Mộ Hàn Trọng

Chương 35

Nam Khiếu Hoàn bỏ đi hài miệt, động tác lưu loát lên giường, sau đó quỳ hảo ở trước mặt hắn.

Cách rất gần, Vu Diệp lúc này mới phát hiện, người trước mắt tóc dài thả lỏng, trên người chỉ mặc một chiếc áo lót trắng đơn bạc, cổ áo rộng mở, da thịt màu lúa mạch phơi bày dưới ánh trăng, vô cùng hoặc nhân…

Nghiêng người tới gần, kéo xuống áo lót, thân thể tinh tráng liền triển lộ ở trước mắt Vu Diệp.

Đưa tay đụng chạm, da thịt hơi lạnh, giữa đêm mùa Hè oi bức, cảm giác vô cùng dễ chịu. Một bàn tay thỏa mãn ở trên lưng Nam Khiếu Hoàn vuốt ve du đãng, tay kia thì thuận thế đỡ lấy phần eo, các ngón tay linh hoạt ở bên hông y sờ soạng, hai ba cái liền tìm tới dây lưng.

“Cởi ra.”

Ghé vào lỗ tai y nhẹ thở ra hai chữ, Vu Diệp cắn lấy vành tai ở ngay trước miệng kia. Từ lúc Vu Diệp dùng một tay vuốt ve sờ soạng, thân thể vốn căng thẳng càng thêm cứng ngắc, hơi thở cũng bắt đầu không ổn định, Nam Khiếu Hoàn dùng sức nuốt tiếng than nhẹ trở vào yết hầu, vươn hai tay, nửa ngày mới cởi ra được dây lưng.

Khẽ cười vừa lòng, đầu lưỡi Vu Diệp lại tiếp tục lẻn vào bên trong tai y, Nam Khiếu Hoàn bất ngờ không kịp đề phòng, liền để thoát ra miệng một tiếng ngâm khẽ.

“Ân…”

Thanh âm khàn khàn, hàm chứa ẩn nhẫn cùng bất an… Hết sức liêu nhân.

Ánh mắt Vu Diệp trầm trầm, môi rời đi lổ tai khiến hắn lưu luyến kia, tiếp tục hôn xuống, chuyển qua xương quai xanh trước ngực, mà bàn tay vẫn luôn vuốt ve trên lưng Nam Khiếu Hoàn lúc này đang nhẹ nhàng chạm đến những vết thương đã muốn kết vảy.

Hơi thở nóng rực phun ở xương quai xanh, đầu lưỡi ấm nóng liên tục liếm láp, thỉnh thoảng lại dùng môi mút mạnh một cái. Chỉ sau một lát, thân mình Nam khiếu Hoàn liền bắt đầu không tự chủ mà run rẩy, tiếng rên rỉ đứt quãng phá tan giam cầm, tràn ra khỏi miệng…

Quần dài bị kéo xuống, hai chân thon dài mở rộng ra, thân thể cứng ngắc ngồi ở trên giường, Vu Diệp chen vào giữa hai chân y, ôm lấy eo Nam Khiếu Hoàn, tay thoáng dùng sức, đem người nâng lên khỏi đệm giường, thân trên hai người áp sát vào nhau, đầu lưỡi lưu luyến dừng ở hai điểm trước ngực, từng chút từng chút, kích thích buộc Nam Khiếu Hoàn phải càng phát ra nhiều âm thanh hơn nữa…

Đại não trống rỗng, trong mắt Nam Khiếu Hoàn một mảnh ướt át, trên người truyền đến từng trận kích thích, càng lúc càng mãnh liệt, ngay cả một chút khoảng không để cho y suy tư cũng không có… Cả người giống như đang trôi nổi giữa biển rộng… Chống đỡ không được, chỉ có thể nương theo mà trầm luân… Không, không được… An toàn của chủ thượng…

Bàn tay nắm đệm giường siết chặt, Nam Khiếu Hoàn dùng sức cố gắng tụ về thần trí, nhưng mà ngay sau đó, trước ngực lại đột ngột truyền tới một trận kích thích mãnh liệt như thủy triều…

Bỗng nhiên, người trên thân ngừng động tác, rốt cục để cho Nam Khiếu Hoàn có được cơ hội thở dốc, y từng ngụm hô hấp, nhưng cũng đồng thời nhận ra điều gì đó, cho dù giờ phút này đại não có chút trì độn, nhưng kinh nghiệm nhiều năm ra vào sinh tử, trực giác nói cho y biết có điều bất thường…

“… Chủ thượng…?” Nam Khiếu Hoàn gian nan kêu một tiếng.

