“Chủ thượng!”
Thời điểm đau đớn giảm bớt một ít, Vu Diệp nghe thấy có người lớn tiếng gọi mình. Thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn, là thanh niên hộ pháp vừa rồi. Còn chưa kịp đáp lời, thân ảnh mơ hồ trong tầm nhìn đã nhanh chóng lên giường, thấp giọng nói một câu ‘Chủ thượng thứ tội’, tức khắc một bàn tay lạnh lẽo liền đặt lên mạch môn của hắn.
“Gọi Ỷ Lôi tới đây! Mau!”
“Vâng!” Ngoài cửa sổ có người thấp giọng đáp, lập tức một bóng đen xẹt nhanh qua cửa sổ bay đi.
Thân thể được giúp đỡ hình thành tư thế ngồi khoanh chân, Nam Khiếu Hoàn ngồi ở phía sau Vu Diệp, vươn tay áp vào giữa lưng hắn, một luồng nhiệt như dòng nước ấm tức khắc theo nơi đó chậm rãi chảy vào trong cơ thể.
Vu Diệp từ từ nhắm hai mắt, cảm giác được chân khí rối loạn trong cơ thể dưới sự dẫn đường của luồng nhiệt kia chậm rãi bình ổn trở lại, đau đớn giữa nóng và lạnh cũng dần dần tiêu tan, dòng nước ấm kia trải qua kinh mạch, làm cho máu lưu thông, cảm giác cực kỳ thoải mái, toàn thân giống như được ngâm mình trong nước ấm.
Cảm thấy hai tay đã rời đi lưng của mình, Vu Diệp thở ra một hơi, mở mắt ra, toàn thân chỉ còn lại có thoát lực cùng bủn rủn.
Xoay người định nói tiếng cảm ơn với người phía sau, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, đã bị bộ dạng của đối phương làm cho nghẹn lại nơi cổ họng.
Nam Khiếu Hoàn tựa vào một bên trụ giường, rũ mắt cúi đầu liên tục thở dốc, sắc mặt so với vừa rồi còn trắng hơn mấy phần, môi cũng trắng bệch, tóc dính vào người, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Kinh hoảng, hắn nghiêng người về phía trước, vươn tay sờ lên mặt đối phương. Nhiệt độ cơ thể nóng hơn người bình thường rất nhiều. Lại sờ lên trán. Nam Khiếu Hoàn nhận thấy động tác của Vu Diệp, lại không có sức lực ngăn cản, chỉ có thể dựa vào một bên giường, hơi giật giật môi, muốn nói gì đó lại phát không ra âm thanh.
“Ngươi phát sốt sao?!” Vu Diệp đột nhiên đề cao thanh âm, nhíu mày nhìn người trước mặt.
Nhận thấy ánh mắt của hắn, Nam Khiếu Hoàn hơi bất an giật giật cơ thể, lại vẫn như trước không làm ra được động tác gì.
“Chủ thượng.”
Ngoài cửa một tiếng nam âm trầm thấp vang lên, Vu Diệp rời đi Nam Khiếu Hoàn: “Nằm yên.” Nói xong, hắn vươn tay lấy một kiện trường bào từ trên giá áo gần đó, tùy tiện khoác lên người, đối với người ngoài cửa nói: “Tiến vào.”
Cửa bị đẩy ra, một nam tử mặc hắc y cúi đầu đi vào, quỳ một gối xuống trước người Vu Diệp nói: “Thuộc hạ tham kiến chủ thượng.”
“Ân. Đứng lên đi.”
Ỷ Lôi cúi đầu đáp một tiếng, mới đứng dậy.
Tây hộ pháp Tây Ỷ Lôi, là các chủ Lăng Tiêu Các của Thiên Dạ Cung. Một thân y thuật cao thâm, được người giang hồ ca tụng. Đó cũng là lý do Nam Khiếu Hoàn gọi hắn tới đây.
“Nhìn xem y thế nào.” Vu Diệp phân phó.
Ỷ Lôi nhận mệnh, liền nhìn về hướng người trên giường, chỉ liếc mắt một cái, lại làm cho hắn giật mình hô: “Sao lại là ngươi, Khiếu Hoàn?!”
