Minh Tinh Pr

Chương 48

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Duy Minh bỗng cảm thấy bất ngờ, lại không biết Tuế Tích Vân nghe được chuyện này bằng cách nào.

Từ nhị thiếu và Thôi Cửu Quân đều là cậu ấm, Từ nhị thiếu là con nuôi của Tuế Tích Vân, Thôi Cửu Quân lại không phải. Nói ra, gần đây Thôi Cửu Quân đang cố gắng thông qua nịnh bợ hùa theo Từ nhị thiếu, xưng anh gọi em với Từ nhị thiếu, dự định dựa dẫm gia nhập “Nhóm con nuôi” của Tuế Tích Vân. Nói như vậy, Thôi Cửu Quân muốn gặp Tuế Tích Vân một lần cũng khó khăn, đương nhiên không phải cậu ta nói cho Tuế Tích Vân.

Vậy là Từ nhị thiếu à?

Có khả năng, nhưng khả năng này không lớn. Từ nhị thiếu cũng không được cưng lắm, thêm “Nhóm con nuôi 2”, cũng không ở trung tâm trong “Nhóm con nuôi”. Ngày thường muốn gặp Tuế Tích Vân cũng không dễ dàng, cơ hội gặp riêng Tuế Tích Vân càng cực ít chẳng có bao nhiêu. Nói như thế, nếu thật sự gặp mặt được, Từ nhị thiếu cũng nên tốn nhiều tâm tư tranh thủ lấy yêu thích của Tuế Tích Vân trong thời gian có hạn, mà không phải tố cáo một cách khó hiểu? Nếu tố cáo chuyện này, chẳng phải cũng tố cáo Tần tiểu gia là “Trung tâm trong nhóm con nuôi” vào luôn?

Nếu không phải Từ nhị thiếu, cũng không phải Thôi Cửu Quân, chẳng lẽ là Tần tiểu gia?

Nghĩ như vậy, khả năng cũng không cao. Suy cho cùng, Tần tiểu gia không cần phải ở đây lấy lòng Bạch Duy Minh che chở Dung Quân Tiện, quay sang lại cáo trạng với Tuế Tích Vân giúp Từ nhị thiếu.

Chẳng lẽ… Lại là kẻ lắm mồm trong buổi thưởng thức trà nói?

Chuyện này cũng có khả năng. Nhưng có nhiều người đến thế, nguyên một đám, cũng không thể bắt được rốt cuộc là ai.

Tốt nhất cũng đừng để Bạch Duy Minh biết là ai, nếu không sẽ nhét cái kẻ lắm mồm này vào trong máy xúc của Tuế Tích Vân.

Dung Quân Tiện lại không biết bởi vì mình đánh người đã bị nói cho Tuế Tích Vân rồi, trong lòng đều nghĩ đến chuyện công việc. Thấy vẻ mặt Bạch Duy Minh nghiêm túc nhìn điện thoại, Dung Quân Tiện bèn hỏi: “Sao vậy, Bạch tiên sinh?”

Bạch Duy Minh đặt điện thoại xuống, cười nói: “Cậu bảo tôi gọi cậu là Quân Tiện, ngược lại cậu thì khách sáo, gọi tôi là Bạch tiên sinh.”

Mặt Dung Quân Tiện nóng lên, nói: “À… đúng rồi… vậy tôi phải gọi anh là gì?”

Bạch Duy Minh nhẹ nhàng cười một tiếng, đáp: “Người nhà đều gọi tôi là Duy Minh.”

“Duy Minh… Duy Minh…” Dung Quân Tiện lẩm bẩm gọi, giọng điệu lại giống như ngâm một bài thơ tình, rất lưu luyến.

Bạch Duy Minh nhìn Dung Quân Tiện, đong đầy mắt cũng là tình cảm dịu dàng quyến luyến.

Hai nhân viên ngồi chếch đối diện hai người họ vừa quan sát, vừa không kìm lòng được nhỏ giọng nói với đối phương: “Hai người họ thật sự có chuyện gì đúng không —— ”

Vu Tri Vụ ngồi sau hai người họ thò đầu tới, hung tợn nói: “Các cô gặm CP gặm hỏng não rồi hả? Ở nơi làm việc còn gặm?”

