Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 42

Lúc công bố thứ tự xếp hạng, hạng chót không có gì bất ngờ, Đồng Thi Cầm cười gượng gạo, đứng trên sân khấu tạm biệt mọi người.

Chỉ là một chương trình mà thôi, cũng không phải chuyện sống mái gì nhưng rời đi như thế này thì không khác gì vả vào mặt danh tiếng mấy năm nay cô cất công gầy dựng.

Ngoài chuyện này ra, đúng theo dự liệu, Ôn Đế xếp thứ hai từ dưới đếm lên, tuy nói rằng lần này may mắn thoát hiểm nhưng ở kỳ tiếp theo thì cực kỳ nguy hiểm.

Lương Thần ấy vậy mà giành lấy thứ hạng thứ hai của lão tướng Chu Hồng, chỉ xếp sau Trương Dịch.

Thật ra, thứ tự xếp hạng cũng không quan trọng lắm, cũng không phải là thi thế vận hội Olympic gì, quan trọng là mức độ phản hồi của người xem đối với chương trình.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau khi chương trình kết thúc, Lương Thần vọt lên đứng đầu bảng xếp hạng chủ đề trên Internet, “Đỉnh Phong Ca Đàn" cũng càn quét trên khắp các mạng xã hội.

“Ca sĩ bị đánh giá thấp nhất trong lịch sử", “Lương Thần bứt phá”, “Biên thành cô nương” tức khắc trở thành chủ đề nóng nhất, độ phản hồi so với bất cứ kỳ nào của “Đỉnh Phong Ca Đàn" trước đây đều cao hơn.

Ở hậu trường, Mã Minh Huy đặc biệt đến tìm Lương Thần.

Khi đó Lương Thần đang tháo trang sức, Mã Minh Huy yên lặng không một tiếng động đứng phía sau cô nói: “Hôm nay xuất hiện rất ấn tượng, phản hồi thật sự không tồi, chúc mừng.”

Lương Thần chờ cho chuyên viên trang điểm gỡ lông mi giả cho cô xong mới quay đầu lại: “Cám ơn Mã lão sư.”

Mã Minh Huy gật gật đầu, đang tính rời đi, Lương Thần lại gọi ông.

“Mã lão sư, tôi có một vấn đề.”

Mã Minh Huy hất hất cằm: “Cô nói đi.”

“Sao ông đoán được tôi có thể cải biên bài hát này?” Lương Thần xoay người, lưng dựa vào ghế, “Tôi nghĩ, ngoài giáo viên của tôi ra thì chưa từng có người nghe tôi cải biên bài hát khác với phong cách bình thường của mình.”

“À, là như vầy.” Mã Minh Huy nói, “Trước kia từng xem qua video cô hát bài này.”

“Hả?” Lương Thần lập tức nhớ đến Mã Sơn Sơn, lại thêm Mã Minh Huy cũng họ Mã, lập tức hiểu ra, “Ông có quen với Mã Sơn Sơn không?”

“Nó là cháu tôi.” Mã Minh Huy nói, “Lúc vào đại học có từng gặp qua, cô không nhớ tôi à? Có một lần tôi lái xe đến đón Sơn Sơn.”

Sau khi Lương Thần kinh ngạc một lúc thì cười cười: “Đúng thật là tôi không nhớ.”

“Mấy người còn trẻ mà đã có bệnh hay quên quá nặng.” Mã Minh lắc đầu, “Tôi còn mời mấy đứa ăn kem.”

“A! Tôi nhớ ra rồi! Cửa bắc Nam Đại đúng không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mã Minh Huy cười ra tiếng, vỗ vai Lương Thần: “Cuối tuần hát cho tốt, tôi đi qua gặp những người khác.”

“Được ạ.” Lương Thần đứng lên tiễn ông, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác, “Vậy lần này là do Mã Sơn Sơn đề cử tôi cho ông à?”

“Nó ở đâu ra mà làm chuyện này.” Lúc nhắc đến cháu của mình, ánh mắt Mã Minh Huy buồn rầu, “Chỉ là lúc tôi đang do dự lựa chọn giữa cô với hai ca sĩ khác thì nó đưa cho tôi xem video trước kia của mấy đứa.”

