Khi gần đến năm mới, “Đỉnh Phong Ca Đàn” bước vào vòng chung kết.
Trương Dịch và Chung Hồng như đã định bước vào vòng chung kết, mà Lương Thần là một con hắc mã mang theo rất nhiều kỳ vọng.
Khi Trương Dịch và Chung Hồng cùng chọn những ca khúc nổi tiếng của mình để tham gia ở vòng chung kết, mọi người đều nghĩ rằng Lương Thần cũng sẽ chọn bài hát nổi tiếng của mình nhưng không ngờ rằng cô đã chọn một bài hát rất ít người từng nghe "You have me"
Chính là loại mà phải kéo xuống hồi lâu mới tìm thấy bài hát này của cô.
Vào ngày biểu diễn, Lương Thần gặp Chúc Tư Vân, Đồng Thi Cầm và Lý Tư Khả ở hậu trường, họ quay lại với tư cách là khách mời để hỗ trợ, nhưng chỉ có duy nhất Ôn Đế là không thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe người của tổ tiết mục nói, cô ấy và công ty đã hết hợp đồng nên tạm thời không thể tham dự sự kiện trong thời gian này.
Lương Thần gửi tin nhắn cho Ôn Đế, hỏi cô ấy gần đây thế nào rồi, cô ấy chỉ gửi một bức ảnh, cô ấy đang đi nghỉ ở Venice.
Lương Thần nhìn vào bức ảnh, đang cân nhắc nên trả lời như thế nào, một lát sau, Ôn Đế lại nói: “Cố lên.”
Lương Thần nhìn hai chữ này, hơi mỉm cười, nói cám ơn, sau đó để điện thoại xuống.
Lương Thần của hôm nay không còn căng thẳng nhiều như trước, thậm chí còn lựa chọn cách trang điểm đơn giản nhất, chưa đến một giờ đã hoàn tất việc tạo hình.
Khi cô đứng trước mặt Lục Cảnh, Lục Cảnh mím môi, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chăm chú.
Lương Thần có chút chột dạ, hỏi: “Không ok?”
Lục Cảnh nhìn hồi lâu, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười, ngay sau đó cúi đầu che giấu ý cười trong mắt.
Cậu vùi đầu, đút hai tay vào túi quần, vẫn luôn im lặng.
Từ góc độ của Lương Thần chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cậu cùng với chiếc răng khểnh không thể che giấu kia.
“Anh cười cái gì?” Lương Thần túm lấy tóc cậu, mềm mại còn có thoang thoảng mùi dầu gội đầu.
Lục Cảnh đột nhiên ngẩng đầu, đánh giá Lương Thần từ trên xuống dưới, nói: “Anh còn nhớ, lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, em cũng như thế này.”
Trang điểm đơn giản, váy hồng, trên cổ đeo chuỗi ngọc trai màu trắng nhỏ xíu.
“Stylist làm cho, cũng không phải do em yêu cầu.” Lương Thần chải chải tóc, nói thầm một câu muốn đi.
Lục Cảnh lười biếng lôi kéo cô, nói: “Em chạy cái gì mà chạy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em muốn đi để đợi lên sân khấu.” Lương Thần quay lưng về phía cậu thì thầm, “Em không chạy.”
Nhưng người trong tay vẫn đang dùng sức rời đi, Lục Cảnh kéo cô vào trong lồng ngực, cằm cọ trên đỉnh đầu cô, đang muốn nói thì một giọng nam đột nhiên vang lên từ căn phòng bên cạnh.
Trương Dịch mặc một cái áo khoác dày, tấm tắc hai tiếng, lắc đầu thở dài: “Thời thế đổi thay, con người không như trước.”
Lương Thần lập tức đỏ mặt, đẩy Lục Cảnh ra, chạy về phía trước, Lục Cảnh cũng không đuổi theo mà đứng bên cạnh Trương Dịch nói chuyện phiếm.
