Edit: SamLeo
“Tôi thích cậu a.”
Lời nói của Sát Thủ Hữu Tình vẫn lưu lại trong đầu Lăng Thù, cậu từ từ mở mắt.
“Tại sao thích tôi?”
Bên kia điện thoại trầm mặc, truyền đến tiếng cười rầu rĩ của Sát Thủ Hữu Tình: “Thù Thù, cậu say thật rồi.”
“Tôi không có!”
“Vậy cậu thích tôi không?”
“Tôi……” Lăng Thù nghĩ nghĩ, vừa cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng dường như từ bỏ mà nói: “Tôi không biết……”
“……”
“Tôi không có say!” Lăng Thù lần nữa nhấn mạnh.
Đúng lúc này, trong hẻm nhỏ “Đô” một tiếng, chùm ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt Lăng Thù.
Lăng Thù nhíu nhíu mày, theo bản năng lấy tay che chắn ánh sáng.
Cậu hình như nghe được tiếng cửa xe vang lên “ba”, sau đó truyền đến thanh âm high-decibel quen thuộc.
“Đại 0!!! Tôi cuối cùng tìm được anh”
“……”
Lăng Thù có chút buồn bực nhìn Tiểu Bao từ trên xe nhảy xuống, hướng chính mình chạy qua.
Cậu trước kia cảm thấy một Tiểu Bao đã đủ phiền toái, hiện tại Tiểu Bao chạy tới vụt qua vụt qua rõ ràng vụt thành hai người.
Tiểu Bao chạy đến bên người Lăng Thù, quan sát tỉ mỉ một phen, nói: “Đại 0, anh rõ ràng lại mua say!”
“……” Lăng Thù có chút bất đắc dĩ nhìn điện thoại, cậu thật vất vả mới vừa tăng thêm dũng khí, đều bị người trước mắt này phá hủy.
“Đại 0, anh có phải thất tình hay không?” vẻ mặt Tiểu Bao tò mò nhìn mặt Lăng Thù, sau đó lại lẩm bẩm: “Không đúng a, rõ ràng là Sát Thủ Hữu Tình để cho tôi tới tìm anh mà.”
Lăng Thù không còn chút máu liếc Tiểu Bao, đưa điện thoại lên tai, chỉ nghe thấy manh âm đô đô đô.
Đáng giận, cậu thật vất vả tạo ra cơ hội lôi ra lời nói của Sát Thủ Hữu Tình!
Lăng Thù càng nghĩ càng giận, hung hăng trừng mắt Tiểu Bao.
Tiểu Bao lập tức cười làm lành, nói: “Đại 0, ngày mai anh có thông cáo……”
Lăng Thù nhìn trợ lý của mình, cam chịu số phận nhoáng một cái lắc lư đến bên cạnh xe, mở cửa xe cả buổi, cuối cùng thoải mái nằm vào.
Nhưng ngày hôm sau Lăng Thù lại không dự họp thông cáo.
Nguyên nhân là người nào đó buổi tối nào đó hứng gió đêm thổi quá lâu, bị bệnh cảm cúm nặng sốt cao nằm trên giường.
Quan Hải hai đạo ánh mắt nghiêm khắc quét trên người Lăng Thù một lượt, cuối cùng mở miệng.
“Sống về đêm thật phong phú nha.”
“……”
“Nghe nói còn trêu chọc fan.”
“Tôi không có……” Lăng Thù buồn bực đang nằm trong chăn minh oan.
“Vậy cậu vẽ heo vẽ thỏ để làm chi?”
“……” Lăng Thù nhớ nhớ đứa bé tròn tròn chậm chạp kia, cảm thấy vẫn là không mở miệng tốt hơn.
“Bây giờ truyền thông bên ngoài cũng biết cậu thích heo cùng thỏ.”
“……” Lăng Thù lộ ra hai con mắt, vô tội nhìn Quan Hải.
Quan Hải khóe miệng co rút, từ phía sau lấy ra một ***g sắt, đặt ở trên tủ đầu giường.