Nói đến đây, Mã Minh Huy ngẩng đầu, cố gắng khống chế biểu tình của bản thân, nhưng lông mày khẽ run: “Sơn Sơn hiện tại đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn không thể khôi phục như trước đây, cô là bạn học của nó, phiền cô nếu rảnh thì bầu bạn với nó một chút.”

“Tôi sẽ làm.” Lương Thần nói, “Ông không nói tôi cũng sẽ làm.”

Mã Minh Huy gật đầu, khoanh tay đi ra ngoài, ở cửa đụng phải Lưu Dĩ Tình, hai người gật đầu, lướt qua nhau.

Lưu Dĩ Tình cầm di động, đi đến trước mặt Lương Thần, nói: “Hừ, có người nói em hát nhép.”

“Ai!” tim Lương Thần bỗng đập liên hồi, “Ai nói?”

“Đây này, một tài khoản marketing muốn đưa tin giật gân, không cần phải để ý đến, mọi người đều đang chửi hắn, yên tâm đi.” Lưu Dĩ Tình nói, “Điều này nói lên cái gì? Cái này cho thấy sự chuyển hình của em rất được ủng hộ, có người nói em hát nhép tức là chứng minh vừa rồi em hát rất tốt, Mục Tổng vừa mới gọi đến.”

Lương Thần đã không còn nghe thấy những lời Lưu Dĩ Tình nói sau đó, cô cầm di động Lưu Dĩ Tình, nhìn cái tài khoản Weibo nói cô hát nhép kia.

@Một Dựu Tiết Thao Đích A Bôn: “Ha ha ha ha ha ha, vừa mới nghe đứa bạn làm nhạc nói, hát nhép để lăng xê cho chương trình.”

Weibo này không có chỉ tên nói họ ai, nhưng người thông minh đều biết là đang nói ai.

Phía dưới một bình luận nói: Đ* m* mày, trong mắt mày thì cái gì cũng chỉ để lăng xê thôi.

Một Dựu Tiết Thao Đích A Bôn trả lời: “Từ lúc thông báo ca sĩ tham gia thì luôn đứng đầu bảng chủ đề và hotsearch, không lăng xê chứ gì?”

Kéo xuống một chút, tất cả đều là bình luận mắng chửi chủ thớt, còn có người đào ra được Weibo trước đây của hắn, cố tình dựng chuyện kiếm fame, bị chửi đến thương tích đầy mình.

Lương Thần vẫn bấm vào trang chủ xem, hơn hai trăm vạn fans, tâm trạng cô tức khắc rớt thẳng xuống vực.

Nói cô hát nhép, Lương Thần đủ tự tin để phớt lờ cái bát nước bẩn của tài khoản marketing này nhưng tên này lại gán ghép hai chữ “hát nhép" và “lăng xê” với nhau, sự tự tin của Lương Thần bỗng chốc quay trở về như hai ba ngày trước, một cây kim thì không thể làm quả bóng nổ nhưng vẫn làm nó bị xì.

Tóm lại chính là khó có thể tự tin đối mặt với câu nói này bởi vì đúng thật tổ chương trình đã lợi dụng cô để làm nóng chủ đề.

“Biểu tình của em như vầy là sao?” Chỉ là một cái tài khoản marketing, không cần phải quan tâm đâu.” Lưu Dĩ Tình nói, “Em cũng mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.”

Lương Thần uể oải trả điện thoại lại cho Lưu Dĩ Tình, tháo khăn quàng cổ xuống, im lặng bước ra ngoài.

Lưu Dĩ Tình bước đến tay choàng qua vai cô, hạ giọng nói: “Sao vậy, không vui à? Mấy hôm nay rảnh, chi bằng nói bạn trai nhỏ của em qua hầu hạ em?”

A, nhắc đến cậu càng nóng máu hơn.

Lương Thần lấy di động từ Viên Kha Kha thì thấy có cuộc gọi nhỡ từ Lục Cảnh.

Còn biết gọi điện thoại à.

Sau khi lên xe, Lương Thần gọi lại cho Lục Cảnh.

Di động mới vừa thông một giây, Lục Cảnh đã nhận cuộc goi: “Về nhà à?”

Lương Thần hừ một tiếng mang vẻ rất là không vui.

Lục Cảnh nói: “Làm sao vậy?”

Lương Thần nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, nói: “Trò chơi thú vị không?”

