Mộ Khuynh Cuồng Kiêu

Chương 20

Chúng ta ở lại La gia thôn, cái thôn mắc bệnh truyền nhiễm kia mấy ngày. Bệnh đó cũng không nặng, chủ yếu là do con suối kế bên làng ô nhiễm. Đó cũng là lí do thôn nữ kia chạy đến thác nước rất xa làng. Bọn họ biết uống nước nơi đó sẽ không nhiễm bệnh, nhưng lại không hiểu vì sao. Vậy nên, chỉ cần dọn sạch nguồn ô nhiễm rồi cho bọn họ uống thuốc giải độc của ta, là có thể nhanh chóng kiểm soát được tình hình bệnh dịch. Để báo đáp, bọn họ tặng cho chúng ta hai con ngựa.

Dẫu không phải ngựa tốt, nhưng cũng đỡ hơn đi bộ.

Dọc đường Dận vẫn đi trước, ỷ vào kỹ thuật cưỡi ngựa mà chạy rất nhanh, khiến ta phải cố sức theo đuôi. Cưỡi ngựa nửa ngày mới đến trấn nhỏ ở biên giới Cô quốc, quả thật mệt đến mức bò lăn ra.

« Này… »

Ta lười biếng gọi người trước mặt, không nghe hắn trả lời mà chỉ thấy mỗi bóng lưng.

« Này ! »

Ta hơi giận, ta ghét nhất lúc nói chuyện với người khác mà bị phớt lờ.

«Nghỉ tạm ở quán trọ này đi »

Dận ngừng lại, ung dung nhảy xuống.

« Ai… »

Thấy hắn như vậy, ta có bao nhiêu bất mãn cũng phải nuốt trở xuống, cảm thấy bất đắc dĩ. Tại sao ta luôn bó tay với hắn vậy nhỉ ? Đúng là kì quái, nhưng cũng đành chịu thôi.

Trời đã về đêm. Quán trọ này tuy không xa hoa nhưng cũng coi như ở được, so với ngủ bụi thì tốt hơn nhiều.

« Ai ! Khách quan, ngài muốn… »

Tiểu nhị vừa thấy chúng ta thì nhiệt tình chào hỏi, nhưng còn chưa nói xong đã bị Dận cắt ngang.

« Cho hai căn phòng hảo hạng. Trước hết đem hai thùng nước nóng tới rồi dọn cơm lên sau »

Dận luôn ra tay hào phóng, nhưng tiếc là lần trước rơi xuống sông tiền bị trôi hết, mà ở La gia thôn cũng không có mặt mũi nào đi xin tiền người ta. Ta tò mò muốn nhìn xem hắn có biện pháp gì.

« Ai ! Hảo ! Hảo ! »

Tiểu nhị rất biết điều lui xuống lo liệu.

« Đi thôi, nhìn cái gì ? »

Dận quay sang ta. Có lẽ hắn cũng không phát hiện, trước mặt người khác hắn luôn lạnh lùng khó gần, luôn bảo trì dáng vẻ uy nghiêm khiến người ta tôn kính, nhưng lúc này hắn lại bất giác lộ ra một tia dịu dàng.

« Ha hả ! Trên người ngươi hình như không có tiền phải không ? Vậy mà còn tỉnh bơ như thế! »

Ta khiêu khích kề sát vào tai hắn, nhỏ giọng chỉ đủ để mình hắn nghe.

« Hừ ». Dận khẽ cười một tiếng, chọt chọt trán ta, bắt chước ta kề sát vào bên tai, thổi ra một luồng hơi nóng. « Ta không ngại đem ngươi để lại đây gán nợ »

Sau đó liền nghênh ngang đi lên lầu.

Đúng là không dễ thương chút nào ! Có điều bây giờ đã vừa mệt vừa đói rồi. Hắn tỏ ra lão luyện như vậy, chẳng lẽ đã quen đi lường gạt người ta sao ? Sách ! Đúng là vừa giống hồ ly vừa giống một con báo đen xảo quyệt !

Một đêm tối, một ánh đèn, ảnh tàn, tâm loạn…

Nằm yên trên giường hẹp, sau lưng là bức tường lạnh giá, trước mặt là ánh nến chập chờn, giống như thôi miên, lắc lư lắc lư…

[Chủ tử, Dận công tử hình như đang lợi dụng ngài… ]

[Hắn tuyệt đối không đơn giản, sau lần bị tập kích ở Yên Hoa các, người Bích Sơn Nguyệt phái đi do thám không có ai trở về…]

[Chuyến đi này có lẽ bất lợi với chủ tử, xin ngài cẩn thận đề phòng]

« Ai… »

Lời Nghê Thường hôm đó khiến lòng ta rối bời. Ta trước giờ rất ghét người khác lừa mình, lại càng ghét người khác lợi dụng mình. Nếu như trước đây, ta đã không ngần ngại bắt kẻ đó trả giá đại giới.

