Minh Vương Sủng Phi

Chương 48

edit:quỳnh quỳnh

beta: rinina

Dạ Thương Minh sủng nịch nhìn Nhan Nhiễm Tịch: "Nàng lừa cũng không ít, ai có thể nghĩ đến người bị thế nhân khinh thường cư nhiên là người khiến bọn họ vừa nghe tên đã sợ mất mạng là Ám vực ám đế chứ."

Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ.

Bên cạnh Băng Tán và Diễm Lạc quả thật không còn bình tĩnh được nữa, chỉ nghe thấy Diễm Lạc kinh ngạc hô: "Ám đế."

Hai người đi theo người Dạ Thương Minh mặc kệ gặp chuyện gì đều vĩnh viễn giữ bộ dạng bình tĩnh tĩnh, nay có bộ dáng như vậy xem ra Nhan Nhiễm Tịch là Ám đế đã khiến bọn họ kinh ngạc đến khó tin.

"Sao nào ? Không giống ?" Nhan Nhiễm Tịch cười hỏi, quả nhiên nàng vẫn thích xem bộ dáng biến sắc của người khác.

"Không giống, không không không, giống." Hai người trăm miệng một lời , bộ dáng lấy lòng Nhan Nhiễm Tịch.

Nhìn ý cười trong mắt Nhan Nhiễm Tịch, Dạ Thương Minh quyết định cho Băng Tán và Diễm Lạc một điểm cộng, nếu để Băng Tán và Diễm Lạc biết Dạ Thương Minh vẫn tân tân khổ khổ liều mạng vẫn không khiến Nhan Nhiễm Tịch nở nụ cười. Nhan Nhiễm Tịch biết thế trong lòng sẽ nghĩ sao ?

"Nơi này rất không sai." Nhan Nhiễm Tịch cười nhẹ nói , nàng thật sự vừa lòng với nơi này: "Sớm biết thì ta cũng bố trí Ám vực thành như vậy, kết quả lại bố trí theo phong cách phương tây, thật thất sách."

Tuy rằng không biết ‘phong cách phương tây’ là cái gì ? Cũng không biết Ám vực ra sao, nhưng Dạ Thương Minh biết trình độ thưởng thức Nhan Nhiễm Tịch rất cao: "Của ta cũng là của nàng, nàng thích thì chúng ta ở lại đây hai ngày."

Nhan Nhiễm Tịch nghĩ nghĩ, tuy rằng Minh vương phủ còn có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng có Khinh Âm và Cổ Điệp hẳn là không chuyện có gì, cho nên nàng gật đầu đáp ứng.

Bên này Nhan Nhiễm Tịch vừa ly khai , Khinh Âm lập tức nhận được tin Ám vực truyền tới, trên thư chỉ có bảy chữ: "Thần làm hiện, Ám vực chịu yêu."

Khinh Âm nhận được mật tín thì gắt gao nhíu mày, đây là một đại sự, có thể khiến ngàn người khom lưng vạn người chết, bây giờ nó xuất thế, giang hồ còn mời Ám vực, trong đó tránh không khỏi âm mưu, tiểu thư không ở đây, nàng phải đích thân đi xem xét, nhưng mà...

Cổ Điệp biết sự kiện lần này rất nghiêm trọng, nói: "Khinh Âm không cần phải xen vào, ta không sao, chuyện của Ám vực quan trọng hơn, ngươi đi xử lý trước, chờ tiểu thư về, ta sẽ nói với tiểu thư, đến lúc đó để tiểu thư định đoạt."

Khinh Âm gật gật đầu , trước khi đi hết sức ngàn dặn vạn dặn, nhất định không thể lỗ mãng, mọi sự lấy tiểu thư làm đầu, trăm ngàn không được chọc phiền toái cho tiểu thư.

Cổ Điệp vui vẻ đáp ứng.

Nhưng nói là một chuyện, sự tình xuất hiện lại là một chuyện khác, bởi vì Cổ Điệp căn bản không thể khống chế.

Khinh Âm đi lưu lại Tiểu Hắc và Cổ Điệp.

Cổ Điệp là một người không ngồi yên được, nhưng vì Khinh Âm, nàng ngoan ngoãn ở tại Tịch Uyển , không ngờ một lần ngoan ngoãn duy nhất của nàng lại là tai nạn.

Ngày hôm sau khi Khinh Âm đã rời khỏi, Thừa tướng mang theo nữ nhi Trình Vũ Tĩnh đến, định vừa vào cửa là gặp được Nhan Nhiễm Tịch, ban đầu lấy thị vệ của Minh vương phủ tả tướng tuyệt đối không vào được, đang lúc lão quản gia muốn sai người đưa tả tướng ra ngoài thì Thái Hậu lại đến, bây giờ là thời gian lâm triều, Thượng Quan Thương Vân tự nhiên không biết Thái Hậu sẽ đi đến Minh vương phủ vào lúc này, mà tả tướng lấy lý do tiểu nữ bị thương không đi vào triều.

Thái Hậu dẫn mọi người một đường đi vào Tịch Uyển.

"Minh vương phi đâu ?" Thái Hậu thấy Tịch Uyển chỉ có một tỳ nữ là Cổ Điệp, uy nghiêm hỏi.