Đứng ở bên giường, ánh mắt Ỷ Lôi đầy phức tạp, nhìn chằm chằm người được đắm chăn mỏng nằm trên giường. Tối hôm qua nghe nói chủ thượng kêu người thị tẩm, hắn còn cùng Khanh Nhan cá cược với nhau đoán xem ai là người được chọn. Không ngờ sáng sớm hôm nay liền bị người gọi đến, lại không ngờ sẽ gặp kết quả thế này. Nghĩ đến tính tình của cung chủ, trong lòng Ỷ Lôi có chút nặng trĩu, trên mặt vẫn như cũ bảo trì vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Khiếu Hoàn, lại hàm chứa sự thương xót mà ngay chính hắn cũng không biết.
Vu Diệp đem toàn bộ thu vào đáy mắt, bất động thanh sắc ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, lẳng lặng xem Ỷ Lôi bắt mạch.
Theo thời gian trôi qua, mày Ỷ Lôi càng lúc càng nhíu chặt, sắc mặt cũng trầm xuống, sau đó chậm rãi buông cổ tay Khiếu Hoàn, đẩy ra tóc dài phủ trước ngực người nọ, nhìn thấy nơi lồng ngực có hai dấu bàn tay xanh tím, trong mắt liền hiện lên vẻ đã hiểu.
“Như thế nào?” Vu Diệp mở miệng hỏi.
“Không có gì trở ngại, thế nhưng Khiếu Hoàn… Chịu hai chưởng của chủ thượng ngài, bị chút nội thương. Thuộc hạ sẽ viết ra phương thuốc, ấn theo đó tĩnh tâm điều trị một thời gian ngắn sẽ khỏi.”
Ỷ Lôi cung kính đáp, ánh mắt vô tình nhìn thấy vết máu trên mặt đất cùng trên đệm chăn, có chút nghi hoặc nhìn về phía Vu Diệp.
Vu Diệp thiêu mi, Ỷ Lôi cân nhắc một lúc, nói: “Thỉnh chủ thượng cho phép thuộc hạ bắt mạch cho ngài.” Nói xong, liền hành lễ ngồi xuống đối diện Vu Diệp. Vu Diệp vươn tay phải, đưa qua.
Động tác tương tự như lúc bắt mạch cho Khiếu Hoàn, sắc mặt Ỷ Lôi đồng dạng cũng càng lúc càng trầm trọng, xem xét xong, vẻ mặt chỉ có kinh ngạc, “xoát” một tiếng, liền quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói: “Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần! Chủ thượng thân nhiễm ‘Di Tình’, thuộc hạ lại không hề phát hiện. Đến hôm nay gần như đã… Thỉnh chủ thượng giáng tội!”
“Giáng tội ngươi thì có tác dụng gì? Đứng lên.” Vu Diệp mặt không đổi sắc, nhìn về phía Ỷ Lôi, “Huống chi, việc này cùng ngươi không liên quan, là do ta sơ sẩy.” Khẩu khí hắn thản nhiên, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng lại mang theo một tia mềm mại.
“Vâng.” Ỷ Lôi theo lời đứng dậy, thân thể lại run rẩy mấy cái, rõ ràng vẫn còn khiếp sợ.
” ‘Di Tình’ là tên của loại độc này sao?” Vu Diệp dù sao cũng là người sống ở thế kỷ 21, đối với những thứ linh tinh hay xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp, cảm thấy rất tò mò.
“Vâng. ‘Di Tình’ là một trong bảy loại độc đáng sợ nhất, do Độc Vương chế tạo ra. Nó được chia thành ‘Di Độc’ và ‘Tình Độc’. Mùi của ‘Di Độc’ so với những loại hương liệu bình thường không có gì khác biệt, một khi đốt, độc tính sẽ tản ra, ngửi thấy lập tức trúng độc. Nhưng trước khi ngửi thêm ‘Tình Độc’, cũng không có dị trạng gì.”
Ỷ Lôi dừng một chút, tiếp tục nói: “Thế nhưng, một khi làm cho người đã nhiễm ‘Di Độc’ ngửi thêm ‘Tình Độc’, độc tính của ‘Di Độc’ sẽ lập tức phát tán.”
Vu Diệp lười biếng nghe, ánh mắt quét về phía Khiếu Hoàn trên giường.
“Phát tán? Sẽ có bệnh trạng thế nào?”
“Khi phát tán sẽ giống như… Xuân dược…”
“Xuân dược?!!”
Vu Diệp nghe thấy liền có chút kinh ngạc. Quả nhiên, thứ đó ở chỗ nào cũng không thiếu, cho dù thời đại cùng không gian có thay đổi.
