Đó là vào đêm giao thừa của Vân Khánh năm thứ nhất, Vân Liệt Đế ban yến tiệc chiêu đãi quần thần, đại thần từ tứ phẩm đều có thể mang theo gia quyến
[người nhà]cùng tham gia.
Ban đêm, bên trong Sùng Thụy Điện một mảnh ăn uống ồn ào. Nhiệt rượu tràn đầy, đế vương trên chủ tọa phất tay ra hiệu, hơn mười nữ tử theo một cánh cửa nhỏ liền đi ra, nhảy múa tuyệt đẹp.
Đa số đại thần ngồi ở đây đều đã uống đến có chút choáng váng đầu óc, ngày thường giả vờ giả vịt, đến hiện tại cũng không còn bao nhiêu người có thể đủ sức duy trì nét mặt. Đây là tiệc rượu thứ hai của buổi tối hôm nay, chỉ có hoàng đế cùng một ít đại thần tâm phúc, mà những gia quyết đi theo, cũng đã sớm cáo lui ra cung, còn ngồi ở lại, phần lớn đều là hài tử trong nhà các đại thần, dẫn đến để làm quen, thuận tiện kết giao bằng hữu có ích cho tương lai. Đó cũng là nguyên nhân mà Tả Thừa Uyên, đứa con cả của Tả gia xuất hiện ở trong này.
Vũ cơ múa xong, mọi người vỗ tay khen ngợi, Liệt Đế ban thưởng. Tả Mạn Đình – Tể tướng của Dận Quốc nhẹ vuốt cằm, trên gương mặt thanh tú ôn hòa mang theo một tia cười nhạt, tựa hồ không hề có men say. Liệt Đế hạ tay xuống, nhìn các võ tướng đã ngấm men rượu lớn tiếng ồn ào nói chuyện, Liệt Đế cũng không giận, ánh mắt mang theo vài phần nhiệt khí chậm rãi đảo qua hết thảy mọi người.
“Tả tướng mệt mỏi sao?”
Liệt Đế bỗng nhiên nổi hứng thú, ánh mắt chuyển tới trên người Tả Mạn Đình.
“Vi thần không dám.” Tả Mạn Đình xoay người hành lễ.
“Hay là cảm thấy yến hội này quá nhàm chán?” Nếu không, vì sao vẫn cứ giữ gương mặt ba đào bất kinh kia?
[ba đào bất kinh: thấy sóng dữ không sợ hãi]Trong thanh âm của Liệt Đế nghe không ra hỉ giận, Tả Mạn Đình lại cúi người xuống: “Không có.”
Ti Hoàng Vân Dật nghe câu trả lời kia, khẽ hừ một tiếng, vừa định tiếp tục nói gì đó, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở thiếu niên ngồi phía sau Tả Mạn Đình: “Trong triều vẫn hay đồn rằng hài tử của Tả tướng tuổi nhỏ đã có tư thế oai hùng. Tối nay nhìn thấy, thật sự không hề có nói quá.”
Tả Thừa Uyên năm nay vừa tròn mười bốn tuổi, vóc người cũng đã khá cao, hình thể thon dài cân xứng. Bất đồng với Tả Mạn Đình, trên người thiếu niên không có một tia khí khái thư sinh, dưới cái nhìn của Ti Hoàng Vân Dật, nói y là hài tử của Quyền gia còn dễ khiến người ta tin tưởng hơn.
“Thừa Uyên tạ ơn bệ hạ khen ngợi.” Tả Thừa Uyên không sợ hãi không hoảng hốt, bình tĩnh cung kính hành lễ, y không khiêm tốn, cũng không kiêu ngạo, tựa như lời tán thưởng của hoàng đế cũng chẳng khác mấy với lời tán thưởng của đại nương ven đường.
“Ha ha! Tả tướng, hài tử của nhà ngươi thật không tồi, trẫm thích!” Ti Hoàng Vân Dật cảm thấy vui vẻ, lại tán thưởng thiếu niên vài câu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhướng mày, thở dài: “Nếu Vân Tiêu có được một nửa nhu thuận trầm ổn như ngươi thì tốt rồi…”
Không ai mở miệng nói tiếp, mọi người đều tiếp tục yên lặng uống rượu dùng bữa
Tiệc rượu vẫn tiếp diễn, lại qua thật lâu, mặc dù Tả Thừa Uyên trầm ổn hơn rất nhiều bạn bè cùng lứa tuổi, nhưng ngồi hồi lâu cũng cảm thấy nhàm chán, vì vậy liền ngồi không yên. Nhận thấy hài tử đã biểu hiện nhàm chán, Tả Mạn Đình quay đầu lại thấp giọng nói: “Nơi này còn phải kéo dài một thời gian nữa mới kết thúc. Con có thể đi ra ngoài một chút, tiện thể nhìn ngắm pháo hoa.”
Tả Thừa Uyên ngẩn ra, lập tức khom người hành lễ: “Vâng, hài nhi đã biết.” Dứt lời, đứng dậy theo cửa bên hông đi ra ngoài.