“Oa, anh kể cho em nghe này hôm nay anh chơi với thần tiên, anh tận mắt thấy cậu ta nhảy dù… Không, thật ra cũng không có gì, tối hôm nay anh xem em hát, em hát rất hay.”

“Dối trá.” Lương Thần tức giận nói, “Rõ ràng anh livestream.”

“Anh thật sự xem mà, không tin em xem lại buổi livestream của anh lúc nãy đi.” Lục Cảnh quả quyết.

“Thật không?” Lương Thần cong môi cười cười, “Để em xem, cúp máy đây.”

“Khoan khoan! Sắp tới em có bận không?”

“Ngày mai có thể nghỉ ngơi.”

“Anh đến tìm em?”

Lương Thần trộm nhìn những người khác trên xe, nhỏ giọng nói: “Anh thật phiền ghê.”

“Buổi sáng em ngủ cho đã đi, buổi chiều anh đến tìm em được không?”

“Biết rồi, biết rồi, em cúp đây.”

“Vậy…… Mai gặp.” giọng Lục Cảnh đột nhiên thấp xuống, mang theo một tia dụ hoặc không cách nào hình dung, giống như chuyện nếu hai người gặp mặt cũng không thể miêu tả được.

Lương Thần sờ mặt, vội vã cúp điện thoại.

Xe chưa chạy, Viên Kha Kha giục mọi người thu dọn, Lương Thần ngồi chờ trên xe, Ôn Đế lon ton chạy đến.

Cô gõ gõ cửa xe, cười khanh khách nhìn Lương Thần.

Lương Thần hạ cửa xe xuống, hỏi cô: “Có việc gì à?”

“Sư tỷ, chúng ta thêm bạn WeChat đi.” Ôn Đế cười ngọt ngào, hai cái má lúm đồng tiền cực kỳ đáng yêu.

Tục ngữ nói không giơ tay đánh người đang tươi cười, Lương Thần không có ấn tượng tốt lắm với Ôn Đế, nhưng cũng không tìm được lý do để từ chối, vì thế hai người thêm bạn WeChat.

Sau một lúc, Ôn Đế nhấn theo dõi Weibo Lương Thần, sau khi thấy, Lương Thần quyết định nhấn theo dõi toàn bộ ca sĩ khác trong chương trình.

Sau khi về đến nhà, tắm rửa xong, Lương Thần chợt nhớ đến Lục Cảnh nên mở xem lại buổi phát sóng trực tiếp của cậu.

À, đúng là không có chơi game mà livestream “Đỉnh Phong Ca Đàn"

Lương Thần cười bất đắc dĩ, cậu không lộ diện mà phát sóng trực tiếp như vậy là có ý gì đây.

Hơn nữa xem màn chữ, fans vào xem đều lộ vẻ khó hiểu.

"???"

"????"

"Hôm nay không chơi game hả?"

Lục Cảnh nói: “Hôm nay xem nữ thần của tôi thi đấu.”

Trên màn chữ có người hỏi cậu có phải thật sự quen biết Lương Thần không, mãi đến khi xem xong Weibo 66dashun mới nhắn."

Lục Cảnh nói: “Đúng vậy, có quen.”

Chắc chắn trong giọng nói có mang theo chút mờ ám, nhưng không có ai nghĩ gì thêm.

Bọn họ biết Lương Thần hợp tác với Thử Tiêu livestream, mà Lục Cảnh đang là cao thủ đại thần nổi tiếng, hiện nay minh tinh và đại thần quen biết cũng không có gì lạ.

Chỉ có Lương Thần, lúc này đang ở nhà một mình, lúc nghe thấy Lục Cảnh nói “Quen biết”, môi cong lên.

Tưởng tượng đến vẻ mặt của cậu, nếu cậu mà có đuôi, nhất định cũng vểnh lên.

Khoe cái gì mà khoe, tên khó ưa này.

Lương Thần thẳng tay kéo đến khúc cuối cùng, xem lại phần biểu diễn của mình, giọng Lục Cảnh vẫn luôn lẫn vào.

Lục Cảnh: “666, lên, 66666.”

Màn chữ đều nhịp “666”.

Khoảng vài giây sau, Lục Cảnh lại nói: “Call, call, tới tới tới, 666 động đậy ngón tay đi chứ.”

Màn chữ lại đều nhịp “Vì Lương Thần đánh call!”.

