ không để ý có đắt vé hay không.
Đây cũng là cái mà Tôn Bân úc muốn theo đuổi.
Mà Lương Thần nhìn lại mình, vừa debut đã bị công ty định vị con đường ca sĩ phổ thông, ở quán ktv nào bài hát của cô cũng là đứng đầu bảng xếp hạng, nhân khí chưa bao giờ hạ nhiệt, nhưng về mặt âm nhạc mà nói, xác thực ít thấy có sự truy cầu nghệ thuật.
Lúc hai người uống rượu, hầu như đều là nghe Tôn Bân úc phàn nàn môi trường ở khả khả tây lí tồi tàn với sự bất nhân của đạo diễn hà, không biết từ lúc nào, ánh trăng đã xâm nhập vào thành phố.
Tôn Bân úc phỉ nhổ đủ rồi, ợ một cái nói: “hoạt động của công nghệ bác viễn là hôm nào?”
Lương Thần đẩy chai rượu Tôn Bân úc uống sang bên nói: “ngày kia.”
“việc này xong rồi thì làm gì tiếp?”Tôn Bân úc hỏi, “bài hát mới có mặt mũi rồi chứ?”
Lương Thần lắc đầu.
Tôn Bân úc thở dài, “việc này gấp không được, có điều anh nhìn em cũng không gấp gì. Tiếp theo dự định thế nào?”
Lương Thần dứt dứt tóc, hờ hững nói: “có thể là nhận gameshow, công ty gần đây đang bàn bạc rồi.”
Tôn Bân úc đối với cái này cũng không có nói gì nhiều, “vậy………..còn chơi game không?”
Lương Thần ngón tay bất động.
Cô thật sự chưa từng nghĩ qua vấn đề này, “không biết nữa, bận thì không chơi nữa.”
Tôn Bân úc ờ một tiếng, không tiếp lời.
Lời đã khơi ra thế này rồi, Lương Thần tự nhiên lại nhớ đến Lục Cảnh, cô nói: “anh vs Lục Cảnh sao mà biết nhau thế?”
Lương Thần thắc mắc rất lâu rồi, Lục Cảnh là một sinh viên đại học, Tôn Bân úc là một diễn viên, nhìn không ra như có điểm chung gì cả.
“cậu ta á, hàng xóm của anh.”Tôn Bân úc nói, “anh năm ngoái chuyển đến nhà mới, cạnh nhà bà của cậu ta, bố mẹ không hay ở nhà nên cậu ta chuyển đến ở với bà.”
“ồ.”
Lương Thần không hỏi tiếp nữa, chủ đề này cũng đến đây là chấm dứt.
Tôn Bân úc cũng không phải là người thích dây dưa, hôm qua hắn truy hỏi Lục Cảnh vốn chỉ là trêu đùa mà thôi, qua hứng thú rồi thì cũng cho qua không nhắc lại nữa, hắn thật sự không cảm thấy Lương Thần sẽ có cái gì với cái tên cầm sào cũng đánh không tới này (ý là không thân không thích, xa lạ), thuần túy chỉ coi Lục Cảnh là thằng nhóc bị điên mà thôi.
Là người bạn khác của hắn, gặp được Lương Thần đều sẽ kích động vui vẻ đến mấy ngày, huống chi Lục Cảnh chỉ là một sinh viên đại học chưa được 20 tuổi, không kiềm chế được cũng là bình thường.
Chỉ cần Lương Thần làm chủ được là được.
Tôn Bân úc lại mở thêm một chai rượu nữa, bảo Lương Thần mở nhạc lên. Lương Thần đi tới dàn loa tìm điều khiển thì điện thoại đổ chuông lên.
Tôn Bân úc nhìn màn hình một cái, “Mã Sơn Sơn! Là bạn học lúc trước của em đúng không?”
Lương Thần nghe thấy thế, không tìm điều khiển nữa, lập tức chạy qua cầm điện thoại lên.
Đúng là Mã Sơn Sơn.
Đây là lần đầu tiên Mã Sơn Sơn chủ động liên lạc cho cô kể từ khi tốt nghiệp đến giờ.
Lương Thần đi tới bên cửa sổ, nhận điện thoại, : “alo, sơn sơn?”
Mã Sơn Sơn ngừng 2s mới đáp lại, “cậu có đang ở nhà không?”