Vừa đi ra, gió lạnh liền nghênh diện thổi vào mặt, khiến y mạnh rùng mình một cái. Bên trong ấm áp như mùa xuân, bên ngoài rét lạnh tịch liêu, tuyết đọng mấy ngày trước đến tối hôm nay cũng đã tan đi một nửa, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, đèn cung đình treo dưới mái hiên tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, mang đến một chút ấm áp.
Tả Thừa Uyên đứng dưới hành lang, đưa mắt liếc nhìn xung quanh. Đêm nay có yến tiệc, thủ vệ tương đối nghiêm ngặt, Bách Phúc Điện nằm ở phía Nam của Sùng Thụy Điện, nơi đó Liệt Đế mời rất nhiều gánh hát tới chiêu đãi quan viên. Tiếng động ầm ĩ theo gió không ngừng truyền đến, y suy nghĩ một lát, quyết định cất bước đi về hướng Bách Phúc Điện.
Đứng bên ngoài vây xem một hồi, Tả Thừa Uyên lại ly khai. Tình cảnh ở Bách Phúc Điện cũng không mấy khác biệt so với Sùng Thụy Điện, chỉ khác là không có đế vương, nhiều gánh hát, cũng không thể níu giữ chân y được bao lâu.
Y ngẩng đầu nhìn lên trời, lại lập tức cúi đầu. Mẫu thân cùng muội muội hẳn là đã về đến nhà, đêm giao thừa, cả nhà vốn nên vui vẻ cùng ngồi trước bàn cơm, nhưng trong trí nhớ của y, tình huống như vậy rất ít xảy ra, không khỏi, cảm thấy có chút xuống tinh thần.
Y cúi đầu bước đi, suy nghĩ lại bay thật xa, không cẩn thận liền đụng phải một người đang đi hướng ngược lại. Nhất thời chỉ nghe thấy ‘A ui’ một tiếng, Tả Thừa Uyên bị bất ngờ liền té ngã trên mặt đất.
“Đi đường kiểu gì thế?! Không có mắt sao? Tên nô tài nào…!!” Tiếng nói thiếu niên trong trẻo hàm chứa vài phần tức giận, vang lên phía trên đỉnh đầu.
Tả Thừa Uyên chậm rãi ngẩng đầu, sau đó liền giật mình ở tại chỗ.
Dưới bầu trời đầy sao, một gương mặt xinh đẹp tới cực điểm mang theo vài phần không kiên nhẫn nhìn chằm chằm y. Mắt phượng trong suốt sáng ngời, mũi cao thanh tú, môi mỏng hơi mím, hờ hững vô tình. Tử kim quan
[mũ đội trên búi tóc, màu tím] đeo trên tóc đen, vạt áo bằng lụa trắng thêu hình rồng bị gió thổi phất phơ, phối cùng đai lưng màu hổ phách, càng tôn thêm vẻ tuấn mỹ vô song của thiếu niên, tựa như thần tiên. Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, ánh mắt như đao từng tấc từng tấc đánh giá Tả Thừa Uyên, khí thế bức người, khiến cho đại não Tả Thừa Uyên trống rỗng, thậm chí quên cả hô hấp.
Rất lâu về sau, mỗi khi An Vô nhớ tới một màn này, đều không khỏi cười khổ. Thời điểm đó, trong tim của y, nói thật ra thì, cảm thấy kinh diễm nhiều hơn là sợ hãi. Nhưng lúc ấy y còn là một thiếu niên chưa hiểu thế sự, căn bản không thể phân biệt, chỉ biết rằng vừa nhìn người nọ một cái, liền hồi lâu cũng không thể mở miệng, là sự thật vô cùng rõ ràng.
“… Ngươi là ai?” Thiếu niên đánh giá xong, bỗng nhiên cất tiếng hỏi. Phục sức và phong thái như thế, hẳn không phải là nô tài trong cung.
Nhưng mà Tả Thừa Uyên không trả lời hắn, cứ duy trì tư thế ngã dưới đất mãi không nhúc nhích, còn ngơ ngác nhìn hắn.
Thiếu niên không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh lùng nhìn quét người dưới đất một vòng, liền xoay người định rời đi. Xem bộ dạng của tên này, không chừng chỉ là một ngốc tử… Uổng công vừa rồi hắn còn có vài phần hứng thú đối với y…
Kết quả chưa đi được mấy bước, thiếu niên áo trắng lại quay trở về. Hắn tự cáu giận với hành động của mình, nhưng tia tò mò trong lòng cứ như sợi lông chim chọc ngứa, khiến hắn không thể cứ như vậy mà rời đi.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Tả Thừa Uyên, híp mắt lại gần đánh giá.
… Bộ dạng kỳ thật cũng không tồi… Nhưng đáng tiếc …
Hắn bĩu môi.