“Người trẻ bây giờ nói đến chuyện tình yêu thật lằng nhằng.”
Lục Cảnh nhìn về hướng Lương Thần chạy đi, nói: “Thầy Trương, trước kia thầy viết thư tình cho vợ thầy thì viết như thế nào?”
Trương Dịch với vẻ mặt “chất vấn” nhìn Lục Cảnh, “Với tài năng của tôi, không phải mở miệng là được sao?”
Lục Cảnh trầm mặc không nói lời nào.
Cậu không hiểu lắm về cái nghệ thuật “mở miệng là được” của bọn họ.
Trương Dịch lại nói: “Không cần văn vẻ chỉ cần khen đúng chỗ, tỷ như khen váy cô ấy đẹp, khen đôi mắt cô ấy đẹp, khen giọng cô ấy thật dễ nghe.”
Lục Cảnh ngẩng đầu, nói: “Cái này còn phải khen sao? Đây là sự thật.”
Trương Dịch: “……”
Hồi lâu, Trương Dịch mới nói: “Còn có một công thức tổng quát.”
Vừa nghe đến hai chữ “Công thức”, hai mắt Lục Cảnh lập tức sáng lên.
Công thức…… Từ công thức tính cạnh bên tam giác đến tích phân, vi phân, công thức thật sự dùng quá tốt.
Lục Cảnh dùng ánh mắt chờ mong nhìn Trương Dịch, Trương Dịch cố ý kéo dài thời gian trong chốc lát, sau khi khơi gợi đủ sự hiếu kỳ của Lục Cảnh mới nói: “Vào một ngày nào đó, thời gian nào đó, địa điểm nào đó, cô ấy mặc quần áo gì, đang làm cái gì mà làm tim cậu đập thình thịch.”
Trương Dịch cũng mặc kệ Lục Cảnh nghe hiểu không, dù sao trợ lý cũng gọi anh, anh không quản nữa, cầm bình giữ ấm bước ra ngoài.
*
Lương Thần là người thứ ba lên sân khấu, trước cô, Trương Dịch hát “Xin Chào Thế Giới”, đây là bài hát nổi tiếng nhất trong sự nghiệp ca hát của anh.
Trong hai thập kỷ qua, nó vẫn là bài hát truyền cảm hứng mạnh mẽ nhất trong trái tim của không biết bao nhiêu người.
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tốt nghiệp, tiệc mừng, tóm lại sẽ có bài hát này khi cần nghi thức.
Bản thân một bài hát đại biểu cho rất nhiều bài hát, không cần bất kỳ kỹ xảo nào đã ghi điểm cao nhất trong lòng khán giả.
Có thể thấy từ phản ứng của khán giả khi giai điệu quen thuộc vang lên, mọi người không phân biệt tuổi tác hay giới tính, ngay lập tức hòa mình vào, mãi đến khi anh kết thúc phần trình diễn, rất nhiều khán giả vẫn chưa tỉnh khỏi không khí của bài hát.
Sau khi Trương Dịch cúi đầu chào, khán giả mới vỗ tay như sấm.
Lương Thần kỳ thật cực kỳ hâm mộ Trương Dịch, tiếng hát của anh có thể gợi lại ký ức của cả một thế hệ.
Những bài hát của anh ấy đã đồng hành cùng rất nhiều người qua tuổi trẻ và vào những khoảnh khắc tuyệt vời của họ.
Nhưng khi đến lượt Chung Hồng lên sân khấu, khán giả vẫn đang nhiệt huyết sôi trào với "Xin Chào Thế Giới", thật lâu không thể dành hết sự quan tâm cho bản tình ca của Chung Hồng.
Khi giọng hát êm dịu như nước của cô ấy vang lên, bầu không khí trên sân khấu vẫn chưa lắng xuống, một số khán giả thậm chí còn không thể bình tĩnh lại.