Lúc kết thúc chương trình, Lục Cảnh lại nói: “Cảm ơn mọi người, tối thứ bảy tuần sau 8 giờ, chúng ta không gặp không về.”

Màn chữ lại điên cuồng lên.

"Cuối tuần cũng không chơi game hả?"

Lục Cảnh nói: “Chơi gì mà chơi? Từ hôm nay trở đi, tôi làm đại thần giám định và thưởng thức âm nhạc."

Lương Thần cười nghiêng ngả, cảm tưởng Lục Cảnh giống một DJ miệt vườn.

Mới vừa đóng iPad, Lục Cảnh lại gọi điện thoại tới.

“Về đến nhà chưa?”

“Về lâu rồi.” Lương Thần lúc nói vẫn không nhịn được cười, "Em xem lại buổi livestream của anh rồi." Lục Cảnh hừ một tiếng.

“Đáng yêu.” Lương Thần nói, “Thật sự đáng yêu.”

Bên kia đầu dây điện thoại, Lục Cảnh bực bội gãi gãi đầu.

“Đừng dùng cái từ này miêu tả anh.”

“Vì sao vậy?”

“Cảm giác em đối xử với anh như con nít vậy"

“Không có.” Lương Thần nói, “Herman, anh là Herman.”

“Vậy giờ em có bận không? Khoai môn kêu chúng ta cùng nhau chơi game.” Lục Cảnh tất nhiên không muốn dây dưa với cái đề tài “Đáng yêu” hồi nãy nữa.

“Được.”

Cảm xúc tiêu cực do trên mạng gây ra cho Lương Thần đều bị cú điện thoại này gột rửa sạch sẽ.

Cô ngâm nga, mở máy tính ra, vào steam và YY, Tôn Bân Úc và Lư Hướng Thần đều có mặt.

Lư Hướng Thần thấy Lương Thần tới, vội vàng nói: “Chị, chào buổi tối.”

Lục Cảnh khụ khụ: “Gọi chị dâu.” 

Lư Hướng Thần: “……”

Một lúc lâu sau.

“Bà nó! Chị dâu! Anh có bạn gái rồi ——” giọng Lư Hướng Thần bỗng im bặt, thay bằng âm thanh răng rắc.

Vài giây sau, cậu ngượng ngùng nói: “Ngại quá, vừa rồi tai nghe rớt xuống đất, anh, thật, thật là bạn gái hả?”

Tôn Bân Úc châm điếu thuốc, nói: “Này còn có thể giả?”

Ngăn cách bởi dây cáp, Lương Thần cũng không nhịn cười được: “Chào buổi tối em trai.”

“Em, em thật sự…… Oa, chị, chị dâu!” Lư Hướng Thần lắp bắp nói, “Không được, em phải nói cho dì dượng, anh khi nào dẫn chị dâu về nhà vậy?”

Lục Cảnh nói: “Này phải hỏi chị dâu em khi nào nguyện ý cùng anh về nhà.”

Lương Thần lập tức đỏ mặt: “Chơi game đi, bắt đầu rồi.”

Tôn Bân Úc hừ lạnh một tiếng mang đầy ý trào phúng.

Sau khi bốn người tiếp đất, tách nhau ra đi đến bốn căn nhà nhặt đồ.

Đột nhiên, Lương Thần nghe Lục Cảnh nói: “Thần Thần, lại đây.”

Lương Thần choáng váng, nói: “Đừng như vậy, em trai còn ở đây, nói chuyện đàng hoàng.”

Lục Cảnh: “……”

“Anh kêu em họ anh lại đây.”

Lương Thần: “…… À.”

Nói xong, Lục Cảnh lại nói: “Thần Thần, Thần Thần, em mau tới đây đi, nếu không sẽ có người muốn mạo danh đó.”

Lương Thần: “……”

Tôn Bân Úc ở một bên cười ha ha, Lương Thần bước đến đập một cái, không hề phòng bị nên Tôn Bân Úc mất rất nhiều máu.

“Bà nó, Lục Cảnh cậu mặc kệ không quản?”

Lục Cảnh ha hả hai tiếng, “Thần Thần, có cần anh đánh thêm một phát?”

Lương Thần nói: “Thôi bỏ đi, cho anh ta một con đường sống.”

Lục Cảnh nói được, Tôn Bân Úc tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Rác rưởi! Mấy người đều là rác rưởi!”

