Chương 22
Đối với Ngọc Ngưng mà nói, đây không phải là có chút đau, mà là vô cùng, vô cùng đau.
Hôm nay Quân Dạ phá lệ thô lỗ, nàng bị hắn bế lên, cả người rúc vào trong lồng ngực Quân Dạ.
Hắn cứ như muốn khi dễ chết nàng. Ngọc Ngưng đau đến nỗi thở hổn hển, thiếu chút nữa là ngất đi.
Lúc kết thúc, quần áo Ngọc Ngưng đã bẩn hết cả, tóc dài xõa xuống, rũ tung sau eo. Cây trâm rơi trên mặt đất, vạt áo tán loạn.
Hai chân Ngọc Ngưng đau như muốn gãy ra từng khúc, vòng eo nhỏ nhắn lại càng đau hơn.
Vốn dĩ hôm nay Ngọc Ngưng đã bị ủy khuất ở chỗ Liễu phu nhân, hiện tại lại còn bị Quân Dạ khi dễ, những giọt nước mắt tủi hờn của nàng lã chã rơi xuống.
Quân Dạ bôi thuốc cho Ngọc Ngưng, nàng đã mệt đến nỗi đứng còn không vững. Ngọc Ngưng nắm lấy cánh tay hắn: "Ngươi.....ngươi......"
Lòng bàn tay Quân Dạ nhẹ nhàng cọ qua khóe mắt Ngọc Ngưng. Hiện tại hắn rất vừa lòng, Ngọc Ngưng lớn lên thật mỹ, thân mình lại càng mỹ hơn. Sau cơn thỏa mãn, tâm tình của Quân Dạ không tồi, hắn bế nàng lên, nâng nàng trên cánh tay mình: "Mệt?"
Đôi mắt của Ngọc Ngưng hồng hồng, giống như chú thỏ con: "Đang là ban ngày, ngươi lại muốn làm nhục ta, ngươi không thể ép ta cùng ngươi làm chuyện này...."
Quân Dạ không có ý như lời nàng nói, chỉ là Minh giới trước nay tùy tâm sở dục*, Quân Dạ lại là kẻ càng như thế. Bình thường, hắn muốn gϊếŧ liền gϊếŧ, muốn làm cái gì liền làm cái đó. Hiện giờ muốn nàng, mặc kệ ban ngày hay buổi tối, hắn chỉ nghĩ làm nàng.
*Tùy tâm sở dục: Không theo ai hết, chỉ làm theo ý mình.
May là bốn phía vắng lặng, hai người lại ở dưới gốc cây hạnh, thế nhưng ____
Vừa nãy bị Quân Dạ khi dễ, nàng vừa khóc nức nở, vừa xin hắn khoan dung. Quân Dạ đau lòng nàng, động tác hắn có nhẹ nhàng hơn, thế nhưng thanh âm của nàng vẫn to như vậy, liệu bên ngoài có người khác nghe thấy?
Ngọc Ngưng càng nghĩ càng thấy thấp thỏm, nàng kéo tay hắn: "Sẽ không có người......"
"Sẽ không." Thanh âm Quân Dạ trầm thấp, hắn vỗ vỗ lên khuân mặt nhỏ mềm mại của Ngọc Ngưng, "Vừa nãy lớn tiếng như vậy, bây giờ mới biết sợ hãi? Mau xuống khỏi người bổn vương."
Ngọc Ngưng vẫn ôm Quân Dạ, nàng tựa mặt lên vai hắn: "Ta không xuống, chân đau, nơi nào cũng đau."
Vừa mới làm cho nàng mất nửa cái mạng, hiện giờ cũng chẳng biết nói một câu dễ nghe để an ủi nàng. Nhân gian coi nhất dạ phu thê bách nhật ân, hắn lại lãnh đạm muốn đuổi nàng xuống.
Tiểu cô nương cứ như cái kẹo mạch nha bám dính lên người Quân Dạ, hắn cũng không buông tay, chỉ động kết giới.
Bốn phía xung quanh bỗng nhiên biến thành màu đen, quỷ khí dày đặc lượn lờ. Ngọc Ngưng sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng ôm chặt Quân Dạ, không dám động đậy.
Lúc này, một kẻ đột nhiên xuất hiện trước mặt Quân Dạ, hắn quỳ xuống: "Minh Vương, bốn vị tướng quân trấn thủ phía đông minh vực tới cầu kiến ngài."
