*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh được Tần tiểu gia dẫn đến một căn phòng yên tĩnh bên cạnh. Tần tiểu gia nói: “Người đâu? Bấm móng tay đâu?”
Nhân viên phục vụ vội vàng nâng một cái bấm móng tay đi tới: “Mời ông chủ Dung dùng.”
“Cảm ơn.” Dung Quân Tiện đang định lấy bấm móng tay để dùng, lại nghe Tần tiểu gia ngắt lời mắng: “Cậu ngu à? Đây là inox! Còn không đi lấy cái bấm móng tay mạ vàng và cái giũa móng tay nạm men hoa trong ngăn tủ của tôi ra?”
Nhân viên phục vụ vội vàng đi, chốc lát đã mang một bộ cắt móng tay đựng trong chiếc hộp khảm xà cừ.
Khi Dung Quân Tiện đóng phim cung đình đã dùng khá nhiều đồ khảm xà cừ, mạ vàng, nhưng toàn là đạo cụ đóng phim. Nếu nói trong cuộc sống dùng đồ mạ vàng khảm xà cừ, vẫn là lần đầu tiên.
Dung Quân Tiện vừa nâng cắt móng tay trong tay, vừa nhìn hoa văn tinh xảo trên trên khảm xà cừ, bất giác nói: “Tần tiểu gia rất chú trọng cuộc sống.”
Tần tiểu gia nói: “Không tính là gì đâu!”
Đổi lại là Dung Quân Tiện cẩn thận hẳn, sau khi dùng xong lại thổi thổi móng tay. Nhân viên phục vụ lại đưa kem dưỡng da tay hoa nhài mới sản xuất, nói: “Cái này vừa có thể dưỡng da tay, vừa có thể dưỡng móng tay. Thích hợp sử dụng sau khi cắt móng tay.”
Dung Quân Tiện vội vàng dùng, nhìn Tần tiểu gia cao lớn thô kệch, cũng không biết cậu ta có nhiều thứ lạ mắt đến vậy.
Tần tiểu gia nói: “Chú trọng những thứ này, đều là đi theo Khế gia lâu rồi, mưa dầm thấm đất học được.”
Dung Quân Tiện nghe thấy hai chữ “Khế gia”, nghĩ ngay đến lời tán gẫu vừa nãy, bất giác hỏi: “Khế gia?”
Tần tiểu gia giải thích: “Chính là cha nuôi tôi nhận.”
Dung Quân Tiện lại hỏi: “Cha nuôi của anh và cha nuôi của hội trưởng Tuyên là cùng một người à?”
Tần tiểu gia đáp: “Không phải sao? Rõ là có duyên. Cậu cũng quen biết Bất Phàm hả?”
Dung Quân Tiện cười nói: “Biết chứ.”
Bạch Duy Minh lại lên tiếng, nói: “Tôi thấy trà này cũng uống gần xong rồi, người cũng đánh rồi, móng tay cũng giũa, hay về đi về trước nhé.”
Dung Quân Tiện cũng đang có ý này, gật đầu nói: “Được.”
Tần tiêu gia nói: “Vậy tôi tiễn các anh.”
“Từ từ đã.” Bạch Duy Minh nói, “Cậu bảo nhân viên phục vụ đưa Quân Tiện ra xe, tôi với câu lại nói hai câu tạm biệt.”
Dung Quân Tiện nhìn hai người một cái, theo nhân viên phục vụ đi ra ngoài. Nhân viên phục vụ cũng sợ Dung Quân Tiện lại đụng tới ai, lại đánh nhau nên dẫn cậu đi đường tắt đến garage.
Tần tiểu gia thấy Bạch Duy Minh ở lại muốn nói riêng, bèn hỏi: “Không biết Bạch đại gia có gì chỉ bảo?”
“Lời này khách sáo quá.” Bạch Duy Minh vỗ vỗ bả vai Tần tiểu gia, nói, “Lần này Quân Tiện nhà tôi không đúng, gây thêm phiền toái cho cậu.”
“Ôi, lời này từ đâu ra đây?” Tần tiểu gia cười rạng rỡ, “Rõ ràng là tôi không tốt, chiêu đãi không chu đáo, tôi còn sợ anh trách móc!”
Bạch Duy Minh cười vỗ bả vai Tần tiểu gia: “Bớt buồn nôn đi!”
Tần tiểu gia nói: “Được, được.”
