Mờ Ám

Chương 6

"Tiểu Tiệp, Tiểu Tiệp..." Tiếng gọi xa xăm vọng đến, kéo cô về vùng ánh sáng chói chang rực rỡ. Vu Tiệp dần dần tỉnh ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng gọi cùng tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.

"Tiểu Tiệp, đã dậy chưa?" Dì Châu? Vu Tiệp bỗng tỉnh hẳn, cô đang ở nhà họ Tấn. "Dì Châu, con dậy ngay đây." Cô đáp lại một tiếng rồi lật người nhảy xuống giường, chạy đến cửa phòng, khóa vẫn cài chặt, cô thở phào một cái, may quá.

Cô cầm áo lót treo ở lưng ghế lên kiểm tra, tốt, phơi cả đêm qua giờ đã khô hoàn toàn. Cô lấy quần áo chui trở lại vào chăn, thay đồ lót dưới ấy, rồi mặc vào áo T-shirt và quần jeans hôm qua.

Bỏ quần áo lót vừa cởi vào một chiếc túi, Vu tiệp định sẽ mang về nhà.

Vuốt vuốt lại mái tóc, cũng may không đến nỗi rối lắm, nếu không thì ra ngoài với bộ dạng này, cô sẽ dọa mọi người chết khiếp. Bố mẹ cô luôn nhắc là không được tỏ ra tùy tiện ở nhà người khác, về điểm này thì rất ngoan ngoãn nghe lời.

Mở cửa ra, cô thấy dì Châu đang bày biện bát đữa trên bàn ăn. Vừa thấy cô bước ra, dì đã cười vẫy tay gọi cô lại: "Tiểu Tiệp, mau đi rửa mặt mũi rồi ra ăn sáng".

Vu Tiệp gật đầu cười, vuốt lại mái tóc trước trán, mong nó nằm ẹp xuống một chút.

Cô đii về phía phòng tăn, cửa phòng đang khóa, chú Tấn dậy rồi ư? Cô quay lại nhìn đồng hôg, mới tám giờ. Hôm nay là Chủ nhật mà, mọi người lại dậy sớm thế sao? Liếc một cái về phía phòng Tấn Tuyên, cánh cửa đang khép hờ, con sâu lười đó nhất định vẫn chưa dậy. Đêm qua uống nhiều như thế, lại ... lại ngủ muộn như vậy, chắc chắn không thể dậy sớm, cô phải ăn sáng thật mau rồi chuôgn, xin đừng bắt cô nhìn thấy gương mặt xấu xa kia nữa. Nếu không, cô sẽ chẳng dám bảo đảm mình không điên lên đập cho anh ta một trận nhớ đời đâu.

Cửa phòng tắm mở ra, Vu Tiệp chỉ có một ao ước là mình có thể trốn ngay về phòng bởi người mà cô không mong muốn gặp nhất giờ phút này đang dứng hiên ngang trước mặt, đôi mắt đáng ghét và cái miệng đáng hận ấy đã xuất hiện trước mắt cô một cách rõ ràng.

"Chào!" Tấn Tuyên vừa nhìn thấy cô thì ngẩn ra một lúc, buông bàn tay đang che mũi xuống. Ôi, một chiếc mũi đẹp làm sao, sưng đỏ lên như một quả bóng bàn, sống mũi còn có một vết bầm đỏ nữa chứ.

Đáng đời! Vu Tiệp lách người vào phòng tắm rồi đóng sầm cửa lại.

Xem anh ta còn dám làm bậy được nữa không? Mới nghĩ đến chuyện tối qua tôi là Vu Tiệp tức đến nỗi toàn thân run lên. Nếu không phải đang ở trong nhà họ Tấn thì cô đã cho anh ta biết tay rồi. Anh ta... anh ta dám đối xử với cô như thế! Vu Tiệp đỏ bừng mặt, hậm hực vôc nước vỗ vỗ lên mặt, nhưng hơi nóng trên mặt cô rửa thế nào cũng không trôi sạch, sự thân thiết da thịt đầy mờ ám ấy cứ quấy rầy đầu óc cô, cảm giác phiền phức ấy cứ hành hạ cô trong giấc mơ.

