Mộ Hàn Trọng

Chương 105

Những lời đàm luận của huynh muội Tô gia đều lọt vào tai Mộ Vân Tiêu không sót một chữ, nghe mình bị gọi là "Lão ngưu", hắn không khỏi đưa tay sờ sờ mặt mình.

Khuôn mặt này mặc dù hắn cũng không thích cho lắm, nhưng bị một mao đầu tiểu tử thôn dã chửi sau lưng như vậy, nếu không phải hôm nay tình huống đặc thù, hắn nhất định phải hảo hảo giáo huấn tiểu tử kia một chút!

Vừa mới nghĩ đến đây, An Vô ngồi bên cạnh đã bắt đầu ho khan.

Thiểm Kỵ từ Mạc Bắc một đường xuôi Nam, mặc dù không đến mức đi xuyên ngày xuyên đêm, nhưng hành quân giữa mùa Đông bông tuyết bay tán loạn gió lạnh thấu xương này, cũng tuyệt không thể thoải mái ngắm hoa ngắm cỏ, suốt đường vội vã, kết quả chính là An Vô bị phong hàn, Mộ Vân Tiêu cố gắng trị liệu cho y năm lần bảy lượt vẫn không khỏi, thậm chí đêm qua còn phát sốt.

"Sao ta lại không biết người đã "không có gì đáng ngại"?" Đem những người cùng bàn xem như không khí, Mộ Vân Tiêu lập tức vươn tay sờ lên trán nam nhân. Cảm thụ trán đối phương có chút nóng, thanh âm bất giác lạnh xuống.

"Thuộc hạ..." An Vô há miệng định giải thích, nhưng chỉ nói được hai chữ, liền chịu thua trước ánh mắt lạnh lùng của Mộ Vân Tiêu. Y ngoan ngoãn im lặng cúi đầu, gỡ xuống túi hành trang tùy thân, lấy ra một bộ bát đũa, đặt lên bàn vuông, nhạy bé chuyển đề tài: "Chủ tử hẳn là đã đói bụng?... Dùng cơm xong, chúng ta tiếp tục lên đường, nếu không có gì ngoài ý muốn, trước khi trời tối là có thể tới Tập Phượng trấn tìm nơi ngủ trọ."

Kết quả hành quân với tốc độ cao chính là thời gian đi đường được rút ngắn lại. Mộ Vân Tiêu không nói, nhưng An Vô đi theo hắn nhiều năm biết trong lòng hắn đang rất sốt ruột cho bệnh tình của đồ đệ mình. Dù sao thì gốc cây Tuyết Liên kia dùng càng sớm dược hiệu sẽ càng cao, về kinh sớm một ngày, nói không chừng thật sự có thể giải hết độc trong người thanh niên.

Vì tranh thủ dược hiệu của Tuyết Liên, Mộ Vân Tiêu hừ nhẹ một tiếng, không tiếp tục truy cứu nữa. Hắn cầm lấy đũa, gắp miếng thịt trâu ném vào miệng, vừa nhai nuốt vừa không quên cảnh cáo: "Khoản nợ này ta sẽ ghi nhớ, sau này chắc chắn bắt ngươi trả lại gấp bội..."

"Thuộc hạ hiểu được." An Vô nghe như vậy, không khỏi lặng lẽ cong lên khóe miệng, nụ cười kia hàm chứa vài tia cưng chiều cùng bất đắc dĩ, rất nhẹ rất nhạt, trước khi Mộ Vân Tiêu quay đầu lại, độ cong trên khóe môi kia lập tức khôi phục về bình thường.

Sau khi Mộ Vân Tiêu động đũa, những kỵ binh khác trong phòng cũng bắt đầu dùng bữa. Đồ ăn nơi hương dã tuy rằng đơn giản, nhưng đối với một đám binh lính lặn lội đường xa mà nói, chỉ cần lấp đầy bụng là được, hương vị này nọ đều tạm gác qua một bên. Những binh lính Thiểm Kỵ bên ngoài cũng hạ trại tạo cơm ở phần đất trống phía sau trà quán. Sương khói nóng hầm hập cùng tiếng người ồn ào hòa cùng một chỗ, nơi nửa canh giờ trước còn vắng lặng không người nhất thời náo nhiệt không ít.

