Minh Vương Sủng Phi

Chương 27

Từ đầu tới cuối biểu ca của Thượng Quan Minh Nguyệt không có nói một câu, không nhanh không chậm không có một chút hoảng hốt mặc quần áo vào, coi như hết thảy cùng hắn không có vấn đề gì xảy ra.

Nhưng Nhan Nhiễm Tịch biết được nam tử này khôn khéo, tin tưởng đã đoán được sự tình, chính là đoán được thì như thế nào, chuyện như vậy chung quy là khó lòng giãi bày, có khổ nói không nên lời, trùng hợp, Nhan Nhiễm Tịch chính là thích nhìn đến cảm thụ của người khác.

Đột nhiên Thượng Quan Minh Nguyệt điên rồi chỉ vào Nhan Nhiễm Tịch: "Là ngươi, nhất định là ngươi, nhất định là ngươi hãm hại ta."

Nhan Nhiễm Tịch lắc đầu, ủy khuất nói: "Ta không có, ta thật sự không có, ta vẫn đều ở dưới, ta không có đi lên."

Nhìn Nhan Nhiễm Tịch bộ dáng đáng thương, hơn nữa vừa nãy mọi người cũng nhìn thấy, Nhan Nhiễm Tịch vẫn ngồi ở bên dưới, nói như vậy làm sao có thể hãm hại nàng ta?

Mọi người khó chịu, đây rõ ràng làm chuyện xấu hổ mà vu oan cho người khác.

Khinh Âm hợp thời nói: "Ngươi không cần oan uổng tiểu thư nhà ta, tiểu thư vẫn cùng ta ngồi chung một chỗ, làm sao có thời gian đi hãm hại ngươi?"

"Ngươi..."

"Tỳ nữ vừa nãy đâu, ta nhớ rõ vương phi mang đến hai tỳ nữ, một người khác đâu? Vương phi có hay không giải thích một chút?" nam tử vẫn không nói gì, ánh sáng lạnh trong mắt nhìn thẳng Nhan Nhiễm Tịch.

Chính là Nhan Nhiễm Tịch sẽ sợ?

Cúi đầu khóc, trong mắt chỉ còn lại vô tận ủy khuất, cắn môi, quật cường không chịu làm cho nước trong mắt mắt chảy ra.

Lúc này không tiếng động, chính là nói bộ dáng của Nhan Nhiễm Tịch làm cho mọi người vì nàng bất bình.

Một cái phụ thân xem không chịu nổi, đứng dậy nói: "các ngươi dám làm dám chịu, các ngươi ban ngày làm chuyện thuần phong đồi bại, còn có mặt mũi đi vu hãm người khác, ngươi không phải hỏi tỳ nữ kia sao? Hảo, ta nói cho ngươi biết, mới vừa rồi các ngươi đi lên, tỳ nữ kia không chịu cho chủ tử ủy khuất nói vài câu không phải, nhưng vương phi cũng không nói thêm gì, còn quát tỳ nữ một phen, kêu nàng trở về suy nghĩ.

Mọi người cũng có tâm, lần lượt vũ nhục cô nương người ta còn chưa tính, cư nhiên chính mình làm chuyện sai, còn vu hãm cho người ta."

Phụ nhân nói một phen, khiến cho mọi người rõ ràng, đều vì Nhan Nhiễm Tịch bất bình.

Thấy vậy, ánh mắt nam tử kia nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch càng thêm âm trầm, Thượng Quan Minh Nguyệt xấu hổ và giận dữ cùng hận ý, hung hăng đóng cửa lại, ngăn cách trong đó.

Dưới lầu mọi người vẫn như trước nghị luận.

Nhan Nhiễm Tịch thực vừa lòng hiệu quả này, hào phóng ngồi xuống, nhưng trong mắt lại toát ra ưu dung, chính là không ai biết lúc này trong lòng nàng rất muốn cười, nàng thích nhất chính là xem diễn, cho nên nàng sẽ không rời đi, nàng thực muốn biết bọn họ sẽ dùng sắc mặt như thế nào mà đi ra bên ngoài?

Lầu trên ba người đem hết thảy xem vào trong mắt, Trì Ngưng Liên vẫn không nói gì trong mắt lộ ra một chút thâm ý: "Minh, xem ra vương phi của ngươi cũng không giống trong truyền thuyết, chính là..." Dừng một chút, cầm lấy chiết phiến bên cạnh, tiêu sái mở ra, nhìn chiết phiến, thản nhiên nói: "Chính là hẳn chịu qua thương tổn đi."

"Ta sao lại không thấy được?" Dạ Thương Minh luôn luôn không thay đổi sắc mặt hỏi một câu, tuy rằng là giọng điệu thản nhiên, nhưng hai người bạn thân của hắn có thể nhận ra trong đó có chút vội vàng.