Bạch Duy Minh lại nói: “Lần này đúng là gây thêm phiền toái cho cậu. Vậy đi, cái ghế kia cậu giữ lại đi, cũng đừng tặng đi nữa.”
Tần tiểu gia lại nói: “Đây là hai việc khác nhau! Cái ghế là Cốc tổng người ta biếu anh, tôi cũng không thể giấu đi. Bằng không thì nói ra không dễ nghe cho lắm? Lại nói, không dễ gì mời anh tới một chuyến, cũng không để anh tay không đi về.”
“Cũng không tính là tay không đi về.” Bạch Duy Minh cầm lấy cái bình hoa gỗ đào Dung Quân Tiện dùng để đánh người, “Tôi thấy cái bình hoa gỗ đào này cũng không phải đồ thường. Cậu cho tôi cái này, ghế thì tự cậu giữ lại.”
“Được, nếu Bạch đại gia đã nói vậy. Tôi cũng không khách sáo nữa.” Tần tiểu gia cười đồng ý, lại tiễn Bạch Duy Minh đi ra.
Bãi đỗ xe, Dung Quân Tiện ngồi ở ghế phó lái trong chiếc SUV màu đen, hơi thấp thỏm đợi Bạch Duy Minh.
Bạch Duy Minh mở cửa xe ra, ngồi lên ghế lái, trong tay vẫn cầm cái bình hoa gỗ đào, dưới đáy bình hoa còn dính vết máu. Dung Quân Tiện vừa thấy đồ này, bỗng cảm thấy xấu hổ, nói: “Sao lại lấy cái này ra?”
Bạch Duy Minh nói: “Gỗ đào này dính máu rồi, để lại trong phòng không tốt. Tôi cầm về luôn.”
Dung Quân Tiện lại nói: “Tôi thấy ngay cả cái bấm móng tay của Tần tiểu gia cũng quý giá đến thế, cái bình hoa này chắc chắn cũng là đồ tốt đấy?”
“Không tính. Gỗ đào lại không đắt.” Bạch Duy Minh nói, “Bấm móng tay của cậu ta còn biết khóa trong tủ, có khách quý đến mới lấy ra dùng, thật sự là vật phẩm quý giá đâu thể đặt trong đại sảnh?”
Dung Quân Tiện mới yên tâm hơn: “Vậy thì tôi cũng cảm thấy tốt hơn.”
“Tất nhiên cậu thấy tốt hơn, bảo cậu đến phát triển mạng giao thiệp, cậu đã đánh người ta rách đầu chảy máu.” Bạch Duy Minh cười nhạo nói.
Dung Quân Tiện nghe thấy Bạch Duy Minh nói vậy, lại có phần thẹn quá hóa giận: “Chuyện này cũng có thể trách tôi? Tôi cũng nhịn cả buổi, giả câm rõ lâu. Chẳng qua là đối phương quá quắt, tôi mới giận!”
Nhìn Dung Quân Tiện sắp xù lông lên, Bạch Duy Minh mới vỗ về nói: “Tất nhiên, tôi thấy Thôi Cửu quân và Từ nhị thiếu cũng không tốt lành gì cho cam. Cậu đánh rất có lý!”
Dung Quân Tiện cũng chưa từng nghĩ Bạch Duy Minh sẽ nói vậy, bèn nói: “Anh… anh thật sự cảm thấy thế à?”
“Đương nhiên. Cậu xem, không chỉ là tôi, ngay cả Tần tiểu gia cũng đứng về phía cậu không phải à?” Bạch Duy Minh nói, “Cậu ta và Thôi Cửu Quân, Từ nhị thiếu quen biết đã lâu, với cậu thì không thân chẳng quen, nếu không phải cậu có lý, sao cậu ta lại giúp cậu?”
Dung Quân Tiện vừa nghe cảm thấy có lý, cũng vênh váo lên: “Không phải sao?”
Bạch Duy Minh cười một tiếng: “Tôi thấy chắc chắn là miệng hai người họ không sạch sẽ, chọc tới cậu phải không?”
“Đúng vậy.” Dung Quân Tiện gật đầu như trống bỏi, “Bạch đại gia thông minh ghê!”
Bạch Duy Minh nghe thấy Dung Quân Tiện nói ra ba chữ “Bạch đại gia”, gần như cười ngất, vội nói: “Chẳng dám nhận.”
Dung Quân Tiện lại cười nói: “Tại sao họ gọi anh là đại gia? Tôi thấy tuổi của anh cũng không lớn mà.”