Huyền Kinh - Hoàn Dạ Vương phủ.

Nghe xong tin tức Khanh Nhan bẩm báo, Vu Diệp thoáng lâm vào trầm tư.

Ở mặt ngoài, La Thanh Lăng là một cô nhi, được một vị quan ngũ phẩm ở Huyền Kinh nhận nuôi. Hai mươi ba tuổi hắn xếp lại bút mực gia nhập quân ngũ, bằng vào võ nghệ hơn người cùng bối cảnh tốt, ở trong quân ngũ lên cấp như diều gặp gió, chỉ ba năm đã được đảm nhiệm vị trí Đô chỉ huy sứ... Hết thảy nhìn qua vô cùng hoàn mỹ, nhưng Vu Diệp lại có thể nhìn ra thân phận của hắn kỳ thật cũng không đơn giản như vậy.

Hắn vốn tưởng rằng La Thanh Lăng chỉ là một quân cờ chịu sự điều khiển của Ti Hoàng Hàn Luyện, hiện tại mới muộn màng phát hiện, giá trị của quân cờ này tựa hồ còn nằm ngoài những suy đoán ban đầu của hắn.

"Tăng số người bên phía Tam ca." Vu Diệp suy nghĩ một hồi, phân phó Khanh Nhan.

Nữ tử gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

"Mặt khác, nói cho bọn họ biết, cẩn thận làm việc, chớ đả thảo kinh xà." Nhìn chăm chú cơn mưa phùn bên ngoài hành lang gấp khúc, trong mắt Vu Diệp hiện lên hàn ý.

"Vâng." Khanh Nhan khom người lĩnh mệnh.

Sau khi Khanh Nhan rời đi, Vu Diệp ngửa đầu nhìn nhìn sắc trời. Không biết từ khi nào bầu trời đã hoàn toàn đen, ngay cả một ngôi sao cũng không có, đình viện trong cơn mưa đêm thoạt nhìn hiu quạnh cô tịch, xoay người, một trận gió lạnh nghênh diện thổi tới, Vu Diệp bất giác khép chặt ngoại sam hơn. Nhớ tới đầu gỗ còn đang chờ khai thông suy nghĩ ở trong phòng, hắn lắc đầu thở dài, nhu nhu thái dương, xoay người trở vào trong phòng.

Gian ngoài chỉ đốt một ngọn đèn, ánh nến mỏng manh bởi vì cửa mở mà bị gió thổi lay động, phản chiếu ra một cái bóng đen thật lớn trên tường. Vu Diệp từng bước tiến vào phòng trong, thuận tay đốt thêm mấy ngọn đèn, phòng trong nhất thời sáng sủa hơn. Mà khi hắn xoay người định đốt ngọn đèn trong góc phòng, lại thất thần.

Chỉ thấy bên cạnh bàn tròn, một bóng người vẫn không nhúc nhích quỳ dưới đất. Y quỳ thẳng lưng, đầu lại cúi xuống, giống như một pho tượng vạn năm trầm mặc, sừng sững trang nghiêm, cơ hồ hoàn toàn dung nhập trong bóng tối.

"Khiếu Hoàn?"

"... Chủ thượng."

Nam Khiếu Hoàn im lặng hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Đôi mắt mờ mịt, thanh âm trầm thấp khàn khàn khô khốc, giống như đã rất lâu không mở miệng nói chuyện. Trên thực tế, nửa canh giờ này với y mà nói, dài tựa như mấy ngày mấy đêm. Bên trong gian phòng hôn ám yên tĩnh chỉ có hơi thở của chính mình, hết thảy đều giống như lâm vào bóng tối.

