(Phiên ngoại cặp Tiêu x Vô)Trước hai mươi tám tuổi, hắn không tin vào vận mệnh.
Vân Văn Đế vốn suy yếu nhiều bệnh, đang tuổi trung niên, liền đột ngột qua đời, con nối dõi chỉ có năm người, mà hắn, chính là một trong số ít đó.
Về sau, mẫu phi của hắn cũng vì khúc mắc khó giải, buồn bực mà chết, trước khi chết, đã đem hắn phó thác cho Tĩnh Yến Vương Ti Hoàng Vân Dật.
Cũng bởi vậy, từ lúc hắn còn nhỏ, thứ hắn nhớ rõ không phải là ôm ấp vuốt ve của mẫu phi mình, thay vào đó chính là mùi hương nhàn nhạt trên người Kiều Niệm Sương – hoàng phi của Ti Hoàng Vân Dật.
Lúc ấy bào đệ
[em ruột] của Vân Văn Đế – Tần Vương dẫn đầu hai mươi vạn binh mã tiến vào chiếm giữ Huyền Chu, tự phong Vũ Đế, nắm giữ triều chính mấy chục năm. Ti Hoàng Vân Dật giấu tài năng, đợi thời cơ tập kích Tần Vương, giết gian tặc, tuyên cáo Tần Vương trăm ngàn tội danh, phải gánh chịu cực hình. Năm đó, Mộ Vân Tiêu mười ba tuổi, được phong làm Ung Thân Vương.
Một vị Vương gia tuổi thiếu niên, vinh quang tối thượng, hắn sa vào tửu sắc, không hề muốn tham gia triều chính, suốt ngày chẳng làm việc gì, qua nửa năm, đã nổi tiếng khắp hoàng cung và dân chúng. Ti Hoàng Vân Dật nhìn hắn như thế chỉ biết lắc đầu, Kiều Niệm Sương lại hết lần này tới lần khác âm thầm thở dài.
Hắn lại không cho là đúng.
Hư danh phù phiếm, hắn xem như mây khói; thị phi tranh đoạt, hắn chẳng thèm để tâm; chỉ nghe theo lòng mình, mới chính là cuộc sống. Huống chi nhân sinh khổ đoản, thế sự vô thường, cứ tự do tận hưởng lạc thú trước mắt thì có cái gì sai?
Hắn cười to, cứ thế tiếp tục làm việc thất thường, toàn bộ tùy hứng.
Hắn ở Ích Châu phía Tây Nam một năm, tung hoành khắp sa trường, tùy ý cười to, hào khí ngút trời, cái loại cuộc sống gắn liền trên lưng ngựa này, với hắn mà nói, là một thứ kích thích vô cùng mới mẻ, khác hoàn toàn với Huyền Kinh tràn ngập nịnh nọt cùng đấu đá lẫn nhau.
Thế nhưng, rất nhanh, hắn cũng chán ghét sa trường.
Thắng trận trở về, được vạn người ca tụng, nhưng trong vạn người đó hắn lại không nhìn thấy nữ nhân luôn ôn nhu chăm sóc hắn kia.
Ba ngày sau, Ti Hoàng Vân Dật lập Trừng Phi làm hoàng hậu, mà Sương Phi từng có được hết thảy sủng ái của đế vương, lại trong cùng ngày, bị nhốt vào lãnh cung.
… Sau khi nghe được tin tức, hắn bóp nát chén trà trong tay, không quan tâm mọi người ngăn cản, lập tức tiến cung muốn hỏi rõ.
Nhưng mà, Ti Hoàng Vân Dật đóng cửa không gặp hắn.
Sau đó, Kiều Niệm Sương chết ở trong ngực của hắn. Người Nhị ca mà hắn kính trọng nhất, ở trước mặt hắn, tuyệt tình xoay người rời đi.
Đây là Ti Hoàng Vân Dật mà hắn từng quen thuộc sao?
Viện đủ cớ, tin lời gièm pha, nhưng lại không chịu lắng nghe một câu từ đáy lòng của người mà mình từng yêu thương nhất!
Tình yêu như vậy, không có cũng được!
Nâng tay giúp nàng khép lại hai mắt, lại dùng một ngọn lửa, hỏa tán thi thể vị nữ nhân từng ôn nhu đem hắn ôm vào trong ngực.
Đến năm mười tám tuổi, hắn đổi họ thành Mộ, rời khỏi Huyền Kinh, gia nhập Thiên Dạ Cung.
Hắn bắt đầu sa vào việc tập luyện võ công vô biên vô tận.
