Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chương 154 Cậu mua nối chiếc điện thoại này không?Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
*Ồ, cậu Đinh, mọi người quen nhau à?” Nhân viên tư vấn bán hàng cười gượng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bởi vì có tin đồn phía Tây núi Vân Mông sắp khai phá, thôn Vân Mông nơi Đinh Hạo sinh sống sắp giải tỏa di dời.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Định Hạo là “sách nhị đại*” đương nhiên cũng phất lên.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta hay đến mua điện thoại, đều quen biết.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Sau đó không để ý tới Trần Hạo nữa mà nhìn Tô Minh mim cười: “Chị Tô Minh, chiếc điện thoại chị đề cử đâu? Lấy ra cho em xem thử! Em định tặng hai người bạn học mỗi người một cái Đỉnh Hạo nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai cô gái đều rất xinh, Đinh Hạo thích hết, nhưng rắc rối nhất là hình như cả hai cô gái đều có tình ý với mình. Thật là sốt ruột vì làm bất kỷ ai bị tổn thương.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vì vậy anh ta dứt khoát thương luôn cả hai.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Rốt cuộc phải làm thế nào mới chiếm được tình yêu duy nhất của Đỉnh Hạo đây? ‘Còn mấy cô gái khác thì chỉ có phần ước ao ghen tị “Đây, là cái này! Cậu dùng thử trước đi!” Tô Minh mỉm cười, vội vàng bảo Trần Hạo đưa chiếc điện thoại kia cho Hạo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thì ra quy định của cửa hàng điện thoại này chỉ nhằm vào minh! Trần Hạo muốn nối giận.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vi vậy anh sang một cửa hàng siêu thương hiệu khác ở bên cạnh.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đó là thương hiệu nổi tiếng thế giới, lượng mua nằm trong top năm mươi, chỉ cần hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ là có thể mua một chiếc! Giá gốc là ba hai nghìn tệ! Anh có muốn xem thử không a?” Trần Hạo vừa sang, lập tức có một nữ nhân viên tư vấn bán hàng khoảng mười tám mười chín tuổi khẽ mỉm cười với anh.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hình như cô ấy là nhân viên mới, chỉ biết đẩy mạnh tiêu thụ, vẫn chưa biết nhìn cách ăn mặc trang điểm cúa một người Cỏ điều, thật sự là Trần Hạo bị giá của chiếc điện thoại này dọa sợ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe nói rất nhiều lãnh đạo cấp cao quốc gia, thậm chí là người có thế lực trong quân đội đều dùng hãng điện thoại này.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tốt hơn chiếc điện thoại giá mười tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ kia rất nhiều.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
hữu nó chỉ với sáu nghìn tám trăm tám mươi tám tệ!” Nhân viên tư vấn bán hàng thấy Trần Hạo ngây người thì tưởng rằng anh bị dọa sợ ‘Đúng vậy, người binh thường đâu dùng nổi chiếc điện thoại ba bổn chục nghìn, thế nên cô ấy vội vàng giới thiệu cái khác.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không cần đâu, lấy cho tôi xem cái đắt nhất đi. À đúng rồi, cho tôi mượn que chọc sim dùng một lát” Trần Hạo mỉm cười, “Vâng thưa anh!” Nhân viên bán hàng cẩn thận đưa điện thoại và que chọc sim cho Trần Hạo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Hạo nhận đồ, việc đầu tiên phải làm là đổi sim của mình sang máy mới.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
kinh ngạc của Đinh Hạo.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Có điều sợ thì sợ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Do đó, bọn họ nhìn Đinh Hạo với đôi mắt tràn đầy mong đợi, hi vọng anh ta mua cho mình.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đúng là nhà anh ta được giải tỏa di dời, nhưng hai ba tháng nữa mới nhận được tiền bồi thường, giờ anh ta toàn tiêu thẻ tín dụng, đợi tới lúc đó sẽ trá sau.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha ha, giờ chưa mua được, lần sau rồi tính! Đi thôi, chúng ta đi nơi khác xem thử” Nói rồi Đinh Hạo dẫn Lý Thi làm và Trần Lâm đang luyến tiếc sang chỗ khác.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu Đính, hay là cậu xem thứ cửa hàng này đi, hãng này rất nổi tiếng, cho dũ mua phiên bản thấp nhất cũng nở mày nở mặt!” Lúc này Trần Lâm vừa sát lại gần vừa nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Càng khói nhắc tới chiếc điện thoại giá hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ đang làm hoạt động kia! Anh ta lộ rõ vẻ khó xử: “Hay là chúng ta sang chỗ khác xem thử nhé…Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
‘Gì chứ, mặc dù điện thoại hơn sáu nghìn rất đắt, nhưng sau này cậu Đinh là sách nhị đại rồi, Đọc full tại truyen88.vip nhé, không nỡ tiêu số tiền này sao? Cũng đâu bắt câu mua cái hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ kia Hơn nữa, cho dù cậu ta mua cho các cô chiếc điện thoại giá hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ kia thì các cô cũng không dùng. Loại đó đắt khủng khiếp, chỉ có thể tướng tượng thôi, báo Đinh Hạo mua cho không khả thi chút nào! Chương 154 Cậu mua nối chiếc điện thoại này không? Trần Lâm muốn xin xỏ Đỉnh Hạo, kết quả là có ta liếc nhìn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mẹ ơi! Trần Hạo, cậu đúng là âm hồn không tan. Sao chúng tôi đi đâu là cậu ở đó vậy? Còn nữa còn nữa, cậu mua điện thoại mà không nhìn bảng giá à? Hãng nào vậy? Cậu định làm gì thế?” “Tâm trạng Trần Lâm rất tệ, trước đó chạm mặt Trần Hạo thì chạm mật thôi, cũng chẳng sao.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trần Lâm rất không cam lòng! Tức thì cô ta thẳng thừng châm chọc.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật sự là anh không nhịn được nữa.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
*Ôi trời, cậu giả vờ giả vịt cái gì? Lại chẳng nhìn lại xem mình là hạng người nào.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mà này, Lâm Lâm cậu mau nhìn mà xem, Trần Hạo cầm chiếc điện thoại giá hai mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ đấy! Ôi đệch, cậu ta định mua cái này á? Ha ha ha..” Hiện giờ Đinh Hạo đang khó chịu, ban nãy anh ta rất mất mặt vì không mua nổi điện thoại. Bây giờ có Trần Hạo làm nền, anh ta hết khó chịu luôn! Lý Thi Hàm cũng nhíu mày nhìn Trần Hạo…