Minh Tinh Pr

Chương 71

Mọi người đều biết bộ phim “Trời thiêu Xích Bích” này muốn tham gia giải Kim Cung.

Ngay từ đầu, phim này cũng quay vì giải thưởng. Đỗ Mạn Hoài và Dung Quân Tiện đương nhiên cũng nhất định phải lấy được giải thưởng này, điều này cũng mới dẫn đến chuyện họ tranh “Nhân vật nam chính” lúc trước.

Bởi vì, chỉ có “Nhân vật nam chính” mới có thể đề cử “Nam chính xuất sắc nhất” —— tục xưng là “Ảnh đế”.

Dung Quân Tiện rất muốn lấy được giải Kim Cung.

Đỗ Mạn Hoài sẽ chỉ muốn nhiều hơn cậu.

Bởi vì, Đỗ Mạn Hoài vốn chính là một người có mục đích rất mạnh, rất cần danh lợi.

Không giống với Dung Quân Tiện tự do thoải mái, Đỗ Mạn Hoài ở giới văn nghệ vừa nở mày nở mặt, cũng là đau khổ, khiến cho hắn cho dù nhận hết khổ sở cũng chạy không thoát, đó là sự cám dỗ của danh lợi.

Đối với Đỗ Mạn Hoài mà nói, mục đích của giai đoạn hiện tại đó là giành được giải Kim Cung.

“Thật ra, một giải thưởng cũng không thể chứng minh điều gì…” Trợ lý nói với Đỗ Mạn Hoài, “Dù sao, anh cũng đã từng lấy được giải thưởng. Nghệ sĩ vừa có giải thưởng, vừa có tiếng tăm, lại có giá trị thương mại như anh thật sự rất khan hiếm. Anh tuyệt đốt không thiếu một giải thưởng này, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”

“Tôi không thiếu một giải thưởng này à?” Đỗ Mạn Hoài phun một vòng khói, “Đợi khi tôi tới ảnh đến Grand Slam(1), cậu lại nói câu này cho tôi cũng không muộn.”

(1) Grand Slam: trong môn quần vợt, giành được Grand Slam nghĩa là trong 1 năm dương lịch đoạt chức vô địch một trong 4 giải sau: Úc mở rộng, Pháp mở rộng, Wimbledon Mỹ mở rộng

Trợ lý nghẹn họng.

Đỗ Mạn Hoài liếc nhẹ cậu ta một cái: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu bảo tôi đừng tranh đấu với Dung Quân Tiện, phải không?”

“Tôi…” Trợ lý ngẩn người, “Tôi không có ý này.”

“Đây không phải ý của cậu.” Đỗ Mạn Hoài nhấn tàn thuốc vào gạt tàn thủy tinh, “Là ý của lão Trần.”

Sắc mặt trợ lý hơi thay đổi, nhưng không lên tiếng.

Đỗ Mạn Hoài nhìn cái gạt tàn thuốc thủy tinh, nhìn bụi xám bay đầy bên trên, thở dài nói: “Cậu vẫn luôn báo cáo động tĩnh của tôi cho lão Trần, tôi biết,”

Sắc mặt trợ lý trở nên trắng bệch, “Tôi… không…”

“Đừng sợ.” Đỗ Mạn Hoài tựa lưng vào tưởng, dùng một vẻ mặt lạnh lùng quan sát đối phương, “Tôi biết, nhưng tôi tiểu cậu. Dù sao, cậu có ông bố bị ung thư, cậu rất cần tiền —— mặc dù, số tiền kia cậu hỏi mượn tôi, tôi cũng sẽ không không cho.”

Vẻ mặt trợ lý trở nên ngày càng không xong.

Đỗ Mạn Hoài xem ra vẫn không có ý làm khó cậu ta: “Cậu nói cho lão Trần. Nếu hắn quan tâm tôi, yêu tôi, thì đến nói chuyện với tôi, quỳ xuống nhận lỗi, nói không chừng tôi có thể tha thứ cho hắn. Nếu hắn chỉ muốn khống chế tôi, thì bảo hắn đi chết đi. Bây giờ tôi là khách quý của nhà họ Tần, được bà Tần thương yêu, địa vị còn cao hơn hắn gấp mấy lần đấy. Hắn còn muốn điều khiển tôi giống như trước, đó là nằm mơ!”

“Thầy Đỗ…” Trợ lý ngượng ngùng mở miệng.

