Minh Vương Phu Quân

Chương 14

5/9/2021

Chờ Quân Dạ đi, Ngọc Ngưng sửa xang lại y phục của mình rồi mới ra ngoài dùng bữa sáng với Bạch thị.

Bệnh tình của Bạch thị ngoài ý muốn trở nên tốt hơn, thân thể khôi phục khỏe mạnh. Chính bà cũng thấy kinh ngạc. Đây là một việc đáng để vui sướng.

Bà gắp cho Ngọc Ngưng một đũa rau xanh trên bàn: "Lần này cũng thật kỳ lạ, xem ra là do ông trời thương hại. Người cả đời không làm chuyện trái với lương tâm, lấy ơn báo oán, hảo hảo đãi nhân, cuối cùng cũng được trời cao rủ lòng thương xót".

Ngọc Ngưng yên lặng ăn cơm, Bạch thị nói gì nàng cũng gật đầu.

Bạch thị bị Triệu di nương nháo cho gây bệnh một hồi, thân mình đã trở tốt rất mau đã truyền tới tai Liễu phu nhân.

Liễu phu nhân còn trông cậy vào việc Bạch thị nhiễm bệnh mà chết. Bạch thị chết, Ngọc Ngưng lẻ loi hiu quạnh càng thêm đáng thương, đến lúc đó Liễu phu nhân càng có thể tùy ý tra tấn Ngọc Ngưng. Nhưng xem ra, Bạch thị đúng là mạng lớn.

Liễu phu nhân không cam lòng, lại sai nha hoàn tới chỗ Triệu di nương châm ngòi. Triệu di nương cũng không phải là người tốt, nàng ta lớn lên xinh đẹp, lại còn trẻ tuổi. Mỗi khi Nam Dương hầu trở về đều sủng ái nàng ta. Cũng vì được sủng mà tính cách nàng ta mới ngang ngạnh, vô pháp vô thiên. Trừ Liễu phu nhân là không dám chọc thì nàng ta sẽ trực tiếp động thủ với những di nương nhìn không vừa mắt.

Liễu phu nhân cho người dùng tiền mua chuộc nha hoàn của Triệu di nương, nhẹ giọng nói thầm vài câu, khiến các nàng đem Ngọc Ngưng và Bạch thị nói bậy trước mặt Triệu di nương.

Nha hoàn và bà tử của Triệu di nương đều mang theo vẻ mặt khó xử, nhưng lại luyến tiếc vài đồng bạc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Trên thực tế, tình huống của Triệu di nương lúc này không được tốt lắm.

Nàng ta buổi tối gặp phải ác mộng, mơ thấy hai kẻ một đen một trắng kéo mình xuống địa ngục. Trong địa ngục nơi nơi đều là lửa nóng, nàng ta thấy mình bị lửa thiêu cháy, sau khi tỉnh lại thì cả người đều lạnh băng vô lực.

Ngày hôm sau nha hoàn cùng bà tử lại ở trước mặt nàng ta mà nhắc tới Bạch thị.

Triệu di nương miễn cưỡng xuống giường, rửa mặt chải đầu xong cũng chẳng màng trang điểm, trên mặt tái nhợt. Nha hoàn đứng bên Triệu di nương nói: "Nô tỳ nghe nói Bạch di nương đã hết bệnh rồi".

Nàng ta ở chỗ Bạch di nương làm loạn một hồi, ngày hôm sau lại nghe được Bạch di nương mắc bệnh. Trong lòng Triệu di nương còn cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Triệu di nương chóng mắt nhức đầu, cả người đều thấy vô lực, nàng ta "Ừ" một tiếng: "Mạng Bạch thị thật lớn".

Nha hoàn lại nói: "Bạch di nương đoạt sủng ái của người, chuyện này không thể tùy tiện cho qua. Nếu cứ để như thế, tất cả mọi người trong phủ sẽ cảm thấy người dễ bắt nạt. Hôm nào hầu gia trở về, những kẻ không xứng lại dám nhảy tranh đoạt.

Triệu di nương cũng nghĩ như thế, đáng tiếc thân thể nàng ta lại suy yếu đến lợi hại, hiện tại cả người đều mệt mỏi khó chịu, sau khi ăn sáng đành sai nha hoàn đi mời đại phu.