“… A?!” Đột nhiên một tiếng thét kinh hãi vang lên,Tả Thừa Uyên đang ngây ngốc bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt thiếu niên đang kề sát, liền theo bản năng mạnh đứng dậy lui về phía sau.
Bị tiếng thét thình lình hù dọa, thiếu niên nhất thời cảm thấy tức giận, ‘Xoát’ một tiếng đứng lên, duỗi tay ra, hung hăng đè lại vai trái Tả Thừa Uyên, đem người giữ im tại chỗ, hai mắt trầm xuống, lông mày nhíu lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Kêu la cái gì?!”
Tả Thừa Uyên còn nhỏ tuổi nhưng đã sớm bái bằng hữu Tả Mạn Đình làm sư phụ, người bằng hữu kia là kiếm khách nổi danh trên giang hồ, lại thêm ngộ tính
[khả năng tiếp thu] của y cũng không tồi, luôn cần cù luyện tập, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng thân thủ cũng đã không tầm thường. Vậy mà thiếu niên nhỏ nhắn và yếu ớt này chỉ nhẹ nhàng nhấn một cái, lại khiến toàn thân y không thể giãy giụa, nội tâm Tả Thừa Uyên không khỏi kinh hãi.
“… Ngươi tên là gì?” Hai mắt thiếu niên khóa chặt trên người Tả Thừa Uyên, hỏi.
“Tả… Thừa Uyên.” Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, trong đầu y lại lần nữa trống rỗng, thẳng đến khi bả vai bị người nọ buông ra, y mới hồi phục lại tinh thần.
Thiếu niên nghe được câu trả lời, rốt cục sắc mặt cũng tốt lên một chút, hắn nghiền ngẫm cái tên vừa nghe, trong mắt đột nhiên lóe sáng: “Ngươi là hài tử của Tả tướng?”
“… Phải.” Tả Thừa Uyên thấp giọng đáp, vô thức lui về phía sau hai bước. Tuy rằng thiếu niên này phi thường tuấn mỹ, nhưng loại hơi thở không dễ chọc vào phát ra từ trên người hắn khiến y theo bản năng nghĩ muốn né tránh. Trong ngày thường, khi y gặp loại người như vậy, đều là tránh được liền tránh. Dù sao thì lỡ cơn giận của thiếu niên bạo phát, một lời không hợp liền đánh nhau là rất có khả năng a … Nhớ tới những lần bị Tả Mạn Đình quở mắng, Tả Thừa Uyên lại lặng lẽ thối lui.
“Ta là Vân Tiêu, Ti Hoàng Vân Tiêu.” Ai ngờ người đối diện bỗng nhiên nở nụ cười với y, “Ngươi hẳn là vừa từ Sùng Thụy Điện đi ra… Nghe một đám lão nhân nói lời vô nghĩa, có phải rất nhàm chán hay không?”
“Ách…” Ung Thân Vương trong đồn đãi hiện tại không chỉ cười với y, còn nói những lời này với y, Tả Thừa Uyên hoàn toàn không kịp tiếp thu, không biết vị vương gia này đang muốn làm cái gì.
Thật ra mục đích của Ti Hoàng Vân Tiêu rất đơn giản, cũng thực rõ ràng, ý muốn kết giao rõ rệt như thế, nếu đổi lại là một kẻ thông minh, e rằng đã sớm cười vui vẻ chấp nhận, nhưng cố tình hôm nay người hắn gặp lại là Tả Thừa Uyên.
Tả Thừa Uyên có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt: “Không, không có!…” Nhận thấy ánh mắt người đối diện đột nhiên lại lạnh xuống, đại não gấp gáp, lời nói kế tiếp, liền không kịp suy tư đã nói ra miệng, “Không, không… phải.. là có chút… chính là, đồ ăn ngon lắm… ăn… múa, múa cũng… múa cũng rất hay, ân, múa cũng rất hay.”
Dưới ánh mắt chăm chú của Ti Hoàng Vân Tiêu, lời nói được một nữa liền đổi ý, sau đó vòng trở về, miễn cưỡng cho ra một đáp án ba phải cái nào cũng được.
Tả Thừa Uyên xuất thân thế gia, lại là con trai độc nhất trong nhà, tuy rằng ngày thường Tả Mạn Đình dạy dỗ phi thường nghiêm khắc, còn theo sư phụ ở trên giang hồ vài năm, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, khi ở nhà được sủng ái rất nhiều, tính tình tuy trầm ổn, lại chưa từng nếm trải qua sóng gió, nhất thời nghe vị vương gia thiếu niên ở trước mắt nói như vậy, tình thế cấp bách, lời nói không khỏi đứt quãng.
“Phốc.” Nét mặt vốn bình tĩnh của Ti Hoàng Vân Tiêu sau khi nghe xong rốt cục nhịn không được mà cười ra tiếng. Cùng y nói chuyện, chỉ là do hắn nhất thời cảm thấy hứng thú, không nghĩ tới, ngoài dự đoán, lại chạm tới tâm tư đơn thuần của người nọ, liếc mắt một cái liền nhìn thấu một tiểu tử thế gia công tử.