“có, sao thế?”
“tớ hôm qua quên không đưa tai nghe cho cậu, bây giờ qua đưa cho cậu nhé.”
Lương Thần đờ ra 1s, rồi nó được.
Sau khi nhắn địa chỉ xong, cô đứng rất lâu ở bên cửa sổ, trong lòng có một cảm giác khó tả, có chút vui, lại có chút xót xa.
1 cái tai nghe thôi, cũng không phải cái gì to tát, Lương Thần một năm không biết vứt đi bn cái rồi.
Mà bên cạnh Mã Sơn Sơn có tận mấy trợ lí, hà cớ gì mà phải tự mình đi trả tai nghe?
Thế nên Lương Thần hiểu, Mã Sơn Sơn đây là muốn gặp riêng cô.
Bạn đồng môn vốn dĩ vô cùng quý báu, sự xa cách của Mã Sơn Sơn luôn luôn là nỗi bứt rứt trong lòng Lương Thần, mặc dù không phải vì cô mà ra, nhưng mỗi khi nghĩ tới đều cảm thấy không thoải mái. Hôm nay Mã Sơn Sơn chủ động liên lạc, Lương Thần ngược lại có chút căng thẳng, cô quay đầu nhìn Tôn Bân úc, trên bàn một đống bừa bộn, thế là hỏi: “anh lúc nào đi thế?”
Tôn Bân úc tự nhiên đơ người, cánh gà còn đang ở trên miệng, “em thế mà lại đuổi anh đi?”
Lương Thần không để ý hắn, ngồi xuống thu dọn đống ở trên bàn, “ăn xong rồi thì nhanh đi đi, em lúc nữa có bạn tới.”
“nam hay nữ?”
“nữ”
“ai thế?”
“bạn đại học của em.”
“vậy nhất định là rất xinh đẹp đúng không?”
Trong vốn hiểu biết của Tôn Bân úc, học âm nhạc thì không có ai là xấu cả.
Lương Thần trợn mắt nhìn hắn một cái, thuận tay giật lấy cái xiên hắn đang cầm trong tay đem vứt đi.
Tôn Bân úc càu nhàu, rồi lại mở một chai rượu nữa, “em lại không ăn thịt nướng, không thể lãng phí được, anh ăn hết chỗ này rồi sẽ đi.”
Chỉ có mấy xiên thịt, hắn ăn mất hẳn hai mươi mấy phút, mà chuông cửa nhà Lương Thần vẫn chưa reo lên.
Tôn Bân úc tràn đầy thất vọng cầm điện thoại lên nói: “vậy anh đi đây.”
Lương Thần ngồi một bên, “không tiễn.”
“tối mai đến nhà anh ăn cơm nhé, gọi mấy người bạn rồi, cùng nhau tụ tập tí, lâu rồi không gặp.”
“có những ai?”
“thì lão đinh, Tiêu Hòa với tiểu quan, anh tự thân xuống bếp đấy nhé.”
“em vẫn là tự mang đồ ăn đến thì hơn.”
Tôn Bân úc hừ một tiếng, hướng cửa chính đi. Giầy vừa xỏ vào một chân, chuông cửa liền ting ting ting.
Đôi mắt hắn sáng lên, nhanh như chớp liền mở cửa, một làn hương thơm thoảng thoảng ập vào, hắn như mở cờ trong bụng.
Một giây tiếp theo, sau khi nhìn thấy người, trong mắt cậu vụt qua một tia thất vọng.
Chỉ là thất vọng trong khoảnh khắc mà thôi, khi hắn phản ứng được người tới là ai, trong đầu lại vui như hoa nở.
Hắn vô cùng kích động nói: “đời người từ xưa đến nay ai mà không chết, cuộc đời ai đi ị mà không cần dùng giấy!”
Cô gái đối diện không có phản ứng gì.
Tôn Bân úc lại nói: “trời ban tặng cho bạn một đôi cánh thì nên kho nó đi!”
Đối diện vẫn không chút phản ứng.
Tôn Bân úc gãi gãi đầu, âm thanh dần dần không còn khí thế, “không có bức tường không thông gió……không có xà ngang không thể treo cổ……”
Người phụ nữ đối diện dùng ánh mắt một lời khó tả nhìn hắn ta một cái, “làm gì thế?”
