Tới hiện tại, Nam Khiếu Hoàn đã mở mắt qua hơn nửa đêm, đến khi trời tờ mờ sáng mới không chống cự nổi nữa mà ngủ thiếp đi. Vu Diệp thức dậy rửa mặt chải đầu xong, dùng ngón tay nhẹ vuốt phẳng lại cái nhíu mày vô thức trong lúc ngủ của nam nhân, sau đó giúp y dịch hảo góc chăn một lần nữa, mới buông màn xuống đứng dậy rời đi.
Hắn đi đến thiên điện, ngoài dự liệu của hắn nam hài cũng đã sớm thức dậy. Vốn đã chuẩn bị đủ các loại phương thức gọi người rời giường, nhất thời lại không còn chỗ dùng, nội tâm thanh niên không khỏi dâng lên vài tia buồn bực nho nhỏ. Mà cảm giác buồn bực này cũng rất nhanh đã biến mất, sau khi hắn cùng Ti Hoàng Nam Dập dùng xong điểm tâm sáng, nghe nam hài nhanh nhẹn trả lời những câu hỏi hắn chuẩn bị đêm qua.
Nhìn bộ dạng Ti Hoàng Nam Dập đứng thẳng sống lưng, cúi đầu liễm mi, rõ ràng đang bất an không yên, nhưng trên mặt vẫn ngụy trang thành bộ dáng chửng chạc nghiêm cẩn, Vu Diệp cong cong khóe môi nhẹ cười. Mấy câu hỏi này là dựa vào trí nhớ của hắn trước kia mà đề ra, ở kiếp trước chuyên dùng để khảo nghiệm chỉ số thông minh của những đứa trẻ tám chín tuổi. Ti Hoàng Nam Dập trả lời đúng tất cả, cho nên nói... chẳng lẽ mình chỉ tùy tiện chọn đại một hài tử, lại vô tình chọn đúng hài tử thiên tài có IQ cao sao? Nhưng không biết EQ thì thế nào... Bất quá theo quan sát của hắn hôm qua, ngoại trừ có chút mặt lạnh, những phương diện khác đều không có vấn đề gì lớn.
"Hoàng thúc... Có chỗ nào không đúng sao?" Ti Hoàng Nam Dập bị ánh mắt đánh giá của Vu Diệp nhìn một hồi rốt cục cũng vô pháp bảo trì trầm mặc, đành phải mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay thanh niên.
Quả nhiên tuổi còn nhỏ, công phu mặt lạnh tuy cũng có chút thành tựu, nhưng so với người yêu của hắn thì vẫn còn kém quá xa, y cho dù có đối diện ánh nhìn tương tự thì vẫn có thể bảo trì trầm mặc. Một bên cảm thán dưới đáy lòng, một bên Vu Diệp chuyển mắt qua đối phương, chậm rãi mở miệng:
"Không, tốt lắm... Dập nhi đã đi học rồi?"
Hệ thống giáo dục ở Dận Quốc chia làm hai loại là quan học và tư học [kiểu trường nhà nước và trường tư nhân]. Nghĩa như tên của nó, quan học là do trung ương và chính quyền địa phương điều hành, thường thu nhận con cháu quan lại phú thương, một kẻ có quyền một kẻ có tiền, đương nhiên phu tử [giáo viên] ở các trường quan học luôn là những người giỏi nhất. Còn tư học, có quy mô nhỏ hơn, yêu cầu để được vào học cũng thấp, chỉ cần đóng đủ học phí thì đều được vào. Mà kiểu học vỡ lòng của hài tử, phần lớn đều là do các trường tư học này đảm nhiệm.
Nghe thấy câu hỏi này, nam hài ngẩng đầu: "Không có. Là phụ thân thỉnh phu tử về học ở nhà."
Đáp án không nằm ngoài dự đoán, Vu Diệp gật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Đã học được những gì?"