Lời nói chưa hết trước khi thanh niên rời đi kia vẫn cứ quanh quẩn ở trong đầu y. Y biết người nọ là muốn tốt cho y, lại dưới cơn sợ hãi, không cách nào khiến chính mình thông suốt mà gật đầu đáp ứng. Y hận chính mình không quyết đoán, nhưng không cách nào tiếp tục bảo trì nội tâm lạnh nhạt bình tĩnh như lúc trước. Y... Muốn người nọ vui vẻ, nhưng tựa hồ bất tri bất giác luôn khiến người nọ phiền lòng.

"... Thuộc hạ... Ngày mai sẽ đi gặp Nhâm Tông Cẩm."

Khi Vu Diệp định đem nam nhân kéo lên khỏi mặt đất, Nam Khiếu Hoàn đột nhiên ngăn động tác của hắn lại, ách thanh nói.

Vu Diệp ngẩn ra, lập tức cười khổ lắc đầu, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Nam Khiếu Hoàn, an ủi nói: "Mục đích ta tìm ngươi nói chuyện, không phải muốn cưỡng ép ngươi nhận thức Nhâm Tông Cẩm."

"..." Nam Khiếu Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt bởi vì một câu này mà có chút buông lỏng. Y bình tĩnh nhìn người trước mắt, như đang chờ mong điều gì đó.

Chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Nam Khiếu Hoàn, Vu Diệp ôn nhu ôm y vào lòng, bàn tay sờ gương mặt y, cảm thụ cái lạnh truyền đến từ gò má y, cùng cơ thể trầm tĩnh nhưng có chút cứng ngắc của y, Vu Diệp khẽ thở dài: "Nếu ngươi đã không muốn, vậy thì quên đi."

Thanh âm trầm thấp có chút kích động: "... Thế nhưng..."

"Hiện tại người ta ôm là Nam Khiếu Hoàn, không phải Nhâm Tông Tranh." Biết y đang lo lắng điều gì, Vu Diệp cười khẽ kề sát miệng y, dịu dàng hôn môi y một cái, "Nói sau thì, có một số việc là dựa vào khả năng con người, nhưng có một số việc lại chỉ có thể phụ thuộc vào ý trời ~~ đạo lý này, hẳn là Nhâm trang chủ cũng hiểu rõ..."

Trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, Nam Khiếu Hoàn há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng khi thanh niên lại hôn đến, chỉ còn biết yên lặng nhắm hai mắt.

"Đúng rồi... Hai ngày nữa, ngươi theo ta vào cung đi... Tam ca nói muốn gặp ngươi."

**

Hai ngày 12 và 13 tháng giêng, Vu Diệp đều tiến cung đi thăm Nam Dập. Cục thịt nhỏ khôi phục rất nhanh, dưới sự dạy bảo của Vu Diệp, bắt đầu tập luyện các động tác thể năng cần thiết cho việc học võ. Hài tử nho nhỏ học vô cùng nghiêm túc, mỗi lần tập xong đều dùng ánh mắt mong chờ nhìn Vu Diệp, cung chủ trẻ tuổi luôn không thể cự tuyệt ánh mắt đó, vì thế mỗi lần cũng nhịn không được mà dạy thêm cho hắn vài thứ mới. Mỗi khi hai người đắm chìm trong bầu không khí võ học, Liễu Tình Nhu sẽ lẳng lặng ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn hai người. Vu Diệp cũng sẽ cùng nàng nói chuyện phiếm, chủ đề phần lớn là nói về Ti Hoàng Nam Dập. Nữ nữ vẫn luôn ngượng ngùng nhưng khi nói đến chuyện của hài tử mình, nét ưu sầu trên mặt sẽ giảm đi một chút.

Ngày 14 tháng giêng, chim ưng truyền tới tin tức, Mộ Vân Tiêu hiện đã ở Tập Phượng trấn. Vu Diệp và nhóm thuộc hạ của hắn cũng đã chuẩn bị hành trang sẵn sàng, chỉ đợi Ung Thân Vương quay về kinh, sau đó bọn họ sẽ cùng trở lại Thiên Dạ Cung.