“Xin lỗi, tôi sai rồi, anh Vụ…” Hai nhân viên vội vàng xin lỗi cấp trên, “Hai chúng tôi mắt hủ nhìn người gay, hai chúng tôi sẽ kiểm điểm tật xấu của mình.”

Vu Tri Vụ nhìn hai em gái trẻ tuổi bình thường làm việc cần cù chăm chỉ này, bây giờ thái độ thành khẩn, cũng nhẹ giọng lại, chỉ nói: “Được rồi, tôi đã biết. Nhưng tôi là tiền bối, gặp nhiều chuyện trong giới, không ngây thơ như các cô, gương mặt tươi cười thì coi như tình yêu! Đừng gặm CP nữa, nghe anh khuyên một câu, gặm cái này giống như cắn thuốc ấy, sẽ lên não, trong đầu sẽ sinh ra lỗ. Lỗ não to quá, đầu óc sẽ không dùng được.”

“Vâng, vâng, vâng, anh Vụ nói rất đúng.” Hai em gái gật đầu không ngớt, tỏ ý phục tùng với lãnh đạo.

Lúc này, Bạch Duy Minh lại đi tới, cười nói: “Nói chuyện gì rôm rả vậy?”

Vu Tri Vụ và hai ém gái đều hơi xấu hổ, vội nói: “Nói chuyện công việc.”

“Ừ, vậy thì xem tài liệu đã được chuẩn bị đầy đủ hết chưa?” Bạch Duy Minh hỏi, “Bên tạo hình đã bàn xong chưa?”

“Đã trao đổi xong mấy kiểu rồi, nhưng cuối cùng vẫn phải xác định lúc gặp mặt thử trang phục.” Vu Tri Vụ trả lời, “Đợi lát nữa sẽ đi gặp nhà thiết kế.”

“Được, vậy các cậu đi trước.” Bạch Duy Minh nhìn đồng hồ một cái, “Lâm thời tôi có chút việc phải đi trước, liên lạc với các cậu sau.”

Bạch Duy Minh muốn đi xử lý chuyện “gặp mặt” Tuế Tích Vân, để bên này xuống trước, xuống xe rồi đi. Người còn lại trong ekip tiếp tục kiểm tra tài liệu trên xe.

Tư liệu cần mang theo cho công việc lần này không nhiều, bởi vì tham gia hoạt động của thương hiệu, phần lớn công việc đều đã được TORT làm xong. Bọn họ chủ yếu là phụ trách chuyện giao nhận.

Đến địa điểm làm việc của TORT, một nhóm người đi thẳng đến phòng làm việc của nhà thiết kế. Nhà thiết kế và trợ lý tiếp đón, cũng lấy kiểu thời trang mới ra để Dung Quân Tiện mặc thử. Nhà thiết kế giải thích khái niệm với họ một lần: “Show thời trang lần này của chúng tôi, đi theo phong cách Gothic quân lữ, mong muốn cho mọi người một cảm giác thần bí lại có nhiều sức hấp dẫn. Yết tố cốt lõi của series là —— đỏ và đen vô cùng truyền thống. Các cậu nhìn xem —— còn có một số đồ trang sức bằng da…”

Theo hướng ngón tay nhà thiết kế, Dung Quân Tiện nhìn thấy trên mặt bàn trưng bày đồ trang sức bằng da màu đen, thường gặp có dây lưng, nịt eo, nhưng cũng có dây đeo không rõ ý nghĩa, dây buộc còn có dây xích.

Dung Quân Tiện chỉ vào dây xích, nói: “Cái này… có tác dụng gì?”

“Tác dụng của tất cả mọi thứ ở đây đều là trang sức, darling.” Lời nói cuối của nhà thiết kế lên cao, thấy người là gọi “Darling”, khiến người khác cảm thấy rất buồn nôn.

Nhà thiết kế lại nói: “Thật ra nhìn khí chất và dáng người của cậu đều rất tốt, trước đó xem ảnh của cậu cũng không có cảm giác như vậy. Tôi cảm thấy cậu có thể thử bộ này xem —— ” Nhà thiết kế lấy một bộ quần áo trước đó chưa thảo luận với ekip trên giá áo ra.

Vu Tri Vụ nhìn, cau mày nói: “Trước đó hình như chúng tôi không xác định bộ này thì phải?”