Lúc này, Lư Hướng Thần nãy giờ không nói gì mở miệng kêu: “Anh! Em nhìn thấy một chiếc xe jeep!”

Lục Cảnh nói: “Lái qua đây, lát nữa chúng ta cần dùng.”

Lư Hướng Thần: “Được!”

Lát sau, Lư Hướng Thần lái xe qua, mọi người chuẩn bị rời khỏi khu vực này.

Lương Thần chạy chậm, lúc ra ngoài thì tất cả mọi người đều ở trên xe, Lục Cảnh lái xe, Tôn Bân Úc ngồi ở ghế phụ, Lư Hướng Thần ngồi ghế sau.

Lương Thần đứng cạnh xe một lát, lừng khừng không lên xe.

Tôn Bân Úc nói: “Em sao thế?”

Lương Thần nhỏ giọng nói: “Ghế phụ là của em.”

Tôn Bân Úc sửng sỡ trong chốc lát mới phản ứng lại, “Bà nó! Chị hai! Chị có tính chiếm hữu mạnh quá đó?”

Sau đó, anh hỏi Lục Cảnh: “Cậu nhìn đi, cậu không quản…… Mợ bà! Cậu làm gì đó? Sao lấy súng chỉa vô tôi?”

Lúc này, Lục Cảnh đang cầm súng chỉa vào đầu Tôn Bân Úc, “Ra sau ngồi đi.”

Tôn Bân Úc: “……”

Kỹ năng không bằng người, chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra sau ngồi.

Anh thấy Lương Thần vui vẻ mà ngồi vào ghế phụ, âm thầm cắn răng, “Hai người cũng đừng để cho tôi bắt thóp được nhá.”

Lục Cảnh: “Ờ.”

Lương Thần: “Ờ.”

Xe chạy nửa đường, mọi người đều nghe tiếng của bà Lục Cảnh truyền đến từ tai nghe của cậu.

Lục Cảnh nói: “Thần Thần, cậu lên lái xe, bà nói có ai đến tìm anh.”

“Được.”

Lư Hướng Thần đổi vị trí với Lục Cảnh tiếp tục lái xe.

Trong khoảng thời gian này, Tôn Bân Úc cũng không nói gì.

Một lát sau, Lục Cảnh quay trở lại, Lương Thần hỏi: “Ai vừa mới đến tìm anh vậy?”

Lục Cảnh nói: “Không có gì, một người hàng xóm.”

Lương Thần à một tiếng, không định hỏi nữa.

Tôn Bân Úc đột nhiên nói: “Ha ha ha, ông đây thấy hết rồi nhé! Vừa có một nữ sinh đến tỏ tình với cậu!”

Lục Cảnh: “……”

Không khí lập tức trở nên kỳ quặc. 

Lương Thần nhàn nhạt nói: “Nói gì với anh thế?”

Lục Cảnh đánh hơi được mùi nguy hiểm.

“Không có nói cái gì hết!”

“Cái rắm!” Tôn Bân Úc nói, “Nữ sinh kia nói nhìn thấy biểu ngữ trên mạng, còn hỏi cậu có phải là sự thật không."

Lục Cảnh: “……”

Lương Thần nói: “Khoai môn, anh kể tiếp đi.”

Tôn Bân Úc hắc hắc hai tiếng: “Nữ sinh kia đau lòng hỏi Lục Cảnh, người ta trong lòng cậu là gì?"

Lục Cảnh: “…… Được rồi anh đừng nói nữa.”

“Tiếp tục.” Lương Thần nói, “Em rất muốn nghe anh trả lời như thế nào.”

“Khoai môn ——” Lục Cảnh nói chen vào, “Anh đừng có mà thêm mắm dặm muối, nếu không tôi sẽ không buông tha cho cái đầu của anh đâu.”

Tôn Bân Úc buông tiếng thở dài, “Thằng nhãi Lục Cảnh này quả là biết cách làm tổn thương người khác.”

Lương Thần: “Rốt cuộc nói cái gì?”

“Nó nói "thật xin lỗi, cậu không là gì cả".”

Lương Thần: “……”

Cầu sinh d.ục vọng rất mạnh, quả nhiên là cao thủ đại thần của Tuyệt Địa Cầu Sinh.
Bình Luận (0)
Comment