Tôn Bân úc cười khan hai tiếng, “à…không có gì, tôi, tôi trúng gió.”
Hắn quay đầu nhìn Lương Thần, nháy mắt co mày, ngại chết mất thôi.
Lương Thần thiếu chút nữa là lộn trắng mắt rồi.
Tôn Bân úc thích xem hài kịch, gameshow hài mà gần đây đang xem Mã Sơn Sơn là diễn chính, mấy câu hắn vừa nói đều là lời thoại cực hot gần đây của Mã Sơn Sơn trong show, độ phủ sóng cực cao.
Đáng tiếc cách chào hỏi quỷ súc này của Tôn Bân úc, người thông thường tiếp nhận không nổi, càng cuống hồ là Mã Sơn Sơn vốn chả quen biết gì hắn.
Tôn Bân úc xoa mặt, giả vờ như vừa rồi không có gì xảy ra, “vậy, vậy anh đi đây trành tử.”
Lương Thần dùng mắt biểu đạt: “đi lẹ đi!”
Tôn Bân úc ờ một tiếng, ỉu xìu đi khỏi.
Lương Thần ngại ngùng nhìn Mã Sơn Sơn, nói: “anh ấy vốn như thế đấy, vừa rồi làm quen với cậu đấy.”
Mã Sơn Sơn đối với việc này không có nói gì, chỉ ừ một tiếng, bỏ tay ở trong túi áo ra, mở lòng bản tay, bên trong là tai nghe.
“hôm qua quên không đưa cho cậu, cảm ơn.”
So với Mã Sơn Sơn, Lương Thần trái lại cảm thấy có chút hẹp hòi, cô ấy mang tai nghe tới, lại để đứng ở ngoài cửa, Lương Thần liền dè dặt nói: “vào trong ngồi chút nhé?”
Mã Sơn Sơn vén mắt lên, hàng mi dài thuận theo mắt khẽ rung lên, đây có thể tính là nơi duy nhất có thể biểu đạt một chút cảm xúc trên khuôn mặt này. Cô từ từ duỗi tay, tháo một vòng rồi lại một vòng khăn quàng trên cổ.
Lương Thần tự đáy lòng có chút vui mừng, vừa đi vào phòng bếp vừa nói: “cậu muốn uống chút gì không?”
Mã Sơn Sơn mở miệng nhỏ tiếng nói: “nước trắng.”
Nhưng Lương Thần hình như không nghe thấy, qua được một lúc, thì vừa cười vừa bưng ra một cốc sữa socola nóng hổi.
“tớ nhớ cậu lúc trước thích uống sữa socola nhất, nhà tớ lại chỉ có đồ đóng hộp thôi nên dùng lò vi sóng hâm nóng một chút.”
Mã Sơn Sơn đón lấy, ngồi xuống chỗ ngoài cùng nhất của sô pha, hớp một ngụm.
Vừa ấm vừa ngọt.
Lương Thần ngồi xuống cạnh cô, giữa hai người chỉ cách 2 cái gối ôm.
Hai tay Lương Thần kẹp giữa hai đầu gối, nhìn chằm chằm vào bàn uống nước, có một chút cảm giác lúng túng. Cô nghĩ mãi xem nên nói cái gì, chỉ tức mình quá ngốc, quá vụng về, cuối cùng cũng tìm không được một cái chủ đề thích hợp để nói chuyện, chỉ có thể hỏi một câu vô cùng tầm thường: “ừ……..sơn sơn, gần đây bận không?”
Mã Sơn Sơn nói: “vẫn ổn.”
Hai chữ, lại đem nhiệt độ không khí giảm xuống.
Qua mấy giây, Mã Sơn Sơn cầm cốc lên, răng chạm vào thành cốc, nói: “cậu đi tham gia lễ kỉ niệm trường rồi, như thế nào?”
Lương Thần nói: “cũng không tồi, các đàn em đều rất nhiệt tình.”
“ồ…..vậy thì tốt.”
“nhậm giáo sư đã nghĩ hưu cũng đi nữa, còn nhớ chứ?giáo sư mà lúc trước quý cậu nhất ý.”
“ừm, nhớ chứ, cô ấy vẫn khỏe chứ?”
“có cháu rồi, ngày nào cũng vui vẻ.”