Đỗ Mạn Hoài lại không đợi cậu ta nói xong, trong chốc lát vậy mà nổi khùng, khuôn mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, quơ lấy cái gạt tàn thuốc thủy tinh trên bàn ném lên đầu trợ lý. Trợ lý không đề phòng, lập tức bị đập vỡ đầu. Cậu ta vừa sợ vừa đau, che trán, khóc lớn chạy ra khỏi phòng.

Một lát sau, cửa phòng bị gõ.

Một nữ hầu từ ngoài cửa đi vào, nói với hắn: “Thầy Đỗ, bà cụ tỉnh rồi. Anh đến giải buồn với bà đi.”

“Được.” Đỗ Mạn Hoài thoạt nhìn rất thân thiện, “Tôi lập tức đi nhìn bà ấy.”

Đỗ Mạn Hoài đi tới bên ngoài phòng của bà cụ, lại trông thấy một người đàn ông mặt áo sơ mi trắng đứng cạnh cửa. Người đàn ông kia, dáng người thon dài, áo sơ mi trăng bọc lấy eo khỏe đẹp cân đối của anh, lờ mờ lộ ra mấy phần sức hấp dẫn của giống đực.

Đỗ Mạn Hoài liếc nhìn anh, khóe miệng nhếch lên: “Là Bạch Duy Minh? Anh cũng tới thăm bà cụ?”

Bạch Duy Minh cười với hắn một tiếng: “Phải.”

Đỗ Mạn Hoài gật đầu, lại nói: “Gần đây Dung Quân Tiện khỏe không?”

“Em ấy có khỏe hay không, chẳng phải anh cũng rất rõ ràng à?” Bạch Duy Minh nói, “Bây giờ em ấy đang làm việc trong đoàn phim của Trần Lễ Bỉnh.”

Đỗ Mạn Hoài nghe thấy ba chữ “Trần Lễ Bỉnh”, sắc mặt trở nên lạnh như băng, “Tôi với hắn đã chia tay rồi.”

Bạch Duy Minh cười nói: “Các anh từng ở bên nhau à? Sao tôi không biết.”

Sắc mặt Đỗ Mạn Hoài trở nên rất khó coi.

Hắn và Trần Lễ Bỉnh là một đôi, đây là chuyện người trong giới đều biết. Nhưng cũng lại là chuyện Trần Lễ Bỉnh chưa bao giờ chính miệng thừa nhận. Đỗ Mạn Hoài giống như một kẻ đáng thương, không danh không phận đi sau mông Trần Lễ Bỉnh hơn mười năm, ngay cả một cơ hội quanh minh chính đại cũng chưa từng vớ bở.

“Phải.” Đối mặt với đùa cợt của Bạch Duy Minh, Đỗ Mạn Hoài cắn răng, quật cường ngẩng đầu, cố gắng để mình trông kiêu ngạo cao quý. “Là chưa ở bên nhau. Cho nên, chuyện của hắn tôi không rõ. Tình hình gần đây của Dung Quân Tiện, tôi càng không biết được.”

Bạch Duy Minh nói: “Nhưng hình như tôi cảm thấy, anh để ý Quân Tiện hơi quá.”

Câu nói này của Bạch Duy Minh đang gõ cảnh cáo trong lòng Đỗ Mạn Hoài: Hắn phát hiện ra gì rồi? Hắn muốn ra tay với mình à? —— Chắc không phải, dựa theo phong cách của Bạch Duy Minh, hắn muốn ra tay với mình, tuyệt đối sẽ không nói chuyện với mình như vậy. Bây giờ có lẽ là đang đe dọa mình, cảnh cáo mình. Hừ, hắn rất biết bảo vệ Dung Quân Tiện mà.

Nếu như Trần Lễ Bỉnh có một nửa của hắn ——

Xì, mình cũng không thèm.

Đỗ Mạn Hoài suy nghĩ tung bay, trên mặt lại không hề gợn sóng: “Trước đó đã hợp tác rất vui vẻ với cậu ta trong “Trời thiêu Xích Bích”, không thiếu được chú ý đến tin tức của cậu ta nhiều hơn.”

“Nói đến “Trời thiêu Xích Bích”,” Bạch Duy Minh thản nhiên nói, “Mai Mân cũng chuẩn bị xong danh sách đưa đi báo giải Kim Cung rồi. Tôi biết, ban đầu nói anh và Dung Quân Tiện song nam chính. Nhưng thật ra nhân vật nam chính chỉ một cột, nếu điền tên của hai người, chỉ sợ quá chật.”

