"... Ngươi quen biết Nhâm Tông Cẩm?"
Thanh âm bên tai vững vàng nhu hòa, rõ ràng không hề mang theo ý tứ khác, nhưng Nam Khiếu Hoàn nghe vào tai, lại cảm thấy nó hàm chứa thâm ý cùng uy hiếp. Trong nháy mắt này, y cơ hồ cho rằng thanh niên đã phát hiện ra bí mật mà y che giấu nhiều năm qua, trái tim muốn ngừng đập, treo lơ lửng giữa không trung.
"... Không." Rốt cục phun ra một chữ phủ nhận, Nam Khiếu Hoàn đột nhiên lãnh tĩnh trở lại, y thu hồi ánh mắt, chậm rãi cúi đầu, thanh âm khàn khàn, một lần nữa khẳng định, "Hôm nay là lần đầu tiên thuộc hạ nhìn thấy hắn."
Vu Diệp đem phản ứng của y thu vào đáy mắt, trên mặt bất động thanh sắc, khóe miệng vẫn giữ ý cười nhạt như cũ, nhẹ "Nga" một tiếng, bàn tay lập tức dụng lực, kéo thân thể nam nhân càng sát vào người mình hơn, khi mở miệng lần nữa, tuy giọng nói vẫn trầm ổn, nhưng lại hàm chứa thêm vài tia trêu chọc: "Nghe nói hắn tinh thông mọi thơ từ ca phú, không ngờ phương thức tiếp cận lại cũ rích như vậy."
"..." Nam Khiếu Hoàn cúi đầu trầm mặc, lòng bàn tay một mảnh mồ hôi. Giờ phút này nghe thấy câu nói như vậy, mới phát hiện hóa ra là chính mình nghĩ nhiều, lúc này nhẹ nhàng thở ra, thân thể cứng còng cũng khôi phục vài phần tri giác.
"Nếu là ta, cho dù không tinh thông thơ từ ca phú, giai nhân trước mặt như thế, nhất định bằng mọi giá cũng phải moi từ trong bụng ra vài câu thơ từ độc đáo." Ôm người trong lồng ngực, Vu Diệp cười hì hì tiếp tục trêu chọc nói, " "Cả đời không tương tư, vừa mới tương tư, liền sợ tương tư"... Quả nhiên vừa nhìn thấy ngươi ta liền "Thân giống như mây bay, tâm hồn lơ lửng"..."
"Như thế nào, so với câu "vị huynh đệ này thập phần quen mắt" cao tay hơn rất nhiều đi?..."
"... Chủ thượng..."
Nam Khiếu Hoàn còn đang âm thầm dây dưa với những suy nghĩ trong đầu mình, vừa lấy lại tinh thần liền nghe thấy hai câu như thế. Ngây người trong chốc lát, Nam Khiếu Hoàn mới hậu tri hậu giác hiểu được chủ tử nhà mình mỉm cười nói ra mấy lời này là có ý gì. Vì thế lại không hề ngoài ý muốn hai má lại đỏ lên, bất đắc dĩ nhẹ gọi một tiếng, sau đó y tránh khỏi lồng ngực của Vu Diệp, cúi thấp đầu bước nhanh về phía hậu viện.
Vu Diệp cũng không lập tức đuổi theo, hắn đứng khoanh tay, nhìn chằm chằm theo bóng dáng nam nhân rời đi chỉ cười không nói, trong đôi con ngươi sâu không lường được hiện lên vài tia như có điều suy nghĩ...
**
Mấy ngày kế tiếp, ngay cả luôn luôn trì độn như Ỷ Lôi cũng phát giác Nam Khiếu Hoàn có điểm bất thường.
Vẫn trầm mặc ít lời như vậy, vẫn da mặt mỏng bị chủ thượng tùy tiện trêu chọc sẽ đỏ mặt như vậy, nhưng lại có thêm vài phần khác lạ nho nhỏ. Nhìn y tựa hồ có tâm sự nặng nề, thời gian ngẩn người cũng ngày càng nhiều.