"<Mông Cầu>, <Thiên Tự Văn>, <Tam Tự Kinh>,, <Đệ Kiền Chức>, <Tính Lý Tự Huấn>, <Thái Công Gia Giáo>, <Tứ Thư>." Ngữ điệu không nhanh không chậm, Ti Hoàng Nam Dập đem những gì mình từng học kể ra.
"... <Đệ Kiền Chức>, <Tính Lý Tự Huấn>, <Thái Công Gia Giáo>, <Tứ Thư>, mỗi quyển lấy một đoạn, nói cho hoàng thúc nghe thử."
"Vâng." Tiểu hài tử đáp lời rõ ràng lưu loát, cúi đầu suy nghĩ một hồi, liền bắt đầu từ <Đệ Kiền Chức>, chọn ra một chương, ngâm nga ra tiếng.
Tiếng hài tử thanh thúy, đọc oang oang, Vu Diệp tựa vào ghế, lẳng lặng nghe. Đợi Nam Dập đọc xong một đoạn, hắn sẽ thuận miệng hỏi vài câu về nội dung, đều nhận được câu trả lời rất vừa lòng.
Ngắm nhìn tiểu nam hài ngoan ngoãn đứng ở trước người, gương mặt nhỏ bé, chuẩn bị đọc tiếp một đoạn nội dung khác, Vu Diệp không thể không cảm thán, con người và con người thực khác biệt. Trước kia khi Mộ Hàn Trọng ở độ tuổi này, Sương Phi và Ti Hoàng Vân Dật không biết đã phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể bắt buộc hài tử suốt ngày chỉ quanh quẩn ở võ trường của mình chịu tới học đường. Nào giống như hài tử trước mắt này.
Một bộ ngoan ngoãn khiến người ta hoàn toàn yên tâm?
Ti Hoàng Nam Dập đọc xong, cũng giải thích xong rồi, Tử Yên ở bên kia cũng đã mang về quyển sách theo yêu cầu đưa cho Vu Diệp.
Vỗ vỗ quyển sách vừa to vừa nặng gần như mới tinh trong tay, Vu Diệp đặt nó vào trong ngực Ti Hoàng Nam Dập: "Mấy người kế tiếp ngươi đọc cái này đi, có câu hỏi gì có thể tới đây hỏi ta." Dừng một chút, nhìn thoáng qua Ti Hoàng Nam Dập, "Dập nhi có từng tập võ?"
"Chỉ là một vài động tác cơ bản." Trầm mặc một hồi, nam hài thấp giọng đáp.
"Không sao... Buổi chiều giờ Mùi, hoàng thúc tới đây dạy ngươi." Vu Diệp đứng dậy khỏi ghế, đi đến bên người Ti Hoàng Nam Dập, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nam hài, sau đó rời đi.
Ti Hoàng Nam Dập vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, đợi đến khi tiếng bước chân biến mất, thân thể như tượng điêu khắc mới giống như lấy lại tri giác.
Cúi đầu nhìn bìa sách trong tay, Ti Hoàng Nam Dập ngốc lăng trong mấy giây.
Công Dương Xuân Thu...
Sự thật chứng minh, Vu Diệp lần này vẫn không nhìn nhầm, Ti Hoàng Nam Dập đúng là một mầm non tốt. Không nói tới những điểm thiên phú, ít nhất chuyện đọc sách tập võ, hài tử này cũng không lười biếng, ngược lại rất cần cù chăm chỉ, cẩn trọng, mức độ chuyên cần có thể so với sinh viên năm 3. Đại biểu là trong ngày đầu tiên Vu Diệp dạy võ công cho hắn, hài tử vô cùng nghiêm túc hoàn thành xong bài đứng trung bình tấn thật lâu theo yêu cầu của Vu Diệp, sau khi trở về phòng Ti Hoàng Nam Dập còn trốn ở trong phòng tiếp tục đứng thêm nửa canh giờ, thời gian nghỉ ngơi không đến một chén trà nhỏ, liền bắt đầu hoàn thành những bài tập kế tiếp của Vu Diệp như: chống đẩy, hít đất,... một loạt các động tác huấn luyện thể năng cơ bản. Suốt quá trình hoàn toàn không có người giám sát, về phần Vu Diệp làm sao biết được, đương nhiên là dựa vào những thuộc hạ bận bận rộn rộn của hắn.