Lão quản gia với nháy mắt Cổ Điệp, hắn biết thực lực của Cổ Điệp không có bao nhiêu người đánh lại, nhưng đây là Thái Hậu, trên mặt thế nào cũng phải có chút ít kiêng kị.

Cổ Điệp không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Hồi Thái Hậu, Vương gia ta đã mang theo vương phi đi chơi, vài ngày mới nữa mới về."

Minh vương phủ cũng có mật thám của Thái Hậu, Thái Hậu tất nhiên biết Dạ Thương Minh ra ngoài, bằng không cũng không lại náo loạn, nhưng bà ta không ngờ Dạ Thương Minh còn mang theo Nhan Nhiễm Tịch cùng đi, trong lòng tức giận từ lúc còn trong thọ yến không thể phát tiết, bây giờ Nhan Nhiễm Tịch lại không ở đây, vậy chẳng khác nào chạy đi một chuyến không công, nhìn vẻ mặt vô vị của Cổ Điệp, nếu Nhan Nhiễm Tịch không ở đây, vậy trước hết trừng trị tiểu nha đầu này của Nhan Nhiễm Tịch.

Ý tưởng của Thái Hậu và tả tướng không mưu mà hợp, tả tướng nhìn Nhan Nhiễm Tịch không ở đây, nghĩ chính đến nữ nhi của mình, quát mắng Cổ Điệp: "Làm càn , thấy Thái Hậu giá lâm cư nhiên không quỳ, phải bị tội gì."

Cổ Điệp bị tiếng rống làm cho sững sờ, nhưng là vừa nghe thấy muốn nàng quỳ xuống nàng sẽ không làm, đời này của nàng chỉ quỳ với Nhan Nhiễm Tịch, những người ở nơi này lại bắt nàng quỳ hay sao, chỉ là một đám nhân loại nho nhỏ, thật sự là không biết trời cao đất rộng.

Vừa định phát tác, nhưng nhìn thấy ánh mắt của lão quản gia, lại nghĩ tới lúc Khinh Âm đi có nói qua, ức chế xúc động của mình lại, nàng không nói gì, nhưng là vẻ mặt khinh thường kia lại kích thích tới Thái Hậu.

Ngực phập phồng, nổi giận đùng đùng, chỉ vào Cổ Điệp quát: "Tốt lắm, không hổ là tỳ nữ của Nhan Nhiễm Tịch, quả nhiên cuồng vọng giống nàng, kia thần sắc không có gì nhưng thật ra là xem thường Thái Hậu ta đây, hừ, nàng là vương phi của Minh vương, ngươi chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, định làm phản sao.?"

"Người tới, bắt cho ta."

Thị vệ nhất thời cùng lên, Cổ Điệp nheo mắt, những người đó hàng ngày nàng còn không để vào mắt, vừa muốn động thủ, tay áo đã bị người kéo lạ , âm thanh khuyên bảo của lão quản gia vang lên: "Cổ Điệp cô nương, dù sao đây cũng là Thái Hậu, nếu động thủ ở đây chỉ sợ sẽ có phiền toái, ngươi rời đi trước đi, nơi này giao cho ta, chờ chủ tử trở về ngươi hãy quay lại."

Nghe xong lão quản gia nói xong, nắm tay thật chặt của Cổ Điệp cuối cùng buông lỏng ra, nhưng nàng không rời đi, nàng biết đứng ở trước mặt nàng là Thái Hậu, nếu nàng đào tẩu thì tội danh của nàng sẽ thành lập, cho dù không có đi nữa, vẫn lưu lại phiền toái cho tiểu thư sau này, nhưng muốn nàng quỳ xuống cũng không có khả năng, trong người của nàng là huyết thống cao quý không cho phép nàng quỳ trước một nhân loại nho nhỏ, một thân ngông nghênh đứng ở nơi đó.

Trong lòng lại nghĩ, cùng lắm thì giết tất cả người ở nơi này, sau đó biến thành con bướm đi theo tiểu thư giống như Tiểu Hắc và Tiểu Kim vậy.

Thị vệ tiến lên cầm lấy tay Cổ Điệp, nếu là bình thường Cổ Điệp nhất định cắt móng vuốt của bọn họ xuống, trừ bỏ người thân cận của nàng có thể chạm vào nàng, suy nghĩ một chút rồi nhớ kỹ gương mặt của bọn họ, có một từ ngữ là tính sổ sau.

Thái Hậu thực thỏa mãn nhìn Cổ Điệp bị chế trụ , một tỳ nữ nho nhỏ cũng dám nói chuyện với nàng như vậy, quả thực là muốn chết: "Hừ, chủ tử ngươi không dạy ngươi cái gì là quy củ sao, như vậy hôm nay ai gia sẽ tự mình dạy cho ngươi." Trong mắt xẹt qua một tia âm lệ: "Người tới, áp nàng ta xuống, đánh một trăm đại bản, nếu miệng của nàng không nói một câu chịu thua thì tiếp tục cho ta, đánh tới chịu thua mới thôi."

Cổ Điệp nghe thấy lời nói của Thái Hậu, trong mắt hiện ra sát ý, nhưng là nghĩ đến trước khi Khinh Âm đi đã nói nàng phải che giấu, thành thành thật thật nằm úp sấp xuống, thù này nàng sẽ báo, tuyệt không thể liên lụy đến tiểu thư của nàng.
Bình Luận (0)
Comment