Ánh mắt Lăng Thù liếc nhìn sang, trong ***g cư nhiên đang giữ một con heo nhỏ ngủ say.
“Đây là Cao Giám Thành tặng cho cậu.”
“……” Lăng Thù tiếp tục vùi đầu vào trong chăn, thật bẽ mặt thật bẽ mặt……
Sau khi tiễn đưa Quan Hải bằng ánh mắt, Lăng Thù thở phào một hơi, làm ổ ở trong chăn khó chịu ngủ ngủ gần một ngày, cảm giác tỉnh lại cả người thoải mái không ít, nhìn thời gian thật là 7 giờ sáng ngày kế.
Lăng Thù vụng trộm xuống giường, chuồn vào thư phòng.
Có một tháng rưỡi không đụng đến trò chơi, Lăng Thù chính là ngứa tâm lại ngứa tay.
Trò chơi cần đổi mới, nhìn tốc độ chậm chạp cùng folder cực nặng, Lăng Thù chuẩn bị đi ăn chút điểm tâm trước.
Vì vậy, cậu ra cửa đi tới siêu thị của tiểu khu.
Nơi ở của Lăng Thù luôn luôn không bị truyền thông chụp ảnh, trong tiểu khu cũng không có đội chó săn. Lăng Thù đói bụng một ngày, thấy thứ gì trong siêu thị hai mắt cũng tỏa sáng, cầm giỏ mua sắm bắt đầu điên cuồng shopping.
Sữa, bánh mì là nhu yếu phẩm, còn muốn mì sợi bên dưới, muốn gặm chocolate……
Tay Lăng Thù vừa duỗi tới chocolate, đã bị một bàn tay khác chặn ngang nắm bắt được.
Ai không lễ phép như vậy!
Lăng Thù nhíu mày hướng bên cạnh người nhìn.
Này không nhìn lại tốt hơn, sau khi nhìn thấy, Lăng Thù đã thầm kêu xui xẻo.
“Cậu hình như sống ở gần đây?” Trịnh Dịch Huy nắm lấy tay Lăng Thù, cười nói.
“……” Lăng Thù muốn rút tay mình về.
“Tôi nhớ rõ gần đây có một quán cà phê rất không tệ, nếu không chúng ta đi uống một ly?” Trịnh Dịch Huy cũng không dự định buông tay.
“Không cần, tôi còn có việc……” Lăng Thù đành phải tùy ý gã cầm lấy.
“Vậy không được, tôi đã đặt chỗ rồi.” Trịnh Dịch Huy cầm tay Lăng Thù, chậm rãi kéo cậu ra bên ngoài.
“Tôi, đồ của tôi vẫn chưa tính tiền.” âm thanh Lăng Thù nâng cao một chút.
Trịnh Dịch Huy nhìn Lăng Thù, khóe miệng nở nụ cười khó hiểu, đoạt giỏ mua sắm của Lăng Thù, trực tiếp vứt cho nhân viên bán hàng, từ trong ngực lấy ra một tờ tiền mệnh giá lớn ném vào quầy bán hàng: “Tính tiền trước, không cần thối lại, đợi lát nữa cậu ta trở lại lấy.”
Mí mắt Lăng Thù nháy nháy, bị Trịnh Dịch Huy ra sức kéo đi, nửa lôi kéo nửa đi tới quán cà phê.
Trịnh Dịch Huy đặt là phòng riêng của quán cà phê, nhân viên phục vụ bưng cà phê lên liền kéo cửa phòng lại.
“Vũ Cầm tôi nói kỹ thuật diễn của cậu rất tốt.” Trịnh Dịch Huy chậm rãi nói.
Lăng Thù cười cười, nói: “Đó là chị Vũ Cầm khích lệ tôi.”
Trịnh Dịch Huy nhìn con ngươi Lăng Thù, tiếp tục mở miệng: “Nghe nói cậu muốn tiến quân vào giới điện ảnh và truyền hình phải không?”
