Mộ Hàn Trọng

Chương 85

Ngày thứ hai, vẫn là một ngày trời nắng.

Khác với vẻ thanh nhàn tịch liêu trước đó, Hoàn Dạ Vương phủ lúc này một mảnh bận rộn.

Thế nhưng trên hành lang, vẫn có hai con người tiêu sái nhàn hạ chậm rãi bước đi. Người đi ở phía trước chính là Đông Khanh Nhan, mà người thong dong cất bước đi theo phía sau, lại là một nam tử có vóc người thon dài.

Hắn mặc một thân trường bào màu xanh ngọc, trong tay cầm quạt phủ nhũ kim, có vài sợi tóc đen bị gió cuốn lay động, trên gương mặt trắng nõn tuấn tú, một đôi mắt đen đồng ôn hòa trầm tĩnh, khí khái thư sinh nồng đậm từ trên người hắn tràn ra, những tôi tớ đi ngang qua trộm đánh giá, đều âm thầm tán thưởng vị khách này đúng là một công tử văn nhã.

“Nhâm công tử, thỉnh ngài ở bên trong đợi một chút.” Đông Khanh Nhan dừng bước tại  phòng khách, quay đầu cười khẽ.

Nhâm Tông Cẩm nhẹ gật đầu, cất bước đi vào, ngồi xuống một cái ghế làm từ cây tử đàn đặt dựa vào cửa sổ.

Đông Khanh Nhan gọi người dâng trà, cùng hắn hàn huyên đôi câu, liền xoay người rời khỏi phòng khách.

Một đường tới đây, Nhâm Tông Cẩm luôn chú ý đánh giá. Theo kiến trúc và cách trang hoàng cùng cử chỉ của từng người, không chỗ nào là không thể hiện thân phận của chủ nhân nơi này. Hắn rất tò mò, trong lòng không khỏi sinh ra chút chờ mong.

Về phần chờ mong cái gì? Tất nhiên chính là người có tên Mộ Hàn Trọng – Hoàn Dạ Vương đồng thời cũng là cung chủ của đệ nhất cung trong giang hồ.

Cách bố trí ở phòng khách vô cùng thanh lịch, ngoài viện trồng rất nhiều cây xanh, lúc này đang là sáng sớm, gió thổi vào mang theo hương khí tươi mát, tiếng chim hót líu lo, nắng sáng ấm áp chiếu rọi lên thân mình, Nhâm Tông Cẩm nhắm mắt dựa vào lưng ghế bắt đầu dưỡng thần.

Sau một lát, nam tử đang tựa lưng ghế bỗng chốc mở mắt, trong đôi con ngươi màu đồng đen hiện lên vài tia cảm xúc ấm áp.

Tiếng bước chân từ nơi xa xa truyền tới, càng lúc càng gần, ngay theo sau là chất giọng thiếu niên trong trẻo hàm chứa hưng phấn cùng vui sướng, từ ngoài phòng khách truyền vào tai.

“Thiếu gia ——!”

Nhâm Tông Cẩm mới vừa định đứng lên, lập tức đã bị bóng đen từ bên ngoài lao nhanh tới nhào vào lồng ngực hắn.

“Rốt cục ngài cũng đến rồi…” Nhâm Thu vùi đầu trong ngực hắn, hai tay gắt gao ôm lấy thắt lưng Nhâm Tông Cẩm, cả người vẫn không ngừng lắc lư, “Thu nhi nhớ ngài muốn chết…”

“Buông thiếu gia ra, đừng để nước mắt nước mũi của ngươi làm bẩn y phục của thiếu gia.”

Nhâm Hách nắm lấy cổ áo Nhâm Thu, muốn lôi thiếu niên ra phía sau.

“Hu a a… tên đáng ghét Nhâm Hách nhà ngươi… ta cứ tưởng đời này sẽ không gặp lại thiếu gia nữa rồi… ngươi là đồ không có lương tâm… chẳng lẽ ngươi không nhớ thiếu gia sao…” Nhâm Thu bám chặt Nhâm Tông Cẩm, mặc cho Nhâm Hách lôi kéo thế nào, vẫn kiên quyết không chịu buông tay, lớn tiếng gào khóc, thế nhưng trong đôi mắt đen, lại không hề có chút nước mắt nào.

“… Sẽ không gặp lại?… Nga, chẳng lẽ là tại hạ chiêu đãi không chu toàn, khiến cho tiểu huynh đệ này hiểu lầm rồi?”

