*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dung Quân Tiện ngẩn người, nói: “Cũng không phải thật sự muốn ổng đi chết…”
“Vậy cậu muốn gì?” Bạch Duy Minh hỏi.
Dung Quân Tiện lại phiền não nói: “Tôi cứ luôn đắc tội với người ta, chắc chắn cũng có nguyên nhân của bản thân.”
Bạch Duy Minh lắng nghe, lại cảm thấy hơi buồn cười: “Làm sao? Cậu thế mà còn ngẫm lại à?”
“Cũng không phải ngẫm lại hay không, chỉ là tôi cảm thấy cái nghề này và kiểu tôi muốn cũng khác biệt quá.”
Bạch Duy Minh hỏi: “Kiểu cậu muốn là như thế nào?”
Dung Quân Tiện đáp: “Thật ra tôi chỉ muốn làm một công việc mình thích, giống như dân đi làm. Tôi đi làm, sẽ chăm chỉ làm việc, không có không tận tụy, tập trung toàn bộ tinh thần và thể xác cũng là điều đương nhiên. Nhưng tôi tan việc, trong thời gian riêng tư của mình, thích nói gì thì nói đó, thích làm gì thì là đó, không ai quản được hết.”
Bạch Duy Minh cười: “Trên thực tế, rất nhiều nghệ sĩ đều như vậy, diễn xong làm gì không ai quan tâm. Chỉ không hot mà thôi.”
Dung Quân Tiện cũng không phải bác được.
“Được rồi, không nói chuyện này.” Bạch Duy Minh lại nói, “Chuyện bên Tề tổng, cậu không cần lo, cậu không muốn xin lỗi thì không cần xin lỗi. Tôi hiểu ý của cậu, cậu không muốn để ý tới chuyện khác, chỉ muốn quay phim, đúng không?”
“Đúng thế.” Dung Quân Tiện gật đầu.
Bạch Duy Minh bèn nói: “Vậy cậu tiếp dục quay phim, không cần lo nghĩ đến chuyện khác.”
“Nhưng sao có thể không lo nghĩ chứ?” Dung Quân Tiện không nhịn được cau mày, “Bọn họ cũng muốn đổi tôi rồi!”
“Bây giờ cậu là nhân vật chính có nhân khí, sao bọn họ có thể tùy ý đổi cậu đi? Điều này ảnh hưởng rất lớn đến cả bộ phim, cũng sẽ gây ra sóng gió. Trần Lễ Bỉnh là người đầu tiên không đồng ý. Trừ khi cậu thật sự làm chuyện vi phạm hợp đồng.”
“Chuyện vi phạm hợp đồng?”
“Đúng, trừ khi cậu thật sự bị Tề tổng kiện lên tòa, chọc phải quan tòa thị phi.” Bạch Duy Minh trả lời, “Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể danh chính ngôn thuận đổi diễn viên, nếu không, dư luận đại chúng sẽ bắn lại rất lớn.”
Quảng bá bộ phim được một nửa, Dung Quân Tiện trở thành nhân vật đứng đầu về độ nổi tiếng, tùy tiện đổi cậu, quần chúng nhất định sẽ chửi đoàn phim lên đề tài nóng nhất, mà diễn viên tiếp nhận “Tăng Phàm” chỉ sợ cũng sẽ trở thành mục tiêu công kích. Nhưng nếu như Dung Quân Tiện có ý định hại người bị lên toà, lại thêm mắm dặm muối tung tin đồn nhảm rằng Dung Quân Tiện thích đánh người, là minh tinh mắc bệnh ngôi sao, vậy hiệu quả sẽ khác biệt.
“Cho nên mấu chốt bây giờ đó là đánh cược Tề tổng có thật sự khởi tố cậu hay không.” Bạch Duy Minh nói, “Nếu như ông ta thật sự khởi tố cậu, vậy cậu thật sự sẽ mất đi nhân vật Tăng Phàm này. Ngược lại, nếu như ông ta không khởi tố cậu, như vậy hết thảy đe dọa đều giới hạn ở đe dọa, dọa người bằng miệng, không đủ gây sợ.”
Dung Quân Tiện lại cau mày nói: “Nhưng sao tôi có thể xác nhận Tề tổng sẽ không thật sự khởi tố tôi?”
“Thứ nhất, vì dự án ‘Tăng Phàm Truyện” lần này suôn sẻ, Trần Lễ Bỉnh vẫn đang làm công việc của Tề tổng, sẽ không để cho Tề tổng khởi tố cậu.” Bạch Duy Minh lại nói, “Thật ra, điểm quan trọng nhất là…”
Dung Quân Tiện đang tò mò nhìn Bạch Duy Minh, chuẩn bị nghe điểm quan trọng này, không ngờ điện thoại đổ chuông, là Vu Tri Vụ gọi tới, giọng điệu vô cùng vội vàng: “Văn phòng chúng ta nhận được một lá thư luật sự của Tề tổng! Ông ta định chính thức khởi tố cậu!”