Tây Ỷ Lôi lắc đầu thở dài, đưa tay quơ qua quơ lại trước mặt nam nhân, ý đồ khiến cho đối phương chú ý: "... Khiếu Hoàn, một bước này của ngươi suy nghĩ cũng quá lâu đi?..."
"A?" Nam nhân vốn đang cúi đầu nhìn bàn cờ bất giác giống như bừng tỉnh khỏi đại mộng, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy mê man, "...?"
Cố Thành Song ngồi xem ở bên cạnh nhẹ cười ra tiếng: "Ha ha, các chủ là sợ Nam đại ca ngươi suy nghĩ quá lâu sẽ tìm được cách lật ngược thế cờ a."
Nghe thiếu niên nhắc, Nam Khiếu Hoàn mới chú ý tới quân cờ trong tay mình, gửi cho Ỷ Lôi một ánh mắt xin lỗi, y rốt cục đem quân cờ đặt xuống một góc trên bàn cờ.
Mà ngồi ở đối diện, Tây Ỷ Lôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vị trí kia, trong chớp mắt quân cờ hạ xuống, khuôn mặt tuấn lãng tựa hồ có chút vặn vẹo.
...
Cuối cùng, đương nhiên là Nam Khiếu Hoàn vẫn thua.
Kỳ thật kết quả này cũng không khiến ai ngạc nhiên, chân chính làm cho người ta khó hiểu chính là sự khác biệt quá lớn về cách đi của cờ trắng và cờ đen.
Tây Ỷ Lôi cau mày, mắt nhìn bàn cờ: "... Ngươi khi nào thì, biến thành trình độ như vậy?"
"Thật có lỗi." Hắc y nam nhân ngồi đối diện thấp giọng giải thích.
"Xin lỗi cái gì? Thiết..." Ỷ Lôi có chút khinh thường bĩu môi, "Ván cờ này ngươi căn bản là không chuyên tâm chơi, có phải cùng chủ thượng chơi lâu sẽ không để ta vào mắt nữa?..." Nói xong hắn tà mắt liếc nhìn nam nhân, một bộ bất mãn.
Nam Khiếu Hoàn đương nhiên biết mình không phải có ý như vậy, nhưng vẫn như trước trầm mặc mặc kệ bằng hữu hiểu lầm.
Cố Thành Song hỗ trợ hai người thu dọn quân cờ, đối Ỷ Lôi cười nói: "Nam đại ca thương thế chưa lành, đánh cờ cũng đã lâu, nên đi nghỉ ngơi đi. Ván tiếp theo ta cùng các chủ chơi, như thế nào?"
Nam Khiếu Hoàn đứng dậy di chuyển sang bên cạnh nghỉ ngơi, thiếu niên cười tủm tỉm kéo ghế ngồi vào vị trí của Nam Khiếu Hoàn, trên gương mặt thanh tú mơ hồ mang theo vài tia không có hảo ý.
"Ngươi?" Tây Ỷ Lôi nghe vậy cả kinh, vốn định mượn cớ từ chối, lại nhìn thấy vẻ trêu tức cùng khiêu khích trong mắt thiếu niên, đại não nóng lên lập tức mở miệng đồng ý: "Được!"
...
Tây Ỷ Lôi và Cố Thành Song bên này chiến đấu kịch liệt, vạn phần phấn khích, bên kia nam nhân lẳng lặng ngồi xem bất giác lại lâm vào mớ suy nghĩ của chính mình.
"Khiếu Hoàn." Tử y nữ tử từ ngoài cửa đi vào, đem chén dược đặt lên bàn nhỏ, đi đến trước mặt hắc y năm tử ôn nhu nói, "Uống dược."
"... Khanh Nhan tỷ." Nam Khiếu Hoàn nửa ngày mới quay đầu lại đứng dậy, đi đến một bên bưng lên cái bát tràn đầy chất lỏng màu đen, nhìn cũng không nhìn, động tác lưu loát ngửa đầu một hơi uống cạn.
"Ăn khối điểm tâm trừ đắng đi." Đông Khanh Nhan ôn nhu nhìn theo động tác của Nam Khiếu Hoàn, thấy y uống xong dược, liền đưa qua cái đĩa nhỏ đựng mấy khối điểm tâm ngọt.