Tiếng nói trong suốt tựa như tiếng nước suối chảy qua khe núi, bỗng nhiên từ từ vang lên.

Nhâm Thu vốn đang giãy dụa làm nũng bất thình lình như bị đông cứng lại, lập tức ngây dại.

Nhâm Tông Cẩm bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay nhéo nhéo mặt Nhâm Thu, đem thiếu niên kéo ra đưa qua chỗ Nhâm Hách bên cạnh, mới giương mắt chậm rãi nói: “Thu nhi còn mang tâm tính của tiểu hài tử, nói chuyện không biết nặng nhẹ, đã khiến Vương gia chê cười… Vương gia xin đừng để ý.”

Ánh mắt hắn dừng ở trên người người tới, hơi ngây người, nhưng cũng rất nhanh hồi phục tinh thần lại.

Giang hồ đồn đãi cung chủ Thiên Dạ Cung có phong thái xuất chúng, tựa như trích tiên, lần này tận mắt nhìn thấy, quả nhiên không hề là nói quá. Tuy rằng sắc mặt tái nhợt, khí sắc không tốt, bệnh quấn thân, nhưng những thứ đó cũng không đủ để làm ảnh hưởng tới khí độ ung dung trời sinh của người nọ một chút nào.

Thanh niên áo trắng kia thấy Nhâm Tông Cẩm đang đánh giá mình, không khỏi nhẹ cười, chậm rãi tiến vào phòng khách.

“Ha ha… hai vị tiểu tư của Nhâm công tử, một người lạc quan hồn nhiên, nụ cười đáng yêu, một người trầm ổn cẩn thận. Từ khi bọn họ tới đây, giúp cho vương phủ của ta vui vẻ nhộn nhịp hơn rất nhiều. Cũng khiến ta thoải mái không ít. Nhâm công tử, không bằng như vầy đi, ngươi cùng bọn họ hãy lưu lại đây thêm mấy ngày, ta chắc chắn hảo hảo chiêu đãi.”

Thị nữ cung kính tiến vào châm trà, thanh niên áo trắng vén lên vạt áo, tư thái tao nhã ngồi xuống cái ghế đối diện bên phía tay trái Nhâm Tông Cẩm.

Nhâm Tông Cẩm thu hồi ánh mắt, trầm ngâm nói: “Đa tạ Vương gia nâng đỡ. Chỉ là hai người bọn họ cũng đã quấy rầy quý phủ quá lâu, mà hiện tại Nhâm mỗ cũng còn có chuyện quan trọng phải làm, thật sự chỉ có thể cô phụ hảo ý của Vương gia…”

“Chuyện quan trọng?” Vu Diệp thùy mắt cười nói, “Là chuyện ngươi nhờ Vô Ky Lâu làm?”

Sắc mặt Nhâm Tông Cẩm khẽ biến, suy nghĩ một lúc, mới thấp giọng thở dài: “Vương gia anh minh, thật chính là việc này. Mong rằng Vương gia thứ lỗi.”

Ánh mắt Vu Diệp chuyển qua trên người Nhâm Tông Cẩm, bỗng nhiên thất vọng thở dài: “Nhâm công tử vội vả muốn rời đi như thế, không hề nhắc tới chuyện cứu người, một mực phân rõ giới hạn, là ghét bỏ Thiên Dạ Cung và Vương gia ta đây sao?… Hay là…” Hắn tạm ngừng lại, con ngươi lạnh lùng bắn thẳng về phía người đối diện, “Căn bản không muốn giữa chúng ta có bất kỳ quan hệ gì?”

Nhâm Tông Cẩm giật mình, sau một lúc lâu, cười khổ nói: “Vương gia sao lại nói lời này? Ngày hôm đó Nhâm mỗ vốn dĩ chỉ là không đành lòng, tiện thể ra tay cứu lấy một tính mạng. Mà  tính mạng này, cho dù là a miêu a cẩu, hay là sát thủ ác nhân gì đi chăng nữa, ở trong mắt Nhâm mỗ, đều không có gì khác nhau. Nhâm mỗ không hề nghĩ muốn người khác phải cảm kích mình, cũng không muốn người khác phải nợ mình một ân tình, chẳng lẽ như vậy cũng không thể sao?”

Ánh mắt của hắn chớp động, trên mặt một mảnh bất đắc dĩ: “… Nếu sớm biết bởi vì chuyện này sẽ khiến Vương gia nói ra lời như thế, ngày hôm đó Nhâm mỗ thật sự nên giả vờ là kẻ mù người điếc…”

Trong thanh âm tràn đầy hối hận, giống như chỉ cần có thêm cơ hội thứ hai, hắn tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm.