“Múa cũng rất hay… Rốt cuộc là điệu múa đẹp, hay là người nhảy múa đẹp?” Tâm tư xoay chuyển, Ti Hoàng Vân Tiêu bỡn cợt cười ra tiếng, vuốt cằm, một bộ đầy thâm ý.
Tả Thừa Uyên ban đầu còn không hiểu vì sao ngữ khí của Ti Hoàng Vân Tiêu lại như thế, nhưng bị ánh mắt thâm ý kia nhìn một hồi, y cũng dần dần hiểu được, vì thế ‘Ông’ một tiếng, khuôn mặt liền đỏ hơn phân nửa.
Thiếu niên ở tuổi này, đối với người khác phái, phần lớn đều là mông lung hòa lẫn vài tia khát khao ngượng ngùng. Y đương nhiên cũng không ngoại lệ, bị người trêu ghẹo như vậy, liền vội vàng xua tay đỏ mặt giải thích: “Không, không phải… tuyệt đối không phải… ta… tuyệt đối…”
Nhìn bộ dáng hoảng hốt đến luống cuống tay chân của y, nội tâm Ti Hoàng Vân Tiêu nảy lên một cỗ cảm giác sung sướng, mi dài nhẹ chớp, ‘Nga’ một tiếng, lại nói tiếp: “Không phải? Thật sự không phải? … Không đúng a, ngươi xem, ta hỏi ngươi có phải nghe đám quan viên nói lời vô nghĩa rất nhàm chán không, ngươi bảo là không có. Nhưng lại rất để ý đồ ăn ngon, múa đẹp. Như vậy, không phải đã rất rõ ràng sao?”
Hắn tiến tới một bước, hướng Tả Thừa Uyên nháy mắt mấy cái: “… Sự thật chính là, ngươi căn bản không nghe bọn họ nói chuyện, mà chỉ chuyên tâm xem vũ cơ nhảy múa.”
Lời nói của hắn vô cùng chắc chắn, giọng điệu khẳng định. Nghe vào tai Tả Thừa Uyên, cơ hồ khiến bản thân cũng phải thuận theo thừa nhận, chính mình cả đêm đều chỉ chăm chú nhìn vũ cơ.
“Chuyện này thì có gì mà phải phủ nhận?… Ngươi muốn người nào, nói với bổn vương. Ngày mai bổn vương sẽ đem nàng tặng cho ngươi.” Lời nói càng ngày càng lạc đề, ngay cả chính Ti Hoàng Vân Tiêu, cũng có chút buồn bực. Nhưng hắn chỉ chú ý xem nét mặt của y, căn bản không kịp suy xét trong lòng, lời đã ra khỏi miệng…
“Ngươi… ngươi…” Thấy hắn nói giống như thật, Tả Thừa Uyên vừa nghĩ tới nếu hắn thật sự đem một vũ cơ đưa tới chỗ y, bị phụ thân nhìn thấy, y liền cuống quýt, trong lúc nhất thời, không biết phải trả lời như thế nào, ngươi ngươi nửa ngày, mặt trướng đến đỏ bừng, nói không nên lời.
Nhìn bộ dáng người đối diện, tươi cười trên môi Ti Hoàng Vân Tiêu càng ngày càng sâu, cảm thấy cũng chơi đùa đủ rồi, nếu còn tiếp tục trêu chọc, đợi người này kịp phản ứng, phỏng chừng sẽ giơ tay giậm chân a.
Nghĩ đến đây, hắn vừa định dừng lại giải thích, chợt nghe ‘Bùm’ một tiếng, đỉnh đầu có thứ gì đó nổ tung.
Bầu trời đêm nháy mắt sáng như ban ngày, hai người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa màn đêm đen đặc, vô số ánh sáng từ một điểm nhỏ bắn ra bốn phía, vẽ nên những đường cong chói mắt trên bầu trời, vô cùng đẹp. Tả Thừa Uyên nhìn xem ngây người, giây tiếp theo, lại thêm một điểm sáng nổ tung, đường cong bắn ra lại khác hoàn toàn với cái trước đó.
Trong lúc nhất thời, chỉ nghe tiếng pháo hoa nổ không ngừng, vẽ lên màn trời một bức tranh diễm lệ đầy màu sắc, cái sau tiếp nối cái trước, trùng trùng điệp điệp, tản ra bốn phía.
—— Hỏa thụ ngân hoa bất dạ thiên
[ý chỉ pháo hoa sáng như ban ngày], đúng là dựa theo cảnh sắc tuyệt hảo này mà miêu tả.
Tiếng động lớn tràn ngập bên tai, quan viên ở Bách Phúc Điện đều đứng lên ngẩng đầu thưởng thức pháo hoa, ngay cả nhóm vũ cơ ca múa trên đài, cũng kìm lòng không đậu mà ngừng lại cùng chiêm ngưỡng. Trong Sùng Thụy Điện, Vân Liệt Đế dẫn theo một nhóm thần tử đi ra chính điện, khoanh tay mà đứng, nhìn lên bầu trời.