Ngoài mặt Chung Hồng không quá để ý nhưng trong lòng vẫn có chút sốt ruột, sự dịu dàng đáng lẽ phải chảy trong bài hát đã thay đổi một chút.
Lương Thần quan sát từ phía hậu đài, toát mồ hôi cho Chung Hồng và cho chính mình.
Phải đến khi Chung Hồng hát được một nửa, cảm xúc của khán giả mới được khơi dậy
Bản tình ca xưa này ai cũng biết, dẫu cho không nghe trọn vẹn thì cũng có thể theo dõi đến cùng, điều đáng tiếc duy nhất là phần mở màn không thành công.
Vì điều này, ngược lại Lương Thần nhận được một lợi thế.
Chung Hồng là người thứ hai bước lên sân khấu như một phần đệm để giúp khán giả nguôi ngoai cảm xúc để có thể nghiêm túc lắng nghe bản tình ca nhỏ bé của Lương Thần.
Khi cô đang ngồi ở giữa sân khấu ôm cây đàn guitar, cô đã tìm thấy được vị trí ngồi của Lục Cảnh.
Lục Cảnh cười với cô, cô lại cúi đầu gảy dây đàn.
Đây là bài hát không quen thuộc với khán giả, thậm chí Lương Thần cũng ít khi tự hát.
Hợp âm đơn giản, giai điệu đơn giản, Lương Thần hát một mình, không ai có thể hát theo cô ấy.
Nhưng không sao cả.
Lúc Lương Thần biểu diễn, ánh mắt luôn tùy ý lướt qua thính phòng, cũng không cố ý giao lưu với khán giả, cô chỉ là cực kỳ chuyên chú mà hát bài hát này.
Cho đến câu cuối cùng ——
“Từ nay về sau,
you have me.”
Lương Thần ngước mắt, nhìn về phía nơi Lục Cảnh ngồi trong thính phòng.
Khi ánh mắt cả hai giao nhau một khắc kia, Lương Thần biết cậu đã hiểu.
Bọn họ có muôn vàn người nghe, có tình cảm chất chứa theo thời gian.
Em đây, sẽ hát cho anh nghe.
*
Lương Thần được giải nhì là đã vượt ngoài dự đoán của cô.
Mặc kệ là năng lực hay là trình độ, cô cảm thấy xếp hạng như vậy là đủ rồi.
Trương Dịch được giải nhất, Chung Hồng được giải ba, đây cũng là điều được mong đợi.
Trên thực tế, toàn bộ buổi biểu diễn không giống như một cuộc thi mà giống một buổi hòa nhạc hơn.
Vốn dĩ ngay trong buổi tiệc mừng của chương trình, Trương Dịch và Chung Hồng đã sớm nói rằng họ đã lớn tuổi, chịu không nổi lăn lộn như ngày xưa.
Thực ra tâm lý của Chung Hồng không tốt lắm, cũng không muốn ăn mừng "giải ba" của mình, Trương Dịch và Lương Thần đương nhiên sẽ không ép buộc.
Phó đạo diễn lên thay tạm thời không có quá nhiều kinh nghiệm nên cũng không giải quyết được gì trong chuyện này, tiệc mừng đã chuẩn bị từ lâu chỉ có thể như ném đá trên sông.
Vì thế, từng người lần lượt về nhà.
Lần đầu tiên Lương Thần cảm thấy mình không mệt mỏi đến mức muốn gục ngã sau màn biểu diễn, cô dường như vẫn còn rất nhiều năng lượng trong cơ thể mình, vẫn còn nhiều điều để nói.
Sau khi cô và Lục Cảnh xuống xe, không đi thẳng vào thang máy mà đi dạo vài vòng ở vườn hoa bên cạnh.
Dưới ánh trăng, gió lạnh đêm khuya cũng trở nên dịu dàng.