Hôm sau, dùng xong bữa sáng, Vu Diệp lại lười biếng ngồi vào ghế thái sư đối diện nam hài tám tuổi, mà Ti Hoàng Nam Dập cũng giống như hôm qua, im lặng đứng ở bên người Vu Diệp.
Lần này không đợi Vu Diệp mở miệng, Ti Hoàng Nam Dập đã cầm lên quyển sách hôm qua, đưa tới trước mặt Vu Diệp: "Bộ <Công Dương Truyền> này, hôm qua Dập nhi đã đọc một phần."
"Nga?" Vu Diệp nghe hắn nói như thế, liền nổi lên hứng thú, tiếp nhận quyển <Công Dương Truyền>, nhìn Ti Hoàng Nam Dập cười nói, "Đọc phần nào?"
"Từ Ẩn Công đến Tuyên Công." Ti Hoàng Nam Dập cúi đầu trả lời, do dự chốc lát, lại bỏ thêm một câu, "Thời gian gấp gáp, vài chương sau cùng, Dập nhi chỉ mới đọc qua, còn chưa hoàn toàn nhớ kỹ."
Nếu như nói lúc nãy chỉ là có chút kinh ngạc, hiện tại sau khi hiểu được ý tứ của nam hài, Vu Diệp thật sự vô cùng kinh ngạc. Có trời mới biết khi hắn chọn quyển sách này đưa cho Ti Hoàng Nam Dập là không hề có hảo tâm. <Công Dương Truyền> là quyển sách cổ kinh điển nhất có nội dung giải thích về <Thời Xuân Thu>, tập hợp các điển tích, giải thích những từ ngữ cổ có "ý nghĩa tinh tế sâu xa" trong <Thời Xuân Thu>, phương pháp giải thích là vấn đáp. Có rất nhiều nội dung khó hiểu đối với một hài tử chỉ mới tám tuổi. Năm đó khi Mộ Hàn Trọng đi học, trong rất nhiều sách, hắn ghét nhất chính là quyển sách này... Mà hiện tại, bất quá chỉ mới trôi qua một ngày, hài tử trước mắt này nói với mình hắn đã đọc hơn phân nửa, thậm chí còn thuộc lòng?
Vu Diệp dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Ti Hoàng Nam Dập, sau đó tùy tay lật mở một trang sách: "Đọc sách quan trọng là đọc hiểu chứ không phải chỉ học thuộc lòng. Vài chương sau này chưa nhớ cũng không sao, hoàng thúc sẽ không trách phạt ngươi. Đến, nói cho hoàng thúc nghe một chút về đoạn này."
Vu Diệp đem sách đưa tới trước mặt nam hài, dùng ngón tay chỉ vào một đoạn văn trên trang sách. Ti Hoàng Nam Dập ngẩng đầu yên lặng nhìn, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."
Sau khi nghe Ti Hoàng Nam Dập nói xong, Vu Diệp trở lại gian phòng của mình. Mà bóng đen bắt đầu đi theo sau lưng hắn khi hắn ra khỏi cửa lúc này cũng theo hắn tiến vào trong phòng, cung kính nửa quỳ ở trước mặt thanh niên.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Ám vệ biết Vu Diệp đang hỏi chuyện gì, trầm giọng đáp: "Bẩm chủ thượng, hôm qua sau khi ngài rời đi, tiểu công tử liền phái người mang giấy bút tới, sao chép suốt hai canh giờ. Đêm qua học thuộc đến giờ Tý mới ngủ, sáng sớm giờ Dần lại thức dậy tiếp tục học."
