Minh Uyên

Chương 42

Khách *** Như Ý. Ngoài của phòng chữ thiên.

Liệt Phượng Nhi hưng trí bừng bừng đứng phía sau tiểu nhị, nhìn cửa phòng chậm rãi đẩy ra.

“Phu nhân mời vào!” Tiểu nhị khẽ khom lưng, cười rời đi.

Rốt cuộc là cái gì? Minh Uyên không trực tiếp tặng, ngược lại đặt ở khách ***. Liệt Phượng Nhi khẩn cấp vọt vào khách phòng.

“Phượng Nhi, ngươi vẫn kích động như vậy!” Thanh âm mỉm cười trầm thấp tựa thần tiên truyền đến.

Thanh âm này……

Liệt Phượng Nhi không dám tìn mở to mắt: “Ngạo Tình?”

“Ngươi chỉ thấy mỗi Ngạo Tình sao? Tiểu Phượng Nhi.” Thanh âm gãy gọn khàn khàn lại vô cùng mê người vang lên phía sau.

*****

Buông bài thi cuối cùng, Mặc Minh Uyên vươn thắt lưng, dựa vào ghế, lưu quang tràn đầy đôi mắt màu hổ phách, nhìn Ti Hằng đang phê duyệt bài thi, ý nghĩ xẹt qua:

“Thừa tướng đại nhân không nhanh tới khách *** Như Ý xem sao? Không sợ Phượng Nhi chạy?” Thanh âm lười nhác có một tia trêu tức.

“Tiểu vương gia……” Nhăn lại tuấn mi, Ti Hằng khó hiểu hỏi: “Ngài tặng Phượng Nhi cái gì?”

“Cũng không có gì, chỉ mấy mỹ nam tử thôi.” Mặc Minh Uyên thờ ơ trả lời. Đem mấy mỹ nam tử từ đại lao Hạ Sư ra, chữa khỏi thương tích rồi mang bọn họ đến Thiên Khải cũng mất vài phần sức lực của hắn.

Mặt Ti Hằng đều đen, ném bài thi chạy ra ngoài, hoàn toàn không để ý phong độ tao nhã bình tĩnh ngày thường. Ngay cả thị vệ giữ cửa cũng trợn mắt há mồm.

Sững sờ nhìn Ti Hằng biến mất ngoài cửa, Vệ Viêm run rẩy nhìn về phía Mặc Minh Uyên vẫn lười biếng như trước: “Thanh…… Thanh vương, ngươi, ngươi thực tặng…… Ti phu nhân…… Mĩ…… Mĩ, nam tử?”

“Không thể giả được!” Tuy không xuất sắc như Ti Hằng, nhưng quả thật đều là nam nhân tuấn mỹ. Mặc Minh Uyên nhớ tới “Người nọ” đang hình dung tướng mạo của mấy nam nhân kia, buồn cười cong khóe môi.

Vệ Viêm hắc tuyến: nếu hắn cứ tặng hạ lễ như vậy, sau này thành thân ai dám nói cho hắn a! —— ít nhất mình sẽ không.

“Đúng rồi, Tiểu Viêm, hiện giờ Thiên Khải đã thông qua chuyện nam nam thành hôn, ngươi và Hàn tướng quân định khi nào thì thành thân vậy?” Phía sau, Mặc Trầm Vân cố tình hỏi.

Thật sự là không muốn đề cập đến.

Vệ Viêm cười gượng: “Ha ha, không vội không vội!”

“Hôn nhân đại sự sao có thể không vội? Hàn tướng quân chờ đợi ngày này cũng lâu rồi!” Mặc Trầm Vân cười đến thành khẩn, tỏ vẻ quan tâm chung thân đại sự của hắn. Trong lòng lại nghĩ: Tiểu Viên, chớ có trách ta, ai bảo lần trước ngươi muốn Uyên nhi của ta thú nữ tử khác, nếu không trả thù, ta sẽ không là Mặc Trầm Vân.

Người này, còn ghi hận chuyện kia! Nam nhân tà nghễ, tuy Mặc Minh Uyên không cho là đúng, nhưng cũng không định nhúng tay vào.

Vệ Viêm đáng thương, tuy là bằng hữu Mặc Trầm Vân coi trọng, nhưng vẫn kém lão bà của người ta a!

*****

Vì Hạ Sư và Gia Tiếp cấu kết bắt cóc Thanh vương Thiên Khải, nên dù Thanh vương đã bình an trở về, chuyện hai nước cấu kết cũng không thể vãn hồi. Kế hoạch kết minh hiển nhiên xóa bỏ.

