Lăng Thù không hề cùng Ross nói nhảm, vội vội vàng vàng theo xe cứu thương đi bệnh viện.
Cậu trơ mắt nhìn Tần Tinh Hồn không hề hay biết nằm ở trên giường bệnh, bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật, sau đó cửa phòng phẫu thuật sít sao khép lại.
Lăng Thù một trận hồn bay phách lạc.
Tiểu Bao cùng Ngô Tân Tân chạy đến thấy bộ dáng Lăng Thù, cũng cảm thấy khó chịu, kéo cậu ngồi xuống ghế dựa ở bên cạnh, liên tục an ủi.
Sau đó Lý Hạo Tân cũng vội vã tới.
Y biết rõ quan hệ của Lăng Thù cùng Tần Tinh Hồn là người yêu.
Mà người nổ súng làm Tần Tinh Hồn bị thương chính là Cao Giám Thành.
Cao Giám Thành đã bị cảnh sát địa phương tạm giữ, Lý Hạo Tân dù cho lo lắng, cũng không thể làm sao được. Y chỉ có thể tới bệnh viện bên này trước nhìn xem tình trạng của Tần Tinh Hồn.
Y do dự cả buổi, rốt cục mở lời với Lăng Thù.
“Tiểu Thù, tôi thay mặt Giám Thành nói với cậu tiếng xin lỗi với cậu.”
Vẻ mặt Lăng Thù sớm đã sợ tới mức trắng xanh, sau khi được Tiểu Bao cùng Ngô Tân Tân khuyên giải an ủi mới có chuyển biến tốt hơn. Lúc này cậu phục hồi lại chút thần trí, nhìn Lý Hạo Tân, chậm rãi nói: “Lý đạo, tôi sẽ không trách anh Thành.”
Nếu không phải Tần Tinh Hồn, người hiện tại trúng đạn khẳng định là cậu.
Người bỏ lẫn đạn thật vào trong đạo cụ rất có thể là người có thù oán với Lăng Thù cậu.
Cao Giám Thành có lẽ căn bản không biết trong cây súng giả chính là viên đạn thật
Lăng Thù hung hăng nghiến răng.
Cậu thà rằng người trúng đạn là chính mình, cũng không phải người bộ dáng thiếu niên kia cả ngày bên cạnh pha trò trêu chọc cậu vui vẻ.
Lý Hạo Tân nghe được lời Lăng Thù, nhẹ nhàng thở ra.
“Cát nhân đều có thiên tướng.”
Y an ủi Lăng Thù như vậy.
Người hiền……
Ha ha.
Đây là chuyện cậu lo lắng nhất.
Lăng Thù trong lòng lặng lẽ cười nhạo.
Cũng không biết trãi qua bao lâu, “Ba” đèn phòng phẫu thuật tắt.
Lòng Lăng Thù từ từ dâng lên.
Từ trong phòng phẫu thuật, đẩy dời ra một chiếc giường nhỏ. Người nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, trên mũi miệng phủ chụp chụp dưỡng khí, được mấy y tá từ từ đẩy ra.
Bác sĩ chính sau đó cũng ra khỏi phòng phẫu thuật.
Lăng Thù đã vội vàng lôi kéo bác sĩ: “Bác sĩ, y như thế nào rồi?”
Bác sĩ chính cởi bỏ khẩu trang, quan sát Lăng Thù mấy lần, hỏi: “Cậu là người thân của bệnh nhân à?”
Lăng Thù vội vàng gật đầu.
Bác sĩ chính thở dài, chậm rãi nói: “viên đạn trong cơ thể người bệnh đã được lấy ra, chẳng qua đã bị thương tâm thất, tuy đã ngừng chảy máu, nhưng trước mắt còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tánh mạng……”
Lăng Thù cắn răng hỏi: “Bác sĩ, tôi chỉ hỏi ông, y có khả năng thoát khỏi nguy hiểm hay không?”
Bác sĩ chính bị hỏi đến sững sờ, y thấy người thân của bệnh nhân trước mắt này thần sắc thê lương, mặc dù một bộ dáng vô cùng kiềm chế, nhưng không che dấu được bộ dáng sắp khóc.
“Cái này phải xem may mắn của người bệnh.” Y đành phải nói.
Lăng Thù buông tay bác sĩ, xoay người đi theo Tần Tinh Hồn.
Cậu nhìn Tần Tinh Hồn được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt, bị y tá ba chân bốn cẳng giày vò trên người…… Sau đó, cậu lại thấy Ross mang theo mấy người đi vào phòng chăm sóc.
Lăng Thù lập tức ngăn lại đường đi của Ross.
“Ông muốn làm gì?” Lăng Thù lạnh lùng hỏi.