"Có người giải nghĩa cho hắn sao?" Ti Hoàng Nam Dập giải thích nội dung trong các đoạn văn vô cùng rõ ràng, nhưng theo hắn biết, trong quyển sách kia không hề có chú thích. Hắn sẽ không tin một đứa trẻ cho dù là thiên tài cũng có thể hiểu được cả những ngôn từ sâu xa đó chỉ bằng cách học thuộc lòng...
"Không có. Hôm qua tiểu công tử đi thư phòng một chuyến, sau nửa canh giờ, cầm bảy quyển sách đi ra."
Nghe đến đó, Vu Diệp không khỏi nhếch lên khóe môi. Vung tay lên ra hiệu cho ám vệ lui xuống, hắn đi vào phòng trong. Nơi đó, hắc y nam tử mới vừa cài xong nút thắt cuối cùng trên áo.
"Chủ thượng." Nam Khiếu Hoàn tóc xõa dài, thấy hắn tiến vào, lập tức từ trước gương ngồi dậy, trên mặt thật nhanh hiện lên vài tia quẫn bách. Mấy ngày dưỡng bệnh này, tuy rằng không hề cố ý, nhưng thời gian tỉnh giấc của y càng ngày càng trễ. Nam nhân có thói quen dậy sớm luyện võ vì thế mà cảm thấy buồn chán, nhưng lại bởi vì mệnh lệnh, không được rời giường sớm hơn người nọ. Sau một tháng, đồng hồ sinh học của Nam Khiếu Hoàn cũng tự giác điều chỉnh theo. Vì thế tình huống thức dậy trễ hơn so với Vu Diệp, gần đây càng xảy ra liên tiếp...
Vu Diệp đi tới bên cạnh y, ghé sát vào khẽ hôn lên gương mặt nam nhân, sau đó lại ấn người ngồi trở lại ghế: "Ngoan ngoãn ngồi, ta giúp ngươi buộc tóc."
Nam Khiếu Hoàn bất an ngồi trên ghế, vốn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là yên lặng ngậm miệng, nhìn Vu Diệp lấy qua lược và dây cột tóc trên bàn trước mặt.
"... Chủ thượng... Có chuyện gì vui vẻ sao?" Phòng trong im lặng một hồi, Nam Khiếu Hoàn nhìn chằm chằm thanh niên trong gương đồng, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.
"Ân?" Vu Diệp nhướng mày, lập tức như nhận ra cái gì đó, cúi đầu khẽ cười ra tiếng, "Phải, là Nam Dập." Tiếp theo, liền đem chuyện tình sáng nay kể lại ngắn gọn cho nam nhân nghe.
Nam Khiếu Hoàn nghe xong, trầm ngâm một hồi, mới phát biểu quan điểm của chính mình: "Vì sao lại là <Công Dương Truyền>?"
Thực rõ ràng, đối với một hài tử mới tám tuổi mà nói, Vu Diệp chọn quyển sách kia là một sai lầm lớn. Trong sách có rất nhiều đạo lý, hài tử nhỏ như vậy căn bản không thể lý giải được. Nhưng Nam Khiếu Hoàn không tin chủ tử nhà mình sẽ dễ dàng mắc sai lầm ở loại chuyện này như vậy.
"Bởi vì nó đủ dày." Vu Diệp cột chắc dây cột tóc, chớp mắt mấy cái với nam nhân trong gương, cười đến thập phần giảo hoạt.
"..." Nam Khiếu Hoàn yên lặng không nói gì, trên cơ bản đã biết chủ tử nhà mình là đang đánh chủ ý gì với nam hài kia.
Sách gì không quan trọng, quan trọng là thái độ của Ti Hoàng Nam Dập đối với chuyện này. Vu Diệp trước đó đã nói với nam hài nếu có câu hỏi gì cứ việc tới hỏi, cũng không giới hạn thời gian, càng không có quy định hắn phải làm như thế nào, chỉ đơn giản phân phó một câu, cho nên làm tới trình độ nào, hoàn toàn phụ thuộc vào Ti Hoàng Nam Dập.