Hiện tại ta biết nam nhân này có mục đích, nhưng chính mình cũng tình nguyện nhảy vào tròng. Mặc dù một phần là do hiếu kì, nhưng hành động này quả thật hơi nguy hiểm. Vì cái gì ? Ta không biết vì sao, đây lần đầu tiên ta cảm thấy mơ hồ như vậy. Chỉ có một điều chắc chắn, ta biết mình sẽ không giết hắn.

« Kẽo kẹt »

« Có chuyện gì vậy ? Ngươi uống rượu sao ? »

Mái tóc dài che khuất tầm mắt ta. Xuyên qua mái tóc, ta thấy hắn cau mày. Xoay người đóng cửa, ta lảo đảo đến chỗ hắn, có lẽ uống hơi nhiều rồi, ha hả…

« Này ! Ngươi làm sao vậy ? »

Dận bước nhanh tới, bàn tay dịu dàng vuốt tóc ta. Ta hít một hơi thật sâu, khó lòng bình ổn từng đợt tê dại trên da đầu. Hơi rượu nóng hổi nhanh chóng xộc khắp toàn thân.

« Nói cho ta biết… »

« Nói cho ngươi biết cái gì ? Ngươi say rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi »

Ta đứng bất động như cây cột, bật cười vì hành vi bốc đồng của mình.

« Ha ha ha »

« Mộ Quân Duệ ! Ngươi làm cái gì ? Ngươi điên rồi sao ? »

Dận cau mày, giữa mi tâm lộ rõ vết nhăn, nhưng lại khiến gương mặt anh tuấn có nét mị hoặc khó tả. Nhìn hắn vì ta mà bộc lộ cảm xúc, một tia vui sướng cùng độc chiếm nảy lên trong lòng, thật đáng sợ.

« Điên rồi ? Ha ha ha. Ta điên rồi ! Ta điên rồi ! »

Ta trợn to mắt, phát cuồng, hai tay hệt như gọng kìm đột nhiên ghì chặt vai hắn.

« Ta điên rồi ! Ta đúng là điên rồi mới yêu ngươi ! »

Dận khó tin trừng mắt, tình cảnh cũng không tốt hơn ta là bao. Có lẽ lời nói của ta quá mức chấn động, nên ta làm càn hắn cũng không ngăn cản.

« Kinh ngạc sao ? Ta cũng rất kinh ngạc… a… »

Tự giễu một tiếng, ta tựa trên bờ vai rộng của Dận, một tay quàng qua thắt lưng mềm dẻo của hắn, một tay khẽ vuốt mái tóc đen dài, lẩm bẩm. « Đừng nghĩ ta uống rượu làm loạn, ta rất tỉnh táo ! Ngươi biết không, trước kia có người nói với ta, ta vĩnh viễn cũng không tìm được tình yêu đích thực. Ngày đó ta không để bụng, nhưng rồi kích thích dần dần biến thành rung động. Ta rất tỉnh táo, từ trước đến nay ta đều hiểu rõ những thứ vừa nguy hiểm vừa cám dỗ rất đáng sợ. Ha hả ! Thế nhưng… »

Ta dừng lại, ngẩng đầu nhìn gương mặt mông lung của hắn. « Ta lại không muốn vì sợ hãi mà bỏ cuộc, càng không muốn sau này hối hận. Cho dù ngươi là kẻ địch của ta, cho dù ngươi không yêu ta, thậm chí… lợi dụng ta »

« Ngươi uống nhiều rối, đừng nói bậy ! »

« Ta dám đối mặt, vậy sao ngươi lại muốn trốn tránh ? »

Ta đứng dậy nhìn nam nhân đối diện. Đến mức này rồi hắn còn nghĩ ta sẽ bỏ cuộc sao ? Ta biết hôm nay nếu không làm rõ, đến cuối cùng cả hai đều chịu thương tổn, sẽ trở thành hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau…

« Yêu ta, hoặc là từ chối ta »

Ta ôm chặt hắn, vừa lo lắng vừa mang theo kỳ vọng hôn lên môi hắn…

Bình Luận (0)
Comment