Mà Nam Khiếu Hoàn, người không bao giờ nghĩ rằng thân phận của mình sẽ bại lộ một cách dễ dàng như vậy, vẫn chưa hoàn toàn bình phục cảm xúc, thì thời gian vào cung đã tới gần ngay trước mắt.

Nếm qua điểm tâm, phái người vào cung thông tri Ti Hoàng Hàn Hồng, thanh niên mặc một thân áo trắng vừa cười vừa đi ba vòng quanh người hắc y nam tử, mới cười hì hì mở miệng: "... Hôm nay là ngày quan trọng a, ngươi dự định cứ mặc như vậy mà tiến cung?"

Nam Khiếu Hoàn nghe hắn nói, cúi đầu nhìn nhìn y phục trên người mình, sau một lúc lâu, lại ngẩng đầu nhìn Vu Diệp, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc cùng khó hiểu.

Vu Diệp lại chỉ cười cười, ánh mắt chậm rãi nhìn từ đầu tới chân y.

Cách ăn mặc của Nam Khiếu Hoàn hôm nay có chút khác với ngày thường, nhưng thật sự cũng chỉ là thoáng có chút khác biệt. Ngoại trừ đeo thêm một vài xứng sức đơn giản, y phục trên người vẫn là màu đen gọn gàng như mọi khi.

Dáng người y vô cùng đẹp, cho dù là y phục bình thường như vậy cũng có thể mặc ra một cỗ phong tư cao ngất, kết hợp với vẻ mặt không chút biểu tình, thật sự là rất lạnh lùng nghiêm cẩn. Vu Diệp rất thích bộ dạng như thế của y, cho nên ngày thường cũng không có ý kiến gì với cách ăn mặc của y. Thế nhưng hôm nay, bất đồng ngày xưa... Dù thế nào, người trước mắt cũng nên mặc y phục đẹp mắt hơn một chút. Không phải hắn muốn dùng bề ngoài để che giấu đi khuyết điểm gì của Nam Khiếu Hoàn, nhưng mà người xưa có câu "Người đẹp nhờ lụa".

Người hắn muốn dẫn đến trước mặt Ti Hoàng Hàn Hồng, là người yêu của hắn Nam Khiếu Hoàn, chứ không phải hộ pháp của Mộ Hàn Trọng, không phải cận vệ bên người của Mộ Hàn Trọng. Nam Khiếu Hoàn cũng không phải đi gặp hoàng đế, mà là đi gặp huynh trưởng... [Uyển: đi gặp anh chồng =)) ]

Cho nên kiếm, chủy thủ giấu ở cổ tay, dây roi quấn bên hông, dược mang theo tùy thân, châm độc mảnh như sợi tóc,... của nam nhân đều bị cưỡng ép tháo xuống toàn bộ.

Vu Diệp rốt cục thu hồi ánh mắt, hướng ra bên ngoài phòng gọi một tiếng, mười mấy thị nữ tay bưng y phục với nhiều màu sắc khác nhau cùng đủ loại xứng sức nối đuôi nhau tiến nào, hành lễ với hai người.

"Đi vào thay y phục." Vu Diệp miễn cưỡng dựa vào ghế, cầm lên mấy quân cờ bạch ngọc, tùy tay đặt xuống một vị trí trên bàn cờ trước mặt.

Nam Khiếu Hoàn hơi kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng đã bị hai người thị nữ đẩy vào phía sau bình phong. Sau đó chỉ nghe một trận tiếng thay y phục "tất tất tác tác", xen lẫn vài tiếng cười khẽ của nữ tử và âm thanh quẫn bách của nam nhân. Rốt cục, Nam Khiếu Hoàn cứng ngắc cả người từ phía sau bình phong đi ra trước mặt Vu Diệp.