Ngọc Ngưng lặng lẽ liếc nhìn xuống dưới.
Ác quỷ kia cao đến gần hai trượng, nửa quỳ còn cao hơn cả Ngọc Ngưng khi đứng lên. Mặt mũi lại hung tợn, hai cái răng nanh dài tới tận cằm. Sắc mặt thanh đến biến thành màu đen, đôi mắt giống như chuông đồng. Cái miệng lúc đóng lúc mở, như cái bồn máu to có thể nuốt cả đầu Ngọc Ngưng vào trong.
Trong lòng Ngọc Ngưng tò mò, ác quỷ này nhìn còn đáng sợ hơn Quân Dạ gấp mấy ngàn lần, hơn nữa còn có vẻ rất lợi hại, sao lại cung kính quỳ xuống thưa chuyện Quân Dạ?
Nàng cũng không dám nhìn nhiều, sợ sẽ mơ thấy ác mộng, liền nhanh chóng nhắm mắt lại.
Quân Dạ hờ hững nói: "Để bọn họ tiếp tục chờ."
Ác quỷ lui xuống.
Ngọc Ngưng ghé vào vai Quân Dạ, chờ mùi máu nồng đậm phai nhạt đi, đến khi chỉ còn có thể ngửi được mùi Long Diên Hương trầm ổn trên người Quân Dạ, nàng mới mở mắt: "Đi rồi?"
Quân Dạ "Ừ" một tiếng.
Ngọc Ngưng nhỏ giọng: "Ác quỷ kia trông thật đáng sợ."
Quân Dạ nhìn gương mặt nhỏ trắng nộn của nàng, thật sự đưa tay véo mạnh một cái: "Trông mặt mà bắt hình dong, nông cạn."
Ngọc Ngưng xoa xoa mặt, nhỏ giọng: "Đau......."
Quân Dạ lạnh mặt thả nàng xuống, xem ra vừa nãy hắn vẫn quá nhân từ, nàng vẫn còn sức lực để làm nũng.
Ngọc Ngưng sửa lại tóc mình, nàng nhặt lại cây trâm trên mặt đất. Tóc nàng dày, vừa thẳng lại vừa mềm, nàng vén chúng lên, dùng cây trâm cố định lại: "Ngươi phải đi sao?"
"Ừ" Quân Dạ hạ quỷ thuật trên người nàng: "Ấn chỗ này sẽ có kẻ giúp ngươi."
Ngọc Ngưng gật gật đầu.
Đợi Quân Dạ đi, Ngọc Ngưng mới ra đi ra ngoài.
Vừa mới đi được không bao xa, Ngọc Ngưng thấy một đám quý nữ đang đi về phía này.
Lần này Quân Dạ vội vàng, trung gian cũng chỉ hơn nửa canh giờ, thời gian tương đối ngắn ngủi.
Nửa canh giờ này, Ngọc Nguyên cùng đám người Triệu Tuyết Nhàn chơi đến vui vẻ. Nàng ta biết Ngọc Ngưng chắc chắn không dám trở về, nói không chừng bây giờ còn đang trộm khóc trong góc nào đó.
Hiện tại nhìn Ngọc Ngưng, vành mắt Ngọc Ngưng phiếm hồng, đúng là có dấu vết đã khóc.
Vốn dĩ phải cảm thấy Ngọc Ngưng khóc là chuyện đáng vui mừng, nhưng không biết vì sao, Ngọc Nguyên lại thấy thần sắc Ngọc Ngưng lộ ra sự mỵ hoặc. Qúa mức xinh đẹp, quá mức gây chú ý, làm cho nàng ta cảm thấy ghen ghét.
Đáy lòng Ngọc Nguyên toát ra sự ghen tuông: "Ngọc Ngưng, sao muội lại ở chỗ này một mình?"
Các quý nữ khác cũng thấy Ngọc Ngưng, nhưng các nàng và Ngọc Ngưng không thân, nên cũng không mở miệng nói chuyện. Triệu Tuyết Nhàn cười nói: "Ngọc Nguyên, đây là muội muội ngươi sao? Hai ngươi nhìn không giống nhau nha."
Đúng là không giống nhau, Ngọc Nguyên lớn lên giống Liễu phu nhân, Ngọc Ngưng giống với Bạch thị. Hơn thế, trò còn giỏi hơn thầy, so với Bạch thị, Ngọc Ngưng xinh đẹp hơn rất nhiều.