“Khóa hắn lại, phòng ngừa hắn chạy trốn.” Ross nói.
Nhân viên cảnh sát bên cạnh hướng y tá đưa ra giấy chứng nhận, sau đó từ trên mình móc ra còng tay, khóa tay Tần Tinh Hồn ở trên thành giường.
Y tá có chút kinh ngạc.
Tiểu Bao, Ngô Tân Tân còn có Lý Hạo Tân ở phía xa quan sát tình hình của Tần Tinh Hồn cũng là ngạc nhiên nghi ngờ không thôi.
“Y không phải SOUL!” Lăng Thù hạ giọng.
“Hắn là phạm tội tình nghi.” Ross cười cười, nếp nhăn trên trán lại gồ hiện ra.
“Video Tần Tinh Hồn cứu cậu vừa rồi, tiến hành đối chiếu với hình ảnh được chụp khi SOUL giết người, độ ăn khớp có 87%. Loại tốc độ này, tôi tin trên đời không mấy người có thể đạt tới, còn có bằng chứng của Độc Lang……”
Lăng Thù chỉ hận đến vang lên tiếng nghiến răng khanh khách.
“Tôi nói rồi, SOUL chỉ thích hợp sinh hoạt ở trong bóng tối.” vẻ mặt Ross ung dung.
“Mà cậu — quá mức sáng ngời.” Y nói ra.
Lăng Thù toàn thân run lên.
“Vậy bà xã có từng suy nghĩ cùng ông xã cùng nhau quy ẩn sơn lâm, làm một đôi nhàn vân dã hạc hay không?”
“Bà xã, nếu em cùng anh bỏ trốn, anh dám chắc từ nay về sau sẽ không động thủ.”
“Em đừng lăn lộn giới giải trí nữa, cùng anh cao bay xa chạy bay, được không?”
“Quay xong một bộ còn phải đóng tiếp một bộ, khi nào thì mới đến cuối a!”……
Giọng nói và nụ cười của thiếu niên phảng phất ở trước mắt.
Hóa ra y sớm biết sẽ có ngày này……
Lăng Thù sững sờ nhìn Tần Tinh Hồn nằm ở trên giường bệnh. Mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt, sóng điện tâm đồ ngập tràn toàn bộ cảm quan cậu.
Thẳng đến người bên cạnh từ từ tản đi.
Thẳng đến y tá nhắc nhở cậu rời khỏi.
Cậu mới vô tri vô giác đi ra phòng chăm sóc đặc biệt.
Sau đó, cậu dường như thấy hy vọng gì đó, tuyệt vọng trong mắt đột nhiên sáng lên một chút hào quang.
Cậu xoay người tràn trề rời đi bệnh viện.
Màn đêm buông xuống, phòng chăm sóc đặc biệt hoàn toàn yên tĩnh.
Một đạo bóng đen vô cùng nhạy bén mở cửa phòng chăm sóc ra, sau đó ẩn náu vào.
Trong khi hắn trốn vào, cái gì đó bên hông phát ra một tiếng vang nhỏ “tích”, trong nháy mắt ngăn che hệ thống theo dõi trong phòng chăm sóc.
Hắn thật cẩn thận đóng cửa lại, chậm rãi dạo bước đến bên người Tần Tinh Hồn, nhìn mặt Tần Tinh Hồn không chớp mắt.
“Sư phụ!” Hắn nhẹ giọng kêu.
Tần Tinh Hồn vẫn lẳng lặng nhắm hai mắt.
“Sư phụ, đừng giả bộ!” Hắn tiếp tục kêu.
Tần Tinh Hồn vẫn không hề động.
“Sư phụ, tôi là Tiểu Tạ!” Hắn lại kêu thêm một lần.
Tần Tinh Hồn vẫn không có phản ứng.
Tiểu Tạ nhìn bộ dáng Tần Tinh Hồn không khỏi nghiến răng nghiến lợi, tháo ra chụp dưỡng khí của Tần Tinh Hồn, lấy tay nắm mũi Tần Tinh Hồn.
Sư phụ xấu xa, rõ ràng trêu hắn!
Tần Tinh Hồn bị ngắt mũi, đột nhiên ho hai tiếng, sặc ra mấy ngụm máu.
Người tới hiển nhiên không biết người nằm trên giường sẽ có phản ứng như vậy, lại càng hoảng sợ.
Sau đó một đạo ánh mắt u ám chăm chú vào trên người hắn.
“Tạ! Tĩnh! Am!” Tần Tinh Hồn nhìn chằm chằm người trước mắt, thanh âm mặc dù không có khí lực, nhưng cũng đủ uy nghiêm.
“……” Tạ Tĩnh Am bĩu môi.
“Sư phụ, tôi không phải cố ý.” Hắn vô cùng chân thành nói.
