Ti Hoàng Hàn Luyện chọn được một sợi roi dài hơn bốn thước, đem nó để riêng qua một bên. Lại từ trong hộp gỗ lấy ra vài cây nến, châm lửa, đặt vào giá cắm nến khắc hoa đặc chế.
Chuẩn bị xong hết thảy, Ti Hoàng Hàn Luyện cầm giá nến trong tay bước vài bước tới trước mặt Nam Khiếu Hoàn.
Hắn lẳng lặng quan sát vẻ mặt Nam Khiếu Hoàn đang mê man một hồi, đột nhiên khóe miệng cong lên: “Lần đầu tiên ta biết tới công dụng tuyệt diệu của ngọn nến này, ngươi biết là khi nào không?”
Không có lời đáp lại, chỉ có tiếng hít thở không ổn định.
“Phải, chính là năm ta chín tuổi, ở chỗ của Thất hoàng huynh.” Ánh mắt hạ xuống nhìn ngọn nến, trong giá nến, sáp nến lỏng trong suốt đã sắp sửa tràn ra.
“Nói đến thì, ở phương diện này, hắn phải gọi là sư phụ của ta.”
Lời nói không ngừng, Ti Hoàng Hàn Luyện hơi nghiêng tay, từng giọt nến lỏng nóng rực chảy xuống không trung, không hề lệch hướng, nhiễu đúng lên đầu ti của của nam nhân.
“Ngô!”
Nam Khiếu Hoàn vô thức nhíu mày, cảm giác kỳ dị như vậy khiến cho y không biết phải làm sao, đại não mê man còn chưa kịp hiểu được đó là cái gì, những giọt chất lỏng nóng bỏng tiếp theo liền không ngừng trút xuống. Cho dù cảm giác trên thân thể bởi vì sốt cao đã chậm chạp đi không ít, nhưng kích thích thình lình như vậy, vẫn không khỏi bức y hừ nhẹ một tiếng.
“… Nga?” Phát ra một tiếng hàm xúc khe khẽ, ánh mắt Ti Hoàng Hàn Luyện hơi động, tay cầm nến tiếp tục nghiêng, chất lỏng giống như những viên ngọc châu ồ ồ chảy xuống, giọt sau lấp lên giọt trước, ngắn ngủi một hồi, chất lỏng dần khô lại, bao bọc đầu nhũ thâm mầu.
Hắn bước lên trước một bước nhỏ, dùng tay kia mạnh nắm lấy tóc Nam Khiếu Hoàn, gương mặt kề sát vào, hạ thấp thanh âm, gằn từng tiếng một, “Hảo hảo mà nhìn, không được quay đầu.”
Nam Khiếu Hoàn bị cưỡng ép kéo tới gần gương mặt Ti Hoàng Hàn Luyện, khoảng cách không quá một tấc, quá kề cận, chính vì vậy, y có thể mơ hồ thấy được phảng phất trong đôi con ngươi như hắc đàm kia, vài tia điên cuồng theo khóe mắt đang bắt đầu lan tràn.
Trong lòng cả kinh, nhưng trên mặt vẫn như trước không chút biểu tình.
Ti Hoàng Hàn Luyện quan sát y hồi lâu, rốt cục buông tay ra.
Kế tiếp, hắn lại lấy tới một ngọn nến khác, đem sáp lỏng nhiễu đầy lên đầu ti còn lại của Nam Khiếu Hoàn.
Mỗi một giọt nhiễu xuống, đều giống như mang theo dòng điện chạy khắp toàn thân. Cảm giác quỷ dị kia, theo hai điểm trước ngực nhanh chóng lan tràn, đau đớn rất nhiều nhưng lại xen lẫn vài tia khoái cảm.
Nam Khiếu Hoàn bị trói trên giá gỗ mạnh siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay trắng bệch, y hung ác cắn môi dưới, lấy đau đớn kêu gọi ý thức cùng khả năng tự khống chế của mình quay về.
Nhìn bộ dạng kiệt lực nhẫn nhịn của y, Ti Hoàng Hàn Luyện cong lên khóe môi, đột nhiên vươn tay, ngón tay thăm dò vuốt ve trên lồng ngực xích lõa, sau đó bắt đầu thô bạo vân vê niết mạnh hai đầu ti đã bị sáp nến bao phủ.
“Ách! —— “
Hai mắt tức khắc mở to, Nam Khiếu Hoàn phát ra một tiếng rên rỉ.