Lăng Thù cúi đầu xuống, ngầm nhíu nhíu mày.
“Nếu có tôi ở đây, cậu muốn tiến quân vào giới điện ảnh và truyền hình cũng không phải việc gì khó.” Trịnh Dịch Huy chậm rãi nói.
“Anh Huy, ngài đây là có ý gì.” Lăng Thù cười có chút gượng gạo.
“Miễn là cậu theo tôi, cái gì cũng không cần lo.” Trịnh Dịch Huy nhìn chằm chằm Lăng Thù.
“Tôi tạm thời còn chưa có dự định……” Lăng Thù đang muốn cự tuyệt, Trịnh Dịch Huy lại đứng dậy, từ từ đi đến bên người Lăng Thù, nói: “Ân, cậu muốn cự tuyệt?”
Lăng Thù đồng tử co rút lại, mạnh mẽ đứng dậy muốn đi đẩy cửa phòng ra, lại bị Trịnh Dịch Huy một phát bắt được, đặt tại trên tường.
“Muốn chạy trốn?” Trịnh Dịch Huy cười lạnh một tiếng, “Tôi vừa ý cậu, chẳng lẽ không tốt sao, cậu cũng nên biết, nơi này chưa từng có nghệ sĩ tôi ăn không được.”
Tươi cười Trịnh Dịch Huy giống như một bộ mặt ác ma, Lăng Thù bắt đầu liều mạng giãy dụa, nhưng cậu đang bệnh suy yếu vô lực, trước sau vẫn giãy không khỏi gông cùm xiềng xiếc của Trịnh Dịch Huy.
Thấy Lăng Thù giãy dụa kịch liệt, Trịnh Dịch Huy một quyền đánh vào bụng Lăng Thù. Lăng Thù bị đau đến khom người, lại bị Trịnh Dịch Huy ấn lại trên tường.
Lúc này tay Trịnh Dịch Huy như con rắn di động vén áo thun trên người Lăng Thù, sờ sờ thân thể Lăng Thù.
Lông tơ Lăng Thù lập tức nổ tung, rốt cuộc cũng chẳng lo nhiều, nâng một chân lên hướng lên “tiểu điểu” của Trịnh Dịch Huy, mạnh mạnh mẽ mẽ đánh lên.
Khuôn mặt của Trịnh Dịch Huy lập tức bắt đầu vặn vẹo, khom lưng che chỗ bị thương. Lăng Thù rất nhanh kéo cửa ra, giống như mất mạng mà chạy về chỗ ở.
Cậu sợ bản thân bị Trịnh Dịch Huy đuổi theo, cũng không biết dọc đường đụng phải bao nhiêu người, bị chửi bao nhiêu, thầm nghĩ về nhà nhanh lên một chút.
Tình cảnh gì trong đầu rất nhanh tuôn trở về.
Đến khi chạy đến cửa nhà, cậu khóa trái cửa lại, nhanh chóng lấy điện thoại ra, run rẩy bấm điện thoại.
“Uy?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm tỉnh táo của Quan Hải.
“Anh Quan, tôi, tôi hình như bị Trịnh Dịch Huy theo dõi.” Lăng Thù cắn răng, nói.
“……” Đối diện không có thanh âm.
“Làm sao bây giờ, anh Quan.” Lăng Thù cảm giác thanh âm mình có phần run.
“Cậu trước ở nhà, chờ tôi tới.”
Đối phương cúp điện thoại.
Toàn thân Lăng Thù ra mồ hôi lạnh, lẳng lặng ngồi trên sàn nhà trong phòng, nghe đồng hồ báo thức “Tí tách tí tách” vang lên.
Cậu đột nhiên kêu lên cái gì, đi đến thư phòng.
Màn hình máy tính còn đang phát sáng, [Nghịch Hiệp OL] đổi mới đã hoàn thành.
Mà lúc này cậu lại không một chút hứng thú vào trò chơi.
Cậu lẳng lặng tắt máy tính, ngồi trên ghế sa lon.
