Mộ Hàn Trọng

Chương 82

Bầu không khí giữa hai người một mảnh trầm mặc.

Đau đớn cùng chua xót nơi lồng ngực giống như bụi gai bén nhọn, từ trái tim nhanh chóng lan tràn, quấn quanh thân thể hắn. Cảm giác vô lực khi không nhận được lời đáp lại nào khiến hắn cảm thấy vô cùng thất bại.

Từ lần đầu tiên mở mắt tại thế giới này, nhìn thấy Nam Khiếu Hoàn, hắn vẫn cứ vô thức để ý tới người nam nhân này. Y tựa như bảo thạch chưa thành hình, đơn thuần chất phác, dễ dàng hấp dẫn hắn. Sự trầm mặc của y, sự ẩn nhẫn của y, sự kiên trì của y, làm cho tim hắn đập thình thịch, mà lòng trung thành tuyệt đối của y dành cho Mộ Hàn Trọng, chính là điều hắn yêu thích nhất ở y.

Thế nhưng, giờ khắc này, Vu Diệp lại cực kỳ căm hận hai chữ ‘Trung thành’ kia.

Hai chữ ấy làm cho Nam Khiếu Hoàn luôn phục tùng thuận ngoan, làm cho Vu Diệp có thể tùy tiện yêu cầu mọi thứ, nhưng đồng thời cũng chính là lớp màn che phủ tầm mắt y, biến thành trở ngại giữa hai người.

Vu Diệp bỗng nhiên lại thấy muốn cười, vì thế, hắn nở nụ cười.

Tiếng cười trầm thấp chậm rãi vang lên trong phòng. Nụ cười kia tràn ngập buồn bả vô lực, tuy rằng rất khẽ, nhưng nghe vào tai người dưới đất, lại là vô cùng nặng nề.

Nam nhân quỳ rạp trên mặt đất, lợi dụng tóc dài rủ xuống che đi biểu tình trên mặt mình, thân thể bất giác run rẩy.

Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, có thị nữ thấp giọng nói: “Chủ thượng, đã đến giờ uống dược.”

Nụ cười dừng lại, thay vào đó là tiếng thở dài thật sâu.

Vu Diệp cũng không thèm nhìn tới nam nhân quỳ gối trước mặt, đi thẳng ra ngoài, mở cửa phòng.

Các thị nữ đứng chờ ngoài cửa vừa định cất bước tiến vào, lại bị Vu Diệp ngăn lại, hắn tự tay cầm lấy thực hạp: “Đi chuẩn bị nước tắm đi.”

“Vâng, nô tỳ đã biết.” Thị nữ gật đầu, xoay người lập tức lui xuống.

Trong thực hạp là mấy đĩa thức ăn tinh xảo, hai chén cháo hoa và hai chén dược. Hai chén dược…

Vu Diệp thùy mi mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng một chén dược trong đó. Hắn yên lặng đứng trước bàn tròn, trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, mới bưng chén dược ra khỏi thực hạp.

Sau đó lại cầm lấy một cái chén rỗng khác, rót chút nước ấm.

Chậm rãi đi đến trước mặt Nam Khiếu Hoàn: “Đi lên giường nằm.”

Ngữ khí thập phần bình thản, nhưng uy nghiêm trong đó là không cho phép cự tuyệt. Nam Khiếu Hoàn tựa hồ cũng hiểu được điều đó, vì vậy đứng dậy cực nhanh, bò lên giường. Thế nhưng đệm giường mềm mại thoải mái với y mà nói, lại giống như phủ đầy kim châm. Y ngồi cố định một chỗ, cả người cứng ngắc.

Vu Diệp ngồi vào mép giường, đem chén nước ấm đưa tới trước mặt Nam Khiếu Hoàn.

Đầu vẫn cúi thấp sau vài giây, mới nâng lên. Trong đôi con ngươi không biết từ khi nào đã tràn ngập luống cuống cùng lo sợ, bờ môi khô nứt run rẩy mở miệng: “… Chủ thượng…”

Tiếng nói khàn khàn khô khốc vang lên, hai mắt Vu Diệp trầm xuống, quay đầu đi: “Hiện tại ta không muốn nghe ngươi nói chuyện.”