“Vậy tại sao họ gọi Tuế lão gia là Khế gia chứ?” Bạch Duy Minh nói, “Tuế lão gia có người con nuôi lớn hơn Tuế Tích Vân hai mươi tuổi.”
Dung Quân Tiện ngẩn ra: “Tuế lão gia… Đây là ai?”
“Chính là Khế gia của hội trưởng Tuyên.”
“Sao hội trưởng Tuyên phải nhận người này làm Khế gia chứ?”
“Hội trưởng Tuyên không có bố.” Bạch Duy Minh nói.
Dung Quân Tiện ngớ người, nói: “Sao anh chửi người ta?”
Bạch Duy Minh cũng ngẩn ra, nói: “Ý tôi là… cậu ta không có bố đẻ.”
Dung Quân Tiện hiểu ý, gật đầu, nhưng lại hỏi: “Thế thì, tất cả con nuôi của Tuế lão gia đều không có bố à?”
“Vậy… vậy cũng không phải.” Bạch Duy Minh chỉ nghĩ làm thế nào để giải thích cho Dung Quân Tiện.
Dung Quân Tiện lại hỏi: “Có phải là Tuế lão gia có rất nhiều con nuôi không?”
“Cũng không ít.”
“Tuế lão gia là người rất có quyền thế nhỉ?”
“Không sai.”
“Có phải bản thân Tuế lão gia không có con nối dõi không?”
Bạch Duy Minh nghe vậy cười một tiếng: “Cậu thông minh đấy.”
Dung Quân Tiện cười nói: “Tôi chỉ nghĩ đến Ngụy Trung Hiền trong phim thôi. Chẳng phải ông ta cũng nhận rất nhiều con nuôi à?”
Bạch Duy Minh suýt nữa cười ra tiếng, nín nhịn hồi lâu, nói: “Cậu đừng nói việc này với người khác.”
Sao có thể so sánh Tuế lão gia với một tên thái giám? Khiến người nghe không vui.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng có chỗ tương đồng. Ngụy Trung Hiền không có con nối dõi, lại quyền thế ngút trời, bởi vậy rất nhiều nhân vật lớn chủ động dấn thân vào cửa nhà ông ta nhận ông làm cha nuôi, hầu hạ như con ruột cháu trai ruột. Mà Tuế Tích Vân thì sao, cũng có quyền thế, hơn nữa cũng không có con nối dõi.
Chính Tuế Tích Vân cũng đã nói: “Nếu là đồng tính, thì không nghĩ đến chuyện có con của mình.”
Đổi lại là người nói vô tâm, người nghe hữu ý, một số người chú ý nịnh bợ đã dẫn con mình đến trước mặt Tuế Tích Vân nhận cha, nói sau này sẽ phụng dưỡng Tuế Tích Vân chư cha ruột. Tuế Tích Vân cũng không hoàn toàn từ chối, sàng lọc một vài điều kiện không tồi rồi nhận làm con nuôi.
Đây cũng không phải là Tuế Tích Vân rất muốn được người khác gọi y là bố, cũng không phải y sợ già rồi cô đơn. Y vốn cảm thấy như vậy cũng là một đường tắt mở rộng thế lực của mình. Những người con nuôi kia ai cũng có sở trường riêng, hoặc là trong nhà có tiền có người, hoặc là chính bản thân có tiền đồ, bằng không thì cũng không thể chạy đến trước mặt Tuế Tích Vân gọi một tiếng “Khế gia” này.
Trong xe, Dung Quân Tiện vẫn nghĩ đến chuyện của hội trưởng Tuyên và Tuế lão gia, không ngờ Bạch Duy Minh hồi lâu lại nói: “Ở bên ngoài, cậu cũng đừng nhắc đến chuyện của Tuế lão gia.”
Dung Quân Tiện lường trước được “Tuế lão gia” này nhất định là đại lão gì đó không chọc được, gật đầu nói: “Tôi biết rồi. Thật ra tôi cũng không thích nói sau lưng người khác.”
“Thật à?” Bạch Duy Minh cười hỏi, “Cậu chưa bao giờ nói sau lưng người khác?”
“Nói là chưa bao giờ cũng không đúng, nhưng thật sự rất ít.” Dung Quân Tiện nhanh mồm nhanh miệng, “Tôi thấy ghét ai, đã biết rõ trước mặt rồi, còn đợi nói sau lưng à?”
Bạch Duy Minh chỉ gật đầu nói phải, bảo rằng: “Đúng là cậu không phải người kín đáo đến thế.”