Trì Ngưng Liên cũng không giấu diếm, cây quạt vừa lật, nói câu thơ đối với hai người: "Tịch dương vô hạn hảo, chính là gần hoàng hôn, câu thơ như vậy đủ để thể hiện."

"Liên, câu thơ này là nàng làm sao?" Bạch Ngạn Túng không thể tin được, câu thơ này hắn vừa thấy sáng nay, ý cảnh bên trong làm cho hắn trầm mê, cho nên quấn quít lấy Trì Ngưng Liên bắt hắn viết cho, chính là thật không ngờ câu thơ như vậy do người hắn khinh thường viết ra, trong lúc nhất thời há to miệng.

"Uh, trong lúc vô tình nghe được." Trì Ngưng Liên rất rộng rãi thừa nhận.

Ai cũng không có thấy Dạ Thương Minh ánh lên tia nhìn không rõ ràng.

Nguyên bản Nhan Nhiễm Tịch đang chờ xem diễn rất là hưởng thụ, nhưng là hôm nay nhất định là vui quá hóa buồn, không nói đến hai người trong phòng, nhưng thật ra có vài vị khách không mời mà đến.

Nhan Nhiễm Tịch nhìn về phía ba người, một người thân nguyệt sắc y bào, lão giả vẻ mặt nghiêm túc, một đôi mắt tinh quang.

Phía sau hai nam nữ cũng là một thân nguyệt sắc y bào, hai người cầm kiếm, không cần xem chỉ biết là nhất lợi kiếm, nam tử anh tuấn tiêu sái, dáng người cao ngất, sức quyến rũ bắn ra bốn phía, nữ tử mỹ mạo có thể nói cùng Cổ Điệp đánh đồng, chính là thiếu sự lanh lợi, hơn nữa lại còn làm ra vẻ, trong mắt khinh thường còn không được che giấu, vừa thấy qua liền biết giống như đại tiểu thư.

Ba người nhìn nhìn, cuối cùng đem ánh mắt nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, Nhan Nhiễm Tịch lông mi nhíu lại, nàng thoạt nhìn dễ bị người khác bắt nạt như vậy sao?

Lơ đãng thu hồi ánh mắt thăm dò của chính mình, nguyệt sắc y bào phía trên thêu một đám mây bay, ha ha, nàng thực không nghĩ tới ở trong này sẽ gặp người của Vân Tông, còn nhớ rõ hai năm trước, Vân Tông tông chủ trúng kỳ độc, đi tìm nàng, bọn họ gặp nhau một lần, chính là lúc ấy nàng che mặt thôi.

Ba người hướng Nhan Nhiễm Tịch, nam tử nho nhã lễ độ hỏi: "Cô nương, chẳng biết có thể đem vị trí này cho chúng ta, chúng ta nguyện ý ra giá gấp hai lần."

Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ lắc đầu: "Thật có lỗi, ta cũng vừa mới ngồi xuống."

"Chúng ta ra gấp năm lần." Nữ tử cao ngạo nói, khẩu khí cùng với Thượng Quan Minh Nguyệt là giống nhau, chính là không biết kết cục có hay không thảm như Thượng Quan Minh Nguyệt.

"Cô nương, tiền không phải vấn đề, người tới mỹ thực trai đều không thiếu tiền, mọi người chính là muốn thoải mái, cho nên các vị vẫn là tìm chỗ khác đi." Nhan Nhiễm Tịch tươi cười sâu sắc , Khinh Âm tự nhiên biết lúc này Nhan Nhiễm Tịch đã không kiên nhẫn, Khinh Âm nói thay.

"Hừ, một cái tỳ nữ có tư cách gì cùng chúng ta nói chuyện." Nữ tử khinh thường nhìn Khinh Âm, điêu ngoa nói.

Khinh Âm ánh mắt trở nên lạnh nhạt, cho dù nàng là tỳ nữ cũng không phải người khác có thể nói, lạnh lùng nói: "Cô nương, nơi này không phải địa bàn của các ngươi, điêu ngoa tùy hứng, trong nơi của các ngươi có thể bỏ qua, nhưng đã ở bên ngoài ngươi cũng nên tôn trọng."

Khinh Âm thanh âm sắc bén, nói những câu hữu lý, làm cho người không thể phản bác, lại cường điệu nữ tử điêu ngoa tùy hứng, làm cho nữ tử nghe vậy trở nên tức giận.

"Ngươi nói cái gì sao? Tôn trọng? ngươi là một hạ nhân có gì đáng tôn trọng?"

'Ba' Nhan Nhiễm Tịch dùng sức vỗ bàn, ánh mắt trở nên âm lãnh, không giống nãy tươi cười, nâng ánh mắt lên, quanh thân khí tràng càng lạnh, không khí trở nên loãng, làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
Bình Luận (0)
Comment