Ngọc Nguyên nói: "Đây là Ngọc Ngưng, Ngọc Ngưng, đây là quận chúa Trần vương phủ."
Ngọc Ngưng nhìn về phía Triệu Tuyết Nhàn, nàng cúi người hành lễ: "Quận chúa."
Lòng dạ Triệu Tuyết Nhàn không hẹp hòi giống như Ngọc Nguyên, nàng xưa nay hào sảng: "Ngọc Ngưng đúng là một mỹ nhân hiếm thấy đó nha, sao muội lại ở đây một mình?"
Ngọc Ngưng mỉm cười: "Phong cảnh chỗ này không tồi, ta dừng lại nghỉ ngơi đôi chút."
Đang là giữa trưa, Trần vương phi muốn giữ mọi ở lại đến buổi chiều, cùng nhau dùng cơm trưa.
Ngọc Ngưng và Ngọc Nguyên ngồi cạnh bên Liễu phu nhân. Lúc ăn cơm, Trần vương phi liếc Ngọc Ngưng vài lần.
Tư thái của Ngọc Ngưng vô cùng ưu nhã, nhất cử nhất động đều mang vẻ thong dong. Nếu không phải đã biết Ngọc Ngưng là do di nương sinh dưỡng, mà chỉ đơn thuần nhìn vào cử chỉ và tư thái của Ngọc Ngưng, ai cũng sẽ nghĩ nàng là đại tiểu thư được giáo dưỡng cẩn thận. Đáng tiếc, lớn lên lại quá xinh đẹp, Trần vương phủ không thể dung một người như vậy.
Tâm của Trần vương phi đã quyết, nhất định không thể cho Ngọc Ngưng và thế tử dây dưa qua lại. Bữa trưa đã xong, nhưng vài vị phu nhân còn chưa hết chuyện để nói. Hoa Dương quận chúa dẫn Lý Chi Chi ra ngoài đi dạo tiêu thực.
Bởi vì thường xuyên tới đây nên Hoa Dương quận chúa vô cùng quen thuộc với Trần vương phủ. Bình thường nàng cũng không quen bị một đám người vây quanh, nên lần này cũng không mang theo nô tỳ mà chỉ dắt mỗi Lý Chi Chi đi cùng.
Lý Chi Chi còn nhỏ, năm nay mới tám tuổi, vừa nắm tay Hoa Dương quận chúa vừa ríu rít như con chim ri: "Nương, con mèo của Vương phi thật đáng yêu, con cũng muốn nuôi một con như thế !"
Hoa Dương quận chúa khinh thanh tế ngữ* nói: " Hiện tại thì chưa được, chờ sang năm nương sẽ tìm cho Chi Chi một con mèo còn đáng yêu hơn thế, được không? "
*Khinh thanh tế ngư: Ý chỉ lời nói nhỏ nhẹ.
Hoa Dương quận chúa đang có thai, không thích hợp để nuôi động vật trong nhà.
Lý Chi Chi gật gật đầu: "Dạ được, con đều nghe theo ý nương."
Đi được chốc lát, Hoa Dương quận chúa có chút mệt. Lý Chi Chi nhìn thấy phía trước có một cái đình, cô nhóc nhanh nhảu nói: "Nương, chúng ta đến đó nghỉ ngơi một lát, người đang hoài thai đệ đệ, cần phải được nghỉ ngơi nhiều."
Hoa Dương quận chúa gật đầu: "Được."
Ngọc Ngưng vốn đang uống trà, nàng chỉ ngẩn người nhìn ra hoa viên đôi chút, lúc quay lại đã không thấy Hoa Dương quận chúa đâu. Nàng vội tìm cớ để ra ngoài.
Mấy hôm trước khi Quân Dạ tới, hắn đã nói cho nàng vài việc, cho nên khi biết chuyện Liễu phu nhân muốn mang nàng tới Trần vương phủ, nàng cũng không ngạc nhiên.
Hoa Dương quận chúa là một người thiện tâm. Nếu không thiện tâm đã chẳng tự mình nuôi lớn đứa trẻ do ngoại thất sinh ra.
Chỉ là, bạch nhãn lang chung quy vẫn là bạch nhãn lang, có tự mình nuôi dưỡng cũng chẳng thể thân thiết, có đối tốt đến mấy cũng chẳng thể đủ. Từ nhỏ Lý Chi Chi đã biết thân thế của mình. Chuyện này Hoa Dương quận chúa có muốn giấu cũng chẳng được. Mẫu thân Lý Chi Chi do khó sinh mà chết, nhưng trong phủ luôn có vài hạ nhân nhiều chuyện lại ác độc, tùy tiện thổi phồng, ba hoa chuyện của chủ tử.