Cô vỗ mạnh vào mặt mình nhưng bóng người trong gương với đôi má đỏ như hoa đào, đôi môi khẽ run, những giọt nước lăn trên trán, theo sống mũi rơi xuống, thấm ướt một khoang ngực áo cô là sao.

Cô lắc mạnh đầu, không được nghĩ nữa, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, phải bình tĩnh lại, tuyệt đối không được để anh ta ảnh hưởng đến mình, cũng không được để anh ta phát hiện ta cơn giận của mình, mình càng tức giận thì anh ta càng khoái chí!

Đánh răng xong, cô cầm khăn bông lên, lau thật kỹ gương mặt của mình, sau khi hít thở thật sâu, ngắm nhìn mình trong gương, dần dần tâm trạng của cô cũng ổn định, sự trầm tĩnh thường ngày của cô đã quay về, lúc này trái tim mới thấy thoải mái hơn.

Không sao, mặc kệ anh ta đi, hôm qua anh ta uống say quá nên mới lên cơn chọc tức cô, Lúc tỉnh táo, anh ta sẽ như trước kia, không dám chọc giận cô nữa. Ừ, chắc chắn là vậy, không sao đâu!

Cô cố gắng nặn một nụ cười để động viên mình. Vu Tiệp, đừng để anh ta làm ảnh hưởng đến ngươi, cố lên!

Vu Tiệp mở cửa phòng tắm, bước về phía phòng ăn, Tấn Tuyên đã ngồi ở một góc bàn.

Cô không để ý anh, ngồi xuống góc bên kia của bàn!

Dì Châu múc cháo và bánh quẩy vào bát đặt trên bàn, rồi múc cháo cho cô, vừa hỏi rất ân cần: "Tiểu Tiệp, hôm qua ngủ có ngon không?"

"Dạ, ngon lắm ạ." Vu Tiệp mỉm cười gật đầu, không hề có ý định nhìn thẳng vào người đang ngồi đôi diện với mình.

"Tấn Tuyên, con làm sao thế này?" Dì Châu đột ngột kêu lên kinh ngạc. Vu Tiệp ngước lên đảo mắt về phía anh thật nhanh. Hình như dì Châu đã phát hiện ra sự bất thường trên mũi anh ta rồi.

"Không sao đâu, tối qua con không cẩn thận nên đụng vào tường." Tấn Tuyên liếc cô một cái, nói gọn lởn.

"Ở nhà mình mà cũng bị đụng à?" Dì Châu đặt bát xuống, bước lại gần, nâng mặt anh lên, khẽ sờ mũi vẻ thương xót. "Có đau không?"

Thấy vẻ đau lòng của dì Châu, trong lòng Vu Tiệp cảm thấy có chút hổ thẹn, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười trong mắt Tấn Tuyên, lửa giận trong lòng cô đã lấn át sự xấu hổ, do anh ta tự chuốc lấy thôi!

"Không sao, con đã bôi thuốc rồi", Tấn Tuyên liếc trộm Vu Tiệp nói.

"Đúng là, lớn đầu rồi còn như trẻ con!" Dì Châu buông tay ra, từ từ ngồi xuống ghế, múc thêm cháo vào bắt mình.

"Hà hà, Tiểu Tiệp, ăn bánh quẩy này, nó lúc nào cũng thế, lần não ngã dập mặt dập mũi cứ cười toe toét!" Dì Châo vừa gắp cho Vu Tiệp một chiếc quẩy vừa nói.

Vu Tiệp vội nhận lấy, đặt vào đĩa mình rồi cúi thấp đầu, lặng lẽ ăn, lòng thầm quyết định sẽ không nhìn cái tên đáng ghét đó nữa.

"Tiểu Tiệp, không thích ăn à?", Dì Châu nhận ra vẻ không vui của cô, lo lắng hỏi.