“thế à……..vậy, vậy cậu gặp được anh ấy chưa?”
Lương Thần sững lại một chút, mới phản ứng được người Mã Sơn Sơn nói tới là bạn trai thời đại học của cô ấy, cái vị học trưởng đã lừa gạt tình cảm của cô.
Thú thực, Lương Thần ngay cả tên với hình dáng người đó ra làm sao đều không nhớ rõ nữa, lúc trước khi là bạn trai của Mã Sơn Sơn, cô cũng chỉ là gặp qua lác đác vài lần mà thôi.
“tớ không để ý lắm, chắc là không tới.”
Mã Sơn Sơn cúi đầu ồ một tiếng, cúi đầm trầm mặc rất lâu.
Đến đây, cuộc nói chuyện giữa hai người căn bản là kết thúc, Mã Sơn Sơn ngồi được một lúc liền nói phải về nhà, Lương Thần cũng ko có giữ lại nữa, liền tiễn cô ra tận cổng của tiểu khu.
Mã Sơn Sơn nguyện ý chủ động liên hệ lại còn đến nhà cô ngồi một lúc, cô đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi. suy cho cùng đối với một người tâm lý từng bị tổn thương mà nói, một lần nữa mở rộng tấm lòng tiếp nhận người khác là một chuyện rất khó khăn.
Ngày hôm sau, Lương Thần như đã hẹn, tới cửa nhà của Tôn Bân úc rồi nhưng chưa tiến vào, mà lại đứng lại quan sát xung quanh.
6 hộ gia đình, cửa nhà nào cũng như nhà nào, chuông cửa ảm đạm nhìn không có chút sức sống gì, chỉ có cái nhà đối diện dán hai câu đối màu đỏ, còn treo thêm hai cái đèn lồng nhỏ.
Cô hướng về nhà đó nhìn 2 phát…không biết tại làm sao, nhịp tim lại chậm mất nửa phách.
Lúc này thang máy mở ra, Đinh Gia Vận từ trong bước tới, thuận theo ánh mắt của cô mà nhìn tới căn nhà đó.
“ngó cái gì thế, mọi người đều đang đợi em đấy.”
“không có gì.”Lương Thần định thần lại, đi vào trong.
Tôn Bân úc gọi tổng cộng 4 người, trừ Lương Thần với Đinh Gia Vận ra, còn có Tiểu Quan – chỉ đạo sản xuất phát sóng chtrinh và Tiêu Hòa – bạn cùng nhà hát kịch, mọi người đều thông qua Tôn Bân úc mà quen biết nhau, bình thường quan hệ cũng khá tốt.
Tôn Bân úc bận cả buổi chiều, lúc này chỉ đợi món cuối cùng bắc lên nồi là có thể bắt đầu được rồi. Đinh Gia Vận đi phòng bếp giúp, Lương Thần và Tiểu Quan hai người con gái thì ngồi trong phòng khách rảnh rỗi ăn hoa quả.
10 phút sau, toàn bộ món ăn đều đã lên bàn, bát đũa cũng bày biện xong rồi, 5 người lần lượt ngồi xuống, ăn ngấu nghiến.
Không thể không nói, Tôn Bân úc, tài nghệ nấu nướng của cái người đàn ông độc thân này, rất nhiều bà nội trợ không sánh được.
Lương Thần đang ăn vui vẻ, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên, tim liền đập mạnh một cái, rồi lập tức lại bình tĩnh lại, cảm thấy mình bị thần kinh quá rồi. lúc này Đinh Gia Vận vừa hay xào xong hai đĩa thức ăn bưng ra, bày xuống trước mặt cô, đưa cho cô đôi đũa: “thưởng thức xem?”
Lương Thần ăn một miếng, nói: “uầy, đàn ông độc thân các anh bây giờ đều có cái tài nghệ nấu ăn này sao?”
Đinh Gia Vận được Lương Thần khen cười hớn hở, lại gắp cho cô một miếng sườn xào chua ngọt. anh là nhận ra Lương Thần rất thích ăn đồ ngọt, các món cay trên bản cô đều đụng đũa qua.
Lương Thần trên mặt thì biểu hiện gặm sườn rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt thì lại hơi hơi theo chân Tôn Bân úc đi ra ngoài cửa.
Quả nhiên, là cậu ta.