Nhâm Tông Cẩm nói nhiều lời như thế, ý ngầm trong đó đã thập phần rõ ràng, cái gì hắn cũng không biết, cái gì hắn cũng không muốn, chỉ cầu Vu Diệp thả bọn họ rời đi, ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta.

Thế nhưng Vu Diệp vẫn như trước không thuận theo cũng không buông tha. Hắn lẳng lặng quan sát Nhâm Tông Cẩm một hồi, suy nghĩ chốc lát, cười nói: “Nghe danh chủ nhân của Ngự Kiếm Sơn Trang quang minh lỗi lạc anh hùng khí khái đã lâu, hôm nay mới biết, Nhâm công tử còn có một tấm lòng tốt hiếm có, tại hạ bội phục không thôi.”

“Thế nhưng ân cứu mạng, nặng như thiên kim [nhiều vàng nhiều bạc]. Không phải Nhâm công tử nói không cần báo đáp, thì sẽ không cần báo đáp…”

Nhâm Thu đứng ở một bên, càng nghe càng thấy phi thường cổ quái. Thiếu gia nhà mình cứu người không cần cảm kích đã khiến hắn rất ngạc nhiên, nhưng vị Vương gia  này còn khiến người ta nghẹn lời hơn, chẳng những đem câu chuyện nói đến quanh co luẩn quẩn, lời nói ra còn bất tri bất giác ngụ ý không cho bọn họ ra khỏi cửa, mà chung quy chỉ là vì muốn báo ân. Nghe cách hắn nói chuyện, uy quyền thật lớn, giống như cho dù thiếu gia nhà mình có đòi hoàng kim hay mỹ nữ gì đó, chỉ cần nói một tiếng, người này chắc chắn vung tay sảng khoái cung cấp đầy đủ!

Nhâm Thu ở một bên càng nghe càng khoái trí, ý cười tràn đầy, đôi con ngươi xoay động, bắt đầu âm thầm nghĩ xem lát nữa mình sẽ đòi hỏi thứ gì. Nhâm Hách liếc nhìn thiếu niên một cái, biết hắn lại đang tưởng tượng linh tinh, liền âm thầm nhéo cánh tay thiếu niên. Nhâm Thu bị nhéo đau, hoàn hồn nghiêng đầu sang, dùng đôi mắt to tròn tràn đầy hơi nước trừng Nhâm Hách, lên án gay gắt.

Động tác nhỏ của hai thiếu niên đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt Nhâm Tông Cẩm, nhưng giờ phút này hắn lại không rảnh đi quản bọn họ.

“… Nhưng chung quy cũng không phải phụ thuộc vào ta nói không cần báo đáp, thì sẽ không báo đáp.” Vu Diệp nhìn lướt qua Nhâm Thu Nhâm Hách, chậm rãi nói.

Nghe hắn nói như vậy, Nhâm Tông Cẩm bất giác có vài phần buồn cười: “Vậy nếu người nọ nói không cần báo, thì mới không cần báo đáp sao?”

Vu Diệp thản nhiên cười nói: “Tất nhiên, nếu người được Nhâm công tử cứu nói từ bỏ chuyện báo đáp, Nhâm công tử sẽ có thể như nguyện rời đi.”

Nhâm Tông Cẩm liền nói: “Vậy thỉnh cầu Vương gia đem ý tứ của Nhâm mỗ chuyển cho người nọ.”

Vu Diệp nghe thế, khẽ lắc đầu: “Tính tình người nọ thập phần cố chấp, cho dù chỉ nhận một sự giúp đỡ nho nhỏ, y cũng phải cố gắng hết sức để báo đáp, chớ nói chi bây giờ là chịu ân cứu mạng của Nhâm công tử… ta dù có lên tiếng khuyên cũng sẽ không có kết quả, mong Nhâm công tử thông cảm cho ta.”

Từ việc đối phương dùng trăm phương ngàn kế làm cho hắn hiện thân, đến việc ân cần khuyên bảo như hiện tại, ý tứ trong đó, Nhâm Tông Cẩm rốt cục cũng đành phải nhận mệnh.

Hắn thở dài một hơi: “Xem ra Nhâm mỗ chỉ có thể nhận… nhưng xin hỏi Vương gia, người nọ là muốn báo ân như thế nào?”