"Dạ không, con thích lắm." Vu Tiệp vội vã lắc đầu đáp, khóe mắt vô thức lướt ngang Tấn Tuyên

Anh không nói gì mà chỉ lẳng lặng ăn cháo, ánh mắt mơ màng nhìn về phía cô. Vu Tiệp trừng mắt một cái rồi lại cúi đầu, tiếp tục ăn phần của mình.

"Tiểu Tiệp lúc nào cũng ngoan, giá mà con thường xuyên đến đây với dì thì tốt quá." Dì Châu không ngừng gắp rau vào bát, giục cô ăn thêm.

Cô mỉm cười không đáp. Cô đâu dám nhận lời đến đây, chỉ mới ở lại một đêm thôi mà cô đã thấy ngứa ngáy toàn thân rồi, nếu ở lâu dài thì khách nào muốn lấy mạng cô, tuyệt đối không thể được. Trong lòng cô thầm xin lỗi dì Châu, nếu Tấn Tuyên không có ở nhà thì nhất định con đã đến đây ở với dì rồi.

"Tấn Tuyên, con sao vậy?" Tiếng kêu ngạc nhiên của dì Châu lại vang lên, Vu Tiệp giật mình hoảng hốt, vội vàng ngẩng lên nhìn theo ánh mắt của dì Châu. "Tấn Tuyên, sao con lại chảy máu mũi nữa rồi?" Tiếng nói lo lắng của dì Châu cứ cao vút từng hồi.

Thấy ánh mắt Tấn Tuyên nhìn mình, Vu Tiệp vội vã cụp mắt xuống, nghi ngờ. Cô cúi đầu nhìn, thấy ngay ngực mình, lúc này cô đã vỡ nhẽ.

Mặt cô lại nóng bừng bừng, anh ta... anh ta dám... dám nhìn chằm chằm vào ngực cô! Cảm giác đó lại lần nữa xâm chiếm toàn thân cô một cách mạnh mẽ, vẻ mặt anh ta khiến cô thấy mình như hở hang trần trụi hoàn toàn vậy! Vu Tiệp tức tối nắm chặt chiếc dĩa, hằm hằm trừng mắt nhìn Tấn Tuyên. Con sói háo sắc chết tiệt! Ngoài những thứ đó ra thì cái đầu anh ta không thể chứa thêm những thứ khác hay sao?

Dì Châu lo ngại đỡ lấy đầu Tấn Tuyên, bắt anh ngửa ra sau rồi vội chạy vào phòng khách lấy khăn giấy, Tấn Tuyên khẽ hé mắt, đôi mắt dài liếc về phía Vu Tiệp, cuối cùng đã thấy được lửa giận sắp bùng lên trong mắt cô.

Anh vội vã nhắm chặt mắt lại, ngửa đầu lên, giả vờ bị thường không biết gì hết.

Vu Tiệp nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh, thấy dì Châu thương xót đưa khăn giấy cho anh rồi vội vàng đón lấy, sau đó hit hít khăn giấy vào để ngăn máu nhưng máu lại tiếp tục chảy ra.

"Sao lại bị thế nhỉ? Có phải đã ăn thứ gì quá nóng không? Sao lại chảy máu mũi thế này?", dì Châu không ngừng thắc mắc.

"Không sao đâu, hôm qua con uống chút rượu nên nóng trong người." Tấn Tuyên đút khăn giấy vào mũi, ánh mắt tránh né không dám nhìn Vu Tiệp, nhưng vẫn không nhịn nổi mà lén liếc về phía cô một cái, khóe môi thấp thoáng nét gian tà.

Vu Tiệp nghiến răng nhưng trước mặt dì Châu cô không dám nổi điên, vì cố nén giận nên gương mặt cô đỏ bừng.

"Dì châu, con no rồi, bữa sáng còn chút việc nên con xin phép." Vu Tiệp nuốt mỗi muỗng cháo lớn, căng thẳng muốn rời khỏi đây ngay, nếu còn đối mặt với tên sói đáng ghét kia thì e rằng cô chưa ăn no đã tức tới no bụng luôn rồi.

"Tiểu Tiệp, mới ăn có một chút mà?" thấy Vu Tiệp nhấp nhổm muốn đi ngay dì Châu cảm thấy rất kỳ quặc.