Người kế nhiệm vị trí cung chủ Thiên Dạ Cung, Vu Diệp sẽ không quyết định tùy tiện, không phải cứ là hoàng tử là sẽ được. Mà để chọn được người kế vị phù hợp, một hài tử vừa thông minh vừa có thiên phú, đồng thời lại có thể chịu được cực khổ, không phải là dễ tìm. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn lần này, tối đa là hai năm sau, Vu Diệp cũng muốn bắt đầu tìm người kế vị, đem y bát truyền lại.
Mà trước mắt ông trời đưa tới cho hắn Ti Hoàng Nam Dập, mặc kệ bản tính cẩn trọng của hắn là giả vờ hay vốn là như vậy, Vu Diệp đều rất hài lòng với biểu hiện của hắn trong hai ngày qua.
Bất quá, hiện tại liền kết luận không khỏi quá nóng vội, hắn phải tranh thủ khoảng thời gian này Mộ Vân Tiêu còn chưa quay về kinh mà chậm rãi quan sát.
**
Mấy ngày kế tiếp, Huyền Kinh đón nhận một trận mưa to, bầu không khí vừa mới ấm áp được mấy ngày lại lần nữa trở nên âm lãnh. Thời tiết như thế vốn cũng không có ảnh hưởng gì lớn đối với Vu Diệp suốt ngày ủ mình ở trong phủ, thế nhưng Ti Hoàng Nam Dập lại bởi vậy mà bị phong hàn [bệnh cảm]. Nhưng nam hài không báo với bất cứ ai, mãi đến khi cả người đau mỏi, ngã sấp vào trong ngực Vu Diệp, thanh niên mới biết được bệnh tình của hắn.
Ỷ Lôi phụng mệnh khám chữa bệnh, kê một đống phương thuốc, lấy thân phận đại phu nhân nghĩa đề nghị Vu Diệp hủy bỏ việc đọc sách và luyện võ cho Ti Hoàng Nam Dập trong thời gian dưỡng bệnh, để nam hài được ăn ngon ngủ yên. Hài tử nho nhỏ này tuy rằng vào vương phủ chỉ mới bảy tám ngày, toàn bộ vương phủ đều đã biết sự cần cù của hắn. Mà cung chúng của Thiên Dạ Cung, nhìn Vu Diệp khảo nghiệm Ti Hoàng Nam Dập như thế, đều cảm thấy xót xa. Ỷ Lôi đương nhiên cũng không ngoại lệ. Khảo nghiệm thì khảo nghiệm, cũng không có đạo lý bị bệnh còn phải tiếp tục khảo nghiệm.
Vu Diệp vui vẻ đồng ý, hắn cũng không phải biến thái thích ngược đãi hài tử. Thế nhưng không ngờ đương sự sau khi nghe được tin tức này lại không hề vui. Nam hài liền mở to đôi mắt hắc bạch phân minh, nhìn thanh niên bên giường, che giấu nội tâm kích động cùng sợ hãi, kiên định cự tuyệt.
"Đọc sách tập võ, quan trọng là phải kiên trì bền bỉ. Dập nhi không thể bỏ nửa chừng, mong hoàng thúc thành toàn." Thanh âm nam hài bởi vì phong hàn mà khàn khàn thô ráp, nhưng quyết tâm trong giọng nói lại rất mạnh mẽ.
Vu Diệp lẳng lặng nhìn hắn, ngay khi nam hài bị nhìn đến cả người bất an, Vu Diệp bỗng nhiên nhoẻn miệng cười: "Dập nhi, đạo lý kiên trì bền bỉ đó, ngươi cảm thấy hoàng thúc sẽ không hiểu sao?"
Ti Hoàng Nam Dập cúi đầu không nói.