Sắc mặt Dung Quân Tiện như màu đất, quay đầu nhìn Bạch Duy Minh nói: “Xem đi, anh tính sai rồi! Tề tổng thật sự kiện tôi.”
Bạch Duy Minh hơi há miệng, mặt khác vẻ mặt cũng không có thay đổi quá lớn, hồi lâu nói: “Chẳng lẽ Côn Hạnh…”
“Anh đang nói gì?” Dung Quân Tiện nhíu mày, nghi hoặc không hiểu, “Chuyện này liên quan gì đến Côn Hạnh?”
“Không liên quan gì, thư luật sự gửi tới rồi, cũng không phải giấy gọi của tòa án, chưa hẳn là chính thức khởi tố.” Bạch Duy Minh vẫn rất vững chãi, “Cậu đừng lo lắng, cứ tiếp tục quay phim đi.”
Dung Quân Tiện lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn trở về đoàn phim quay phim. Trong lòng Dung Quân Tiện lại cứ thầm nói câu “Chẳng lẽ Côn Hạnh” của Bạch Duy Minh là có ý riêng, vì vậy cậu hỏi người của đoàn phim: “Các anh nhìn thấy Côn Hạnh không?”
“Cậu quên rồi sao? Mấy bữa nay không phải An Liên Dung ốm nặng, không có phần diễn gì à? Hôm qua Côn Hạnh đã quay xong cảnh của mấy ngày nay rồi, hôm nay không đến đoàn phim.” Người của đoàn phim trả lời như vậy.
Dung Quân Tiện mở kịch bản ra, phát hiện chẳng những là Côn Hạnh, mà phần diễn của Tăng Phàm giảm rất nhiều, nhưng Phạt phi cũng là tình thế sắp bị sáng tác chết. Dương Thụ Hi cũng mặt mày ủ rũ. Thị hậu hóa trang xong tán gẫu với Dung Quân Tiện, lại nói: “Dương Thụ Hi diễn cảnh khóc mà khóc mãi không được, lần này không biết phải NG bao nhiêu lần với cậu ta đây!”
Dung Quân Tiện cười, nói: “Tôi thấy tình thế của kịch bản này, Dương Thụ Hi cũng không có bao nhiêu cảnh quay đâu!”
“Vậy thì càng đúng, mặc dù diễn xuất của Dương Thụ Hi bình thường, nhưng dáng dấp cũng được. Đợi cậu ta đóng máy, trong cung lại phải có người mới vào, cũng không biết là trình độ gì! Sớm nghe nói ‘Tăng Phàm Truyện’ hot rồi, rất nhiều nhà đầu tư đến nhét người mới. Chẳng lẽ đến một người vớ va vớ vẩn gì đó, cũng muốn tôi diễn dáng vẻ thèm chảy dãi, thế thì phiền chết người rồi. Tôi cũng có thẩm mỹ nha!” Thị hậu nói liên miên oán trách.
Dung Quân Tiện nghe “Rất nhiều nhà đầu tư nhét người mới vào”, thế mà trong lòng cũng có sự cảm thông, chỉ nói: “Hầy, nói không chừng tôi cũng sẽ bị người mới chen xuống rồi!”
Thị hậu nghe thấy lời này cũng cười: “Cái này dẹp đi! Đây là ‘Tăng Phàm Truyện’, còn có thể đổi cậu à?”
Tán gẫu chuyện này vài câu, đạo diễn đã gọi người tới quay phim. Thị hậu mặc long bào vào vị trí, trong lòng lo lắng Dương Thụ Hi không khóc được, lại phải NG hơn mười lần. Nhưng không ngờ, dáng vẻ của thị hậu vẫn chưa bắt đầu đâu, Dương Thụ Hi đã khóc bù lu bù loa, hu hu hu, nhìn cũng rất đáng thương.
Đạo diễn hô “Cut”, phê bình nói: “Phạt phi khóc quá đà rồi! Phải thu lại một chút! Cậu chỉ bị hoàng đế mắng hai câu, cũng không phải cha chết, cần phải khóc như vậy?”
Mọi người vừa nghe đạo diễn răn dạy Dương Thụ Hi như thế, cũng cảm thấy buồn cười, tham gia trò vui mà nhìn. Phải biết trước đó Dương Thụ Hi NG bao nhiêu lần, đạo diễn đều dỗ dành, bây giờ lại như vậy.