“Quá chật?” Đỗ Mạn Hoài giận cười, hắn cũng không dám tin, Bạch Duy Minh có thể nói ra cái cớ nát như thế.

Bạch Duy Minh lại nói, “Ý tôi là, điền hai cái tên lên, sợ rằng sẽ giảm cơ hội đoạt giải.”

Đỗ Mạn Hoài chỉ cảm thấy nén giận quá lâu, bây giờ lại không muốn nhịn cơn giận này, thản nhiên nói: “Vậy cũng đúng. Quân Tiện còn trẻ như thế mà, về sau vẫn có rất nhiều cơ hội.”

Bạch Duy Minh không ngờ Đỗ Mạn Hoài trực tiếp đối nghịch, cũng cười, lại không nói gì.

Nhìn nụ cười của Bạch Duy Minh, Đỗ Mạn Hoài hơi sợ, mất thự nhiên thấp thỏm. Hắn lại nghĩ, tại sao vừa nãy phải nói vậy chứ? Tranh luận với Bạch Duy Minh một câu này, đối với mình có lợi ích à?

Gần đây càng ngày càng không giữ được bình tĩnh rồi.

—— Đỗ Mạn Hoài quở trách bản thân, lại nhẹ giọng, chủ động cầu hòa nói: “Đương nhiên, làm tiền bối cũng hy vọng có thể cho hậu bối nhiều cơ hội hơn. Tôi thấy, song nam chính tranh ảnh đế, cũng không phải không có tiền lệ. Bình chọn của ban tổ chức cũng sẽ không bởi vậy mà có sai lầm bất công. Nếu vận may tốt, còn có giai thoại song song lấy ảnh đế chứ!”

“Ồ. Thế à.” Giọng điệu của Bạch Duy Minh rất nhẹ.

Tâm tư của Đỗ Mạn Hoài ngày càng nặng.

Bạch Duy Minh mỉm cười với Đỗ Mạn Hoài, nói: “Vậy chúc anh may mắn.”

Nói xong, Bạch Duy Minh quay người đi.

Đỗ Mạn Hoài nhìn bóng lưng Bạch Duy Minh, trong lòng lại càng bất an.

Hắn có phần sợ hãi Bạch Duy Minh, lúc trước còn không phải thế này.

Ngay từ đầu, chênh lệch thân phận giữa Bạch Duy Minh và Đỗ Mạn Hoài, Trần Lễ Bỉnh cũng không lớn như vậy. Bạch Duy Minh không giống bọn người anh cả Tần, Tần tiểu gia, Tuyên Bất Phàm, Bạch Duy Minh không phải ngậm thìa vàng ra đời. Bạch Duy Minh vốn giống bọn Trần Lễ Bỉnh, trăm phương ngàn kế chen vào cái giới này, nói vội với phú quý, ưu tư với nghèo hèn, thấp kém như cỏ rác.

Tại sao bây giờ lại khác nhau một trời một vực rồi?

Đỗ Mạn Hoài vốn dĩ không cần sợ Bạch Duy Minh, tại sao bây giờ cứ phải sợ anh?

Trong lòng Đỗ Mạn Hoài luôn luôn không phục, cũng không cam lòng.

Có đôi khi, hắn thậm chí nghĩ, nếu lúc trước hắn chọn trúng Bạch Duy Minh, mà không phải Trần Lễ Bỉnh, có phải đã có thể nở mày mở mặt lại vui sướng như Dung Quân Tiện không?

Nắm đó, hắn cảm thấy Bạch Duy Minh hơi hơi thích mình —— một đêm đó, trời mưa rất lớn. Đám công tử nổi lên tâm tư trêu đùa Đỗ Mạn Hoài, nói mất chìa khóa, kêu Đỗ Mạn Hoài đến vườn hoa tìm chìa khóa, lại cố ý không cho hắn cầm dù. Đỗ Mạn Hoài đành phải chịu đựng trêu đùa này, gần như đã ướt cả người, là Bạch Duy Minh che dù cho hắn

Tại sao Bạch Duy Minh che dù cho mình?

Vào thời điểm đó, không có ai giúp mình, ngay cả Trần Lễ Bỉnh cũng không giúp mình.

Chỉ có Bạch Duy Minh giúp mình.

Bạch Duy Minh nhất định thích mình, mới có thể giúp mình?

Nếu như khi đó không bị lời ngon tiếng ngọt của Trần Lễ Bỉnh mê hoặc, mà qua lại với Bạch Duy Minh ——

Vậy bây giờ mọi thứ Dung Quân Tiện có, cũng sẽ là của mình hết.