Nhìn thân mình tiểu nam hài rõ ràng đã gầy xuống, Vu Diệp thương tiếc sờ sờ đầu của hắn, đồng thời trong lòng nghĩ rằng có lẽ mình đã tạo cho hắn áp lực quá lớn. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn ôn nhu an ủi:
"Đừng lo lắng, biểu hiện của ngươi hoàng thúc đều nhìn thấy... Trước mắt ngươi cứ hảo hảo nghỉ ngơi."
Một câu này làm cho Ti Hoàng Nam Dập đột nhiên ngẩng đầu, trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn, đôi mắt to không biết đã ướt át từ khi nào.
"Hoàng thúc ngài... nói thật?" Theo bản năng dùng tay nắm chặt cổ tay áo Vu Diệp, hắn không dám tin nhìn Vu Diệp, bộ dáng ngốc lăng không còn cố gắng ngụy trang bình tĩnh như mọi khi nữa, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng run run mở miệng hỏi.
Bị phản ứng của nam hài chọc cười, Vu Diệp vươn tay vô cùng thân thiết nhéo nhéo chóp mũi đỏ ửng của hắn: "Bổn vương miệng vàng lời ngọc, mỗi một câu nói ra đều giữ lời."
Ti Hoàng Nam Dập tuổi còn nhỏ nhưng đã có suy nghĩ sâu sắc, lời nói cử chỉ đều nề nếp, tựa như ông cụ non. Nhưng vì vậy lại thiếu đi vẻ đơn thuần như những nam hài cùng lứa tuổi, tuy nhiên dù che giấu thế nào thì vẫn che không được vài dấu vết ngây thơ dưới khuôn mặt lạnh lùng kiên định kia... Thật sự không thể không làm cho người ta yêu thích hắn. Nghĩ đến đây, Vu Diệp nhẹ cười tiến đến trước mặt nam hài, mặt đối mặt gần sát nam hài: "Dập nhi nhớ mẫu thân đúng không?"
"... Ân." Nam hài tiêu hóa xong câu nói trước đó, rất nhanh lại khôi phục biểu tình khốc liệt lạnh lùng.
"Nếu hoàng thúc nói, muốn đưa Dập nhi về bên cạnh mẫu thân dưỡng bệnh, Dập nhi có vui hay không?"
Vu Diệp chớp mắt mấy cái với nam hài, nhận lại chính là biểu tình vui sướng của Ti Hoàng Nam Dập, đây chính là lần đầu tiên hắn không kiềm chế được cảm xúc từ khi tiến vào Hoàn Dạ Vương phủ tới nay.
**
Ôm Ti Hoàng Nam Dập đã ngủ say vào phòng trong xong, Liễu Tình Nhu rất nhanh lại đi ra. Nàng đặt điểm tâm lên bàn, lại rót trà nóng cho Vu Diệp, cuối cùng mới theo ý của thanh niên mà ngồi vào cái ghế bên cạnh.
Uống một hơi trà nóng, Vu Diệp đem chén trà đặt trở lại trên bàn, lẳng lặng quan sát Liễu Tình Nhu một hồi, mới chậm rãi trầm giọng mở miệng: "Tình Nhu cô nương dạy dỗ hài tử rất tốt, bổn vương thập phần bội phục."
"Vương gia quá khen, Tình Nhu hổ thẹn không dám nhận." Nữ tử sợ hãi trả lời, mày lại bất tri bất giác nhíu chặt, trên gương mặt thanh tú hiện lên lo lắng.
"Nam Dập tuổi nhỏ thông minh, mấy trăm người trong Hoàn Dạ Vương phủ đều nhìn thấy, Tình Nhu cô nương đã quá khiêm tốn rồi." Lời này Vu Diệp nói một cách chân thành, trong thanh âm còn mang theo vài phần ý tứ khâm phục.