Nghe vậy, nam nhân trên giường ngẩn ra, giây tiếp theo, vài tia ngạc nhiên cùng đau đớn không kịp đề phòng liền hiện lên trên gương mặt lãnh ngạnh.

Vu Diệp đã quay mặt đi cho nên không nhìn thấy, hắn chỉ hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Uống hết.”

Nam Khiếu Hoàn máy móc tiếp nhận chén nước ấm từ tay Vu Diệp, máy móc uống nước vào miệng, nước tràn ra ngoài thấm ướt băng vải trước ngực nhưng y cũng không phát hiện.

Chén nước uống xong, Vu Diệp đứng dậy, lại đi rót thêm một chén, vẫn tiếp tục không nhìn đưa qua.

Cứ thế lặp lại, băng vải trước ngực Nam Khiếu Hoàn đã ướt hơn phân nửa, Vu Diệp cuối cùng mới không đưa nước qua nữa.

Hắn cúi đầu hết sức chuyên chú khuấy cháo hoa trong chén, khuấy đến khi chỉ còn âm ấm, mới múc lên một muỗng, đưa đến trước mặt Nam Khiếu Hoàn.

Nam nhân nín thở cứ như được đại xá, lập tức thuận theo há miệng.

Một chén cháo hoa, rất nhanh đã uy xong, trong suốt quá trình, Vu Diệp không hề nhìn thẳng mặt Nam Khiếu Hoàn một lần.

Ngực nghẹn đến khó chịu, so với lúc Vu Diệp rống giận trước đó, lúc này người trước mắt cứ trầm mặc càng khiến cho Nam Khiếu Hoàn không biết phải làm sao.

Vu Diệp lại đi ra gian ngoài, dùng một cái chén rỗng khác gấp đủ loại thức ăn vào chén, sau đó trở vào, từng đũa một bắt đầu uy thức ăn.

Nam Khiếu Hoàn không còn chút vị giác, chỉ biết ngoan ngoãn nhai, hơi cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Bữa cơm này ăn vô cùng im lặng. Uy xong chén dược, Vu Diệp đứng dậy: “Nằm xuống, ngủ tiếp đi.”

Nam Khiếu Hoàn nghe lời nằm xuống ngay ngắn, Vu Diệp kéo chăn ra đắp cho y.

Làm xong hết thảy, Vu Diệp quay đầu định rời đi, mới đi được một bước, lại ngừng lại.

Tay áo rộng lớn bị người nắm lấy, tầm mắt Vu Diệp dõi theo những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong không khí, thật lâu sau, thở dài xoay người lại, giương mắt nhìn Nam Khiếu Hoàn.

Nam Khiếu Hoàn mở to hai mắt, thẳng tắp nghênh diện ánh mắt Vu Diệp. Trong đôi mắt hắc bạch phân minh, có một loại cảm xúc đang quay cuồng. Trên lớp mặt nạ lãnh ngạnh, vài tia biểu tình thật nhỏ âm thầm hiện lên, như muốn nổ tung…

Vu Diệp trầm mặc yên tĩnh chờ đợi.

Nam Khiếu Hoàn đột nhiên lại có chút do dự, cổ họng trượt lên xuống, sau một lúc lâu, mới ấp úng mở miệng: “Chủ thượng ngài… thuộc hạ…”

Nói tới đó, mi dày khẽ chớp vài cái, lại rủ xuống, mạt đỏ nhàn nhạt thật nhanh hiện lên hai má y.

“… Thuộc hạ…” Răng nanh cắn môi, sau một lúc lâu, Nam Khiếu Hoàn rốt cục sắp xếp từ ngữ nói ra, “Dược tính của Di Độc mãnh liệt, suốt thời gian qua… chủ thượng… thỉnh chủ thượng chấp thuận cho thuộc hạ hầu hạ.”

