Minh Vương Sủng Phi

Chương 36

Trình Vũ Tĩnh yên lặng nghe lời nói của Nhan Nhiễm Tịch lập tức phủ nhận nói: "Vương phi, Tĩnh nhi khi nào thì nói như vậy, ngươi cũng không nên oan uổng Tĩnh nhi."

Nhan Nhiễm Tịch vẻ mặt vô tội, trừng mắt nhìn: "Tĩnh sườn phi lời này nói là như thế nào, chẳng lẽ không phải nói bổn vương phi nói dối? Lúc ấy bổn vương phi trùng hợp đi qua trong lúc vô tình nghe thấy, vừa vặn ở phía trên nóc nhà thất vương gia, hiện tại thất vương gia vừa lúc ở đây, không bằng kêu thất vương gia làm chứng." Sau đó nhìn về phía Thượng Quan Nghị Sơ hỏi: "Thất vương gia, lúc trước ngươi có thấy Tĩnh sườn phi đứng ở phía trên nóc nhà ngươi, bổn vương phi nhưng là nghe được, ngươi hiện tại hãy làm chứng, việc này có liên quan tới danh dự của bổn vương phi?"

Nhan Nhiễm Tịch hạ quyết tâm này vì biết Thượng Quan Nghị Sơ không dám vạch trần nàng, dù sao vừa nãy Dạ Thương Minh mới uy hiếp hắn, hơn nữa cho dù hắn vạch trần nàng thì như thế nào, nàng cũng không sợ.

Tiếp thu ánh mắt cảnh cáo của Nhan Nhiễm Tịch, Thượng Quan Nghị Sơ cười khổ, xem ra không thể ngồi yên xem diễn, sớm biết vậy hắn đã rời đi, Trình Vũ Tĩnh rốt cuộc khi nào thì nói như vậy chứ, cười nói: "Bổn vương là nghe được, tuy rằng lúc ấy thanh âm có vẻ nhỏ, nhưng bổn vương nghe rất rõ ràng, bởi vì bổn vương có việc gấp tìm Minh vương, cho nên hay dùng khinh công đi vào, vô tình đi vào viện của Tĩnh sườn phi nghe được nàng cùng Minh Nguyệt công chúa nói những lời này."

"Ta không có." Nhìn ánh mắt chung quanh, Trình Vũ tĩnh thất thanh hô.

Nhan Nhiễm Tịch lo lắng nói: "Uh, có thể là bổn vương phi nghe lầm, Tĩnh sườn phi có lẽ chính là vô tình ." Mâu thuẫn càng ngày càng tăng .

"Ta không có, thất vương gia ngươi vì sao muốn vu hãm ta, công chúa ngươi phải tin tưởng ta, ta cũng không nói gì hết." Trình Vũ tĩnh cực lực thuyết minh chính mình là bị oan uổng, nhưng mọi người thấy nàng bộ dáng kích động như vậy nghĩ nàng đang cực lực che dấu.

Thượng Quan Nghị Sơ cùng Thượng Quan Minh Tĩnh đồng thời nhíu mày, Thượng Quan Minh Tĩnh thản nhiên nói: "Tốt lắm, cho dù nói cũng không có vấn đề gì, bản công chúa cùng Minh Nguyệt muội muội là tỷ muội, ai xinh đẹp hơn cũng không có vấn đề gì, Minh Nguyệt muội muội nay đã tự sát rồi chuyện này bỏ qua đi ."

Nàng ở trước mặt mọi người cũng thật biết diễn trò: "Đúng vậy, công chúa thật là một người tốt bụng, thân là nữ tử, chúng ta thật sự là khó có thể cùng công chúa so sánh, nhất là ta, bất quá may mắn chúng ta trong vương phủ còn có Nam Lân Quốc đệ nhất mỹ nhân, không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, dáng người hảo, làn da hảo, liền ngay cả khiêu vũ, ca hát đều đặc biệt hảo, khi đó Tĩnh sườn phi còn nói Tư sườn phi cầm kỳ thi họa là đứng nhất." Nói xong Nhan Nhiễm Tịch ha ha cười rộ lên, trong mắt hâm mộ mọi người thấy rõ ràng.

Thượng Quan Minh Tĩnh trong mắt hiện lên một vẻ lo lắng, Nam Lân Quốc mọi người ai không biết trưởng công chúa là một người hay ghen tỵ, lại có ai không rõ ràng Nam Lân Quốc đệ nhất mỹ nhân là Thân Tư Tư, chỉ bằng điểm này Thượng Quan Minh Tĩnh còn có thể nhẫn?