Tiếng chuông đón chào năm mới vang lên giữa tiếng pháo hoa rộn ràng, từng tiếng từng tiếng, từ trong cung truyền tới ngoài cung, truyền đến nội thành, truyền đến ngoại thành. Dân chúng trong thành Huyền Chu đều đi ra đầu đường, kiển chân xem pháo hoa.
Dưới ánh lửa muôn vàn màu sắc, Ti Hoàng Vân Tiêu thu hồi ánh mắt, đi đến bên người Tả Thừa Uyên, đột nhiên vỗ vào lưng y: “… Uy! Mắt ngươi xem đến co rút…”
Bị hắn vỗ, Tả Thừa Uyên mới từ trong cảnh đẹp trước mắt phục hồi tinh thần lại. Hàng năm đều có pháo hoa, chuyện này cơ hồ đã thành thông lệ. Nhưng trước kia đều đứng ở hậu viện nhà mình xem, năm nay đứng ở trong cung xem, cảm nhận hoàn toàn bất đồng. Y cúi đầu, không khỏi thì thào lẩm bẩm: “Thật sự là… rất đẹp…”
“Vô nghĩa.” Ti Hoàng Vân Tiêu kề sát vào lỗ tai y, “Mấy chục vạn lượng bạc, có thể không đẹp sao.”
Lời này của hắn một nửa là chế nhạo, một nửa là khinh thường, lúc này nói ra, thật có chút phá hư bầu không khí, nhưng mà hắn căn bản không thèm để ý, thứ hắn để ý chính là, lời hắn đã nói ra nửa ngày, vậy mà tiểu tử họ Tả trước mắt, vẫn không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
Nghĩ đến đó, hắn liền hận đến nghiến răng. Bề ngoài của hắn cực kỳ xuất sắc, từ nhỏ tính tình đã rất tự đại, hắn đi đến đâu, đều có vô số ánh mắt ái mộ dõi theo, chưa hề có ai ở trước mặt hắn hết lần này tới lần khác ngẩn người như tiểu tử này.
“…” Tả Thừa Uyên thấy hắn tiếp cận quá gần, tim bỗng nhiên đập nhanh, vội vàng lui ra mấy bước, tìm cớ muốn ly khai, “… Ta, ta đi trước. Phụ thân hắn… đang đợi ta.”
Ti Hoàng Vân Tiêu không nói lời nào, chỉ hơi híp mắt, thu hồi hai tay, đứng ở sau lưng y, mắt nhìn chằm chằm người đang muốn đào tẩy, đè thấp thanh âm: “Không kết thúc sớm vậy đâu… Uy, Tả Thừa Uyên, ta dẫn ngươi đi một nơi, cam đoan tốt hơn so với tiệc rượu kia.”
“Ngươi có đi hay không?” Ti Hoàng Vân Tiêu hắn rất hiếm khi có hứng thú kết giao bằng hữu, đương nhiên sẽ không dễ dàng để cơ hội lướt qua trước mắt.
Tả Thừa Uyên dừng bước, sau một lúc lâu, mới quay đầu nhìn lại, trong mắt có vài tia tò mò: “Nơi nào?”
‘Bùm’ một tiếng, một viên pháo hoa vừa vặn nổ tung trên đỉnh đầu Tả Thừa Uyên, trong phút chốc, đôi con ngươi trong suốt kia liền xâm nhập thẳng vào trái tim. Ti Hoàng Vân Tiêu ngẩn ra, lập tức, chậm rãi nở nụ cười: “… Tới nơi, ngươi liền biết.”
Thẳng đến khi hai người đều ngồi trên mái ngói lưu ly, Tả Thừa Uyên vẫn còn có chút lăng lăng.
Không phải nói đi nơi nào đó sao? Sao lại… Là nóc nhà một cung điện không biết tên này?
Có lẽ là nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương, Ti Hoàng Vân Tiêu nằm ngửa ở bên cạnh hiếm có giải thích vài câu: “Đợi lát nữa còn có đợt pháo hoa thứ hai, ngươi muốn ngắm, nơi này chính là vị trí tuyệt hảo nhất.”
Hắn tùy tay kéo qua hai vò rượu nhỏ, đẩy ra giấy dán một vò, ngửi ngửi, nhìn cũng không nhìn liền ném vò còn lại qua cho Tả Thừa Uyên ở một bên.
Tả Thừa Uyên ngơ ngác nhìn nhìn thứ mình vừa tiếp được, lại nhìn sang thiếu niên nằm ngửa bên cạnh đã cầm vò rượu uống ngon lành: “… Chúng ta còn chưa cập quan*… uống rượu… không tốt lắm đâu.”
[*cập quan: là lễ đội mũ, ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ]Gia quy Tả gia rất nghiêm khắc, Tả Thừa Uyên từ nhỏ luôn nghe theo mệnh lệnh của phụ thân. Lúc này không cẩn thận bị người này kéo ngồi trên nóc nhà đã thấy thực mất thể thống, uống rượu… nói như thế nào cũng… rất không nên.