Hiện giờ chiếm được tài nguyên phong phú của Gia Tiếp, thực lực Thiên Khải đã vững vàng đứng đầu chúng quốc, không kết minh với Hạ Sư kỳ thật cũng không có gì tổn thất.

Khoa cử không lâu, lại truyền đến tin từ cường quốc gần với Thiên Khải và Hạ Sư – quốc chủ Lâm Phong chết trong tay thái tử, mà thái tử phạm trọng tội thí phụ bị bắt. Còn hai vị vương tử đều là người bình thường, dù ai ngồi vào chỗ, cũng không ảnh hưởng gì tới Thiên Khải.

Lúc nhận được tin tức, Mặc Minh Uyên không hề bất ngờ, thản nhiên mỉm cười. Các vị đại thần khôn khéo nhìn thấy, nhất thời không rét mà run: Hóa ra, chuyện ở Lâm Phong, do Thanh vương nhúng tay vào.

Qua thương thảo, Thiên Khải quyết định án binh bất động, chờ xem kết quả cuối cùng.

*****

Cùng lúc, tẩm cung của Hạ Sư vương.

“Theo thám tử truyền tin, sở dĩ thái tử ám sát quốc chủ Lâm Phong là vì một nam tử.” Một hắc y nhân che mặt quỳ gối, báo cáo với chủ tử lười biếng ngồi trên long ỷ.

“Nam tử? Dạng nam tử gì?” Hạ Hồi Khâm híp mắt, hỏi.

“Nghe nói là một nhạc sư. Tên gọi Đồ Lam, nhạc sư chuyên hiến nghệ vì Lâm Phong vương, hắn tiến cung nửa năm trước, vốn nhờ cầm nghệ xuất chúng mà được thái tử Lâm Hỏa thưởng thức, quan hệ giữa hai người ngày càng chặt chẽ. Nhưng một tháng trước, Lâm Phong vương lại đột nhiên triệu Đồ Lam thị tẩm, cũng càng sủng ái người này hơn, thái tử Lâm Hỏa bất mãn chuyện phụ vương đoạt ái, vài lần thỉnh cầu Lâm Phong vương trả lại Đồ Lam cho hắn, đều bị cự tuyệt. Lần này, Lâm Hỏa vì không chịu nổi ái nhân của mình phải hầu hạ người khác mới làm ra hành động thí phụ.” Hắc y nhân cúi đầu trả lời.

“Thật sao?” Tiến cung nửa năm không xảy ra chuyện, lại đột nhiên một tháng trước được Lâm Phong vương coi trọng. Xem ra, bên trong chắc chắn có kỳ hoặc, “Tra rõ lai lịch của nhạc sư này cho trẫm!”

“Vâng!”

*****

Hạ triều, phụ tử Mặc Trầm Vân hồi phủ.

“Uyên nhi làm thế nào?” Ôm Mặc Minh Uyên ngồi trong mã xa, Mặc Trầm Vân hưng trí dạt dào hỏi. Tuy biết biến cố ở Lâm Phong là do một tay thiếu niên trong lòng bày ra, nhưng y thật sự đoán không được hắn làm thế nào để sai sử nhạc sư ở bên kia đại lục.

“Hóa ra cũng có chuyện ngươi không biết?” Mặc Minh Uyên trêu tức liếc y một cái, ngón tay thon dài vân ve tóc Mặc Trầm Vân.

“Uyên nhi xem trọng phụ thân như vậy, phụ thân thật cao hứng! Nhưng Uyên nhi dường như đã quên, phụ thân là người không phải thần.” Mắt phượng híp lại, nam nhân đạm cười, nói khẽ bên tai thiếu niên, thanh âm mang theo nồng đậm sủng nịch.

Mặc Minh Uyên rút ngón tay ra, thờ ơ nói: “Kỳ thật rất đơn giản! Nửa năm trước ta cứu Đồ Lam, hắn kiên trì muốn báo đáp ta, ta để hắn trà trộn vào hoàng cung Lâm Phong, giúp ta thu thập tin tức. Mà hắn đồng ý!”

“Nhưng nam nhân bình thường sẽ không nguyện ý hy sinh thân thể để hấp dẫn người cùng tính!” Trừng phạt Mặc Minh Uyên dám nói qua loa, khẽ cắn vành tai thiếu niên, trong giọng nói của Mặc Trầm Vân không hề ẩn chứa tức giận.

Người bình thường đương nhiên không, cho nên Đồ Lam không phải người thường. Mặc Minh Uyên cong khóe môi, ánh mắt xa xăm……
Bình Luận (0)
Comment