Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 119.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được rồi Trần Hạo, tôi đồng ý!” Triệu Nhất Phàm vươn tay sửa sang mái tóc của mình, nhẹ giọng nối rằng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đám sinh viên nữ thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hơn nữa còn chú động cầm lấy bó hoa từ trong tay Trần Hạo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
*Mở tiệc mở tiệc, tối nay cậu phải mở tiệc chiêu đãi bọn tôi nha!” Bọn người Từ Hà đều vui vẻ muốn chết, ồn ào la hét Chí có Lâm Kiều ôm một cục tức trong lông ngực, còn vô cùng tức giận mà liếc xéo Trần Hạo một cái, tiếp cũng vung tay rời đi mất.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quả thật đả thương lòng tự trọng của Lâm Kiều.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế nhưng bị nhiều người vây quanh như vậy, Trần Hạo có hơi không biết phái nói gì mới đúng đây.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sự việc bị làm to đến mức này, kết quả bản thân lại nói không phải muốn tới đế tỏ tình với Triệu Nhất Phàm, vậy cũng quá mất mặt phải không? Còn có Tử Hà vẫn đứng một bên ra sức cổ vũ nữa.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không được, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng với Triệu Nhất Phàm, nơi này cũng không nên ở lâu. Nếu để cho Tô Đồng Hân thấy, vậy thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch hiếu làm này!” Trần Hạo gãi đầu một cái, xoay người định đi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe thất giọng nói này, Trần Hạo cả người chẩn động.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo lúc này mới nhận ra, Tô Đồng Hân vẫn luôn đứng lẫn trong đám người nhìn về phía mình.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo thừa nhận, lúc ban đầu anh rất thích cô gái tên Triệu Nhất Phàm, bởi vì vẻ ngoài của cô ta thật là quá quá đẹp, Nhưng trải qua vài lần tiếp xúc, Trần Hạo sớm đã không còn cảm giác gì với cô ta.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế nhưng hiện giờ, nhà đột lại gặp mưa rào, đến nước này thì cảng bôi càng đen “Trần Hạo cậu không cần nói gì hết, tớ đều nhìn thấy cá rồi! Ùm, rất tốt, chúc.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
mặt anh.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
quãng cho Trần Hạo một cái tát.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó vứt cho Trần Hạo một ánh mắt về sau cậu thích làm thế nào thì cứ làm thế đi liền xoay người bỏ đi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thậm chí người xung quanh tiếp tục chê cười anh như thể nào, bán thân làm sao rời khỏi khoa Phát thanh truyền hình Trần Hạo cũng không biết nữa Tại sao bản thân lại phải bận tâm đến cám nhận của Triệu Nhất Phàm? Vào đọc Tại sao lại quan tâm đến cảm nhận cúa kế khác? Thắng thản nói rõ mọi chuyện không được sao? Nếu như làm rõ tất cả, cũng sẽ không phát sinh ra nhiều chuyện như vậy! Trần Hạo sốt ruột đến vò đầu bứt tai.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Trần Hạo, mấy người Từ Hà kêu buổi tối cùng nhau đi ăn cơm, cậu định thế nào?” Trần Hạo yếu ớt thớ một hơi dài, anh muốn thẳng thần mọi chuyện với Triệu Nhất Phàm Tôi không muốn theo đuổi cậu, cũng không thích cậu, tất cá chí là hiểu lầm.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo không biết phái lên tiếng làm sao.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tin rằng Triệu Nhất Phàm từ những lời này cũng có thể nhìn ra manh mối.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Grừ grữ giữ!” Lúc này, từ đâu vọng tới tiếng của động cơ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một chiếc xe đắt tiền sượt qua bên người Trần Hạo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“AI Xe sang kìa, có thật nhiều xe hơi dắt tiền, Ferrari đó!” “Trời a, đây là cậu lớn nào vậy? Mẹ chứ, nếu có thể ngồi lên chiếc xế hiệu cỡ này, tôi tình nguyện bị chơi đến đầu bù tóc rối!” “Chắc là cậu ấm nhà giàu hoặc là con ông lớn có chức có quyền nào đó, bọn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, một chàng trai đi đầu tử trên xe nháy xuống.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
mà sí nhục.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khiến người khác đều cảm thấy anh là loại học sinh nghèo dễ bắt nạt Tất nhiên sẽ không khiến cậu ấm này phải kiêng dè làm gì “Thôi thôi Tô Kiệt, cậu nhìn tên đó, vừa nhìn là biết loại mọt sách học nhiều đến ngu người, tức giận với loại người đó không đáng đâu!” “Ha ha ha, đúng đó anh Tô Kiệt ơi, cẩn thận anh vừa ho một cái tên ngu này đã bị dọa sợ mất mật, ha ha ha!” Trên xe còn có hai cô gái ăn mặc rất sang chánh, thấy cánh tất cả đều xúm lại nhin Tô Kiệt, hai có cảm thấy vô cùng mát mặt.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu Triệu?” “Ai là cậu Triệu vậy? Ôi đệch, người tên Tô Kiệt kia đã đú đẹp trai rồi, hơn nữa còn ngang ngược vậy mà, còn có người khiến cậu ta cung kính như vậy sao?” “Tôi biết là ai rồi! Các cậu còn không biết sao? Tập đoàn Thương mại Kim Lăng đối Tống Giám đốc rồi, Tống Giám đốc mới đến họ Triệu đấy, lẽ nào là? Vậy cậu Triệu này…Mẹ ôi!” Mấy cô gái phấn khích muốn rụng trứng rồi! Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nghe nói, con trai của ngài Tống Giám đốc Triệu kia hình như có ý định chuyển trường thi phải!” ‘Có mấy cô gái tụm năm tụm ba mà la hét.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
nhưng đều là lời đồn, làm sao có thể so với cậu Triệu có thể nhìn thấy sờ được.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
mươi hai phép thần thông, không chắc lại có thế… thì sao! Chuyện tình yêu á mà, ai có thể đoán trước được đây! Lúc này, Tô Kiệt giơ tay che khuất thân xe, cậu ẩm ngồi ớ ghế lái chậm rãi bước.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”