Tà áo màu xanh đen, chất liệu vải vô cùng tốt, thợ may tay nghề cao, từng vị trí đều phù hợp với đường cong trên thân thể nam nhân, cổ áo duyên dáng, tay áo màu xám bạc có hoa văn đám mây. Đai lưng màu đen, bên cạnh còn đeo một mảnh ngọc bội màu ngọc bích điêu khắc tinh xảo, trên ngọc bội có mấy sợi tua dài, buông thõng xuống tới đầu gối.

Quân cờ trong tay sắp đặt xuống nhất thời đình trệ giữa không trung, Vu Diệp nhìn nam nhân tuấn dật oai hùng trước mặt, hai mắt đều sáng lên.

Nam Khiếu Hoàn vốn ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng tắp, dần dần, lại không thể tiếp tục duy trì lớp mặt nạ bình tĩnh, gò má cùng hai bên tai đều đỏ lên.

"Ba" một tiếng, quân cờ rốt cục hạ xuống.

Vu Diệp ho nhẹ vài tiếng: "Đổi bộ khác."

Thị nữ đứng chờ ở một bên thầm nghĩ người mặc đẹp như vậy không hiểu vương gia còn không hài lòng ở điểm nào. Nhưng nàng không biết, chính là bởi vì mặc rất đẹp, nhìn rất sướng mắt, Vu Diệp mới không hài lòng. Tuy nói hắn không phải loại người ghen tuông bừa bãi, cũng tự nhận bản thân là kẻ có tính rộng rãi, nhưng dẫn theo một Nam Khiếu Hoàn như vậy tiến cung, để cho tiểu thái giám, tiểu thị vệ, tiểu cung nữ thậm chí là ca ca của mình thưởng thức miễn phí, có khi còn YY trong lòng, như vậy chẳng phải rất hại mình lợi người sao?! Chuyện lỗ vốn như vậy hắn tuyệt sẽ không làm!

Lần thứ hai Nam Khiếu Hoàn thay đổi một thân trường bào nhạt màu, bên ngoài khoác áo choàng màu xám đậm. Không nổi bật như màu xanh đen ban nãy, nhưng kiểu dáng y phục lại càng đem mị lực của Nam Khiếu Hoàn phát huy cao hơn.

Vu Diệp lắc đầu, nam nhân lại bị một đống thị nữ tiến lên kéo ra sau bình phong.

Kiện y phục tiếp theo là một bộ trường bào màu tím, kết hợp dây buộc tóc lụa đỏ và kim quan [cái mà mấy nam nhân ngày xưa hai đeo vào búi tóc] màu vàng, sát khí trên thân nam nhân ban đầu nhất thời đều thay đổi thành ung dung quý khí, chói mắt đến mức khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.

Chậc chậc, xem ra hắn tựa hồ... đã đánh giá thấp lực sát thương từ vẻ ngoài của y.

Nhìn những thị nữ bên cạnh Nam Khiếu Hoàn mặc dù ngượng ngùng nhưng vẫn nhịn không được liên tục trộm liếc nhìn nam nhân, Vu Diệp sờ sờ cằm, theo ghế đứng dậy, đi một vòng quan sát những bộ y phục vẫn chưa được thử trên tay các thị nữ.

Những kiện y phục còn lại đều càng ngày càng hoa lệ, cuối cùng Vu Diệp cầm lên kiện y phục đầu tiên nam nhân thử.

"Lần này ta giúp ngươi thay." Vu Diệp cười dùng ánh mắt đánh giá nam nhân cao lớn trước mặt, vừa rồi sao hắn lại quên mất một việc, để đám thị nữ kia giúp Nam Khiếu Hoàn thay y phục chẳng phải là tạo cơ hội cho bọn họ ăn đậu hủ y sao? Đầu óc khi nãy thật là mê man rồi mới không nghĩ tới điểm này.

Một bên âm thầm nghĩ, Vu Diệp cầm tay trái của Nam Khiếu Hoàn, dẫn người ra sau bình phong.
Bình Luận (0)
Comment