Hai người ngồi SUV một mạch về đến công ty.
Sau khi “Trời thiêu Xích Bích” đóng máy, Dung Quân Tiện đã có khoảnh khắc thảnh thơi. Bạch Duy Minh cũng không nhận công việc gì giúp Dung Quân Tiện, chỉ nói muốn “Duy trì tỉ lệ lộ diện thấp”, có cảm giác thần bí trước mặt công chúng, lúc này mới tỏ ra có “Phong cách.”
Dung Quân Tiện lại hỏi: “Thế không kiếm tiền à?”
Bạch Duy Minh nói: “Tiền có thể kiếm từ từ.”
Dung Quân Tiện lại nghĩ: Thế từ từ đến mức nào? Bao lâu mới có thể bù vào số tiền sử dụng máy bay trực thăng vì tôi?
Bạch Duy Minh trái lại như chẳng hề để ý, vẫn chọn chọn lựa lựa với hợp tác đại ngôn đưa đến cửa, cuối cùng mới coi trọng một cái, họp thảo luận với Vu Tri Vụ và Dung Quân Tiện.
Vu Tri Vụ vừa thấy lời mời này thì vui lắm, nói: “TORT này là thương hiệu xa xỉ cao cấp nổi tiếng thế giới, đúng là rất có phong cách đấy.”
Một đồng nghiệp khác trong ekip lại lắc đầu, nói: “Chẳng phải đây là thương hiệu của Đỗ Mạn Hoài sao?”
“Cái gì?” Dung Quân Tiện hơi kinh ngạc, “Đỗ Mạn Hoài là người phát ngôn của thương hiệu này ư?”
Đồng nghiệp giỏi về tài nguyên thời trang này gật đầu: “Đỗ Mạn Hoài mặc TORT hai ba năm rồi, đến đâu cũng mặc TORT, tôi sợ ngay cả đồ lót anh ta cũng mặc TORT đấy. Mỗi lần có tuần lễ thời trang cũng đến show của TORT, chụp ảnh chung với giám đốc thiết kế của TORT, vô số tương tác. Mãi đến quý đầu tiên của năm nay còn quảng bá giúp TORT, trong nghề đều nói, anh ta muốn hết khổ, nội trong năm nay muốn thông báo chính thức làm người phát ngôn cho thương hiệu của TORT.”
Bạch Duy Minh nói: “Anh nói anh ta mặc rất nhiều TORT, chụp ảnh chung rất nhiều, thậm chí quảng bá, cũng không đủ chứng minh anh ta có thể làm người phát ngôn. Trái lại, thương hiệu thật sự có ý định để anh ta làm người phát ngôn, thì sẽ nhắc đến hợp tác mấy năm qua.”
Đồng nghiệp kia lại nói: “Nhưng làm thế nào, người khác nhìn vào đều là anh cướp đại ngôn của Đỗ Mạn Hoài.”
Bạch Duy Minh nói: “Tôi không cảm thấy dân chúng bình thường mới có thể quan tâm những thứ này. Có lẽ số ít fan hâm mộ mới để ý đến.”
“Tất nhiên chúng ta cũng không phải lo lắng cách nhìn của quần chúng,” Đồng nghiệp chậm rãi nói, “Nhưng, người có mắt đều nhìn ra được, Đỗ Mạn Hoài vô cùng coi trọng TORT. Chúng ta bất thình lình lao ra nẫng tay trên, có thể kết oán với anh ta không?”
Một đồng nghiệp khác lại nói: “Không đúng, quan hệ của Đỗ Mạn Hoài và TORT tốt như thế, mọi người đều cảm thấy họ sẽ thông báo chính thức bất cứ lúc nào. Có thể chúng ta không lấy được đại ngôn này đâu? Phải biết, tôi còn chưa từng nghe nói ai có thể cướp đồ ăn trong bát của Đỗ Mạn Hoài.”
Bạch Duy Minh nói: “Ví dụ này của anh không đúng, chúng ta không cướp đồ ăn của anh ta. Chuyện này, tôi cũng không làm được. Là người ta bưng đồ ăn đưa đến cho ông chủ Dung. Ông chủ Dung từ chối thì bất kính.”
Dung Quân Tiện xoay mắt một vòng, nhìn Bạch Duy Minh.
Bạch Duy Minh thấy sắc mặt Dung Quân Tiện khác thường, hỏi: “Sao vậy?”
hộp khảm xà cừ