“Oh, relax, babe!” Nhà thiết kế xua tay, “Nghệ thuật ấy mà, phải tùy hứng một chút. Cậu thử trước xem sao, không thích hợp lại đổi cũng hoàn toàn OK thôi, đúng không, darling?” Nói đoạn, nhà thiết kế liếc mắt đưa tình với Dung Quân Tiện.

Dung Quân Tiện cầm lấy quần áo nhà thiết kế đưa tới, nhìn một chút, nói: “Ông anh…”

“Gọi ông anh cái gì? Gọi tôi là Tiểu Mỹ được rồi.” Nhà thiết kế sửa lại.

Dung Quân Tiện nhìn nhà thiết kế là một gã đàn ông, nhưng muốn gọi là Tiểu Mỹ, lại cũng không tiện từ chối, đành phải kiên trì nói: “Anh Tiểu Mỹ…”

“…” Anh Tiểu Mỹ cũng không vặn lại được.

Dung Quân Tiện lại nói: “Bộ quần áo này, tôi nhìn thấy, sẽ lộ hàng.”

“Thế, thế không được.” Vu Tri Vụ cũng bước lên nhìn, “Không được không được, này sẽ bị truyền thông phê bình dung tục.”

“Đây là fashion, hơn nữa sao lại dung tục hả?” Anh Tiểu Mỹ biện hộ cho thiết kế của mình, “Cái này gọi là sexy!”

Vu Tri Vụ vội vàng cười làm lành nói: “Tôi không nói thiết kế của ngài dung tục, nói truyền thông người dâm thấy dâm thôi, nhất định sẽ làm bài báo lớn. Mặc trang phục nam lộ hàng, bình thường đặt trên người siêu mẫu nam không tính là chuyện gì. Tôi biết. Nhưng ngài cũng phải biết, điều này đặt trên người nam minh tinh, đó chính là tin tức lớn.”

“Lộ hàng gì?!” Anh Tiểu Mỹ rất không phục, giơ quần áo lên ướm trước người Dung Quân Tiện, “Chẳng phải vừa vặn che hàng lại sao? Chỉ một điểm nhỏ như thế, còn không che được?”

“Đây không phải vừa vặn che lại ư?” Vu Tri Vụ cũng dựa vào lý lẽ biện luận, “Nếu cử động một chút, không dễ lộ ra ngoài à?”

“Có phải lần đầu tiên cậu làm hoạt động thời trang không?” Anh Tiểu Mỹ là trùm trong nghề, kiêu ngạo quen rồi, nóng tính lên, nói chuyện cũng không khách sáo, “Loại này cậu sợ lộ hàng, vậy dán băng dính vào đi, chắc chắn sẽ không lộ! Trừ khi cậu mặc quần áo may sẵn cao cấp làm bằng tay để đánh võ! Vậy tôi cũng không dám đánh cược!”

Dung Quân Tiện ngẩn ra, nói: “Vậy cũng không đến mức đó…”

“Cậu thử đi. Không được lại nói.” Anh Tiểu Mỹ lườm cậu một cái, “Chỉ hàng của cậu quý giá như thế, còn sợ lộ. Minh tinh nam có ai không lộ ngực trước ống kính hả?” Nói đoạn, anh Tiểu Mỹ cho trợ lý một ánh mắt: “Cậu đi thử trang phục cho ông chủ Dung, mang cả băng dính vào, dán lên cho cậu ấy thử xem.”

Trợ lý đi thử đồ cùng Dung Quân Tiện. Có lẽ sợ Dung Quân Tiện không yên lòng, trợ lý dán mấy cái băng dính hai mặt phòng lộ hàng, dính áo với làn da rõ chặt chẽ, đúng như anh Tiểu Mỹ nói —— trừ khi Dung Quân Tiện bắt đầu hạc trắng dang rộng đôi cánh cánh thêm cá chép nhảy cuối cùng dùng gà đứng một chân để kết thúc màn trình diễn này trên Runway, nếu không rất không có khả năng xuất hiện tình trạng hộ hàng.

Đợi sau khi thay quần áo xong, Dung Quân Tiện mặc nó đi ra. Đây là một chiếc sơ mi đen bên cạnh lộ vai áo, nếu nói trang phục nam cũng phải, trang phục nữ cũng đúng, mang đậm phong cách trung tính, quần áo bất quy tắc không đối xứng, bên phải quần áo là bao bọc kín đáo, trên trái trên bả vai treo dây xích bạch mảnh, cuối dây xích là một giá chữ thập màu bạc, treo ở mép quần áo, cổ áo khó khăn che “điểm” kia lại, tôn lên nước da trắng như tuyết, đặc biệt là găng tay dài bằng da màu đen trên cánh tay.