Động tác tay của Ti Hoàng Hàn Luyện không ngừng, mang theo ý cười, hai tay vuốt ve từng tấc từng tấc da thịt bị cột chặt bởi dây thừng, chậm rãi châm lên ngọn lửa dục vọng.
Người đang bị sốt vốn đã mẫn cảm dị thường, lại thêm Ti Hoàng Hàn Luyện không ngừng khiêu khích những vị trí mẫn cảm trên cơ thể, vì vậy, chẳng mấy chốc, phân thân của Nam Khiếu Hoàn liền hơi hơi ngẩng đầu.
Ti Hoàng Hàn Luyện đương nhiên cũng nhìn thấy. Ngón tay linh hoạt vẽ dọc theo dây thừng một đường trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở bụng dưới y: “A… Dễ dàng như vậy đã hưng phấn? … Đừng nóng lòng, chúng ta cứ từng bước từ từ tận hưởng.”
Âm thanh thều thào nhỏ nhẹ vang ở bên tai, Ti Hoàng Hàn Luyện dời tay, tìm đến phía sau Nam Khiếu Hoàn, sờ soạng đem những sợi dây trói đan chéo ở thân trên của y chậm rãi cởi bỏ, sau đó ném qua một bên.
Dây thừng tháo xuống để lại từng đường dấu thập phần rõ ràng, phối hợp với da thịt đỏ ửng, trăm điệp bay múa, mồ hôi bóng mượt, đường cong cơ thể ưu mỹ, ái muội sắc tình đến nói không nên lời.
Ti Hoàng Hàn Luyện lẳng lặng chiêm ngưỡng một hồi, dục vọng bạo ngược che dấu dưới đáy mắt bắt đầu dâng trào.
Mở ra dây roi trong tay, Ti Hoàng Hàn Luyện quất trong không trung vài cái, thử thử cảm giác tay, sau đó đột nhiên dừng lại, mở miệng nói với Nam Khiếu Hoàn: “Biết vì cái gì ta không giết ngươi không? Rõ ràng ngươi còn sống một ngày, đại ca và ta liền có thêm một phần nguy hiểm.”
Người trên giá gỗ nói không nên lời, trong mắt một mảnh mờ mịt, y thở hổn hển, âm thầm vận nội lực áp chế phản ứng dưới thân, đã không còn tinh lực chú ý tới câu hỏi của Ti Hoàng Hàn Luyện.
“… Bởi vì sự trung tâm ngu xuẩn của ngươi, làm cho ta không thể không nhớ tới một người.”
“Rõ ràng, vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại…”
Hắn hơi hơi ngửa đầu, thanh âm lớn nhỏ phập phồng, ánh mắt dừng ở trên người Nam Khiếu Hoàn, lại giống như nhìn xuyên qua thời gian, về tới đêm mùa Hè nhiều năm trước.
…
Tình cảnh tương tự, chỉ có người là khác biệt. Khi đó, hắn trốn ở ngoài cửa, cả người ghé sát vào cánh cửa, hai mắt giống như bị đóng đinh vào phía trước, căn bản không thể dời đi. Thân thể hài tử nhỏ bé của hắn không ngừng run rẩy, hô hấp dồn dập, sắc mặt ửng hồng.
Dưới ngọn đèn dầu hôn ám cách đó không xa, Thất hoàng tử Ti Hoàng Hàn Phong đứng đưa lưng về phía hắn, đang quơ dây roi trong tay.
Nam tử cường tráng bị trói vào giá gỗ, nhắm chặt hai mắt, biểu tình trên mặt nói không rõ là gì, có lẽ là sung sướng, có lẽ là thống khổ, hoặc có lẽ là giao tạp giữa cả hai… Ti Hoàng Hàn Luyện không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ lúc ấy người nọ xinh đẹp đến động lòng người.
Tới khi Thất hoàng tử từ phía sau xỏ xuyên vào cơ thể người nọ, hắn chỉ cảm thấy một trận run rẩy lan tràn toàn thân, trong nháy mắt đó hai chân hắn như nhũn ra, tê liệt té ngã trên mặt đất, thứ dưới thân lại cao cao đứng thẳng.
Đêm hôm đó, hắn ở bên ngoài lắng nghe tiếng rên rỉ của người kia mà lần đầu đạt đến cao trào.
…
‘Ba’, tiếng vang thanh thúy vang lên trong thạch thất.
Một vết máu đỏ tươi lập tức hiện lên trên da thịt màu lúa mạch.
Ti Hoàng Hàn Luyện mỉm cười, cũng không thèm nhìn tới, thuận thế lại tiếp tục quất xuống một roi.