“… Nếu trong ba canh giờ không cùng người khác giao hợp, người trúng độc sẽ bị rối loạn khí huyết, tẩu hỏa nhập ma.” Ỷ Lôi nói tới đây, ánh mắt liếc về hướng Khiếu Hoàn, trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng.
Loại độc dược cổ đại này thật lợi hại… Vu Diệp cảm thán trong lòng, lại đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng. Cùng người khác giao hợp… Theo lý thuyết, Mộ Hàn Trọng đã cùng Khiếu Hoàn giao hợp, vì sao vẫn bị độc phát?
Giống như nhận thấy được nghi hoặc của Vu Diệp, Ỷ Lôi dừng một chút, tiếp tục: ” ‘Di Tình’ sở dĩ có thể khiến cho vô số người có y thuật cao siêu trong thiên hạ thúc thủ vô sách… Là bởi vì nếu cùng người khác giao hợp, không chỉ không giải được ‘Di Độc’, ngược lại sẽ càng thúc đẩy ‘Tình Độc’ phát tán.”
“Mà ‘Tình Độc’ một khi phát tán… Nhẹ thì nóng lạnh giao hòa, như bị ngàn con kiến cắn vào xương, nặng thì độc phát liền mất mạng!”
Vu Diệp nhìn Ỷ Lôi cùng Khiếu Hoàn trên giường không biết khi nào đã nhìn chằm chằm bên này, sắc mặt hai người đều tái nhợt, cùng với trong mắt hàm chứa tình tự phức tạp.
” ‘Di Độc’ cho dù phức tạp, nhưng thuốc giải bất quá chỉ là vài loại dược liệu có chút trân quý mà thôi. Còn ‘Tình Độc’… Cho dù may mắn tránh được một lần, nhưng độc tính vẫn lưu lại trong cơ thể, trong vòng nửa năm, nội lực sẽ dần dần mất đi, đe dọa tới tính mạng… Không có thuốc nào cứu được.”
Nói đến câu cuối, Ỷ Lôi “Xoát” một tiếng quỳ xuống, đồng thời, người trên giường bên cạnh cũng xuống giường, hai đầu gối chấm đất, cúi người cúi đầu, trán chạm đất: “Thỉnh chủ thượng ban cho thuộc hạ cái chết!”
Cho dù lời nói ra liên quan tới tính mạng của mình, thanh âm vẫn như cũ bình tĩnh trầm ổn.
Vu Diệp thật sự có chút hoảng sợ, vị Nam hộ pháp mặt lạnh lãnh tâm này, có hơi quá mức trung tâm rồi a…, cho dù không phải lỗi của mình, vẫn cúi đầu lãnh tội như thế. Thật sự là…
Bên kia, Ỷ Lôi cũng nghiêm mặt, sắc mặt tái nhợt, một bộ chờ xử lý.
Cảm thấy buồn cười, khóe miệng Vu Diệp gợi lên mạt ý cười: “Chuẩn bị tắm rửa đi.”
Ỷ Lôi quỳ gối một bên nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn ý cười trên mặt Vu Diệp, lại càng làm cho hắn không tự giác giật mình, hắn không ngờ người trước mắt sẽ trả lời như thế, sửng sốt đơ ra một lúc, mới trả lời: “Đều đã chuẩn bị tốt.”
Vu Diệp cứ mặc một thân trường bào rộng thùng thình như vậy xoay người đi ra cửa. Khi ra tới cửa, đột nhiên nhớ tới gì đó, liền bổ sung một câu: “Khiếu Hoàn, ngươi cũng đi theo ta.”
Nào biết chỉ với một câu này, lại khiến sắc mặt Ỷ Lôi thay đổi thêm mấy lần, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, cổ họng giật giật, vừa định nói gì đó, đã bị ánh mắt trấn an của người bên cạnh làm cho nuốt trở vào. Khiếu Hoàn đứng dậy, từ trong đống y phục tìm ra y phục của bản thân, rất nhanh mặc vào, theo sau Vu Diệp đi ra ngoài.
Ngoài cửa có hai hàng thị nữ tay bưng chậu nước cùng y phục đứng chờ, thấy Vu Diệp đi ra, cung kính hành lễ: “Cung chủ.”
“Đem y phục cùng mấy thứ gì gì đó đưa tới ngọc trì
[hồ], sau đó liền lui ra.” Vu Diệp phân phó xong, liền theo trí nhớ trong đầu, hướng mục tiêu đi đến.