"Dì Châu, con xin lỗi, thật sự là con có việc bận mà, mọi người cứ ăn đi nhé." Vu Tiệp đứng dây, muốn tháo chạy ngay.

"Mẹ, con đưa Tiểu Tiệp về." Tấn Tuyên thấy thế cũng đứng dậy theo.

Vu Tiệp trừng mắt với anh, không sợ bị đấm sưng mũi nữa à?

"Ừ, để Tấn Tuyên đưa con về." Dì Châu nhìn mũi con trai mình rồi hỏi với vẻ lo lắng: "Buổi tối, có cần nấu chút canh giải nhiệt không?"

"Được ạ." Tấn Tuyên gật đầu rồi vội vã phóng như bay theo Vu Tiệp ra ngoài.

Vu Tiệp bước nhanh ra trước thang máy. Cô muốn vứt lại Tấn Tuyên vẫn chưa kịp ra khỏi cửa nhưng thang máy lại lỳ lợm mãi không chịu lên. Cuối cùng, khi thang máy mở ra, Vu Tiệp nhanh chân vào trong, vội vã nhấn nút đóng cửa. Mau lên, mau đóng lại, nhốt tên sói háo sắc kia ở bên ngoài cho rồi.

Nhìn thấy cửa thang máy từ từ khép lại, trái tim Vu Tiệp như muốn nhảy múa, nhưng đúng vào tích tắc cửa đóng lại hoàn toàn, một bàn tay đã chặn lại ngay cửa, trái tim Vu Tiệp dần dần trùng xuống nặng nề theo sự xuất hiện chậm rãi của gương mặt Tấn Tuyên sau khi cửa lại mở ra.

Tấn Tuyên đi vào bên trong.

"Làm gì mà chạy nhanh thế?" Tấn Tuyên liêc lại gần khiến Vu Tiệp cuống cuồng tránh sang góc bên kia, cách một koảng thật xa rồi lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, xem anh như loài hổ đói.

"Tiểu Tiệp", Tấn Tuyên đưa tay ra nói.

"Không được đến đây." Vu Tiệp hét lên ngăn anh lại, không thể để anh ta tiến lại gần. Trong lòng không ngừng gióng lên hồi chuông cảnh báo, cô nhất định phải tránh xa anh, chỉ cần anh xuất hiện trong vòng năm mét là cô sẽ không thể yên ổn được.

"Xin lỗi." Tấn Tuyên rụt ray lại, dực vào vách thang máy đối diện nói tiếp: "Không phải anh cố ý". Gương mặt anh toát lên vẻ hối hận nhưng ánh mắt lại không kìm được mà trượt xuống phía dưới.

"Đồ háo sắc, không được nhìn, không được nói!" Vu Tiệp vòng tay trước ngực, quay lưng lại. Anh ta còn dám nhắc đến nữa à? Đúng là đê tiện, trơ trẽn, hạ lưu!

Tấn Tuyên quả nhiên không nói gì, cũng không dám nhìn cô nữa.

Thang máy tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng tim loạn nhịp và hơi thở cố gắng kìm nén của cả hai, nhưng sự tĩnh lặng không những giảm bớt sự mờ ám kia mà còn khiến nó trở nên rõ ràng, nhạy cảm hơn. Dường như buồng thang máy nhỏ hẹp này là một căn phòng điện tử, điện chạy tứ phía, và sự mờ ám giữa họ như một đóa hoa lửa đang tiềm ẩn, chỉ trong tích tắc sẽ bùng nổ một sự kỳ diệu và nóng bỏng, cuối cùng sẽ dẫn đến một cuộc tình mãnh liệt.

Hai người nín thở, không dám có hành động gì nhưng sự e dè tránh né đó càng khiến ảo tưởng trong đầu rõ hơn.