Dây roi tựa như con rắn, tàn ảnh vẽ trong không trung, căn bản không thể biết trước roi tiếp theo sẽ đánh xuống vị trí nào, chỉ nghe tiếng roi quất không ngừng, tràn ngập thạch thất.
Nam Khiếu Hoàn thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập phồng, trên hai cánh tay bị trói nổi đầy gân xanh, vô cùng dữ tợn.
‘Ba ba ba…’ tiếng quất roi lọt vào tai không dứt.
Nụ cười trên khóa miệng Ti Hoàng Hàn Luyện càng ngày càng sâu, bạo ngược trong ánh mắt đã chiếm cứ hết thải lý trí, mang theo điên cuồng, dồn hết vào từng roi quất xuống.
Trước mắt bắt đầu mơ hồ, đau đớn cũng dần dần chết lặng, đại não Nam Khiếu Hoàn ông ông, vô lực nhắm lại hai mắt.
…
“Thật đẹp.”
Không biết từ khi nào, Ti Hoàng Hàn Luyện đã vứt bỏ dây roi trong tay, tiến tới vài bước, lẳng lặng nhìn vết roi cùng máu tươi chằng chịt trên thân thể Nam Khiếu Hoàn. Hắn khẽ thở ra, tươi cười hiện lên trên gương mặt tinh điêu ngọc mài, mang theo một tia si mê vô cùng quỷ dị, trong mắt hắn, lại không hề có vui thích, ngược lại đều là dữ tợn cùng âm trầm.
Mà ánh mắt giống như muốn xuyên thấu thân thể Nam Khiếu Hoàn kia giờ phút này tràn ngập dục vọng. Một loại ánh mắt mãi mãi cũng không cảm thấy đủ, muốn càng nhiều, sung sướng, si mê, thậm chí là chìm đắm không thể tự dứt ra…
“… Quả nhiên là đẹp giống như tưởng tượng của ta.” Hắn đột nhiên khom lưng, há miệng, vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếm từng vệt máu tươi trên bụng Nam Khiếu Hoàn, đầu lưỡi thèm khát vòng quanh, máu tươi nhiễm đỏ cả trường bào nguyệt sắc, dính lên cả gương mặt như bạch ngọc của hắn.
Hắn lại không hề để ý tới, giống như đang thưởng thức một loại rượu ngon đem máu tươi trên người Nam Khiếu Hoàn từng chút một liếm sạch sẽ.
Trong con ngươi Nam Khiếu Hoàn chợt lóe qua vài tia kinh ngạc, y cắn chặt môi dưới, bằng vào chút ý thức mơ hồ nghĩ muốn đem thiếu niên trên người đẩy ra, thế nhưng tay chân đều bị trói buộc khiến y không thể động đậy một ngón tay, chỉ có thể để mặc Ti Hoàng Hàn Luyện ở trên người mình muốn làm gì thì làm.
Rất nhanh, cho dù không hề tình nguyện, phân thân bởi vì bị roi quất đau mà dịu xuống lại lần nữa trướng đại đứng thẳng.
“A… A…”
Cuối cùng, thời điểm Ti Hoàng Hàn Luyện dùng răng nanh cắn xé khuyên bạc trước ngực, thân thể Nam Khiếu Hoàn kịch liệt run lên, tiếng rên rỉ phá cổ họng mà trào ra.
“… Trên cái khuyên này, có khắc một chữ ‘Luyện’…” Phun ra khuyên bạc, một bàn tay tùy ý ma xát ở giữa hai chân Nam Khiếu Hoàn, Ti Hoàng Hàn Luyện tựa đầu trên bụng y, cười nói, “Đại biểu cho ngươi chính là của ta.”
“Ta muốn ngươi sống, thì ngươi sống, ta cho ngươi chết, thì ngươi chết, ta cho ngươi sống chết không được, ngươi liền sống chết không được, ta cho ngươi đến đỉnh điểm cực lạc, ngươi mới có thể đến đỉnh điểm cực lạc…!”
Dứt lời, tay kia liền sờ đến phân thân đứng thẳng giữa hai chân Nam Khiếu Hoàn.
Lần này, ý thức tiêu tán rất nhanh quy tụ trở về, Nam Khiếu Hoàn kinh hãi hét một tiếng: “Ngươi…!”
“A.” Ti Hoàng Hàn Luyện ngẩng đầu liếc y một cái, sau đó quỳ gối xuống trước người Nam Khiếu Hoàn, hai tay linh hoạt bắt đầu vuốt lộng phân thân to lớn của Nam Khiếu Hoàn.