Đại phu bắt mạch cho Triệu di nương, lại không thấy có vấn đề gì, đành kê hai thang thuốc bổ, nói Triệu di nương ở trong phòng dưỡng thương cho tốt, hai ngày nay gió lớn, không cần ra ngoài.

Triệu di nương chỉ quan tâm tới thân thể của mình, cũng chẳng rảnh đi kiếm chuyện với Bạch thị. Nàng ta vừa nhắm mắt lại liền mơ thấy ác quỷ quấn thân, mở mắt ra thì cả người đều vô lực, tình huống này cứ thế liên tiếp giằng co nửa tháng. Trong thời gian đó Nam Dương hầu cũng tới một lần, hắn thấy Triệu di nương gầy tới phá tướng, khả năng sắp bệnh mà chết, trong lòng cảm thấy khó chịu nên đi tới chỗ của di nương khác.

Nửa tháng sau, khi thân thể của Triệu di nương tốt hơn, nàng ta đã sớm quên chuyện của Bạch thị, chỉ nghĩ nhanh chóng tẩm bổ cơ thể, lung lạc tâm của Nam Dương hầu.

Liễu phu nhân thông qua Triệu di nương để tính kế Bạch thị không thành, lại không thể tự mình xuống tay. Trong phủ nhiều nữ nhân, khó tránh khỏi người khác làm ầm ĩ. Bạch thị cùng nữ nhi an phận thủ thường, nếu để lộ dấu vết, khiến cho di nương khác lấy đó thọc mạch trước Nam Dương hầu, làm hắn biết bà lòng dạ hẹp hòi.

Bà ta tuổi già sắc suy, bề ngoài không bằng cô nương mới tới, nếu lại tàn nhẫn độc ác, làm ra những chuyện trái với thân phận. Một chút kính trọng dành cho chính thê cũng liền biến mất.

Liễu phu nhân muốn hại người chỉ có thể mượn đao của kẻ khác.

Tạm gác lại chuyện của Bạch thị, bà còn muốn làm cho Ngọc Ngưng phải đính hôn với Liễu Thiệu Nham.

Lần trước Nam Dương hầu trở về cũng tới chỗ Liễu phu nhân dùng cơm. Hắn cũng nói cho bà một vài thứ.

Nam Dương hầu muốn gả Ngọc Ngưng cho An vương hoặc Ngụy vương.

An vương và Ngụy vương đã lớn tuổi, đều có cháu gái cỡ tuổi Ngọc Ngưng, theo lý thuyết, chuyện này cũng không hề tốt.

Nhưng Liễu phu nhân không muốn gả Ngọc Ngưng đi An vương phủ hay Ngụy vương phủ. Thế lực trong triều của hai người này đều rất lớn. Với nhan sắc của Ngọc Ngưng, dù rơi xuống tay ai cũng đều được sủng ái. Có nhiều nam nhân dám vì tiểu cô nương mỹ mạo trẻ tuổi mà làm ra chuyện hồ đồ...

Liễu phu nhân thoáng rùng mình.

Bà ta mỉm cười nói với Nam Dương hầu: "Hầu gia, An vương và Ngụy vương đều đã lớn tuổi, Ngưng nhi không phải do ta sinh, nhưng ta vẫn luôn coi là nữ nhi của mình, gả nữ nhi tới phủ bọn họ..."

Sắc mặt Nam Dương hầu trầm xuống: "Ngươi coi Ngưng nhi là nhi nữ của mình? Vậy ngươi cho Ngưng nhi mặc cái gì kia?"

Nam Dương hầu tuy rằng không hay ở nhà, nhưng điều đó không có nghĩa hắn là kẻ hồ đồ.

Trên mặt Liễu phu nhân hiện lên một chút xấu hổ: "Chuyện đại sự, ta không muốn thua thiệt Ngưng nhi".

"Ta cũng là vì Nam Dương hầu phủ". Nam Dương hầu nói, "Ta mà chết thì trên đời này cũng không còn cái gì gọi là Nam Dương hầu phủ, Ngưng nhi có thể gả cao, nói không chừng còn có thể mang vinh quang về".