Vu Diệp mị mắt cười nói: “Y trọng thương chưa lành, chuyện báo ân này, ta làm chủ tử của y, sẽ giúp y hoàn thành… vàng bạc châu báo, quyền thế giai nhân, Nhâm công tử có lẽ cũng không thiếu…”

Ngón tay mảnh khảnh nhẹ vuốt miệng chén trà, hắn khẽ nhíu mi, tựa hồ thập phần phiền não.

Ngay khi Vu Diệp nói ra sẽ thay người nọ hoàn thành việc báo ân, nội tâm Nhâm Tông Cẩm liền rục rịch, nhưng vẻ mặt vẫn bất động thanh sắc: “… Nhâm mỗ, kỳ thật có một chuyện muốn nhờ.”

Ánh mắt Vu Diệp chuyển qua gương mặt tuấn tú của Nhâm Tông Cẩm: “Mời nói.”

“Vương gia hẳn là cũng biết Nhâm mỗ không quản đường xa ngàn dặm, đi tới Huyền Kinh này, chính là vì muốn gặp lâu chủ của Vô Ky Lâu.”

Vu Diệp gật đầu: “Chắc hẳn tin tức mà Nhâm công tử muốn có là rất quan trọng.”

Khanh Nhan thân là lâu chủ, tuy rằng theo định kỳ vẫn luôn báo cáo sự việc trong lâu cho Vu Diệp, nhưng cũng không nhất thiết mỗi cuộc giao dịch mua bán tin tức đều phải báo cáo, huống chi Nhâm Tông Cẩm với nàng gặp mặt đã là chuyện của ngày hôm trước. Vu Diệp biết tin tức mà Nhâm Tông Cẩm muốn có không phải là loại tin tức dễ truy ra, nhưng lại không biết đến tột cùng là chuyện gì.

Nhâm Tông Cẩm cười khổ: “Phải, rất quan trọng… có thể nói, tương lai của Ngự Kiếm Sơn Trang đều phụ thuộc vào tin tức này.”

Vu Diệp ngẩn ra, nghe lời thú vị trong miệng đối phương, đôi con ngươi đen nhánh không khỏi hiện lên vài tia tò mò.

“Nhâm mỗ lần này bí mật nhờ vả Đông lâu chủ, là vì ấu đệ mất tích nhiều năm của Nhâm mỗ.” Nhâm Tông Cẩm nhìn về phía Vu Diệp, từng tiếng chậm rãi nói.

“Mười ba năm trước, ấu đệ rời nhà đi theo Kiếm Thánh Dư Bạch học nghệ, ba năm sau, Dư Bạch mai danh ẩn tích khỏi giang hồ, ấu đệ cũng từ đó không còn tung tích… Nhiều năm qua, Nhâm mỗ khổ sở tìm kiếm, nhưng cũng chỉ tìm về được khối ngọc bội này.” Nhâm Tông Cẩm lấy ra một túi cẩm thêu hoa, mở miệng túi, lấy ra một khối ngọc bội sáng bóng, đặt ở lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Vu Diệp.

“Khối ngọc bội này, là khi ấu đệ rời nhà Nhâm mỗ đã đưa cho y, là vật tùy thân của y…”

Vu Diệp quan sát ngọc bội trong tay Nhâm Tông Cẩm, chậm rãi cầm lên tỉ mỉ xem xét một chút, sau đó để vào một cái túi, đưa cho Đông Khanh Nhan vừa đúng lúc bước vào phòng: “Đem thứ này cất kỹ.”

Đông Khanh Nhan nhẹ gật đầu, đem ngọc bội cất vào lồng ngực.

Vu Diệp quay đầu, nói với Nhâm Tông Cẩm: “Ta sẽ hạ lệnh toàn cung đi điều tra việc này. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, manh mối lại quá ít, có thể sẽ mất nhiều thời gian một chút, xin Nhâm công tử kiên nhẫn chờ đợi.”

“Đó là đương nhiên.” Nhâm Tông Cẩm biết lời này của Vu Diệp là đã đáp ứng thỉnh cầu của mình, không khỏi thở ra một hơi, thế nhưng vừa nghĩ tới người đệ đệ mất tích nhiều năm của mình, trên mặt vẫn không khỏi hiện lên nét sầu lo.

“Như vậy hiện tại, mong Nhâm công tử có thể đem chuyện lệnh đệ mất tích, tỉ mỉ kể lại  cho ta nghe một lần.” Vu Diệp bưng lên chén trà trên bàn, bày ra tư thế chuẩn bị nghe chuyện xưa, cười nói.
Bình Luận (0)
Comment