Đợi nửa ngày, rốt cục nhận được chính là những lời này… lông mày Vu Diệp nhíu chặt, ánh mắt mang theo vài tia hung ác: “Hiện tại không phải thời điểm ‘hầu hạ’! Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi ở trên giường cho ta, không cần nghĩ lung tung!”

Dứt lời, giật tay áo chính mình lại, lửa giận một lần nữa sắp bùng phát, xoay người muốn lập tức rời đi. Nhưng không ngờ tính tình cố chấp của Nam Khiếu Hoàn vẫn trước sau như một. Mắt thấy Vu Diệp sắp rời khỏi, y vội vàng ngồi dậy ở trên giường, vô cùng bối rối: “Chủ thượng! Bất kể như thế nào, sớm một khắc sẽ tốt hơn trễ một khắc…”

Vu Diệp phút chốc dừng bước lại, ánh mắt tựa như mũi nhọn, bắn thẳng về phía nam nhân.

Nam Khiếu Hoàn nuốt vào câu nói chưa nói hết, cúi thấp đầu, sau một lúc lâu, dời người tiến đến mép giường.

Vờ như không nhìn thấy ánh mắt như mũi nhọn của người nọ, Nam Khiếu Hoàn chầm chậm ngồi thẳng thân mình, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vài tia chua xót cùng đau đớn, ngay cả thanh âm, cũng bắt đầu hơi run rẩy: “Là lỗi của thuộc hạ… nếu thuộc hạ không tự làm theo ý mình, chủ thượng sẽ không phải chịu thống khổ bởi độc phát… nội lực của chủ thượng cũng sẽ không…”

Áy náy cùng tự trách nặng nề bao phủ trong hai tròng mắt y, nội tâm Vu Diệp tê rần, lửa giận nơi lồng ngực trong nháy mắt đã bị thương tiếc cùng đau đớn đè ép xuống. Hắn thu hồi ánh mắt, ngồi trở lại mép giường, nâng tay trái lên, ôn nhu xoa đỉnh đầu Nam Khiếu Hoàn, thanh âm nhu hòa, dịu dàng trấn an: “Không sao… vài phần nội lực đó, ta căn bản không cần… ngươi cũng đừng nghĩ ngợi nhiều… ta chưa bao giờ trách ngươi.”

Đầu Nam Khiếu Hoàn chậm rãi cúi thấp, thân thể cũng không còn cứng nhắc như trước, Vu Diệp nhìn y như vậy, cảm giác thất bại, không vui, phẫn uất, cùng hết thảy lửa giận trước đó đều bị hắn ném đi không còn một mảnh, giờ này khắc này, hắn chỉ muốn gắt gao ôm nam nhân trước mắt, không bao giờ để y phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa, cho dù nam nhân muốn tự làm thương tổn chính mình, hắn cũng không cho phép.

Hắn thu tay lại. Thế nhưng trước khi hắn kịp thay đổi động tác thành ôm, Nam Khiếu Hoàn đã thình lình cúi thấp người, trong chớp mắt, đầu kề sát ở giữa hai đùi Vu Diệp, môi mỏng tìm tới bộ vị có hơi nhô lên kia.

Nam nhân buổi sáng rất dễ hưng phấn. Chớ nói chi Vu Diệp cấm dục đã lâu, căn bản không chịu nổi khiêu khích châm ngòi. Cách mấy tầng y phục, bị đầu lưỡi ấm áp liếm láp, cho dù hắn vốn không hề có tâm tư làm loại chuyện kia, cũng không khống chế được vật dưới hạ thân không ngừng trướng đại.

Dục hỏa nhanh chóng bị Nam Khiếu Hoàn khơi màu, Vu Diệp cúi đầu thở dốc, tròng mắt càng ngày càng sâu. Dưới thân, Nam Khiếu Hoàn vùi đầu cố gắng, Vu Diệp nhìn tấm lưng trần của y, đột nhiên, nhẹ nở nụ cười.

Lần này, hắn là bị chọc tức đến bật cười.