Liễu phu nhân biết tâm ý hắn đã quyết, dưới tình huống như vậy, mặc kệ bà có nói gì Nam Dương hầu cũng không dao động.

Sau khi Nam Dương hầu tới phòng thiếp thất khác, Liễu phu nhân cả đêm trằn trọc không ngủ.

Ngày hôm sau, Liễu phu nhân gọi Liễu Thiệu Nham và Ngọc Đông Thư tới chỗ mình dùng cơm.

Liễu Thiệu Nham và Ngọc Đông Thư đều không sai biệt lắm về tuối tác, chỉ là bị thương ở nơi nào đó, nên ánh mắt hắn luôn mang theo một tia thất sắc.

Thực tế, tâm lý của Liễu Thiệu Nham cũng có một chút vặn vẹo. Hắn bị thương mệnh căn tử*, biết mình vô dụng, nhưng càng là như vậy, trong lòng hắn càng thấy khó chịu, nhìn thấy những nữ nhân xinh đẹp hắn liền nảy sinh tà ý.

*Thương mệnh căn tử: là bị thương ở "chỗ đó" á, bị thương tới mức liệt luôn.

Cảm ơn nàng @Hanah150 đã chỉ tui nha ♪~(´ε` )

Liễu phu nhân nhìn hai đứa nhỏ này.

Hai người đều không nên thân, ở Quốc Tử Giám cũng không biết học tập cho tốt, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện trộm cắp. Liễu gia suy tàn, Liễu Thiệu Nham ăn mặc cũng không bằng thiếu gia nhà khác. Cả người thoạt nhìn co đầu rụt cổ, còn có chút đáng khinh.

Ăn cơm xong, Liễu phu nhân bảo Ngọc Đông Thư về, bà muốn trò chuyện riêng với Liễu Thiệu Nham.

Liễu Thiệu Nham nhìn Liễu phu nhân, cũng không biết bà có gì muốn nói.

Liễu phu nhân nắm lấy tay Liễu Thiệu Nham, nói: "Hài tử ngoan, có phải trong nhà còn an bài hôn sự cho con?"

Liễu Thiệu Nham nghe được cái này, trong lòng càng thê khó chịu: "Chưa có".

"Cô cô vẫn luôn lo lắng cho con, Nguyên muội muội là đích nữ, hầu gia không thể gả nó tới Liễu gia, cô muốn cho muội muội con đính hôn với Trần Vương thế tử, biểu huynh muội bất xứng, trong lòng cô cô cũng cảm thấy khó chịu, liền muốn tìm một nữ nhi khác cho con".

Liễu phu nhân nói tiếp: "Trong phủ có nữ nhi con di nương khác, so với Nguyên muội muội còn xuất sắc hơn một ít, nàng cái gì cũng đều nghe ta, ta gả nàng cho con,  nàng sẽ không dám từ chối. Đáng tiếc nương nàng lại có ý riêng, không muốn gả nàng ra ngoài. Chạng vạng hôm nay, cô an bài nàng tới hoa viên, con đi xem có vừa ý với nàng hay không, lại nói với nàng hai ba câu".

Nam nữ thụ thụ bất thân. Liễu Thiệu Nham mới gặp Ngọc Nguyên hai lần, chưa từng nói chuyện cùng. Hắn nghe Liễu phu nhân nói Ngọc Ngưng còn xinh đẹp hơn, liền có  chút động tâm.

Thấy Liễu Thiệu Nham lộ ra sắc mặt dị thường, Liễu phu nhân càng thêm vừa lòng, lại hảo hảo nói thêm một phen.

Chờ Liễu Thiệu Nham rời đi, tảng đá lớn trong lòng Liễu phu nhân rốt cuộc cũng rơi xuống.

Bà nhanh chóng cho người đi an bài.

Không cần Ngọc Ngưng và Liễu Thiệu Nham phải xảy ra chuyện gì, Liễu phu nhân tới nơi, chỉ cần thấy hai người đang ở bên nhau, một mực chắc chắn hai người có tư tình, chuyện đính hôn của Ngọc Ngưng và Liễu Thiệu Nham cứ thế mà thành.

Ngọc Ngưng đang ở trong phòng thêu thùa may vá, thời tiết mỗi ngày lại trở nên nóng hơn. Quần áo mùa hè nàng đã mang ra sân phơi phóng, lại may vá thêm một chút.