Khi Lục Cảnh tiến vào phòng, Lương Thần không cẩn thận bị nghẹn miếng xương sườn ở cổ họng.
Cô vội cúi đầu xuống, dùng dư quang ( ánh nhìn không trực diện ) liếc Lục Cảnh, ánh đèn ôn hòa ở cửa chiếu vào, hình dáng của cậu so với người bình thường rõ ràng là tinh tế hơn nhiều, màu sắc quần áo cũng thanh thoát rất nhiều. Lục Cảnh vào nhà xong hạ giọng nói với Tôn Bân úc mấy câu, liền hướng vào phòng bếp mà đi, ánh nhìn lướt qua Lương Thần một cái, không một chút nán lại.
Lương Thần đặt đũa xuống, vô thức chỉnh sửa lại đầu tóc, lúc này, cô phát hiện Tiểu Quanđang ngồi phía đối diện cùng làm động tác giống hệt với cô.
Tôn Bân úc quay về chỗ ngồi, cầm lấy đũa lại tiếp tục ăn.
Lương Thần ho hai tiếng, “bạn anh à?”
Tôn Bân úc trong lòng nghĩ tới cái hôm trêu chọc Lục Cảnh, nảy ra suy nghĩ muốn trêu chọc, dướn dướn mi mắt lên, cố ý hờ hững ờ một tiếng.
Lương Thần còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi, Tôn Bân úc đột nhiên dùng ánh mắt xảo quyệt nhìn cô, nói: “sao, nhìn trúng rồi?”
“hhhhhhhhhhha anh lại đùa rồi.”Lương Thần phản ứng còn nhanh hơn tia lửa điện, “vừa nhìn là biết còn ít tuổi, anh nói xem đúng không Tiêu Hòa?”
Lúc này Lục Cảnh từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm hai cọng hành.
Cậu nhìn về phía bên này một cái, ánh mắt điềm đạm, không chút cảm xúc.
Tiêu Hòa bị nhắc tới liền rời lực chú ý đang ở trên người Lục Cảnh quay trở lại bàn ăn, “hả? a, ờ, đúng đúng, vừa nhìn là biết rất nhỏ.”
Trong lúc mọi người đang trêu đùa nhau, Lương Thần nhìn thấy Lục Cảnh đóng cửa rời khỏi nhà của Tôn Bân úc, một câu cũng không nói.
Lương Thần hít một hơi, trong lòng cảm thấy dở dở ương ương.
5 phút sau, chuông cửa lại reo lên.
Hắn ta lại ra mở cửa, quả nhiên lại là Lục Cảnh, “làm sao nữa?”
Lục Cảnh mặt không biểu cảm nói: “bà em kêu em đi xin một củ tỏi.”
“ồ.”Tôn Bân úc nói, “vừa hay còn lại một củ, ở trong tủ lạnh ấy.”
Lương Thần hướng về phòng ăn nhìn một cái rồi thu lại ngay, đi về phía phòng bếp.
“em đang nhìn gì thế? Nửa cốc, được chứ?”
Lương Thần nghe thấy tiếng của Đinh Gia Vận, phát hiện anh đang rót rượu cho mình, thế là ừ một tiếng, “nửa cốc thôi, không thể uống thêm nữa, nếu không ngày mai dậy không nổi.”
“ừ.” Đinh Gia Vận rót rượu xong, đứng dậy cầm một cái giấy ăn đưa cho Lương Thần, “quần áo em bị rớt dầu từ lúc nào thế? Lau đi.”
Lương Thần cầm lấy giấy cúi đầu lau quần áo, lúc ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy hình bóng Lục Cảnh đóng cửa.
Lương Thần tự nhiên có chút thất vọng, rõ ràng Lục Cảnh nhìn thấy cô rồi, nhưng lại làm như không quen biết.
10 phút sau, mọi người ăn được kha khá rồi, lại đem chiến trường di chuyển tới phòng khách.
Tôn Bân úc mang ra một bộ bài chơi đấu địa chủ, Tiểu Quankhông biết chơi nên ngồi một bên quan sát, Đinh Gia Vận chủ động lùi ra làm quân sư cho Lương Thần.
Lượt bài đầu tiên phát xong, chuông cửa lại reo lên.