Tùy ý khiêu khích dục hỏa như thế, mặc kệ xuất phát từ lý do gì, hôm nay, Vu Diệp hắn nhất định phải khiến cho y nhận lấy hậu quả!

Vu Diệp một phen giữ lấy nam nhân, dùng chút lực, đem Nam Khiếu Hoàn đè ngã lên giường lớn.

“Một khi đã như vậy… đừng trách ta không khách khí…”

Nam Khiếu Hoàn nằm ngửa, trên khuôn mặt lãnh ngạnh xẹt nhanh qua vài tia luống cuống, nhưng chỉ vài giây sau, hiểu được ý tứ trong lời nói của Vu Diệp, liền cảm thấy quẫn bách cùng một chút e lệ.

Vu Diệp cười cười nhìn Nam Khiếu Hoàn, ngay sau đó mạnh mẽ hôn xuống cổ nam nhân, bắt đầu dùng răng nanh cắn xé băng vải quấn trước ngực y, đồng thời, hai tay tùy ý vuốt ve nhu lộng ở lưng, bụng dưới, đùi trong của y, tùy ý châm lửa.

Từng đụng chạm đều cực kỳ nóng bỏng, Vu Diệp dùng răng tháo băng vải cũng không hài lòng lắm, thầm mắng chính mình một câu, Vu Diệp đổi răng thành tay, vì thế hiệu suất tăng lên không ít, chốc lát, băng vải thật dày trước ngực Nam Khiếu Hoàn đã bị hắn xả xuống hết.

Vết thương của Nam Khiếu Hoàn là được Nhâm Hách và Nhâm Thu xử lý cùng băng bó trước đó. Bởi vậy lúc này khi nhìn đến, trong nháy mắt Vu Diệp liền sửng sốt đơ ra.

Hai đầu ti trước ngực Nam Khiếu Hoàn, mỗi bên đều đeo một cái khuyên bạc, đường kính ước chừng một tấc, chạm trổ hoa văn, thập phần tinh xảo. Nếu đặt ở trong hoàn cảnh khác, Vu Diệp thật sự sẽ tán thưởng một câu tay nghề rất giỏi, thế nhưng giờ khắc này, hắn chỉ muốn giết người.

“… Giải. thích. cho. ta.” Gằn từng tiếng, hàn khí trên người Vu Diệp cơ hồ sắp ngưng tụ thành thực thể.

Nam Khiếu Hoàn nương theo ánh mắt Vu Diệp nhìn lại, liền hiểu được câu nói của Vu Diệp. Trước đó luôn bị vây hãm trong vô biên vô hạn đau đớn đã khiến y quên mất chuyện này, hiện tại, ký ức ngày đó quay trở về, Nam Khiếu Hoàn gắt gao nắm chặt một bên tay, một lúc lâu sau, mới cúi đầu lên tiếng: “… Là… Võ Tấn Vương…”

Giỏi lắm Ti Hoàng Hàn Luyện!

Một cổ sát ý nồng đậm lan tràn trong lòng, Vu Diệp cắn chặt răng, hơn nửa ngày mới có thể đem sát ý áp chế xuống. Chuyện này tạm thời để qua một bên, hiện tại hắn hảo hảo dạy dỗ người trước mắt này xong rồi sẽ giải quyết sau..

Một bên âm thầm mặc niệm không vội không vội, một bên tiếp tục dùng hai tay vuốt ve lên xuống, Vu Diệp dán lên thân thể Nam Khiếu Hoàn, chậm rãi trượt xuống phía dưới, thẳng đến khi môi trượt tới trước khuyên bạc kia, mới ngừng lại.

Hắn vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếm lộng hôn mút thưởng thức đầu ti Nam Khiếu Hoàn.



Trong không gian yên tĩnh, tiếng nước dính nị vang lên rõ ràng. Nam Khiếu Hoàn nghiêng đầu, tóc dài tán loạn bị mồ hôi thấm ướt, dính vào trán, y cắn môi, đè nén tiếng rên rỉ.