Nhan Nhiễm Tịch thấy nam nhân đều đang nhìn Thân Tư Tư chăm chú, Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười: "Các ngươi xem, Tư sườn phi chính là xinh đẹp, nhiều người như vậy đều thích cùng nàng một chỗ nói chuyện phiếm, làm sao giống ta, chỉ có thể chính mình uống trà."

Quả nhiên nghe thấy lời Nhan Nhiễm Tịch, sau đó thấy phần đông nam tử đối với Thân Tư Tư ngưỡng mộ cùng si mê, Thượng Quan Minh Tĩnh luôn luôn đứng ở chỗ cao sao chịu được, cười có chút dữ tợn: "Đúng vậy, Tư sườn phi thật là tốt, không bằng chúng ta cùng đi nhìn xem đi." Nói xong mang theo một đám oanh oanh yến yến ly khai, giống như câu 'Đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.'

Đứng lên đi đến bên Trình Vũ tĩnh nhẹ giọng nói: "Thế giới này không ai có thể thương tổn ta, thương tổn người của ta đều sẽ trả đại giới cùng lửa giận của ta."

Nói xong lại ngồi trở về, không giống bộ dáng vừa mới uống trà vừa nãy, uống một ngụm.

Đợi cho Dạ Thương Minh trở về liền thấy Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ phẩm trà, Thượng Quan Nghị Sơ nhịn không được thăm dò ánh mắt nhìn Nhan Nhiễm Tịch, cùng Trình Vũ Tĩnh một bên ngồi rất xa, nhìn Thân Tư Tư ngồi trên mặt đất nước mắt như mưa, còn có vẻ mặt âm lệ của Thượng Quan Minh Tĩnh cùng người bên ngoài xem náo nhiệt.

Tùy ý ngồi ở bên cạnh Nhan Nhiễm Tịch, không để ý đến Thượng Quan Nghị Sơ thản nhiên hỏi: "Thế nào? Ta đi rồi bọn họ có hay không làm khó dễ ngươi?"

Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ, hết thảy khôi phục bộ dáng bình thường: "Ta cùng với vương gia quan hệ, vương gia hẳn là rất rõ ràng, ta chỉ là ta, không cần dựa vào bất luận kẻ nào, cho nên ta có bị sao vương gia cũng không cần quan tâm."

"Tịch Nhi?" Dạ Thương Minh cảm nhận được Nhan biến hóa của Nhiễm Tịch, có chút sợ hãi hô.

"Ta cùng với vương gia không giống như quen thuộc tới như vậy?" bộ dáng cười nhẹ làm người ta không có chỗ phát tiết.

"Có lẽ từng là như thế này, nhưng nay sẽ không có ai bắt nạt ngươi." Dạ Thương Minh trong mắt mang theo thật sâu tình ý nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, bàn tay gắt gao nắm tay Nhan Nhiễm Tịch.

Nhan Nhiễm Tịch thấy Dạ Thương Minh gần đây bất thường, cũng hiểu được chính mình vừa nãy vì sao mà tức giận, nhưng cũng sẽ không đưa hạnh phúc của mình cho bất luận kẻ nào khác.

Thản nhiên nói: "Thế giới này không có kẻ nào so với chính mình có thể tin tưởng, lòng của mọi người sẽ thay đổi, ngươi cũng là người, hẳn là hiểu được cái gì là tuyệt đối tín nhiệm, ta không nghĩ tới sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục." Nói xong đem ly trà trong tay đổ xuống tay Dạ Thương Minh.

Cảm giác mát đánh úp lại, lại như trước không chịu buông tay, bởi vì trong lòng bàn tay là nóng, hắn sẽ chống cự lãnh ý của nàng, cho nàng sự ấm áp: "Ngươi nói rất đúng, chúng ta là cùng một loại người, cho nên ngươi hẳn là hiểu được ta không phải là loại dễ dàng buông tay, tuyệt đối tín nhiệm ta có, ta sẽ cho ngươi ấm áp, bởi vì ta sẽ không để ngươi rời xa, không buông tha ngươi." Giơ bàn tay lên tuyên thệ trước mặt Nhan Nhiễm Tịch.

Không thể phủ nhận, Nhan Nhiễm Tịch trong lòng cảm động.
Bình Luận (0)
Comment