Cách ăn mặc đúng là khá tiên phong đi đầu, chắc hẳn mặc thế này trên đường tất nhiên sẽ bị xem như tên điên. Nhưng cái gọi là trong show highfashion thì bộ quần áo kia thích hợp mặc ra đường đấy chứ?

Phong cách kỳ lạ thế này lại bị Dung Quân Tiện khống chế, phác họa ra một loại hơi thở hấp dẫn gần như tố chất thần kinh rất ít xuất hiện trên người cậu.

Người của ekip nhìn thấy, đều rất kinh ngạc. Nhà thiết kế nhìn vẻ mặt của mọi người, nhún nhún vai, nói: “Tôi đã nói gì nhỉ? Có phải là rất fashion? Rất sexy?”

Nếu nói không đẹp, vậy chắc chắn không đúng. Nhưng nếu nói để Dung Quân Tiện mặc thế này lên sân khấu, Vu Tri Vụ lại không nắm chắc cho lắm, suy cho cùng quá tiên phong. Thế là, anh ta nói: “Cái này phải đợi Bạch tiên sinh tới mới có thể quyết định.”

“Bạch tiên sinh? Who? Tại sao phải được anh ta quyết định?” Nhà thiết kế không hiểu nhìn Dung Quân Tiện, “Anh ta là husband của cậu à?”

Có lẽ không ngờ rằng nhà thiết kế sẽ có suy đoán này, Dung Quân Tiện thoáng cái cứng đờ, lại không nói nên lời.

Nhà thiết kế lại kéo Dung Quân Tiện đến trước gương thưởng thức sắc đẹp của mình, nói: “Cậu xem đi, bộ quần áo này thú vị hơn nhiều so với bộ âu phục quỷ gì đó mà ekip của các cậu đề nghị. Mặc âu phục có lý thú gì? Thích mặc âu phục như thế, tại sao muốn đến sàn catwalk? Đi bán bảo hiểm cho rồi! Look at yourself, mặc thế này rất đẹp mà.”

Vu Tri Vụ đi đến góc gọi điện cho Bạch Duy Minh: “Bạch tiên sinh, anh đến chưa?… Ừm, là thế này… Nhà thiết kế cung cấp một bộ trang phục khác không phù hợp với phong cách chúng ta đã giao ước… Đúng, tôi biết rồi, nhưng thật ra hiệu quả cũng không tệ, cho nên muốn xin anh đưa ra quyết định cuối cùng… À, anh tới cửa rồi hả? Vậy thì được.”

Nhà thiết kế lắng nghe rồi nói: “Oh? Bạch tiên sinh kia tới à?”

Quả nhiên, một lát sau, Bạch Duy Minh từ ngoài cửa vào, trước tiên ánh mắt rơi trên Dung Quân Tiện trong gương. Ánh mắt Dung Quân Tiện cũng nhìn vào gương, chạm mắt với Bạch Duy Minh. Bốn mắt tụ hợp trong tấm gương lạnh lẽo, trong lòng chợt nóng lên. Dung Quân Tiện cảm thấy cây chữ thập lành lạnh trước ngực cũng nóng lên.

Nhà thiết kế nói: “Oh, vậy nên Bạch tiên sinh anh cảm thấy tạo hình này thế nào? Thích hợp để ông chủ Dung mặc lên runway không?”

“Không thích hợp.” Bạch Duy Minh trả lời rất kiên quyết, ánh mắt rút về từ trên cơ thể người đẹp trong gương giống như thủ kiếm vào vỏ, “Phong cách này không phù hợp với hình tượng ekip của chúng tôi đã định vị cho ông chủ Dung.”

Dung Quân Tiện bèn hỏi: “Vậy đổi cái khác thì thế nào?”

“Đổi cái khác bảo…” Bạch Duy Minh muốn nói “Bảo vệ”, nhưng lại cảm thấy không tốt, “Giữ ấm chút đi…”

Anh Tiểu Mỹ nghe vậy, nghĩ thầm: Oh my god, xem ra đúng là husband.

hạc dang cánh

Cá chép nhảy

gà đứng một chân
Bình Luận (0)
Comment