Da thịt thân cận sau nhiều ngày cách biệt, làm cho Nam Khiếu Hoàn dị thường mẫn cảm. Vu Diệp chỉ mới dùng chút thủ đoạn, đã khiến người dưới thân mặt đỏ hồng, ý thức một mảnh mơ hồ.

Vùi đầu ở trước ngực y, Vu Diệp dùng răng cắn lấy một cái khuyên bạc, cơ hồ đồng thời, ngón tay đang quanh quẩn ở bên đầu ti còn lại liền dùng sức niết mạnh.

“Ưm a ——!” Thân thể Nam Khiếu Hoàn cong lên, cơ hồ muốn bật dậy.

Khóe miệng cong lên, Vu Diệp nhả khuyên bạc trong miệng ra, vươn đầu lưỡi, lại liếm láp đầu nhũ đã trướng cứng như đá kia, thỉnh thoảng dùng răng cạ vào, mà phía bên kia, một ngón tay xoay chuyển khuyên bạc, một ngón tay nhu ấn đầu nhũ đã bị chà đạp đến đỏ bừng.

“… A a… chủ, chủ… thượng…”

Quần không biết từ khi nào đã bị kéo đến mắt cá chân, hai chân Nam Khiếu Hoàn mở ra, ở giữa hai chân, Vu Diệp đang dùng tay ma sát vuốt ve phân thân y.

Vu Diệp nghe tiếng rên rỉ của y, biết y sắp đến cao trào, bởi vậy, lưu luyến cắn cắn viên thịt trong miệng, hắn chậm rãi đứng dậy, quyết định thực thi đợt tấn công tiếp theo.



“Ha…a…ha…”

Bàn tay trượt động trên phân thân thập phần linh hoạt, thần trí Nam Khiếu Hoàn cũng đã sớm tan rã.

Vu Diệp ngồi ở giữa hai chân Nam Khiếu Hoàn, nhìn chằm chằm vật thể trướng lớn trong tay mình. Sau khoảng thời gian cách biệt, hai người đều gầy yếu như nhau, nhưng trong trường hợp này, y với Mộ Hàn Trọng lại hoàn toàn bất đồng, Nam Khiếu Hoàn là trong ngoài bất nhất. Phân thân bình thường nhỏ bé ngạo nhân, lúc này chịu kích thích liền lớn lên không ít, một chút dịch trắng theo đỉnh đầu đang chậm rãi chảy ra.

Khóe miệng cong cong, Vu Diệp buông phân thân Nam Khiếu Hoàn ra, ngay sau đó, bao quy đầu liền bị cảm giác nóng rực bao vây, lớp da mỏng trên đỉnh đầu bị vén lên, làm cho cái lổ nhỏ đang chảy dịch hiển hiện rõ ràng ngay trước mắt.

“Chúa… chủ thượng…” Nam Khiếu Hoàn khó nhịn kêu ra tiếng, loại cảm giác sắp đạt tới cao trào lại không được thỏa nguyện này, thật sự quá mức giày vò lòng người, khiến cho y cơ hồ muốn vứt bỏ hết thảy lý trí. Y giật giật thân thể tê dại, vô thức nâng lên thắt lưng, ý tứ ám chỉ thập phần rõ ràng.

“…  Gấp cái gì…” Vu Diệp thở ra một tiếng, tay kia xoa nắn cặp mông phía sau y, chậm rãi vuốt ve di chuyển ra phía trước, “Sẽ làm ngươi thích…”

Ngón trỏ và ngón giữa ve vãn tại đáy chậu [vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục], thuận tiện cầm lấy hai túi cầu.

Vu Diệp cúi đầu hạ mắt, đánh giá vật thể trong tầm nhìn, ý cười trên khóe miệng càng sâu, “… Tiểu tử ngươi… thật sự là xinh đẹp…” [‘tiểu tử’ này là ám chỉ cái gì hẳn là mọi người đều biết =)) ]

Toàn bộ lực chú ý đều quy tụ ở vị trí những ngón tay Vu Diệp ve vãn tới, nghe xong lời này, nháy mắt, ‘Oanh’ một tiếng, giống như có thứ gì đó nổ tung ở bên tai, trên mặt lẫn toàn thân Nam Khiếu Hoàn cơ hồ đều tức khắc bốc hỏa.