Lý Chi Chi nghe theo lời của hạ nhân. Mẹ ruột và mẹ kế khác biệt, Hoa Dương quận chúa sinh hạ hài tử hẳn sẽ khắt khe với Lý Chi Chi. Mẫu thân Lý Chi Chi khó sinh, nói không chừng chính là do Hoa Dương quận chúa ám hại. Lý Chi Chi ngoài mặt ngoan ngoãn, nhưng thực tế lại vô cùng thấu hận hài tử trong bụng Hoa Dương quận chúa. Nó chỉ hận mình sao không phải do Hoa Dương quận chúa sinh ra, sao không phải là đích tiểu thư, cũng hận cái thai nhi chưa ra đời đó sao lại chiếm được nhiều sự chú ý như vậy. Dần dà, Lý Chi Chi chỉ hy vọng hài tử trong bụng Hoa Dương quận chúa chẳng thể chào đời.
Suy nghĩ của trẻ nhỏ đều rất đơn giản, nhưng có đôi khi lại phải khiến cho người khác sợ hãi.
Lúc trước Ngọc Ngưng không có cơ hội nhắc nhở Hoa Dương quận chúa. Hoa Dương quận chúa và Lý Chi Chi cũng xem như mẹ con, Lý Chi Chi lại nhỏ như vậy, có nhắc Hoa Dương quận chúa cũng không thể tin lời Ngọc Ngưng.
Nhờ những điều mà Quân Dạ đã nói, Ngọc Ngưng nhanh chóng tìm được chỗ của Lý Chi Chi và Hoa Dương quận chúa. Lúc này, Hoa Dương quận chúa đã bị Lý Chi Chi đẩy xuống cái hồ bên đình.
Hoa Dương quận chúa đã mang thai năm tháng, bụng phồng lên, lại không có phòng bị với Lý Chi Chi. Nhân lúc gió thổi mạnh, Lý Chi Chi dùng sức đẩy Hoa Dương quận chúa xuống.
Hồ nước rất sâu, nhưng Quân Dạ đã hạ thuật tránh thủy lên người nàng, Ngọc Ngưng nhanh chóng nhảy xuống kéo Hoa Dương quận chúa đang giãy giụa lên mép hồ.
Lý Chi Chi ngây người nhìn Ngọc Ngưng đột nhiên xuất hiện, lại còn nhảy xuống cứu Hoa Dương quận chúa. Nó nghĩ mẫu thân thiện tâm sẽ tha thứ cho mình, nhưng chuyện này mà truyền ra ngoài, có thể sẽ làm phụ thân thất vọng?
Hoa Dương quận chúa vô cùng kinh hãi, nàng ở trong nước giãy giụa kêu cứu, thế nhưng Lý Chi Chi lại đứng ngây ra như phỗng. Lúc sắp chìm xuống, Ngọc Ngưng đột nhiên xuất hiện cứu nàng, kéo nàng lên bờ hồ.
Cái thai trong bụng Hoa Dương quận chúa vốn đã phải chết, mệnh nàng cũng chẳng thể còn. Nhưng bởi vì Ngọc Ngưng xuất hiện tạo ra biến số, mệnh nàng và hài tử lại được bảo toàn.
Nha hoàn và bà tử xung quanh nghe được âm thanh vội chạy tới đây. Trên người Ngọc Ngưng và Hoa Dương quận chúa đều đã ướt đẫm. Trần vương phi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hoa Dương quận chúa thì khiếp sợ: “Đang êm đẹp sao quận chúa lại rơi xuống nước? Mau, mau truyền đại phu!”
Thân phận của Hoa Dương quận chúa cao quý, nếu xảy ra chuyện không hay ở Trần Vương phủ, không chỉ Trần vương phi mà cả Trần Vương phủ đều sẽ gặp phiền toái.
Hoa Dương quận chúa suy yếu nói: “Là Ngọc cô nương đã cứu ta, mau đưa nàng đi thay y phục đã.”
Ánh mắt Trần vương phi nhìn Ngọc Ngưng cũng thay đổi: “Tuyết Nhàn, con mau đưa Ngọc muội muội đi thay y phục.”