“… Đừng nhúc nhích.” Vu Diệp buông y ra, Nam Khiếu Hoàn thuận thế ngã trở lại trên giường.

Tiếng chuông thanh thúy vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh của đêm khuya, vọng vào bên trong, người tới tiếp tục đi vài bước, ra khỏi bóng tối, dưới ánh trăng, chuỗi ngọc cài trên mái tóc vàng kim phản xạ ra ánh sáng lấp lánh.

“A?”

Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, người tới kinh ngạc hô một tiếng, trên dung nhan diễm lệ xẹt qua vài tia không dám tin.

Vu Diệp lấy qua áo ngủ bằng gấm che lại cơ thể Nam Khiếu Hoàn, sau đó nhìn chằm chằm người trước mắt, đúng là nữ vũ cơ đã cùng Vu Diệp hôn môi nồng nhiệt ở trước cửa vương phủ kia: “Không phải đã bảo ngươi đi nghỉ ngơi sao?”

Ngữ điệu nói ra không nặng không nhẹ, nhưng vẫn có thể nghe ra ẩn chứa bên trong là không hài lòng.

Vũ cơ kia ngẩn người, hoàn toàn không ngờ tới đáp lại nàng chính là những lời này, lập tức cười quyến rũ, uyển chuyển thắt lưng đi lên phía trước, nghiêng người dựa vào Vu Diệp: “… Vương gia dung mạo tuyệt thế, hôm nay vừa gặp, đã khiến Vũ Nhi say mê động lòng… Đêm dài trằn trọc, Vũ Nhi lăn lộn khó ngủ…” Vũ cơ một bên vừa nói, một bên chậm rãi giải khai y phục trên người mình, nhưng mà động tác của nàng chưa làm được bao nhiêu, Vu Diệp đã bắt lấy cổ tay nàng, biểu thị ý cự tuyệt.

Vũ cơ liếc mắt nhìn Nam Khiếu Hoàn vài cái, đáy mắt xẹt qua tia khinh thường, quay đầu lại nũng nịu nói với Vu Diệp: “Vương gia, chẳng lẽ Vũ Nhi so với nam nhân cứng nhắc còn thua kém sao…”

Sắc mặt Vu Diệp nhất thời lạnh xuống.

Vũ cơ liền biết bản thân đã nói sai, lập tức nhẹ cắn đầu lưỡi, mắt tiệp chớp động, tâm tư xoay chuyển, đôi mắt màu xanh thẳng tắp nhìn về phía Vu Diệp: “Nếu không… Đêm nay Vũ Nhi sẽ cùng hắn hầu hạ Vương gia có được không? Vương gia yên tâm… Kỹ thuật của Vũ Nhi vô cùng…”

Ngón tay Nam Khiếu Hoàn đặt ở bên người khẽ giật, khuôn mặt khuất trong bóng tối rất nhanh xẹt qua một tia cảm xúc.

Bên này, thanh âm mềm mại đáng yêu kia còn chưa nói hết câu, đôi con ngươi xanh biếc hàm chứa nịnh nọt bỗng chốc biến thành hoảng sợ, trên dung nhan diễm lệ miễn cưỡng duy trì nét cười quyến rũ: “… Vương gia… Ngài đừng dọa Vũ Nhi… Vũ Nhi đã làm gì sai, xin ngài nói cho Vũ Nhi…”

Bàn tay Vu Diệp nắm thật chặt cần cổ tinh tế của vũ cơ, trên khuôn mặt tuấn mỹ là một mảnh lạnh băng: “Vốn định giữ tánh mạng của ngươi… Bất quá, đáng tiếc …”

Khí lực trong tay không ngừng tăng lớn, chỉ thoáng chốc, vũ cơ kia liền tắt thở.