Tần Tinh Hồn hơi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tạ Tĩnh Am vội vàng từ trong quần áo đen móc ra một cái khăn tay, lau sạch toàn bộ máu Tần Tinh Hồn sặc ra.
“Sư phụ, anh cái này không phải là thật chứ?” Hắn hơi không xác định.
“Cậu cứ thử cho viên đạn găm vào trong trái tim xem xem là mùi vị gì?” Tần Tinh Hồn mở mắt ra lạnh lùng liếc qua.
“……” Tạ Tĩnh Am nhìn nhìn bộ dáng Tần Tinh Hồn, quyết định không tranh cãi.
Cuối cùng, hắn vẫn nhịn không được mở miệng.
“Sư phụ, anh đây là đang diễn khổ nhục kế sao?”
“……” Tần Tinh Hồn quyết định nhắm mắt dưỡng thần.
Xem bộ dáng là thật sự.
Y sư phụ rắm thúi này gần đây cư nhiên đặc biệt sử dụng khổ nhục kế để tán gái!
Không đúng, sư nương không phải con gái……
Tạ Tĩnh Am lén lút quan sát sư phụ hắn.
Mặc dù biết Tần Tinh Hồn cực kỳ lợi hại, nhưng người này cũng không thể tùy tiện lấy thân thể chính mình đùa giỡn a……
Hắn đưa ánh mắt chuyển qua trên tay Tần Tinh Hồn, thấy hai cái còng tay sáng long lanh.
Tạ Tĩnh Am vẻ mặt tò mò ngắm nghía còng tay, không khỏi kinh ngạc nói: “Sư phụ, lần này Ross kia vì bắt anh mà chịu chi dữ!”
Tần Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng.
“Đây chính là khóa tiêu chuẩn quốc tế bút tích của bậc thầy Weir.”
“Cậu mở ra không được sao?”
“Mở được……”
“Vậy coi như bậc thầy?”
“……” Tạ Tĩnh Am bĩu môi, thuận tiện hỏi một câu: “Sư phụ, anh muốn tôi mở ra sao?”
“Không cần.” Tần Tinh Hồn trả lời dứt khoát.
“Di, sư phụ, anh không muốn đi ra ngoài sao?” Tạ Tĩnh Am càng thêm hiếu kỳ.
“Để cho bọn họ kết thúc án tử của SOUL.” Tần Tinh Hồn dừng một chút, nói: “Tôi cũng không muốn từ nay về sau sống cùng Thù Thù, sau mông còn kéo một đám cảnh sát.”
Tạ Tĩnh Am mơ hồ hiểu ý của y, cẩn cẩn dực dực nói: “Sư phụ, tôi nghe A Vũ nói án tử của SOUL không tốt lắm.”
Tần Tinh Hồn nhíu nhíu mày.
Phỏng chừng đây mới là mục đích chính Tạ Tĩnh Am tới lần này.
“Bên kia truyền tới tin tức, nếu bắt được SOUL, phải trực tiếp đưa đến viện thí nghiệm sinh vật ngầm……” Tạ Tĩnh Am nhìn ánh mắt Tần Tinh Hồn, vẫn nói tiếp: “Bọn họ muốn giải phẫu cơ thể sống.”
“……” Tần Tinh Hồn khóe miệng co rút.
“Sư phụ, thật ra bọn họ chỉ muốn chứng minh một chút anh có phải là yêu quái hay không mà thôi.” Tạ Tĩnh Am an ủi Tần Tinh Hồn.
“……” Tần Tinh Hồn nghiêng nghiêng đầu, duy trì tư thế một ngày cũng cảm thấy khó chịu.
“Sư phụ, nếu không anh giả chết a.” con mắt Tạ Tĩnh Am lóe sáng lấp lánh.
“……” Tần Tinh Hồn bảo trì trầm mặc.
Y xác thực là muốn giả chết thoát thân.
Nhưng một khắc y chạy ra cứu Lăng Thù kia, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm.
Y muốn nhìn phản ứng của Lăng Thù một chút: Nếu y bị thương, Lăng Thù có thể tại thời khắc mấu chốt này nói thích y hay không, bằng lòng cùng y cao chạy xa bay.
Ý niệm này trong đầu cực kỳ mãnh liệt.
Kết quả y té trên mặt đất thật lâu, cũng chỉ nghe Lăng Thù lặp đi lặp lại một câu “Tinh Hồn, đừng dọa em”.
Y cảm thấy không cam lòng.
Vì vậy y chịu đựng đau khổ bị một đám người sờ mò thân thể, mặc cho bác sĩ kia cầm dao phẫu thuật cắt tới vạch lui trên ngực của mình.