Tấn Tuyên khép hờ mắt, anh cũng không biết mình sao nữa, dù thế nào cũng không thể xua tan cảm giác da thịt thân thiết mềm mại kia, cảm giác đó quả thực quá kỳ diệu, nó hành hạ anh suốt đêm qua lăn qua lăn lại, không tài nào chợp mắt nổi. Sáng nay anh vừa nhìn thấy cô, anh đã cố gắng bắt mình không được nhìn cái chỗ không nên nhìn ấy, nhưng bất luận thế nào anh cũng không kìm nén nổi mà liếc về phía cô, bộ quần áo rũ xuống kia như trong suốt, trong đầu anh lại nghĩ tới cảm giác tiếp xúc thân mật ấy.

Vu Tiệp căng thảng nhìn bảng hiệu thang máy, mau lên, hai, một, "ding", cửa thang máy vừa mở, cô đã chạy ra ngoài nhanh như tên lửa.

"Tiểu Tiệp!" Thấy cô vọt ra khỏi thang máy như một con mèo Tấn Tuyên vội vã đuổi theo, trước khi cô lên taxi, anh đã tóm được cô. "Tiểu Tiệp, nghe anh nói đã."

"Tôi không muốn nghe, không muốn nghe!" Vu Tiệp như một con mèo hoang nhỏ bị dồn tới đường cùng, nhe nanh giương vuốt cào loạn xạ, chỉ muốn chạy trốn thật xa.

Tấn Tuyên sập cửa xe lại nói: "Chú đi đi."

Tài xế taxi nhìn thấy cảnh này thì khẽ cười, lại một cặp tình nhân trẻ cãi nhau, mới sáng sớm đã làm loạn rồi, ông lắc đầu rồi cho xe chạy.

"Anh có tin là tôi sẽ đấm cho anh sưng mũi lên không?", Vu Tiệp ngẩng đầu, hung hăng dọa.

"Anh tin." Tấn Tuyên giữ tay Vu Tiệp, nghiêm túc nhìn vào mắt cô.

"Buông - tôi - ra!" Vu Tiệp gằn giọng nói từng chữ, từng chữ.

"Anh chỉ muốn nói." Ánh mắt Tấn Tuyên dần dần tối lại, giọng nói trầm xuống, đầu vẻ nam tính rất quyến rũ: "Đêm qua... đó chỉ là... ". Vu Tiệp trừng mắt nhìn, xem rốt cuộc anh ta muốn nói gì? Cuối cùng cũng phải hổ thẹn rồi chứ!

"Chỉ là không cầm lòng được!"

Vu Tiệp nghe xong câu cuối, kửa giận lập tức trào lên, Tấn Tuyên chết tiệt, còn dám nói lung tung bậy bạ. Bất châos mình đang đứng trên phố lớn, cô giơ cao tay lên định đấm vào mặt anh ta một cú, nhưng lần này cô không làm gì được vì Tấn Tuyên đã cười khì khì ngả người về phía sau, tránh sự tấn công của cô rồi nhanh nhẹn chụp lấy nắm tay của cô đặt lên ngực mình.

"Anh thật không ngờ rằng mèo hoang nhỏ đã thực sự trưởng thành rồi!" Ánh mắt gian tà của Tấn Tuyên lần nữa đảo quanh ngực cô, nét cười trên khóe môi mỗi lúc một rõ.

Biết ngay tên sói háo sắc này không nói được lời lẽ nào cho đàng hoàng mà!

Tấn Tuyên né trái, đánh phải trước những cú đấm, cú đá của cô. Anh hơi nghiêng người về phía trước, thì thầm vào tai cô: "Lần trước anh đoán nhầm rồi, em chắc là phải 85C!".

A... a... a... trước khi nắm tay điện loạn của Vu Tiệp vung tới, Tấn Tuyên đã nhảy vọt ra xa ba bước, cười rạng rỡ với cô: "Vẫn hung dữ như thế, nhưng anh rất thích!".

Nói xong, anh chạy như bay vào tòa nhà trước khi Vu Tiệp kịp chồm tới.

Vu Tiệp tức giận nhìn theo bóng dáng dần mất hút của anh!

Tấn Tuyên! Tôi nhất định phải làm gãy mũi anh! Tôi thề đấy!


Bình Luận (0)
Comment