“Chủ thượng…” Bên kia, Nam Khiếu Hoàn đột nhiên cúi đầu mở miệng.

“Ân?” Vu Diệp nhướng mày.

“…” Nam Khiếu Hoàn nhìn thi thể trên giường, ánh mắt tối sầm, không tiếp tục lên tiếng.

Vu Diệp liếc y một cái, nhẹ vỗ tay, giương giọng gọi: “A Cửu, Thập Tứ.”

Vài giây sau, lập tức nghe thấy âm thanh đáp xuống đất ở ngoài cửa: “Chủ thượng.”

“Tiến vào.”

Hai người đi vào, khi nhìn thấy thi thể trên giường, liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng loạt quỳ xuống đất thỉnh tội, lại bị Vu Diệp dùng ánh mắt ngăn cản: “Việc này không là trách nhiệm của hai ngươi.”

Nam Khiếu Hoàn ở bên cạnh nghe vậy đầu càng cúi thấp hơn.

“Xử lý sạch sẽ một chút… Ngày mai truyền ra tin tức, nói thân thể quá yếu, không chịu nổi sủng ái.”

“Vâng, thuộc hạ đã biết.”

Hai người nhẹ giọng đáp, liền kéo thi thể vũ cơ kia lui ra ngoài.

Vu Diệp xoa bóp huyệt thái dương, cởi áo lót của mình xuống, kéo ra chăn, tiến vào, cả người lại dán sát vào một người khác ở trong chăn, từ phía trên đè ép xuống.

“Chủ thượng… Thuộc hạ hộ vệ thất trách, xin hãy…” Những lời còn lại không cần phải nói, Vu Diệp cũng biết rõ là lời gì. Câu nói vừa rồi chỉ là để trấn an A Cửu và Thập Tứ, không nghĩ tới Nam Khiếu Hoàn nghe vào trong tai, lại nghĩ rằng là hắn đang trách y…

Huyền Kinh không thể so với Thiên Dạ Cung, Nam Khiếu Hoàn tự mình tuyển ra mấy tử vệ luôn thay phiên âm thầm bảo hộ Vu Diệp, nhưng vào những thời điểm như thế này, các tử vệ cũng là thập phần biết điều cách xa hai người một chút, bởi vậy… Mới để cho vũ cơ kia có cơ hội xâm nhập mà không bị ai ngăn cản.

Bất đắc dĩ thở dài, Vu Diệp áp người tới, khẽ hôn xuống hai đầu mày đang nhíu chặt của Nam Khiếu Hoàn… Nụ hôn ôn nhu trấn an người đang không ngừng tự trách dưới thân, chậm rãi, dần dần theo lông mày chuyển dời đến mi mắt, vành tai, chiếc mũi… Cuối cùng dừng lại trước đôi môi mỏng duyên dáng.

Nhận thấy được hành động kế tiếp của Vu Diệp, trong mắt Nam Khiếu Hoàn thoáng kinh ngạc, theo bản năng muốn quay đầu, lại bị bàn tay giữ sau gáy cường ngạnh đè lại không cho nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt hoàn mỹ kia càng lúc càng tới gần…

Môi cùng môi nhẹ nhàng đụng chạm, ma xát, đè ép… Động tác của Vu Diệp thập phần thong thả, dịu dàng, đôi mắt u hắc hàm chứa vô tận ôn nhu nhìn chằm chằm Nam Khiếu Hoàn gần trong gang tấc, nhìn thấy trong cặp mắt ngày thường luôn lãnh tĩnh kia nổi lên vài tia ngây ngẩn cùng kinh ngạc, trong lòng thoáng chốc dâng lên cảm giác thỏa mãn dị thường.

Vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp trên vành môi hơi có chút rụt rè kia, đầu lưỡi thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng khiêu khích… Rốt cục, gợn sóng trong đôi con ngươi đen càng lúc càng lớn, lãnh ý dần dần tiêu tán, theo bản năng buông lỏng mọi phòng bị mà hưởng thụ…

Hai tay vẫn đặt ở bên hông Nam Khiếu Hoàn, lúc này một tay di chuyển đến bả vai y, còn một tay, nắm lấy bàn tay Nam Khiếu Hoàn, kéo đến đặt ở bên hông chính mình.

Hơi thở nóng rực hòa lẫn vào nhau, tiếng tim đập rõ ràng lọt vào tai, Vu Diệp cụp xuống mi dài, cảm thụ giữa đêm Hè yên tĩnh, trong lòng sinh ra vô vàng yêu thương dành cho người dưới thân… Lưỡi theo khẽ hở lẻn vào trong miệng, liếm láp, ma sát, khiêu khích, mút vào… Trong khoảng thời gian ngắn, giữa đêm đen, chỉ còn nghe thấy tiếng môi lưỡi giao triền.

Hơi hơi tách ra khoảng cách giữa hai người, trong đôi mắt u hắc hiện lên một tầng hơi nước mỏng, nụ hôn này tư vị vô cùng tốt đẹp, thiếu chút nữa làm cho hắn quên mất người dưới thân ngây ngô thế nào mà tiếp tục không ngừng nồng nhiệt…

Nam Khiếu Hoàn ho nhẹ ra tiếng, thân thể kiên nghị hiện lên đỏ ửng, sau một lúc lâu, mới bình ổn được hơi thở, khẽ nâng hai mắt, nhìn lên Vu Diệp, môi hơi mấp máy mấy cái, giống như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn nghiêng đầu qua một bên, khẽ nhắm hai mắt.

“Các nàng là lễ vật gặp mặt Ti Hoàng Hàn Luyện tặng cho Hoàn Dạ Vương, ta đương nhiên không thể phất tay từ chối. Vốn định giả vờ vui đùa vài ngày, nhưng nếu nàng không nghe lời, lại còn biết được chuyện không nên biết, ta đương nhiên sẽ không nương tay, lưu lại mầm tai hoạ.” Thanh âm hơi khàn khàn hàm chứa tình dục nồng đậm đột nhiên vang lên, ôn nhu giải thích hành động vừa rồi, Vu Diệp đưa tay chạm vào mí mắt khẽ nhắm kia, thân thể lại dính sát vào nhau.

Lông mi thật dài ma sát dưới lòng bàn tay, Nam Khiếu Hoàn nhẹ tránh vài cái, quay đầu, gợn sóng trong đôi con ngươi đen đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt nghi hoặc nhìn Vu Diệp. Ánh mắt kia vô cùng thuần túy, ẩn bên dưới vẻ lạnh băng chính là sự tính nhiệm, hoàn toàn trung tâm.

“Mà Khiếu Hoàn… Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi đối với ta, khác biệt các nàng.” Nhẹ hôn lên trán người nọ, ý cười trên môi Vu Diệp càng sâu, lẳng lặng quan sát biến động trong đôi con ngươi đen, “Ngươi là các chủ của Quán Thiên Các, là một trong những thuộc hạ ta tín nhiệm nhất, là người mà ta có thể yên tâm đem phía sau lưng giao ra…”

Nam Khiếu Hoàn ngốc lăng tại chỗ, trên khuôn mặt nhiễm đỏ ửng là ngạc nhiên tới cực điểm, những lời Vu Diệp vừa nói, giờ phút này cứ quanh quẩn ở trong đầu y, nhiễu loạn nội tâm vốn luôn luôn lãnh tĩnh.

“… Đừng quên, lời thề lúc ban đầu của ngươi…”

Một câu cuối cùng, Vu Diệp cúi đầu nói ra ở bên môi y, ngay sau đó, miệng lưỡi liền bị ấm áp bao phủ…
Bình Luận (0)
Comment