Thật vất vả chịu cuộc phẫu thuật, y bị người đẩy rời phòng phẫu thuật, Lăng Thù chẳng những không đuổi theo, ngược lại chạy tới dây dưa bác sĩ kia……
Y trong bụng không ngừng phỉ báng bác sĩ kia, tiếp tục chịu đựng đau khổ duy trì thần trí vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Không đi tốt hơn, vừa đi đã bị tên hỗn đản Ross kia bắt lấy, khóa cả hai tay.
Còn bị một đám nữ y tá ba chân bốn cẳng sờ soạng toàn thân cao thấp mấy lần……
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh……
Y đành phải chịu đựng.
Kết quả Lăng Thù vẫn không có chút phản ứng, chỉ đứng một bên ngẩn người.
Tần Tinh Hồn không khỏi chán nản, lại mặc kệ mọi chuyện rối loạn, ngủ mê mệt.
“Sư phụ, đây chính là phương pháp tốt nhất thoát khỏi Interpol.” Tạ Tĩnh Am âm thầm đắc ý.
“Cậu lại nghĩ tới mưu ma chước quỷ gì thế?” Tần Tinh Hồn hí mắt, đối với tâm sự của mình kiên quyết căn cứ nguyên tắc không tiết lộ.
Tạ Tĩnh Am vô cùng phấn khởi từ trong túi nhỏ mang theo bên người lấy ra một lọ thuốc, nói: “Cái này là thuốc MD-90 tôi rất vất vả giành được tới tay, có thể làm cho người ta giả chết vài ngày, đủ để đánh tráo nha!”
Tần Tinh Hồn mơ hồ nhìn thuốc màu đỏ sậm trong tay Tạ Tĩnh Am, bóng ma trong lòng lại đuổi không đi.
“Đáng tin sao……” Y nhịn không được nghi ngờ.
“Đáng tin.”
“Thật sự đáng tin?”
“Nghe nói sau khi dùng từng chỉ số cơ thể đều chính xác như người chết.” Tạ Tĩnh Am dương dương đắc ý.
“……” Tần Tinh Hồn nhìn vẻ mặt Tạ Tĩnh Am, vẫn cảm thấy cực kỳ không đáng tin.
Tạ Tĩnh Am đã từ trong túi nhỏ lấy ra kim tiêm, bắt đầu thao tác.
“Vậy nếu tôi giả chết, bọn họ vẫn muốn mang tôi về giải phẫu, làm sao bây giờ.” Tần Tinh Hồn nhìn động tác vui sướng của hắn, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng.
Tạ Tĩnh Am tai điếc không nghe, nắm cánh tay Tần Tinh Hồn lên, đặt kim chỗ tĩnh mạch từ từ đâm vào.
Chất lỏng màu đỏ trong ống thuốc từ từ bơm vào.
Sau đó, Tạ Tĩnh Am tâm tình tốt rút ống kim ra, con ngươi quay tròn nhìn thẳng Tần Tinh Hồn.
Tần Tinh Hồn nhíu mày.
“Sư phụ, anh ngủ một giấc thật ngon nha.” Tạ Tĩnh Am sửa sang lại chăn mền trên người Tần Tinh Hồn.
Tần Tinh Hồn há to miệng, muốn nói mấy câu, cuối cùng vẫn khép lại.
Bóng tối không biên giới ùn ùn kéo tới bao phủ.
Tạ Tĩnh Am thấy ý thức của Tần Tinh Hồn từng chút từng chút dần dần mất hẳn, cuối cùng mắt phượng xinh đẹp khép lại. Hắn nhẹ nhàng huýt sáo, một lần nữa đem chụp dưỡng khí che lại miệng mũi sư phụ hắn.
Người này tuổi nhỏ hơn hắn, sư phụ cực kỳ tự kiêu tự đại cư nhiên cũng có ngày hôm nay.
Tạ Tĩnh Am hừ một tiếng.
Kế tiếp là một màn kịch hay.
Hắn thật lâu chưa xem kịch như thế .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Tần là siêu nhân, Tiểu Tần là kết quả hợp thể của Siêu Nhân Điện Quang (凹凸曼) cùng tiểu quái thú, Tiểu Tần là từ sao hỏa tới……
囧
Dù sao Tiểu Tần không phải người thường – -…
Kỳ thi kịch liệt, hôm nay chỉ có thể up một chương truyện
Thân phận của Tiểu Tần sẽ ở công bố trong văn của Tiểu Tạ, văn của Tiểu Tạ là giả tưởng văn, SO…
Hy vọng mọi người không cần phải bỏ bom…
Văn của Tiểu Tạ là cổ đại xuyên hiện đại – – CP là cảnh sát cùng một sát thủ quyết chí làm kẻ trộm