Dương Thụ Hi lau nước mắt, nói: “Cha chết cũng không khóc được vậy, đạo diễn chết tôi mới khóc như thế đó!”
Đạo diễn khó thở: “Vậy thì cậu đừng diễn bộ phim này nữa! Cậu không quý trọng phần diễn này, vậy thì đổi kịch bản, đổi cho An Liên Dung đi!” Nói đoạn, đạo diễn gọi điện thoại cho bên kịch luôn, lớn tiếng dặn: “Đổi kịch bản, đổi kịch bản! Cắt cảnh Phạt phi bị mắng đi! Đổi thành nữ hoàng đế đến thăm An Liên Dung bị ốm!”
Biên kịch vừa trả lời: “Được rồi, đạo diễn!” Vừa đang chửi mẹ đạo diễn chết trong “Nhóm chat riêng của biên kịch”.
Dương Thụ Hi mặc đồ hóa trang, che mặt chạy đi, lại ngồi xổm trước máy bán nước bên ngoài trường quay, ánh mắt đờ đẫn nhìn bầu trời, trên mặt còn mang theo nước mắt chảy xuống khi nãy quay cảnh khóc. Cậu ta ngồi xổm cả buổi, chân cũng tê rồi, lúc định đứng lên, thì lảo đảo hai bước, may được người khác đỡ. Dương Thụ Hi ngẩng đầu nhìn, lại thấy là Dung Quân Tiện đỡ cậu ta. Dương Thụ Hi lập tức lộ ra vẻ mặt giẫm phải phân, phất tay áo nói: “Sao? Đến xem trò cười của tôi à?”
“Có phải cậu nhập vai quá rồi không? Câu nói này chỉ có phim cung đấu mới có thể nói? Xã hội hiện đại người người đều bận quá trời, ai rảnh hơi chạy tới xem trò cười của ai?” Dung Quân Tiện hỏi lại.
Dương Thụ Hi nghe thấy Dung Quân Tiện nói vậy, thật sự không có cách nào vặn lại, lại nói: “Đúng. Bây giờ tôi vẫn chưa thể vừa mắt cậu. Nhưng tôi có thể phải đóng máy bất cứ lúc nào, cậu lại là nam chính, trường thanh mà[1]!”
[1] đóng máy = 杀青 (sát thanh) >< trường thanh = 长青: chỉ hưng thịnh lâu dài, tồn tại mãi mãi
“Vậy cũng chưa chắc.” Dung Quân Tiện thấy Dương Thụ Hi như vậy, cũng hơi xót đồng loại, “Nhà đầu tư muốn nhét người mới, tôi cũng chưa chắc có thể bảo toàn. Cậu không nhìn thấy, Tăng Phàm cũng hủy nhan sắc rồi sao? Nếu nói khuôn mặt được chữa khỏi rồi trường đến đâu, cũng là hai chuyện đấy.”
Dương Thụ Hi vừa nghe, kinh ngạc không thôi: “Còn có loại thao tác này?”
Dung Quân Tiện thở dài, mua hai lon bia trong máy bán nước, một lon nhét cho Dương Thụ Hi, một lon tự mình mở uống. Hai người mặc luôn trang phục phim cổ trang, ngồi xổm bên cạnh máy bán nước uống bia, nhân tiện lảm nhảm. Dương Thụ Hi nói mình vốn là nghệ sĩ nam tuyến mười tám, bởi vì vấn đề ngoại hình, diễn đàn ông khốn nạn mãi, không dễ gì thích nhau với đạo diễn, nhận bộ phim này, kết quả vẫn phải diễn người xấu. Người xấu này vừa hot lên, lại không ngờ rằng phải đóng máy rồi.
Dung Quân Tiện hỏi: “Cậu và đạo diễn thật sự chia tay à?”
“Chia rồi.” Dương Thụ Hi trả lời dứt khoát, lại buồn khổ.
“Vốn là anh ta cũng không rất yêu cậu?” Dung Quân Tiện tò mò, “Sao anh ta bỗng nhiên đá cậu?”
“Cậu nói nhảm gì đấy!” Vẻ mặt Dương Thụ Hi mất hứng, “Rõ ràng là tôi đá hắn!”
Dung Quân Tiện cảm thấy buồn cười: “Cậu tốt xấu gì cũng đợi quay phim xong hẵng đá hắn chứ!”
“Nếu bộ phim này quay một nghìn tập thì phải làm sao?” Dương Thụ Hi trợn to mắt, “Ông đây không nhịn lâu thế được!”
Dung Quân Tiện và Dương Thụ Hi uống bia xong, quay xong cảnh còn lại, lại tẩy trang quay về khách sạn. Bây giờ Dung Quân Tiện về khách sạn, đều không phải đến phòng của mình trước, mà là trực tiếp chạy tới căn hộ của Bạch Duy Minh ở sát vách để uống trà.