Vậy tổn thương Trần Lễ Bỉnh cho mình, cũng sẽ không tồn tại.

—— “Ai ở bên ngoài vậy?”

Trong cửa vang lên giọng nói già nua của bà cụ.

Tâm tư của Đỗ Mạn Hoài bị tiếng gọi của bà cụ kéo lại, vội vàng gõ cửa đáp: “Phun nhân, là tôi đây.”

“Là Tiểu Đỗ à?” Bà cụ nói, “Vào đi.”

Đỗ Mạn Hoài đẩy cửa vào, đến bên giường, đấm chân cho bà cụ.

Kỹ năng hầu hạ bà cụ của hắn ngày càng thành thạo, ngay cả lực độ đấm cho bà cụ thế nào, cũng nắm cực kỳ chuẩn.

“Chỉ cậu hầu hạ tốt nhất.” Bà cụ nghiêng ở bên giường nói, “Tôi rời khỏi cậu, sợ sẽ không quen.”

Đỗ Mạn Hoài lại nói: “Tôi cũng sẽ không thời khỏi phu nhân. Phu nhân đuổi tôi, tôi cũng không đi.”

“Đương nhiên là không đi, cậu là hạ lưu bại hoại.” Bà cụ cười khẩy.

Đỗ Mạn Hoài giật mình trong lòng, dừng tay lại: “Phu nhân —— ”

Đỗ Mạn Hoài còn chưa nói xong, bàn tay của bà cụ đã hạ xuống.

Bốp bốp —— bà cụ tuổi tác đã cao, nhưng tát người vẫn rất dùng sức, hai cái bạt tai tát cho Đỗ Mạn Hoài ngu người.

Bà cụ cười khẩy nói: “Quả nhiên là con hát vô nghĩa. Tôi đối xử với cậu như vậy, cậu lại quyến rũ thằng cả nhà chúng tôi!”

Giờ Đỗ Mạn Hoài mới hiểu được, chuyện hoang đường đêm đó mình và anh cả Tần uống nhầm rượu “xuân” đã bị bà cụ biết rồi. Đỗ Mạn Hoài lập tức giải thích: “Phu nhân, chuyện không như ngài nghĩ đâu! Đêm đó chúng tôi uống nhần thuốc X, mới có thể…”

“Uống nhầm?” Bà cụ giận cười, “Thuốc X sao lại không có lý do chạy vào trong chén các cậu? Sao lại uống nhầm? Thuốc X dễ uống nhầm thế hả? Sao không gặp tôi uống nhầm thuốc X chứ?”

Đỗ Mạn Hoài vội vàng nói: “Tôi thật sự bị oan mà! Phu nhân, ngài hỏi là biết, chai rượu đó Tần đại gia tự mang vào, không phải tôi lấy. Sao lại tính là của tôi? Tôi mang máng nghe được Tần đại gia nói rượu đó là của Tần tiểu gia, nói không chừng Tần tiểu gia và cô Lư đã dùng rồi? Lùi một vạn bước nói, tôi thật sự muốn quyến rũ, cũng nên quyến rũ Tứ gia! Tứ gia mới là gay mà! Sao tôi phải bỏ xa cầu gần(2), quyến rũ thẳng nam sắt thép như lão đại này! Sau khi anh ta X tôi, cũng không vui vẻ, còn chán ghét tôi không thôi. Đây không phải phản tác dụng à?”

(2) bỏ xa cầu gần: có nhiều cách để đạt mục tiêu nhưng thay vì dùng cách trực tiếp nhất, lại chọn cách rắc rối

Bà cụ nghe thấy lần giải thích này của Đỗ Mạn Hoài, cũng có mấy phần lý lẽ, bình tĩnh lại, lại nói: “Cậu nói cũng không phải không có lý. Thật sự là hiểu lầm?”

“Tất nhiên là hiểu lầm!” Đỗ Mạn Hoài hận không thể chỉ lên trời thề, “Xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng không muốn!”

Bà cụ nghĩ ngợi, lại nói: “Mặc dù là thế, cũng là một chuyện xấu. Cậu lại ở nhà tôi, cũng không tiện, cậu đi đi.”

Sắc mặt Đỗ Mạn Hoài nhất thời giống như tường quét sơn trắng: Chỗ dựa ngon lành, phút chốc đã đổ rồi?