Nam Khiếu Hoàn lắc đầu cự tuyệt: "Không cần."
"Ăn đi." Đã sớm dự liệu được y sẽ cự tuyệt, nữ tử cười nháy mắt mấy cái, cố ý đè thấp thanh âm nói, "Đây là hôm qua chủ thượng lén xuống phòng bếp làm cho ngươi. Ta vô tình gặp được, hắn còn bảo ta không được để lộ ra."
Nam Khiếu Hoàn ngây ra, lúc này mới để mắt tới đĩa điểm tâm.
Từng khối điểm tâm được làm vô cùng khéo léo, tạo thành hình bông hoa, có hai màu xanh nhạt và hồng phấn, lá cây xanh biếc lót phía dưới, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, rất kích thích cảm giác ăn uống.
Nam nhân vốn không thích đồ ngọt, nhưng nghe thấy là chủ thượng nhà mình cố ý làm cho mình, cho nên bất giác vươn tay cầm lên một khối đưa vào miệng cắn.
Nhấm nháp điểm tâm trong miệng, Nam Khiếu Hoàn có chút kinh ngạc, lại cắn thêm một miếng.
"Ha ha... Mùi vị không tệ đi?" Khanh Nhan cũng cầm lên một khối, quan sát phản ứng của Nam Khiếu Hoàn, ý cười trong mắt càng sâu, "Biết ngươi không thích ngọt, chủ thượng cố ý thay đổi phối liệu [phối hợp các nguyên liệu]. Hương vị cũng không tệ lắm đúng không?"
"Ân." Nam Khiếu Hoàn khẽ gật đầu.
"Thích thì ăn nhiều một chút." Tử y nữ tử đặt đĩa xuống, sau đó ngồi vào ghế, "Chủ thượng không ở đây, ta cùng ngươi tán gẫu một chút đi?"
***
Sáng sớm đã bị huynh trưởng gọi tiến cung có việc, Vu Diệp vừa đi vừa bất nhã ngáp mấy cái.
Tiểu thái giám vốn muốn dẫn đường, lại bị Vu Diệp đuổi đi. Nếu đã biết đường đi, cần gì phải lãng phí nhân lực, còn lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt hắn, chỉ thêm phiền.
Từ khi sống lại tới nay, hắn sớm đã quen cái cảm giác bất luận khi nào, phía sau nửa bước đều có người yên lặng đi theo. Nhưng sáng sớm hôm nay khi hắn thu thập thỏa đáng, xoay người nhìn thấy người nọ một thân hắc y, lưng đeo kiếm, thần tình lạnh lùng, bộ dáng chuẩn mực cận vệ phải cùng hắn xuất môn, hắn lại nói cự tuyệt. Ngày lạnh thế này, bắt người bị thương đi theo mình tiến cung nói chuyện phiếm hắn chắc chắn không thể làm, cũng rất không nỡ.
Vì thế hiện tại đành phải chịu cái cảm giác phía sau không có người vô cùng quỷ dị.
Xuyên qua hành lang dài, đi vào đường mòn trong hoa viên, sau đó đi lên cầu nhỏ, Vu Diệp một đường hướng thẳng về ngự thư phòng của hoàng đế mà đi.
Ngày hôm qua trời lại trút xuống một trận tuyết, phóng mắt nhìn xung quanh, lâm viên ngày xưa sặc sỡ tú lệ lúc này đều bị phủ tuyết trắng xóa. Bởi vậy khi trong tầm nhìn xuất hiện bóng dáng một tiểu hài tử mặc áo bông màu lam, Vu Diệp ở rất xa liền đã chú ý tới.
A một tiếng, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, trong thời tiết giá lạnh này, sao lại có tiểu hài tử ngồi bên cạnh ao? Nhìn phục sức của nam hài cũng không giống hạ nhân, nhưng nếu là con cháu hoàng tộc trong cung, tại sao bên người lại không có lấy một hộ vệ?
Tiểu hài tử ngồi bên cạnh ao nghe được tiếng bước chân, chỉ thoáng ngẩng đầu nhìn về phía Vu Diệp một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu nhìn mặt ao sớm đã đóng băng.