Ti Hoàng Vân Tiêu thoáng giật mình, sau đó chậm rãi hạ vò rượu trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn sang, dùng ánh mắt nhìn kẻ quái dị mà nhìn Tả Thừa Uyên, hơn nửa ngày, mới mở miệng nói: “… Rượu của bổn vương vô cùng trân quý, không dễ dàng được uống đâu.”
Dứt lời, lại quay đầu trở lại, từ trong thực hạp lấy ra vài món ăn nhắm rượu, sau đó nằm bắt chéo chân, một tay ôm rượu, một tay bóc lên mấy viên đậu phộng, ném lên không trung, sau đó dùng miệng tiếp đón, nhai nhai nuốt xuống.
Tả Thừa Uyên ở một bên nhìn xem mà trợn mắt há hốc mồm, đương nhiên không phải ngạc nhiên vì độ tung hứng chuẩn xác của người nọ, mà là vì việc trước mắt không phải là việc mà một vị vương gia nên làm a, vậy mà người nọ vẫn không chút e dè, thập chí còn thành thục nhàn nhã tận hưởng lạc thú ngay trước mặt y.
Tả Thừa Uyên do dự nửa ngày, thẳng đến pháo hoa lần nữa che kín bầu trời, vẫn là không mở vò rượu ra.
Bọn họ ngồi ở nóc nhà, so sánh với đứng trên mặt đất, cảm giác càng thêm gần sát bầu trời, pháo hoa giống như đang nổ tung ngay trên đỉnh đầu, tựa hồ còn có thể chạm đến. Tả Thừa Uyên nhìn xem không chuyển mắt, Ti Hoàng Vân Tiêu nằm ở một bên tự mình hưởng thụ, uống rượu ăn đồ nhắm, giữa hai người nhất thời rất im lặng, nhưng lại có một loại hài hòa vô cùng kỳ diệu.
Theo pháo hoa nổ tung, thâm cung yên tĩnh lâu dài bỗng chốc sôi trào, cung nữ thái giám thị vệ cùng các đại thần đều tụ năm tụ ba, vui cười nhìn ngắm pháo hoa, nơi nơi đều tràn đầy không khí đón năm mới.
… Mà bên cạnh hắn, cũng không còn, tịch liêu như mọi năm nữa.
Ti Hoàng Vân Tiêu lại uống một ngụm rượu, hạ xuống tay áo vừa lau đi nước rượu, khóe miệng không tự giác mà nở nụ cười.
“Uy, ngươi thật sự không uống?”
“… Không uống.” Tả Thừa Uyên ý chí kiên định, chống cự lại cám dỗ.
“Thật đáng tiếc.” Ti Hoàng Vân Tiêu bĩu môi thở dài, “Đây chính là trân phẩm đặc chế của ta, không cùng đẳng cấp với những tạp rượu ngoài kia. Mất đi cơ hội này… về sau ngươi dù có muốn cũng không tìm được đâu a.”
Tiếp tục dụ dỗ, nói dối mà mặt không chút thay đổi. Rượu của hắn, tất nhiên là vô cùng tốt, nhưng kỳ thực cũng không tính là trân phẩm.
Tả Thừa Uyên nhịn không được cúi đầu nhìn nhìn vò rượu, y tựa hồ ngửi thấy được một cỗ mùi rượu nồng đậm.
“Tả tướng khẳng định cũng đã uống không ít… Ngươi chỉ uống một chút, hắn tuyệt đối sẽ không phát hiện.”
“Xưa nay bất luận là văn nhân hay võ giả
[người tri thức hay người thô lỗ] đều yêu thích uống rượu… Ngươi thật sự không muốn nếm thử một chút xem nó rốt cục có tư vị gì sao?”
“Thật sự không muốn?…”
“Nhược quán*? Nhìn bộ dáng ngươi, bất quá cũng kém ta hai ba năm thôi…”
[*nhược quán: thời xưa gọi thanh niên dưới 20 tuổi là nhược quán]“Ta mười bốn.”
Tả Thừa Uyên đột nhiên mở miệng.
Ti Hoàng Vân Tiêu lải nhải, đang định tiếp tục dụ dỗ nghe vậy liền mạnh ngồi dậy: “Ngươi mười bốn?”
“Đúng vậy… làm, làm sao vậy?” Lại bị ánh mắt nhìn chằm chằm của đối phương làm cho ngượng ngùng, Tả Thừa Uyên thực sự khó hiểu.
Ti Hoàng Vân Tiêu bất mãn nhíu mày, ôm lấy hai tay, cao thấp đánh giá: “Ngươi thế nhưng lớn hơn ta?” Mày nhăn lại sâu hơn vài phần, “… Ta không tin.”