Liễu Tình Nhu chưa đáp lời, chỉ khẽ cúi đầu như suy nghĩ điều gì đó, nhìn kỹ liền có thể phát hiện thân thể của nàng đang khẽ run rẩy, mà hai tay cầm khăn đặt ở trước người cũng đang càng lúc càng siết chặt. Trong cơ thể của nàng, tựa hồ dâng lên một thứ cảm xúc kịch liệt nào đó. Rốt cục, nữ tử "Xoát" một tiếng đứng dậy khỏi ghế, xoay người cất bước, sau đó "Bùm" một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Vu Diệp.
"Tình Nhu cô nương?" Vu Diệp nghi hoặc nhìn nữ tử nhỏ bé quỳ rạp dưới đất.
"... Mùa Đông tám năm trước, nô tỳ ở trong đại tuyết đau đớn một ngày một đêm mới sinh hạ hài tử kia. Hài tử kia mệnh khổ, vừa chào đời liền đói bụng suốt hai ngày. Sau đó tuy rằng áo cơm không thiếu, nhưng lại không có phụ thân bên cạnh... Hắn từ nhỏ đã nhạy bén, mỗi lần bị hài tử khác khi dễ, còn biết trốn tránh nô tỳ, tự mình đổi y phục khác, giấu kỹ vết thương mới ra gặp người. Ngẫu nhiên không cẩn thận để nô tỳ bắt gặp, ngược lại còn nói lời an ủi nô tỳ..."
Hai vai Liễu Tình Nhu run rẩy, lệ như mưa, nức nở nói: "Hắn là hảo hài tử, có thể không đủ thông minh không đủ ưu tú... Nhưng tâm địa vô cùng thiện lương. Sau này đi theo Vương gia, nếu có lỡ nói sai hay làm sai chuyện gì, xin Vương gia hãy niệm tình hắn trẻ người non dạ, khoan hồng độ lượng tha mạng cho hắn. Nô tỳ ở nơi này trước xin tạ ơn đại ân đại đức của Vương gia!..."
Nói xong, Liễu Tình Nhu liền cúi người dập đầu thật mạnh xuống đất ba cái. Nàng dập đầu thật sự rất mạnh, tiếng trán chạm vào mặt đất vang vọng lớn bên tai.
Vu Diệp đứng dậy đỡ nàng lên, ngăn cản nữ tử còn muốn tiếp tục dập đầu. Mỹ nhân khóc lóc luôn luôn là bộ dáng lê hoa đái vũ khiến cho người ta thương tiếc, nếu cứ mặc kệ để cho khuôn mặt trắng nõn kia đổ máu thì thật là quá tàn nhẫn.
"Ta đáp ứng ngươi, ngày sau mặc kệ hắn phạm sai cái gì, đều sẽ cho hắn thêm một lần cơ hội." Vu Diệp ôn nhu thay nàng chỉnh lại y phục cùng tóc tai bù xù, dìu nữ tử nghiêng ngã lảo đảo trở lại vị trí của nàng.
"Vương gia..." Đôi mắt đẹp rưng rưng, Liễu Tình Nhu ngửa đầu nhìn thanh niên, bởi vì quá gần gũi với gương mặt tuấn mỹ kia mà hai gò má hơi đỏ lên.
"Tình Nhu cô nương, vừa rồi nghe ý tứ của ngươi, tựa hồ là không định cùng Nam Dập đi theo tại hạ rời khỏi nơi này?"
"Phải... Ý tốt của Vương gia, nô tỳ ghi tạc trong lòng. Thế nhưng... Nô tỳ rời đi, đối với tất cả mọi người không phải sẽ tốt hơn sao?" Lau khô nước mắt, Liễu Tình Nhu cười khổ. Người trước mắt có thể thu nhận hài tử của nàng, là bởi vì dòng máu chảy trong người Nam Dập, nhưng hắn không có lý do gì để thu nhận một nữ nhân. Mà nếu nàng ở lại bên cạnh Nam Dập, cũng chỉ sẽ trở thành trói buộc cho hắn.