Đợi Vu Diệp dừng bước ở trước mặt nam hài, nam hài cũng không có một tia phản ứng, giống như hoàn toàn không phát hiện thanh niên đang đứng ở bên cạnh mình.
"... Trời lạnh thế này, trong ao không có cá cho ngươi bắt đâu." Vu Diệp ngồi xổm xuống bên cạnh nam hài, thấp giọng lên tiếng, ánh mắt cũng bắt chước theo nam hài nhìn xuống nơi vô định nào đó trong ao.
Nam hài vẫn không lên tiếng, thân thể cũng không nhúc nhích, giống như búp bê gỗ.
Dựa vào vừa rồi nam hài ngẩng đầu nhìn hắn, chứng minh tiểu tử này tuyệt đối không phải kẻ điếc. Nếu không phải kẻ điếc, như vậy nguyên nhân cố ý không trả lời, mặc kệ là nguyên nhân gì, Vu Diệp đều thập phần có hứng thú muốn tiếp tục tìm hiểu.
Hắn cúi đầu cẩn thận quan sát tiểu hài tử, chỉ thấy tóc đen được búi cao gọn gàng trên đỉnh đầu, làn da có chút đen, áo bông mặc trên người có chất liệu không kém, ngũ quan xinh đẹp, ánh mắt lại có vài phần cảm giác quen thuộc. Chẳng lẽ là hài tử của vị ca ca hay đệ đệ nào của hắn?
Vu Diệp vuốt cằm suy tư, ở trong đầu loại trừ từng khả năng, cuối cùng phát hiện mình thế nhưng đoán không được thân phận của tiểu hài tử này.
Thú vị...
Vu Diệp bỗng nhiên cười, mở ra hai tay muốn đem tiểu hài tử trên mặt đất ôm lên.
Lúc này nam hài rốt cục không thể tiếp tục trấn định nữa, hắn cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi lồng ngực của Vu Diệp, nhưng vì khí lực quá nhỏ, đấm đá một hồi liền hao hết khí lực, chỉ có thể mặc cho Vu Diệp đem hắn ôm rời khỏi bờ ao.
Nam hài dùng "quyền đấm cước đá" để biểu lộ sự không muốn của mình, nhưng cách dễ nhất là mở miệng cự tuyệt thì lại không hề dùng tới.
... Chẳng lẽ kỳ thật nam hài này không phải điếc, mà là câm?
Vu Diệp cẩn thận cao thấp quan sát nam hài, thế nhưng nếu dây thanh quản có vấn đề thì dùng mắt thường cũng không thể nhìn ra được.
"Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Sống ở đâu, làm gì?" Vu Diệp nhìn gương mặt non nớt trong lồng ngực, cố gắng dùng thanh âm thật ôn nhu liên tiếp hỏi vài vấn đề.
Vu Diệp hắn tuy rằng là người hắc đạo, nhưng từ nhỏ đến lớn, chẳng biết tại sao đặc biệt có duyên với hài tử. Mặc kệ là quen hay lạ, trong nhà hay ngoài đường, nam hay nữ, đều phi thường thích thân cận hắn. Mà Vu Diệp cũng không ghét tiểu hài tử, mỗi lần ở cùng với một đám tiểu quỷ da thịt trắng trẻo mũm mĩm đều thập phần khoái trá. Nếu không phải tính hướng của hắn không thể thay đổi, dựa vào mức độ yêu thích tiểu hài tử của Vu Diệp, sợ là đã sớm con cái thành đàn.
Dùng tới thủ đoạn đã lâu không dùng, Vu Diệp hỏi vài vấn đề đồng thời hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hai mắt của nam hài. Quả nhiên rất nhanh, nam hài ở trong lồng ngực hắn im lặng gục đầu xuống.
"... Nam Dập..."
Bất đồng với bề ngoài quật cường trầm mặc, thanh âm của nam hài mềm mại ngọt ngào, thập phần dễ nghe.
"Nam Dập thực ngoan." Vu Diệp đưa tay sờ sờ đầu nam hài tỏ vẻ tán thưởng, "Nói cho ca ca nghe ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Lần này nam hài gục vào trong ngực của hắn, lại vô luận như thế nào cũng không chịu mở miệng nữa, mặc kệ Vu Diệp dụ dỗ như thế nào vẫn một mực không lên tiếng.