Tôn Bân úc hậm hực chạy ra mở cửa, “tiểu thiếu gia, lại mượn cái gì nữa.”
“muối.”Lục Cảnh nói, “bà em dùng hết rồi.”
Tôn Bân úc ặc một tiếng.
“tự đi lấy đi, trong tủ có hai gói mới đấy, cầm hết đi.”
“không cần.”Lục Cảnh nói, “một gói là đủ rồi.”
Tôn Bân úc quay về phòng khách nhìn một cái, thấy Đinh Gia Vận đang thì thầm bên tai Lương Thần, thế là hét to: “không cho phép các người nhìn trộm bài của tôi!”
Nói xong, hắn cũng không thèm quản Lục Cảnh nữa, xông tới đánh bài.
Lương Thần lập tức thu hồi ánh mắt, vì để che giấu sự mất tập trung của mình, tay vừa đưa ra liền xuất một đội 7.
Cái đôi 7 này trong tay cô, vừa có thể liên kết 3 với 7, 7 với J, Đinh Gia Vận mở to mắt nhìn cô đem đôi 7 này đánh ra.
“đừng!” trước khi bài trên tay Lương Thần chạm đất, Đinh Gia Vận đã ngăn cô lại, “em nhìn kĩ trước đi đã!”
Lương Thần thu tay lại, dư quang tiếp tục hướng về phía phòng bếp.
Cách xa thế này, nhưng cảm giác tồn tại của Lục Cảnh quá mạnh, khiến cho Lương Thần cảm giác hít thở khó khăn.
Lương Thần đi ra khỏi phòng bếp, ngoẹo đầu nhìn hướng này một này, động tác nho nhỏ cũng bị Lương Thần chộp được, 4 mắt nhìn nhau, sau đó 2 bên lập tức di chuyển ánh mắt.
Tôn Bân úc chính đang mài dao xoèn xoẹt, chuẩn bị xuất 3 kèm 1, nhưng khi nghe thấy tiếng Lục Cảnh đóng cửa rầm một cái, hắn bị giật mình, đánh lộn 5 thành đại vương ( joker đỏ).
1 ván kết thúc, Tôn Bân úc một người thua hai nhà.
Hắn vừa tráo bài vừa nói: “ván này tôi quyết phản thân, các người nhìn cho rõ nhé.”
Lương Thần đánh bài không giỏi, Đinh Gia Vận bảo cái gì cô đánh cái đó, tâm tư không để trên ván bài.
Đánh từ đầu đến cuối, trong tay Tôn Bân úc chỉ còn lại 3 quân, nhìn có vẻ sắp thắng đến nơi rồi, chuông cửa lại reo lên.
“má nó!” hắn hạ bài xuống, tức giận xông ra mở cửa, hét lớn vào Lục Cảnh đang đứng ngoài cười, “bữa cơm này của nhà chú vẫn chưa làm xong à? 9h rồi đấy!”
Lục Cảnh ờ một tiếng, “đang làm bữa khuya rồi.”
Tôn Bân úc cười lạnh, trong mắt toàn là chế giễu.
Tâm tư của thanh niên các chú anh đây còn không biết sao?
“lại mượn gì nữa?”
Lục Cảnh chỉ hướng đến phòng ăn, đầu óc nhất thời không có nghĩ ra cái gì, nhìn thấy cái nồi trên bàn, buột miệng nói, “nồi.”
“nồi? nhà chú ngay cả nổi cũng phải mượn?”
“không được à? Bà em tuổi cao rồi, quên mất để nồi ở đâu rồi.”
“anh thấy bà chú nếu không phải đem nồi cất trong tủ thì không có lí nào không tìm ra.”
Lục Cảnh không nói gì, nhìn chằm chằm vào hắn.
2s sau, Tôn Bân úc đầu hàng.
“được rồi, từ vào lấy đi.”
Lục Cảnh đi vào bếp móc cái nồi rồi đi ra, nhìn thấy Tôn Bân úc đứng dựa vào cửa cười như không cười nhìn mình.
“nhìn em làm gì?”
Tôn Bân úc nói: “chú bao nhiêu cân?”
“75 cân, làm sao?”
“anh nhìn bụng chứ đại khái chiếm cỡ 50 kg đấy.”
“………..”
“thần kinh.”
Lục Cảnh bỏ lại một câu rồi đi ra.