Mười năm, nháy mắt liền trôi qua. Hắn đem vị trí cung chủ ném cho chất nhi đồ đệ* của mình, bắt đầu con đường ngao du tứ hải.
[*chất nhi đồ đệ: vừa là cháu, vừa là đồ đệ] Cảnh đẹp ở Mạc Bắc, hoa rơi ở Giang Nam, hồ nước xanh ngọc… Ngắn ngủi ba tháng, hắn từ Mạc Bắc đã đi tới Giang Nam.
Sau đó, hắn gặp An Vô.
Sau hai mươi tám tuổi, Mộ Vân Tiêu bắt đầu tin vào vận mệnh, có lẽ hết thảy đều đã được ông trời sắp đặt sẵn.
Đó là một ngày mưa, mưa nhỏ tí tách rơi, hắn mang theo trường kiếm, một mình xâm nhập Hứa gia ở Giang Nam.
Mấy trăm gia đinh tay cầm đao kiếm vây quanh, không ít cao thủ giang hồ lớn tiếng chất vấn, hắn thiêu mi, xoay người vài cái, đã thoải mái giải quyết hơn phân nửa lâu la.
Nhưng ở thời khắc cuối cùng, lại bị một người kiên định chắn ở trước mặt.
Người nọ một thân thanh y
[áo xanh], trên khuôn mặt tuấn lãng, một đôi mắt sâu thẳm, bình tĩnh không chút e sợ nhìn thẳng hắn.
Không đến trăm chiêu, thanh y nam tử đã bị đánh bại, lại vẫn như cũ dùng kiếm chống đỡ thân thể, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, kiên định nói:
“Tiêu công tử, Hứa đại ca làm người chính trực, giang hồ không ai không biết, trong chuyện lần này chắc chắn có hiểu lầm, không bằng mọi người cùng nhau ngồi xuống uống chén rượu, bình tĩnh nói chuyện, như thế nào?”
Cho dù khóe miệng tràn đầy máu tươi, y vẫn như cũ không hề sợ hãi, hai tròng mắt bình tĩnh không gợn sóng.
“Hừ, ngụ ý của ngươi là ta không biết phân biệt đúng sai, cố ý vu khống?”
Hắn giận dữ, một kiếm đánh thẳng tới, nhưng cuối cùng khi mũi kiếm còn cách ngực y một tấc, ngừng lại.
Ánh mắt người nọ, giống như tin tưởng chắc chắn rằng hắn sẽ không đâm thật, không có một tia hoảng sợ, bình tĩnh cứ như người ngoài cuộc.
Mộ Vân Tiêu gắt gao trừng y một lúc lâu, cuối cùng kiếm trở vào vỏ, nghênh ngang rời đi.
Đêm đó, một con bồ câu bay vào Hứa gia.
—— ba ngày sau, tại hạ sẽ tới bái phỏng một lần nữa, đến lúc đó hi vọng Hứa đại hiệp, có thể cho tại hạ một lời giải thích.
Kí tên, một chữ Tiêu.
Lần gặp lại kế tiếp, là ở một quán trà trong trấn nhỏ giữa biên cảnh hai nước Dận – Hàn.
Hắn nhàn nhã uống trà, quan sát thanh ảnh kia đánh bại hơn mười sát thủ, cuối cùng xui xẻo bị ám toán, ngã vào ven đường.
Hắn đi tới, xoay người vươn tay, kiểm tra hơi thở của y, ai ngờ ngay sau đó, tay liền bị người nắm chặt.
Đôi mắt thanh y nam tử bình tĩnh không gợn sóng trong trí nhớ, lúc này tràn ngập hoảng loạn cùng mê man.
“… Vân Tiêu… “
Thanh âm nhỏ đến gần như không thể nghe thấy, lại khiến hắn đột nhiên run lên.
Hắn cứu y.
Dược mang theo tùy thân, toàn bộ đều dùng trên thân thể thanh y nam tử.
Người nọ mê man ba ngày mới tỉnh.
“Ơn cứu mạng của Tiêu công tử, tại hạ tất sẽ báo đáp. Thế nhưng hiện tại… Tại hạ còn có việc phải làm, chỉ có thể xin cáo từ trước, ngày sau tái kiến sẽ báo đáp ân tình của Tiêu công tử.”
Thanh y nam tử chắp tay, cúi đầu thật sâu. Trên mặt đất, là thi thể hắc y thích khách đang chảy máu tươi.
Hắn nhíu mày, nhìn theo thân ảnh người nọ đang muốn mở cửa rời đi, hô to:
“Đứng lại.”
Chỉ hai chữ, liền nhấc lên vô số chuyện sau này.