Chỉ biết được mỗi một cái tên trước nay chưa từng nghe thấy căn bản là vô dụng, nhìn tiểu nam hài gục sát ở trong lồng ngực của mình, Vu Diệp cưng chiều vỗ vỗ lưng hắn, kéo áo khoác trên người bao bọc lấy nam hài.
Bàn tay nhỏ của Nam Dập thập phần lạnh lẽo, khuôn mặt phấn nộn cũng bị đông lạnh đến đỏ bừng, giờ phút này được phủ trong áo khoác dày ấm áp, không khỏi vô thức cọ cọ trước ngực Vu Diệp, tự mình điều chỉnh tư thế thoải mái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại bắt đầu ngủ...
Vu Diệp hơi ngớ ra, sau một lúc lâu, mới khẽ cười ra tiếng. Vòng tay của hắn vẫn chỉ để ôm một người, hôm nay lại bị tiểu tử này chiếm lấy... Bất quá, nể tình hắn vẫn còn là tiểu hài tử, Vu Diệp thập phần khoan dung không cùng hắn so đo.
Ôm Nam Dập tiếp tục bước đi trên đường nhỏ trong hoa viên, Vu Diệp vừa hướng thẳng về phía ngự thư phòng, vừa nói với người trong lồng ngực: "Ngươi thật sự buồn ngủ? Ngươi không sợ trong lúc ngươi ngủ... Ca ca sẽ đem ngươi bán đi sao..."
Nam hài trong lồng ngực động cũng không động.
Vu Diệp thấy thế chỉ đành phải tiếp tục ôm người tiếp tục đi về phía trước.
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa xa, Ti Hoàng Hàn Hồng đã đợi gần nửa buổi sáng liền đứng dậy rời khỏi bàn gỗ rộng lớn đi đến ngoài cửa, tiến ra đón người tới.
"Tam ca mới sáng sớm đã gọi ta vào cung là vì chuyện gì?" Vu Diệp đi theo phía sau nam nhân tiến vào thư phòng, cười mở miệng hỏi.
"Tiểu tử ngươi thực càng ngày càng có bản lĩnh." Ngồi trở lại ghế trên, hoàng đế không hài lòng nheo lại hai mắt, cố ý tăng thêm khẩu khí, "Đêm trừ tịch từ biệt xong, ngươi liền quên mất ngươi còn có một người ca ca rồi?"
"Nào dám nào dám..." Vu Diệp giả vờ làm bộ dáng xấu hổ cùng sợ hãi, "Hoàng đế bệ hạ thần làm sao dám quên! Là vì gia sự bận rộn, mới không thể vào cung gặp bệ hạ..."
"Ngươi còn tiếp tục giảo hoạt, cẩn thận trẫm trị tội ngươi!" Ti Hoàng Hàn Hồng cau có, thanh âm trầm thấp biểu hiện uy nghiêm bậc vương giả.
"Tam ca đành lòng sao? Nếu Tam ca đành lòng, như vậy thần cũng không dám có ý kiến. Nào, mặc kệ tội gì, thần đều tuyệt nhiên thừa nhận." Đứng ở trước bàn, Vu Diệp ưỡn thẳng sống lưng, cằm hơi nhếch lên, pha thêm vài phần ngông nghênh.
Ti Hoàng Hàn Hồng nhìn chằm chằm thanh niên trước mắt, không nói lời nào, áp lực trong phòng cũng trở nên kịch liệt, mắt thấy không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng, đột nhiên Ti Hoàng Hàn Hồng cười ha ha hai tiếng, ngã lưng dựa vào ghế dựa.
Chỉ vào Vu Diệp trước mặt, Ti Hoàng Hàn Hồng cười cảm khái: "Cái bộ dáng này của ngươi thực giống Hình Ngự Sử. Thời điểm hắn cáo trạng với ta, chính là thần thái này, ngữ khí này... Mỗi ngày từ thượng triều tới hạ triều, từ quan văn đến quan võ, từ tứ phẩm tới nhất phẩm... Ta thật sự sắp đau đầu chết."