“Hôm nay cô Chung hát rất hay, em đã mua băng đĩa của cô ấy khi còn học cấp hai, không nghĩ tới có một ngày còn có thể đứng chung sân khấu với cô ấy. Anh thấy rất hay đúng không?”
“Ừ, hay.”
“Thầy Trương cũng quá lợi hại, gừng càng già càng cay, em cảm nhận được sự cuồng nhiệt của khán giả trong hậu trường, anh ở thính phòng chắc hẳn cảm giác càng mãnh liệt hơn phải không?”
“Ừ, không sai.”
Lương Thần lại lải nhải nói hồi lâu, đi dạo quanh vườn hoa, hết vòng này đến vòng khác.
Lục Cảnh đột nhiên hỏi: “Tại sao em không nói về chính mình?”
Lương Thần giật mình.
“Em…… Chỉ là giải nhì thôi mà.”
Lục Cảnh nhìn trời, thở ra một hơi, sau đó nắm chặt tay Lương Thần.
“Về thôi.”
Lương Thần gật đầu, cùng cậu lên lầu.
Vào cửa, Lương Thần vào phòng thay quần áo, khi cô bước ra thì thấy một cái bánh kem bày trong phòng khách.
Lục Cảnh ngồi xổm trên đất châm nến, thấy cô đến, cười, nói: “Giải nhì cũng ăn mừng.”
Lương Thần đứng ở phía xa, cười nói: “Giải nhì cũng muốn ăn mừng.”
“Giải nhì thì làm sao?” Lục Cảnh nói, “Em ra mắt mới mấy năm, chỉ thua Trương Dịch lại còn thắng Chung Hồng, chuyện này thôi đã có thể ăn mừng cả đời.”
Lương Thần bước đến nhìn, trên bánh kem có viết chữ.
“Giải nhì giải nhì, giải nhì thế giới!”
Phảng phất giống như tuyên ngôn trong đại hội thể thao ở cấp ba.
Lương Thần bật cười, hỏi: “Sao anh biết em sẽ được giải nhì?”
Lục Cảnh bĩu môi, “Anh có cái gì mà không tính được, còn có hai người kia thôi, em được hạng nhì là thể hiện sự tôn trọng với bọn họ rồi, nếu bọn họ cùng lứa tuổi với em, không chừng hạng nhất còn bị em nghiền ép.”
“Lợi hại như vậy sao?”
“Đó là đương nhiên.”
Lương Thần ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào bánh kem.
“Anh đặt bánh khi nào vậy?”
Lục Cảnh nói: “Đặt hôm qua, em vừa ra ngoài thì được giao đến.”
Lương Thần gật đầu, đứng dậy nói: “Em đi lấy hai cái dĩa.”
Lục Cảnh thấy cô đi về phía nhà bếp, đột nhiên sửng sốt, vội vàng gọi cô lại: “Anh đi lấy cho!”
Nhưng Lương Thần chỉ cười, “Anh cứ ngồi đó đi.”
Bước đến tủ bếp, tùy tiện kéo ra một ngăn tủ, Lương Thần sửng sốt ngay sau đó.
Cô ngẩng đầu, liếc nhìn Lục Cảnh.
Lục Cảnh căng thẳng nhìn cô, thấy cô nhìn qua, lập tức quay mặt đi.
Lương Thần lấy hai cái bánh khác trong tủ ra, nhướng mày, cười hỏi cậu: "Anh nói cái này là như thế nào?"
Thấy Lục Cảnh không nói lời nào, cô liền mở hộp ra.
Quả nhiên, một cái bánh kem viết “Giải nhất”, một cái viết “Giải ba”.”
“Ồ, không phải là thần cơ diệu toán sao?" Lương Thần nói: "Mua nhiều bánh kem như vậy làm gì?"
Lục Cảnh chậm rãi đứng lên, sờ vào sau đầu của cậu, nói: "Chuyện đó.... Tăng thêm một chút hiểu biết về cửa hàng bánh kem?"