Nhưng hôm nay, căn hộ của Bạch Duy Minh lại có nhiều người. Dung Quân Tiện nhìn mấy người kia ở đó lạch cạch lạch cạch đánh máy tính, tốc độ ngón tay giống như trong thể thao điện tử. Đổi lại là Bạch Duy Minh bình thản, đang pha trà ở phòng bếp mở[2], thấy Dung Quân Tiện tới, bèn nói: “Đang nghĩ chắc cậu cũng về rồi, ngồi xuống, uống trà đi.”
[2] bếp mở: chỉ việc lợi dụng không gian khéo léo, kếp hợp chặt chẽ giữa bàn ăn thực dụng mỹ quan với phòng bếp, hình thành một không gian nấu nướng ăn cơm kiểu mở
Dung Quân Tiện ngồi xuống bên cạnh bếp mở, nhận lấy chén trà trong tay Bạch Duy Minh, lại hỏi: “Mấy người này là ai?”
“Là thư ký, trợ lý của tôi.” Bạch Duy Minh đáp, “Đợi lát nữa bọn họ làm xong rồi giới thiệu từng người cũng không muộn.”
Dung Quân Tiện gật nhẹ đầu, lại thấy một thư ký nữ đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy Dung Quân Tiện, bèn tự nhiên đi tới mỉm cười bắt tay: “Chào Dung tiên sinh, tôi tên Cherry!” Dung Quân Tiện cũng bắt tay với cô, quan sát chốc lát, lại thấy Cherry này tuổi trẻ xinh đẹp, cách ăn mặc cũng thời trang, tóc xoăn hoa lê, mặc chiếc váy chữ A, tướng mạo thanh tú xinh đẹp, dáng người đẹp.
Dung Quân Tiện nói với Bạch Duy Minh: “Thư ký của anh xinh vậy?”
Bạch Duy Minh nói: “Thật à? Tôi không để ý.”
“Bạch tiên sinh, ngài mù hả?” Dung Quân Tiện cảm thấy không thể tin.
Cherry cũng không nhịn được cười, lại mang theo tủi thân nói: “Không có gì, chuyện này cũng bình thường. Tôi vừa tới không lâu, ông chủ không nhận ra cũng là đương nhiên. Tôi cũng đang nghĩ, làm thế nào để ông chủ nhìn tôi nhiều hơn đây!” Nói đoạn, Cherry lại liếc mắt đưa tình với Bạch Duy Minh.
Dung Quân Tiện cũng không mù, vừa nhìn dáng vẻ này của Chery biết tỏng cô đang nghĩ gì. Trong lòng Dung Quân Tiện không vui, nói: “Cách để ông chủ nhìn cô nhiều hơn đó là làm việc nhiều lên! Còn không mau đi làm việc!”
Cherry giật mình, đáp: “Ừm, vậy tôi đi làm việc.”
Nói xong, Chery đi được mấy bước, lại quay đầu lại, vươn tay ra nói: “Vừa nãy tôi dùng keo dưỡng da tay của ông chủ trong nhà vệ sinh, cảm thấy mùi rất thơm, không biết là thương hiệu gì?”
Dung Quân Tiện không nghe nổi giọng điệu lẳng lơ này nhất, nổi giận đùng đùng: “Mặc dù cô không phải nhân viên của tôi, nhưng tôi là bên A cũng không thể không nói cô, vừa uốn tóc vừa trang điểm bây giờ lại dùng kem dưỡng da tay, còn có tâm tư làm việc không?”
Cherry ngớ người, Bạch Duy Minh cười cười, nói: “Dung tiên sinh, đừng nóng giận…”
“Sao có thể không giận!” Dung Quân Tiện lấy ra dáng vẻ của đại minh tinh, dạy dỗ Bạch Duy Minh: “Bạch tiên sinh anh quản người như thế nào! Giờ phút thế lửa đầu ngọn gió[3] như vậy lại hỏi thương hiệu của kem dưỡng da tay! Tôi đành phải chất vấn tính chuyên nghiệp của nhóm anh!”
[3] gốc là 风头火势(phong đầu hỏa thế): ý chỉ một chuyện xấu đang nằm ở điểm nóng hoặc xu thế, thông thường để nhắc người khác cẩn thận, chú ý tránh đi
Cherry thấy bên A nổi giận, vì vậy vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi. Dung tiên sinh, tôi nhất định sửa đổi.”
“Tốt, cứ vậy đi.” Dung Quân Tiện nói, “Nếu muốn thay đổi, vậy ngày mai cô để mặt mộc đi làm.”
Mặt Cherry cũng tái luôn rồi.
(bếp mở)