"Có sao? Ta lại thấy Tam ca ngươi thập phần hài lòng hắn a." Vu Diệp đi đến bên cạnh ghế trên, cởi bỏ áo khoác, nhưng không có hạ nhân tiến lên tiếp nhận. Vu Diệp nhìn xung quanh một vòng, mới kinh ngạc phát hiện toàn bộ ngự thư phòng thế nhưng không hề có một người hầu nào, ngoại trừ hắn và cục thịt trong lồng ngực, cũng chỉ có vị huynh trưởng anh minh thần võ chuyên tâm làm việc từ năm cũ qua tới năm mới của hắn mà thôi.
Đôi mắt trầm trầm, Vu Diệp đem Nam Dập từ trong lồng ngực của mình kéo ra, không chú ý tới biểu tình kinh ngạc của Ti Hoàng Hàn Hồng khi nhìn thấy tiểu hài tử trong lồng ngực của hắn.
"Hàn Trọng ngươi..."
"Hắn nói hắn tên Nam Dập, ta không có một chút ấn tượng. Tam ca ngươi có biết hắn là hài tử của nhà ai không?" Vu Diệp không đợi Ti Hoàng Hàn Hồng nói xong lập tức mở miệng. Hắn vốn định đem người thả lên ghế, ai ngờ cục thịt này lập tức dùng hai tay bám chặt lấy y phục trước ngực hắn, căn bản kéo không ra, rơi vào đường cùng hắn đành phải từ bỏ, tiếp tục làm nệm cho ai đó.
Ti Hoàng Hàn Hồng nghe hắn nói như vậy, biểu tình trên gương mặt anh tuấn trở nên hết sức kỳ quái, nhìn vài lần nam hài trong lồng ngực Vu Diệp, trầm ngâm một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Hôm nay ta chính là muốn cùng ngươi thương lượng chuyện có liên quan tới hắn."
Vu Diệp có chút mạc danh kỳ diệu: "Cái gì?"
"Hắn nói với ngươi hắn tên Nam Dập?... Hàn Trọng ngươi có biết tên đầy đủ của hắn là gì không?" Ti Hoàng Hàn Hồng hiển nhiên thập phần đau đầu chuyện này, chỉ mới nhắc tới thôi, liền có vẻ cực kỳ trầm trọng.
Vu Diệp thấy hắn như vậy, liền biết sự tình không đơn giản, lúc này thu lại vẻ cợt nhã trên mặt, lẳng lặng ở trong lòng ngẫm nghĩ một hồi, hắn cúi đầu nhìn nam hài đang ngủ say.
"Nam Dập... Nam Dập..."
Ti Hoàng Hàn Hồng tỏ thái độ trịnh trọng khi nhắc tới tên đầy đủ của nam hài như vậy, Vu Diệp cẩn thận suy nghĩ, chợt nhớ tới thế hệ tiếp theo của gia tộc Ti Hoàng, chữ đầu trong tên chính là Nam...
"Chẳng lẽ là Ti Hoàng Nam Dập?"
"Ti Hoàng Nam Dập."
Hoàng đế trầm giọng cho ra khẳng định.
Vấn đề tên đã giải quyết, thế nhưng Vu Diệp càng thêm không hiểu ra sao. Hắn sao lại không nhớ được ở thế hệ tiếp theo có một nam hài tên Nam Dập? Dù sao trí nhớ của Mộ Hàn Trọng cũng không phải dạng kém, một khi đã gặp qua là không thể quên... Chắc hẳn không phải là hắn nhớ lầm...
Hay là nói, hài tử này, căn bản là không được xuất hiện trước mặt mọi người, cho nên trong bảng ghi chép con cháu hoàng tộc mới không có tên... Nghĩ xa thêm một chút thì...
Nghĩ đến đây, Vu Diệp theo bản năng nhìn về phía Ti Hoàng Hàn Hồng đang ngồi ở bàn gỗ, đột nhiên, trong đầu mạnh tuôn ra một ý niệm, không khỏi ngạc nhiên mở miệng cả kinh nói:
"Tam ca... chẳng lẽ hắn... là con riêng bên ngoài của ngươi?!"