“Tôi…” Đỗ Mạn Hoài ngần ngại một lúc, lại nói, “Tôi đối với ngài…”

“Tôi biết cậu muốn nói gì!” Bà cụ xua xua tay, “Cậu có ơn cứu mạng đối với tôi! Nhưng các cháu của tôi quan trọng hơn tôi nhiều. Không phải tôi không cảm kích cậu, nhưng lợi ích cậu lấy được ở nhà họ Tần chẳng lẽ vẫn chưa đủ nhiều à? Những ngày gần đây, cậu dựa vào danh tiếng của tôi phách lối ở bên ngoài thế nào? Tôi cũng rất rõ ràng. Tôi thấy tôi cũng không nợ cậu cái gì, cậu đi đi!”

Đỗ Mạn Hoài không ngờ bà cụ mặt mũi hiền lành thoáng cái có thể trở nên vô tình như thế, lại không nhịn được muốn tiếp tục cầu xin.

Lại không ngờ, sắc mặt bà cụ trở nên lạnh lẽo: “Bây giờ còn hảo tụ hảo tán, nếu dây dưa không dứt, chỉ sợ ân nhân biến thành kẻ thù!”

Đỗ Mạn Hoài giật mình lo lắng.

Bà cụ đã gọi người đến mời Đỗ Mạn Hoài đi.

Trời lại bỗng nhiên bắt đầu đổ mưa, Đỗ Mạn Hoài không ngói che đầu, đành phải kéo vali, ngồi xổm bên ngoài nhà họ Tần. Hắn chợt nhớ đến đêm mưa kia, đêm mưa Bạch Duy Minh che dù cho hắn. Đêm hôm ấy, hắn vốn không cảm kích Bạch Duy Minh, hắn đang oán hận người che dù tại sao không phải là Trần Lễ Bỉnh.

Hắm bấm gọi cho Trần Lễ Bỉnh.

Giọng nói của Trần Lễ Bỉnh vang lên: “Hoài Hoài?” Nghe giọng điệu hình như rất vui.

Đỗ Mạn Hoài hỏi: “Tại sao đêm đó anh không che dù cho tôi?”

Trần Lễ Bỉnh ngẩn ra: “Đêm nào?”

Đỗ Mạn Hoài nói: “Đêm đó trời mưa, bọn họ bảo tôi đi nhặt chìa khóa.”

Trần Lễ Bỉnh im lặng một lúc, nói: “Tôi thật sự không nhớ rõ.”

Đỗ Mạn Hoài cười khẽ một tiếng, cúp điện thoại.

Một lúc sao, Đỗ Mạn Hoài lại bấm gọi cho Bạch Duy Minh.

Hắn hỏi Bạch Duy Minh vấn đề tương tự: Tại sao đêm đó anh muốn che dù cho tôi.

Đáp án Bạch Duy Minh cho cũng rất giống: “Đêm mưa nào? —— Không nhớ.”

Khác nhau có lẽ là, Trần Lễ Bỉnh giả vờ không nhớ, Bạch Duy Minh là thật sự không nhớ.

Nhưng Đỗ Mạn Hoài lại không tin Bạch Duy Minh không nhớ, hắn hơi cố chấp nói: “Có phải khi đó anh thích tôi không?”

Tiếng Bạch Duy Minh rất rõ ràng: “Không phải.”

“Anh có thể không thừa nhận.” Đỗ Mạn Hoài khăng khăng nói, “Bởi vì bây giờ anh đang ở bên Dung Quân Tiện. Anh không muốn cậu ta hiểu lầm.”

Bạch Duy Minh nói: “Tôi cảm thấy hiểu lầm chính là anh.”

“Không ——” Đỗ Mạn Hoài ngồi xổm ở trong mưa, toàn thân lạnh đến nỗi run lên, giọng nói cũng run, “Là tôi lúc đầu đã không chọn đúng —— ”

Bạch Duy Minh dường như cũng hơi hoang mang, không hiểu lắm Đỗ Mạn Hoài gọi cuộc điện thoại này có ý nghĩa gì. Nhưng Bạch Duy Minh lại nói: “Tôi không rõ lựa chọn mà anh nói là gì. Nhưng tôi có thể nói cho anh, bây giờ lựa chọn sáng suốt nhất của anh đó là tránh xa Dung Quân Tiện ra.”

Nói xong, Bạch Duy Minh cúp điện thoại.

“Dung Quân Tiện ——” Đỗ Mạn Hoài ném điện thoại xuống đất, “Tại sao chuyện tốt gì cũng cho cậu ta chiếm hết?”
Bình Luận (0)
Comment