Thủ pháp của hắn vô cùng tốt, chỉ ngắn ngủi một lát, vật phía trước của nam nhân đã đạt tới cực điểm, mắt thấy vài giọt bạch dịch đã tràn ra từ đỉnh đầu phân thân, ánh mắt Ti Hoàng Hàn Luyện trầm xuống, ngay sau đó, liền bóp chặt đỉnh đầu phân thân Nam Khiếu Hoàn.
“Hô… Hô…”
Cả người lập tức nổi da gà, vài giọt máu tươi theo miệng vết roi tràn ra, hòa lẫn với tầng tầng mồ hôi, mọi giác quan của Nam Khiếu Hoàn tựa hồ cũng muốn theo từng giọt máu đó trào ra.
Cơ thể nóng cháy, dục vọng tra tấn thân thể y, không được phóng thích lại khiến cho Nam Khiếu Hoàn gần như muốn phát cuồng. Lại thêm mọi thứ trước mắt y lúc này đều đã biến thành màu đen, nếu không có dây thừng trói buộc, e là đã sớm ngã sấp xuống đất.
Ti Hoàng Hàn Luyện bỗng nhiên ngồi thẳng lưng giương mắt lên, ánh mắt như điện nhìn Nam Khiếu Hoàn đang cúi đầu há mồm thở dốc: “Gọi ta chủ nhân, ta liền cho ngươi bắn.”
Hắn mặt mày loan loan, giống như một hài tử ngây thơ khờ dại. Tươi cười nơi khóe miệng xinh đẹp đến mê hoặc lòng người, phỏng chừng bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng sẽ không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của hắn. Chớ nói chi là một nam nhân sắp đạt đến cao trào lại bị ép buộc nén lại.
Thân thể Nam Khiếu Hoàn run lên, hô hấp lại có chút vững vàng lại. Sau một lúc lâu, y thở ra một hơi, nâng mắt nhìn Ti Hoàng Hàn Luyện. Trong khoảng thời gian cực ngắn, trong đôi con ngươi đã khôi phục lại vài tia thanh minh, biểu tình thống khổ cũng bị đè ép bởi sự kiên định.
“Chủ nhân… của ta… chỉ có duy nhất Mộ Hàn Trọng.”
Tiếng nói ám ách, hơi thở mỏng manh, từng chữ nói ra lại vô cùng chắc chắn. Trong hai mắt của y, không hề có một tia nghi hoặc hay lưỡng lự nào.
Sắc mặt Ti Hoàng Hàn Luyện cứng đờ, chậm rãi cúi đầu.
Thời gian tựa hồ chỉ trong một cái chớp mắt, lại giống như đã qua rất lâu. Ngay khi hai mắt Nam Khiếu Hoàn lại bắt đầu chậm rãi tan rả, một chất giọng âm lãnh lại vang lên: “Ngươi vẫn như thế.”
“Chủ nhân sao? Ha ha ha ha ha ha ha ha…” Cúi đầu cười lạnh dần dần biến thành cười to điên cuồng, Ti Hoàng Hàn Luyện ‘Xoát’ một tiếng buông tay đứng dậy, vươn cánh tay dài ra, dây roi vứt ở một bên đã lại lọt vào trong tay. Tức thì chỉ còn nghe tiếng roi phá không, xé rách không khí, thẳng tắp quất về hướng Nam Khiếu Hoàn.
“!”
Nam Khiếu Hoàn hừ nhẹ một tiếng, một roi này quất xuống, trước ngực lập tức tét ra một miệng vết thương, máu tươi bắn ra tung toé, bắn lên cả gương mặt Ti Hoàng Hàn Luyện.
Hắn cúi đầu dùng tay quẹt xuống một ít máu tươi dính trên mặt, lại giương mắt, âm trầm trừng thẳng người trên giá gỗ.
Ánh mắt ấy, bao trùm điều là điên cuồng. Không còn một tia lý trí, trong hai tròng mắt, lửa giận hừng hực thiêu đốt, quét sạch…
“Tốt, tốt lắm, ngươi vẫn luôn tốt như thế!” Một bên hung hăng quất roi, Ti Hoàng Hàn Luyện mắng to, “Trung tâm không phản bội? Cả đời bảo hộ chủ nhân?! Ha ha ha ha, rõ ràng là rác rưỡi thích bị nam nhân thao, mở miệng ra lại cứ thích thề thốt mấy lời trung tâm vô nghĩa!”
“Chủ nhân chỉ có duy nhất Ti Hoàng Hàn Phong? Ha ha ha, đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ! …”
‘Ba’ lại là một roi quất xuống.