Tới gần chiều, nha hoàn tới kêu Ngọc Ngưng, nói  Ngọc Nguyên ngắm hoa một mình không thấy thú vị, muốn Ngọc Ngưng bồi nàng đi chơi.

Vô sự bất đăng Tam Bảo điện*. Ngọc Ngưng biết, Liễu phu nhân và Ngọc Nguyên mà đến tìm thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt. Nhưng nàng lại không thể cự tuyệt, một khi cự tuyệt, Liễu phu nhân sẽ phái bà tử tới đây giáo huấn, nói nàng không biết thân phận của mình, hơn nữa còn răn dạy luôn cả Bạch thị.

*Vô sự bất đăng Tam Bảo điện: Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo. Tam Bảo tức là: Phật, Pháp, Tăng. Phật là chỉ Đức Phật, Pháp là chỉ kinh điển Phật giáo, Tăng là chỉ người tu hành.

Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ví dụ như Đại Hùng Bảo điện (chánh điện). Ngoài ra, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Chúng đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo, từ đó có câu "vô sự bất đăng tam bảo điện".

Ngọc Ngưng buông kim chỉ trong tay, nàng lo lắng mình sẽ gặp phải chuyện gì đó không may. Hơn nữa, không phải lúc nào Quân Dạ cũng rảnh, cho dù có, cũng không thể lập tức tới ngay, từ chỗ hắn tới đây cũng phải mất một khoảng thời gian nhất định. Lần trước nàng quét dọn phòng cũng ước chừng ba mươi phút, ba mươi phút đó hẳn là thời gian mà hắn di chuyển.

Vừa lúc trong tay có kim nên nàng không hôn mặt ngọc. Nàng dùng kim đâm lên đầu ngón tay, bôi máu lên đó.

Vết máu nhanh chóng bị miếng ngọc hút vào.

Sau khi sửa sang lại y phục, Ngọc Ngưng liền đi tới chỗ mà nha hoàn nói. Nhưng ở trong đình viên nàng lại không nhìn thấy Ngọc Nguyên, mà lại gặp một thiếu niên mặc y phục màu lam đi tới từ phía đối diện.

Ngọc Ngưng không biết Liễu Thiệu Nham, cũng chưa từng nghe ai nói tới, nàng chỉ cảm thấy có gì không hay, nên cúi đầu bước nhanh rời khỏi hoa viên.

Liễu Thiệu Nham vừa nhìn thấy Ngọc Ngưng thì chẳng thể rời mắt đi được.

Hắn vốn dĩ cho rằng Liễu thị khen Ngọc Ngưng đẹp hơn Ngọc Nguyên một chút là khoa trương ca ngợi. Nói như thế để hạ thấp Ngọc Ngưng nâng Ngọc Nguyên lên.

Liễu Thiệu Nham tiến lên hai bước: "Là tứ tiểu thư sao?"

Hắn cao hơn Ngọc Ngưng một ít, lại đứng ngăn ở trước mặt nàng, làm Ngọc Ngưng tiến lùi không được. 

Ngọc Ngưng đã từng nhìn thấy khuân mặt tuấn mỹ của Quân Dạ, tuy rằng  nhìn Quân Dạ thật lãnh khốc, nhưng để so sánh thì chỉ cảm thấy Liễu Thiệu Nham thật đáng khinh, thấp bé lại không vừa mắt.

Tay chân Ngọc Ngưng lạnh lẽo: "Nam nữ thụ thụ bất thân, vị công tử này xin thỉnh tự trọng, nếu ngươi không tránh, ta sẽ nói lại với hầu gia, đến lúc đó ngươi sẽ không có kết cục tốt".

Thanh âm nàng có hơi run rẩy, sắc mặt cũng tái nhợt, dáng người nhỏ yếu như cành liễu lay động trước gió, khiến cho người khác phải rủ lòng thương.

Liễu Thiệu Nham nhìn nàng, lại nhớ tới chỗ kia bất lực: "Tứ tiểu thư hà tất phải hung dữ như vậy? Ngày khác gả tới nhà ta, hằng đêm làm sao chịu được?"

Bình Luận (0)
Comment