“… Tốt lắm…”

Vu Diệp thì thào, tiếp theo, hắn cúi thấp người xuống, đầu lưỡi màu đỏ giống như con rắn, từ dưới liếm lên trên tìm kiếm lổ nhỏ kia. Cơ hồ đồng thời, ngón tay cầm túi cầu cũng bắt đầu chuyển động xoa bóp.

“A a a ————!”

Thanh âm Nam Khiếu Hoàn đột nhiên cất cao, thân thể cong lên, khoái cảm mãnh liệt kèm cảm giác muốn phóng thích khiến cho y không khỏi kịch liệt run rẩy, ý thức được bản thân sắp bắn ra, nhưng thình lình lại bị người dùng tay cường ngạnh đè lại đỉnh đầu.

Ngực kịch liệt phập phồng, hai mắt chứa lệ, dung nhan sắc bén giờ phút này đều bị bao phủ bởi đỏ ửng cùng dục vọng, y há miệng thở hổn hển, thanh âm khàn khàn, hai mắt chứa lệ quay đầu nhìn Vu Diệp: “… Chủ, chủ… thượng…”

Nam nhân ở trước mắt vô cùng mê người, nhưng hắn cần phải nhẫn nại thêm một chút. Nội tâm thập phần khó chịu, Vu Diệp giả vờ cong lên khóe miệng, nhất định phải bức y nói ra thứ gì đó mới vừa lòng: “Cầu ta.”

Đối với người da mặt mỏng như Nam Khiếu Hoàn, lúc ở trên giường, y cơ hồ không có động tác hay lời nói gì quá đà, tình huống giống như hiện tại, bất quá cũng chỉ là lần thứ hai. Nếu hỏi Vu Diệp hắn vì sao lại nổi lên tâm tư trêu cợt y như vậy, có lẽ chính là vì trận phẫn uất vừa nãy, tính ác liệt mạnh chiếm cứ đầu óc nên mới thành ra như vậy.

Nam Khiếu Hoàn chớp chớp lông mi, trên khuôn mặt anh tuấn bỗng chốc lại bay lên một rặng mây đỏ đậm hơn: “… Cầu… cầu… ngài…”

Vu Diệp cười cười hài lòng, ánh mắt di dời xuống phía dưới.

Đột nhiên, hai mắt của hắn trầm xuống, nụ cười trên khóe miệng cũng chậm rãi cứng còng.

Chỉ thấy trên da thịt màu lúa mạch với nhiều vết thương còn chưa kết vảy của Nam Khiếu Hoàn, bỗng chốc có những nét vẽ kỳ lạ đang dần dần hiện lên. Mới đầu, chỉ mơ hồ thấy đó là những hoa văn dây leo phức tạp, lúc sau, theo thời gian trôi qua, từng con bướm lớn nhỏ, từng đóa hoa đủ màu chậm rãi hiện rõ nét, bức tranh giống như bắt đầu từ vai trái, từng chút từng chút kéo dài xuống bao phủ khắp thân trên.

Bàn tay cầm phân thân càng lúc càng siết chặt, đau đớn chậm rãi chiếm cứ hết khoái cảm, theo bản năng nhận thấy được nguy hiểm, thân thể Nam Khiếu Hoàn giật giật, ý đồ muốn đem vật dưới hạ thân tránh thoát khỏi tra tấn.

“Đừng nhúc nhích!”

Thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm vang lên, Nam Khiếu Hoàn cả kinh ngẩn ra, dục vọng bao trùm đầu óc nháy mắt quét sạch, y lấy lại thần trí, nhìn nam tử đang ngồi giữa hai chân mình.

Trong tầm nhìn mơ hồ, y thấy người nọ cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm trên người mình, gương mặt bị một mảnh nghiêm nghị che lấp, cả người toát ra hơi thở làm người ta sợ hãi. Gian phòng vốn tràn ngập tình sắc, cũng theo hơi thở của người nọ mà trở nên lạnh như băng.