“Hôm nay bổn vương phải khiến cho ngươi biết, ai mới là chủ nhân thật sự của ngươi!”
Roi quất ngày càng nhanh, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng xé gió vang lên không ngừng, tàn ảnh đan vào xen nhau.
Toàn thân Nam Khiếu Hoàn đều là máu tươi, nhắm chặt hai mắt, hấp hối bị buộc trên giá gỗ, khóe miệng chậm rãi chảy ra một đường máu đen.
Ti Hoàng Hàn Luyện giờ phút này, giống như Tu La chui lên từ lòng đất, khuôn mặt xinh đẹp dữ tợn như quỷ, hai mắt đỏ ngầu.
Một roi rồi lại một roi, giơ lên hạ xuống, hạ xuống giơ lên.
Rốt cục, Ti Hoàng Hàn Luyện kiệt sức, đứng sừng sững tại chỗ, mồm to thở phì phò, hai mắt không có tiêu điểm nhìn chằm chằm nam nhân trên giá gỗ.
Gương mặt người trước mắt dần dần trùng lặp với gương mặt suy yếu tái nhợt nhuộm đầy máu tươi trong trí nhớ. Thoáng chốc, cảnh vật xung quanh liền trở nên lạnh lẽo, đại tuyết trắng xoá bao phủ cả không trung.
Một bàn tay che kín vết thương ẩn hiện dưới lớp tuyết dày đặc.
Sợ hãi nháy mắt bao trùm đầu óc hắn, hắn dùng hết sức lực, nghiêng ngã lảo đảo chạy tới chỗ người nọ, trên đường không biết té bao nhiêu lần, rốt cục tới được bên cạnh y.
Y vẫn còn thở, nhưng rất mỏng manh, thân thể đều đã thấm lạnh như hàn băng.
Hắn ngồi sụp xuống thất thanh kêu gào trong đau đớn. Một bàn tay bỗng nhiên nhẹ nhàng xoa lưng hắn.
“… Điện hạ… thực xin lỗi… thuộc hạ không thể … tiếp tục tuân thủ … lời thề kia nữa …” Cuồng phong cuốn bay bông tuyết, câu nói cuối cùng của người nọ, khắc sâu vào trong đầu óc hắn.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, hắn đều giống như cái xác không hồn, cả ngày ở trong phòng không ra cửa không tiếp khách.
Thẳng đến khi Thất hoàng tử Ti Hoàng Hàn Phong tới cửa tìm hắn.
“U, Thập Tam đệ, ngươi làm sao vậy?” …“A, ngươi nói tên thị vệ kia sao?… Phải, là ta cho người làm như thế, có chuyện gì sao?” …“Ta thích y? Buồn cười, chỉ là một con cẩu trung tâm. Chơi chán rồi, đương nhiên nên vứt đi.” … Cẩu sao?…
Ha ha ha. Cẩu? Hóa ra là vậy, trong hoàng cung to lớn này, thực chất cũng chỉ là một đám chó điên vì tranh giành một miếng xương mà cắn nhau đến ngươi chết ta sống mà thôi.
Hắn nhớ tới nam nhân ôn nhu giúp hắn lau khô tóc, nhẹ giọng trả lời từng câu hỏi của hắn, càng không thể quên, biểu tình trên gương mặt tuấn lãng kia khi nhắc tới chủ nhân của mình.
Hắn rốt cục biết vì sao trong nụ cười kia lại ẩn chứa tuyệt vọng đến vậy.
Đêm Hè năm đó, hắn cười lạnh, đem trường kiếm trong tay từng tấc từng tấc đâm vào trái tim Ti Hoàng Hàn Phong.
…
Không biết qua bao lâu, đến khi hắn lại gặp được hai con người cực kỳ tương tự với quá khứ…
Chủ nhân quân tử ôn nhuận như ngọc.
Thị vệ trung tâm cứng rắn như đao.
Có cái gì khác biệt sao?…
Hết thảy đều giống nhau…
‘Ba’ một tiếng.
Dây roi trong tay rốt cục đứt thành hai đoạn.
Hai mắt sung huyết bị kiềm hãm, dần dần, màu đỏ biến mất, một tia lý trí trở về.
Hắn cởi xuống ngoại sam dính máu, ném trên mặt đất, nghiêng ngã lảo đảo đi ra ngoài.
Người trên giá gỗ hô hấp mỏng manh, vẫn không nhúc nhích.
“Chủ nhân duy nhất sao… A…”
Hết chương 77.