“Mười bốn chính là mười bốn. Ta cần gì phải lừa ngươi.” Tả Thừa Uyên gằn từng tiếng nói xong, ánh mắt một mảnh nghiêm túc. Ở thế giới của y, một chính là một, hai chính là hai, căn bản không có chuyện gì phải nói dối.
“…” Ti Hoàng Vân Tiêu thấy bộ dáng y nghiêm túc nhìn mình, tâm tư bách chuyển, chớp mắt vài cái, bừng tỉnh đại ngộ nói, “Ta mười ba.” Dứt lời, liền lẳng lặng quan sát Tả Thừa Uyên, ánh mắt tiện thể chuyển nhìn xuống vò rượu bên người y.
“Cho nên?” Tả Thừa Uyên ngơ ngác hỏi.
“Cho nên…” Ti Hoàng Vân Tiêu giơ lên vò rượu trong tay, ngửa đầu uống một hơi, “Ta chưa cập quan, nhưng ta đã uống rượu. Mà ngươi, cũng chưa cập quan, hơn nữa, còn lớn hơn ta một tuổi…”
Hắn buông vò rượu, nghiêng người tới trước mặt Tả Thừa Uyên, “Cho nên, ngươi cũng có thể uống.”
Hai chữ ‘Cho nên’ này hoàn toàn không có một chút lo-gích, thế nhưng trong đầu Tả Thừa Uyên lúc ấy đã là một mảnh đen đặc, nhìn đôi con ngươi lưu quang tràn đầy của thiếu niên, chậm chạp gật gật đầu.
Ti Hoàng Vân Tiêu mừng rỡ, một phen đưa tay qua, cầm lấy vò rượu, một chưởng liền đẩy ra giấy dán, sau đó đưa tới trước mặt Tả Thừa Uyên.
Tả Thừa Uyên lúc này mới biết mình vừa đáp ứng cái gì, nhưng mà đã không thể đổi ý. Nam tử hán nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Y gật đầu, đây là sự thật.
Vì thế liền tiếp nhận vò rượu, học theo bộ dáng Ti Hoàng Vân Tiêu, ngửa đầu uống vào một ngụm to.
Sau đó, bị sặc đến ho khan liên tục.
Ti Hoàng Vân Tiêu ở một bên không chút khách khí cười to.
Tả Thừa Uyên không hiểu sao đỏ mặt.
Ti Hoàng Vân Tiêu lớn tiếng cười, hắn đã lâu rồi không cười đến thoải mái như vậy. Nghe tiếng châm ngòi pháo hoa bên tai, ở sâu trong nội điện, một ý niệm liền nảy lên trong đầu.
—— Tiểu tử này, cũng không tệ lắm a.
Trời mới biết bốn chữ ‘Cũng không tệ lắm’ của Ung Thân Vương là có ý nghĩa gì. Dù sao, với Ti Hoàng Vân Tiêu mười ba tuổi, lúc ấy cảm thấy được, người trước mắt này, ân, thật sự là không tồi.
Ti Hoàng Vân Tiêu vừa cười, một bên tùy tay đưa qua một cái khăn. Hắn đưa qua rất tự nhiên, Tả Thừa Uyên đón nhận cũng tự nhiên, đợi đến khi khăn lau xong nước rượu dính trên môi, mới kịp phản ứng.
“… Tạ ơn… tạ ơn ngươi.” Tả Thừa Uyên đỏ mặt đem khăn trả lại cho Ti Hoàng Vân Tiêu, ngoan ngoãn nói lời cảm tạ.
Ti Hoàng Vân Tiêu dời dời người tới gần Tả Thừa Uyên, lại chỉ chỉ vò rượu: “Chậm rãi uống, từng ngụm từng ngụm, không cần gấp.”
Tả Thừa Uyên dựa theo chỉ thị, uống từng ngụm từng ngụm, cho nên sau đó không còn bị sặc như vừa rồi.
Uống nhiều mấy ngụm, hương vị vốn có chút cổ quái, từ từ sinh ra một loại tư vị rất vi diệu. Tả Thừa Uyên có chút say, phi thường thành thực đem cảm thụ của mình nói cho thiếu niên cùng ngồi trên nóc nhà nghe.
“Ta không lừa ngươi đúng không…?” Ti Hoàng Vân Tiêu có chút tự đắc.
“Ân, ngươi không lừa ta.” Tả Thừa Uyên thành thật nói.
“Ha hả…” Không khỏi cười ra tiếng, hai chữ ‘Không tệ’ hắn đánh giá Tả Thừa Uyên ban đầu hiện tại đã thăng cấp lên thành ‘Rất tốt’.
Vì thế hơn nửa đêm, liền có hai người cứ như vậy nằm trên nóc nhà uống rượu ăn đồ nhắm.
Đợi chuông báo canh bốn vang lên trong cung, Ti Hoàng Vân Tiêu mị mị mắt, hướng Tả Thừa Uyên bên cạnh đã có vài phần men say nói: “Thời gian không còn nhiều, ngươi quay về Sùng Thụy Điện đi.”