Nam Khiếu Hoàn mạnh run lên, tuy rằng không rõ vì sao, nhưng nguyên nhân hiển nhiên là từ trên người mình. Lúc này, y đã hoàn toàn thanh tỉnh lại, dưới sự hoảng sợ, y theo bản năng liền muốn ngồi dậy quỳ xuống, nhưng khổ nổi nơi yếu hại vẫn còn bị người nọ nắm trong tay, chỉ có thể khẽ khàn mở miệng: “Chủ thượng…”

Lông mi rủ xuống khẽ động, Vu Diệp rốt cục buông tay.

Thân thể Nam Khiếu Hoàn thình lình được nới lỏng, chất lỏng bế tắc trong lổ nhỏ hồi lâu rốt cục dâng lên trào ra.

Thế nhưng y không hề cảm giác được một chút khoái cảm nào, có chăng chỉ là cảm giác mất mát cùng vài phần kinh hoảng. Y nhanh chóng ổn định lại hô hấp, sau đó liền quỳ lên, lại không biết phải nhận sai cái gì cho đúng.

Nghe động tĩnh bên cạnh, ngón tay Vu Diệp giật giật.

Hắn rốt cục ngẩng đầu lên, trong đôi mắt như hồ sâu không có ý cười cũng không có thống khổ, yên tĩnh đến gần như cái gì cũng không có. Lẳng lặng nhìn nam nhân quỳ trên giường một hồi, Vu Diệp đứng dậy, cuối cùng chỉ liếc mắt nhìn y thêm một cái, liền cất bước đi thẳng về phía cửa.

Đi vài bước, hắn dừng lại, cầm lấy lọ dược trị thương đã sớm chuẩn bị trên bàn, cũng không thèm nhìn lại, ném lên giường.

‘Ba’ một tiếng, lọ dược vững vàng rơi lên đệm giường.

“Tự mình bôi dược.”

Tiếng nói âm lãnh giống như mang theo hàn băng đâm vào ngực Nam Khiếu Hoàn, nơi đó, không hiểu sao liền thổi nhanh qua một trận chua xót cùng đau đớn, y cắn răng nắm bàn tay lại, nhưng không phát ra thanh âm nào.

Tiếng bước chân chậm rãi đi xa, sau tiếng cửa mở ‘kẽo kẹt’, lại là một trận tiếng bước chân, dần dần, không còn nghe thấy nữa.

Đột nhiên, Nam Khiếu Hoàn giống như mất đi toàn bộ khí lực, thân thể suy sụp ngã xuống giường, phát ra tiếng động thật lớn.

Y nhắm mắt nhíu mày, hai tay nắm chặt đệm giường dưới thân, các đốt ngón tay siết đến trắng bệch, cả người run rẩy.

Qua thật lâu, run rẩy mới dừng lại.

Người nằm úp sấp ở trên giường rốt cục chậm rãi ngồi dậy, cầm lọ dược mở ra.

Bên trong là dược trị thương đặc thù, y lấy ra một ít dược cùng băng vải mới.

Sau đó cúi đầu, vừa định thoa dược, lại trong chớp mắt, giật mình sửng sờ tại chỗ.

Hình xăm đang theo thắt lưng chậm rãi biến mất, nhưng đường nét vẫn còn thập phần rõ ràng, dưới sự kinh ngạc, Nam Khiếu Hoàn vội vàng nhìn lên ngực mình…

Hồi tưởng lại những ký ức mơ hồ kia, Nam Khiếu Hoàn chậm rãi nhắm lại hai mắt.

… Đúng rồi, đây chính là nguyên nhân…

Thân thể này… đã dơ bẩn như thế… chủ thượng… làm sao còn nguyện ý…

Năm ngón tay kịch liệt run rẩy, rốt cục, lọ dược nắm trong lòng bàn tay ‘Phịch’ một tiếng rơi xuống giường, thuận thế lăn vài vòng, mới lẳng lặng ngừng lại.
Bình Luận (0)
Comment