Qua gần ba giờ, Quan Hải cuối cùng bấm chuông cửa nhà Lăng Thù.
Lăng Thù mở cửa, dè dặt mời Quan Hải bước vào, sau đó cẩn thận khóa chặt cửa.
Quan Hải nhìn bộ dáng Lăng Thù một lúc lâu, mở miệng.
“Tôi là nên chê cậu hay khen cậu.”
Lăng Thù nghe được vẻ mặt không hiểu ra sao.
“Cậu nói cậu bị Trịnh Dịch Huy theo dõi?”
“……” Lăng Thù trừng mắt nhìn, nhẹ gật đầu.
“Có phải là bị “tiểu điểu” của gã theo dõi không?”
“……” Lăng Thù cảm thấy lúc này cậu cần phải duy trì trầm mặc.
“Sau đó cậu liền một cước phế đi “tiểu điểu” của gã?”
“……” Lăng Thù cảm thấy bây giờ có cần thiết mở miệng,“Anh Quan, tôi thành công sao?”
“Không có.” Quan Hải lạnh lùng liếc nhìn Lăng Thù.
“……” Lăng Thù trong lòng âm thầm than một tiếng: Thật đáng tiếc, sớm biết như vậy lúc đó nên tàn nhẫn hơn một chút.
“Nhưng người đã nằm bệnh viện rồi.”
“……” Lăng Thù trong lòng có một kẻ ti tiện, dựng thẳng hai đầu ngón tay về phía trước: Oh yeah, biết rõ kết quả khi dễ tiểu gia đi!
“Ra loại chuyện này, tôi nghĩ Trịnh Dịch Huy cũng sẽ không tuyên dương khắp nơi.”
“Nói như vậy tạm thời là tôi an toàn?” nhãn tình Lăng Thù sáng lên.
“Cậu cũng biết, đây chỉ là tạm thời.” Quan Hải lạnh lùng nhắc nhở.
“Vậy làm sao bây giờ, anh Quan……” ánh mắt Lăng Thù lại tiếp tục tối sầm.
“Thế lực của tôi không so được với Trịnh Dịch Huy, nhưng người kia có thể.” Quan Hải nhìn chằm chằm Lăng Thù.
Lăng Thù rút rút khóe miệng, đối mặt với Quan Hải.
Bốn đạo ánh mắt đan xen hồi lâu, Lăng Thù có chút bực bội lắc đầu, nói: “Tôi không đồng ý!”
Ánh mắt Quan Hải lập loè vài cái, cuối cùng ngầm yên lặng.
“Cậu đã không bằng lòng, quên đi.”
Lăng Thù nhẹ nhàng thở ra.
“Nhưng đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, tôi có lẽ sẽ đi tìm người kia.”
“……” Lăng Thù cảm thấy khẩu khí lúc trước của y như Bạch Tùng.
“Trịnh Dịch Huy biết rõ địa chỉ nơi này của cậu đi.”
“Gã đến siêu thị của tiểu khu chắn tôi, chắc là đã biết rồi.”
“Lúc này cậu dọn đến nhà Tiểu Bao ở đi.”
“Ân…… Ân?” Lăng Thù vốn không rõ ràng, sau khi đồng ý mới phát hiện Quan Hải nói chính là nhà Tiểu Bao.
Nói đùa gì vậy, dọn đến nhà Tiểu Bao ở, lỡ như Tiểu Bao chụp ảnh, cậu chẳng phải là bị chụp toàn bộ từ đầu đến chân sao!
“Tiểu Bao ở đó có hai phòng một sảnh, vừa vặn có gian phòng cho cậu ở.”
“Có thể có lựa chọn khác không.” Lăng Thù không cam lòng hỏi.
Quan Hải liếc Lăng Thù liếc: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy hứng thú đối với Tiểu Bao?”
“……”
“Tôi bây giờ đã kêu Tiểu Bao tới đón cậu.”
“……”
“Cậu chuẩn bị chút đồ đạc đi.”
“……”