“A?” Trong lúc nhất thời Tả Thừa Uyên không kịp phản ứng.
“… Nhớ rõ khi trở về đầu tiên ngươi phải đi tắm rửa. Ngô, như vậy bọn họ sẽ không phát hiện ra ngươi uống rượu.” Ti Hoàng Vân Tiêu đứng dậy, duỗi tay duỗi chân, một bên chỉnh lại y bào một bên nói, thấy người trước mắt không nói gì, lại bổ sung: “Biện pháp này ta đã dùng rất nhiều lần, cam đoan dùng được!”
Tả Thừa Uyên lúc này mới chính thức tỉnh táo lại, cúi đầu đáp một tiếng ‘Ừ’.
“Tốt lắm. Ta cũng phải nhanh trở về … Hẹn gặp lại, Tả Thừa Uyên.” Ti Hoàng Vân Tiêu cười cười, sau đó nhẹ thả người, đã nhảy xuống nóc nhà, theo một phương hướng rời đi.
Tả Thừa Uyên nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, trong lòng chậm rãi dâng lên vài tia không muốn. Lúc này, y không hề nhớ thân ảnh Tả Mạn Đình đang chờ y, toàn bộ trong đầu đều là vẻ mặt nhăn mày nhíu của Ti Hoàng Vân Tiêu.
“A…. đúng rồi!” Người cơ hồ đã đi xa bỗng nhiên quay trở lại, ngửa đầu nhìn người trên nóc nhà, “Cái này cho ngươi!” Nói xong, theo bên hông lấy xuống một vật gì đó, dùng sức ném lên, đồ vật kia liền rơi vào trong tay Tả Thừa Uyên.
… Là một khối lệnh bài, mặt sau có khắc một chữ ‘Tiêu’.
“Khi nào ngươi muốn tìm ta, dùng thứ này làm bằng chứng, tuyệt đối không có ai dám ngăn cản ngươi…” Ti Hoàng Vân Tiêu tăng lớn hanh âm, “Nhớ kỹ, ta ở Cảnh Hòa Cung!”
“Nếu vẫn tìm không thấy, thì nhớ nói tên của ta ra! Nhớ kỹ đó~” Tiếng cuối cùng, Ti Hoàng Vân Tiêu kéo dài giọng nói.
“Ta nhớ kỹ.” Tả Thừa Uyên gật gật đầu, gắt gao nắm chặt lệnh bài trong tay.
“Ha ha… Tốt lắm, chúng ta ngày khác gặp lại!” Dứt lời, Ti Hoàng Vân Tiêu hướng y cười cười, sau đó xoay người lại gấp gáp chạy đi, không lâu liền biến mất dưới nhiều tòa cung điện.
Tả Thừa Uyên cầm lệnh bài, cúi đầu chăm chú nhìn.
Hồi lâu, một trận gió lạnh thổi tới, y phục hồi tinh thần lại, run rẩy, cuối cùng cẩn thận đem lệnh bài cất vào trong ngực, lúc này mới nhảy xuống nóc nhà, mang theo xuống vò rượu cùng thực hạp người nọ ném trên nóc nhà.
Thời điểm trở lại Sùng Thụy Điện, các đại thần đều đã giải tán gần hết. Tả Mạn Đình ngồi ở tại chỗ, nhìn Tả Thừa Uyên trở về, mới khẽ thở dài, đứng dậy nắm tay hài tử, ra cung về nhà.
Sau khi về nhà bốn ngày, Tả Thừa Uyên liền bệnh một trận. Đợi bệnh của y khỏe lại, bốn tháng đã trôi qua.
Tháng năm cùng năm, Tả gia mưu nghịch, hơn ba trăm người trong vòng nửa tháng đều bị giết. Trong đó, có cả Tả Mạn Đình.
Mà con trai độc nhất của Tả gia Tả Thừa Uyên, được hảo bằng hữu của Tả Mạn Đình, cũng là sư phụ của y bí mật mang ra khỏi Huyền Chu.
Đợi y thanh tỉnh lại, bản thân đã ở một nơi rất xa. Y khóc ngất bên linh vị Tả Mạn Đình, trong tay siết chặt một khối lệnh bài.
—— Tốt lắm, chúng ta ngày khác gặp lại.Tả Thừa Uyên không ngờ rằng, ‘Ngày khác’ đó, chính là mười lăm năm sau.
“Tiêu công tử, Hứa đại ca làm người chính trực, giang hồ không ai không biết, trong chuyện lần này chắc chắn có hiểu lầm, không bằng mọi người cùng nhau ngồi xuống uống chén rượu, bình tĩnh nói chuyện, như thế nào?”
Chỉ liếc mắt một cái, y đã nhận ra hắn. Dưới cơn mưa tí tách, thanh niên đối diện tuấn mỹ vô song, hàn quang trên trường kiếm bắn ra bốn phía, ánh mắt hắn nhìn về phía y, băng lãnh vô tình.
Lần tiếp theo gặp lại, y là An Vô.
Hết phiên ngoại 6.