Vu Diệp nhìn bộ dáng của nàng, khẽ thở dài, nhưng cũng không phủ nhận lời nói của Liễu Tình Nhu.
"Vương gia... Khi nào thì ngài sẽ hồi cung? [ý là Thiên Dạ Cung]" Trầm mặc một lúc, nữ tử điều chỉnh xong cảm xúc đột nhiên hỏi.
"Cái này còn phải xem Ung Thân Vương khi nào thì về kinh."
Thời điểm đầu tháng, vua Bắc Địch tự mình ra tiền tuyến, tiến vào doanh địa của Thiểm Kỵ và Túng Vân Quân lúc này đã đánh tới hang ổ Bắc Địch, vua Bắc Địch ở trong đại trướng đàm luận với Mộ Vân Tiêu suốt một ngày, định ra hiệp ước mới.
Chiến sự vừa mới kết thúc, Mộ Vân Tiêu giống như ném đi củ khoai lang nóng phỏng tay, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giao đãi lại các hạng mục sự vụ, mấy cuộc đàm phán tiếp sau đó toàn bộ giao hết cho Túng Vân Quân, bản thân dẫn theo một tiểu đội nhân mã lập tức khởi hành quay về kinh.
"... Nói như thế, không đến mấy ngày nữa..." Thần sắc Liễu Tình Nhu có chút ảm đạm, lần từ biệt này, không biết tới khi nào mới có thể tái kiến Nam Dập...
"Phải, không còn nhiều thời gian." Vu Diệp tiếc nuối nhẹ cười, "... Tình Nhu cô nương, cũng nên thu thập hành lý cho Nam Dập rồi."
**
Ti Hoàng Nam Dập ngủ rất ngon, hai má đỏ ửng, lông mi dài thỉnh thoảng khẽ động đậy, con ngươi dưới mí mắt không ngừng chuyển động biểu thị hắn đang nằm mơ cái gì đó.
Nhìn nam hài ngủ say dưới ánh nến, Liễu Tình Nhu lòng hơi nhói đau. Mấy ngày không gặp, hài tử gầy đi một chút, quầng thâm mắt xuất hiện trên làn da non nớt, mang theo vẻ mệt mỏi nhàn nhạt...
Bàn tay mềm chậm rãi xoa gương mặt Ti Hoàng Nam Dập, Liễu Tình Nhu vô cùng từ tốn, vô cùng trân quý từng chút một chạm vào từng tấc da thịt của hắn.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân từ ngoài cửa vang lên. Liễu Tình Nhu mạnh run rẩy, giống như bị điện giật mà thu tay về, quay người lại nhìn nam tử đang đi từng bước về phía nàng.
"Tiểu tử này đúng là dễ khiến người khác yêu thích... Ngươi nói có đúng không, Tình Nhu?" Nam tử cười đến thập phần ngả ngớn, trên gương mặt tuấn lãng, đôi mắt dài hàm chứa ý cười ngâm ngâm, nhưng lại không hề khiến người nhìn thấy nụ cười đó cảm thụ được chút vui vẻ nào.
"Đừng chạm vào hắn!" Mắt thấy nam tử vươn tay về phía Nam Dập, Liễu Tình Nhu lớn tiếng quát kêu ngừng lại.
"Được rồi được rồi, đừng nóng giận ~~ cũng đừng nhíu mày ~~ ta không chạm hắn là được." Nam tử bất đắc dĩ thu tay, đỉnh đạc ngồi xuống cái ghế cạnh cửa sổ, khoanh tay nhìn nữ tử, nhìn nàng giúp Ti Hoàng Nam Dập cởi búi tóc, điều chỉnh tốt gối đầu...
"Đáng tiếc... Tiểu Dập nhi, sợ là sau này, không còn được chạm vào khuôn mặt của ngươi nữa rồi đúng không?"
Nam tử chống cằm, hơi nheo mắt, thấp giọng nói lẩm bẩm.
- --------------------